Nữ Đế Bệ Hạ Ở Giới Giải Trí Phong Thần!

Chương 21: Khách Mời Rời Đi

Trước Sau
 Chương 21: : Khách mời rời đi

Lúc trở lại biệt thự nhỏ sắc trời đã dần tối.

May mắn thay, những món ngon được chuẩn bị từ lâu đã xoa dịu thể xác và tinh thần mệt mỏi của mọi người.

Khương Lệnh Hi liếc nhìn Lâm Tuyết Phi đối diện đang có chút nuốt không trôi, tâm tình vui vẻ lại ăn thêm một bát cơm nữa.

Triệu Hằng Sinh sau khi mọi người ăn tối xong mới về tới biệt thự.

Sau khi ngồi xuống, liền trực tiếp nói về việc dự định tiếp theo: “Sáng mai xe của tổ chương trình sẽ đưa mọi người đến ga tàu cao tốc, ngoại trừ Khương Lệnh Hi thì phải đợi một lát. Bạn còn có một video công ích phải quay, nhưng nó sẽ không mất nhiều thời gian đâu, tôi đoán là khoảng chừng một ngày thôi, đến lúc đó bạn có thể đi cùng tổ chương trình.”

Khương Lệnh Hi gật đầu đáp lại một tiếng được.

Cô lúc đầu cũng không có ý định về sớm. Cô vẫn nhớ rõ trong thôn này còn có một lão đại phu đấy.

Lâm Tuyết Phi không thể nghe thêm nữa, dứt khoát đứng dậy, "Vậy hẳn là không còn việc gì của tôi nữa, tôi hơi mệt, xin phép về phòng nghỉ ngơi trước."

Triệu Hằng Sinh nhìn cô ta một cái: "Ngày mai nhớ dậy sớm, tối nay tốt nhất nên thu dọn hành lý trước đi. Xe của tổ chương trình sẽ xuất phát sớm, nếu không lúc đến nơi lỡ giờ khởi hành ga tàu cao tốc."

Lâm Tuyết Phi dừng lại, "Tôi biết rồi."

Triệu Hằng Sinh thu hồi ánh mắt, lại nhìn Khương Lệnh Hi.

Giờ phút này, người sáng suốt đều có thể nhìn ra Lâm Tuyết Phi có chút không thoải mái, về phần nguyên do, bọn họ cũng có thể đoán được tám chín phần.

Đơn giản là Khương Lệnh Hi lần này trở lại đã đem phần biểu hiện coi như không tệ lúc đầu của Lâm Tuyết Phi trấn áp kịch liệt, trong ba ngày ghi hình qua, thế mà cũng không thấy được mấy điểm nổi bật.

Ngay cả bản thân Triệu Hằng Sinh cũng không ngờ rằng Khương Lệnh Hi lại là người ở lại cuối cùng.

Vốn cho rằng lần nữa trở về sẽ lại là lỗ hổng, nhưng bất ngờ lại mang đến cho anh ta nhiều điều ngạc nhiên như vậy.

Sự đảo ngược lớn này cũng khiến anh ta mấy lần thầm vui mừng.

Anh ta là đạo diễn, nếu khách mời biểu hiện tốt, anh ta đương nhiên cũng sẽ được hưởng lợi.

"Tôi chỉ nói nhiêu đó thôi. Hôm nay mọi người đều mệt rồi, đi ngủ sớm chút đi, mong chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác lần nữa."

Triệu Hằng Sinh chân trước vừa đi, Lộ Tranh Tranh chân sau liền tìm đến, cô ở phía sau, Khương Lệnh Hi kéo cô vào phòng ngủ của mình.

Nhìn thấy nha đầu này vừa vào phòng đã bắt đầu xắn tay áo thu dọn hành lý, Khương Lệnh Hi đang chuẩn bị vào phòng tắm tắm rửa cũng phải dừng lại một chút: “Chúng ta không cần gấp gáp như vậy đâu.”

Lộ Tranh Tranh xua tay nói: "Không sao đâu, chị Hi Hi. Mấy ngày nay em rảnh tay quá, chị nhanh đi rửa mặt đi, em thu dọn xong ngay ấy mà."

Điều kiện sống ở những ngôi làng nhỏ trên núi chắc chắn không tốt bằng ở các thành phố lớn, trong những lần ghi hình trước, Khương Lệnh Hi phàm cảm thấy thiếu gì, đều sẽ bảo cô đi mua thứ đó, cho dù là thứ phải đi hơn mười dặm trên thị trấn mới có thể mua được.

Nhưng lần quay lại ghi hình này, Lộ Tranh Tranh ngược lại cảm thấy có chút hoài niệm về những ngày tháng trước.

Thật sự quá nhàn!



Các trợ lý khác thỉnh thoảng sẽ còn mua chút đồ ăn vặt cho nghệ sĩ nhà mình, thừa dịp tắt ống kính sẽ lại dọn dẹp phòng một chút, hỗ trợ nghệ sĩ quản lý cơ thể còn có trang điểm nữa. Nhưng trong ba ngày qua, ngoài việc giúp đưa nước hay đồ đạc gì đó, cô cơ bản không còn việc gì khác.

Điều này khiến cô nhịn không được tự hỏi liệu mình có phải là một kẻ cuồng bị bắt nạt hay không.

Nếu không thì tại sao lại không quen thời gian vui vẻ và rảnh rỗi như thế này nhỉ?

Chờ Khương Lệnh Hi từ phòng tắm đi ra, liền thấy trong phòng ngủ vali đã được thu dọn xong, bên ngoài chỉ để lại một ít mỹ phẩm cùng quần áo cho ngày mai.

Một giọng nói quen thuộc phát ra từ điện thoại di động của Lộ Tranh Tranh.

"Chị Đông."

Tiếng cười vui vẻ không chút che giấu của Đông Duyệt phát ra từ loa điện thoại, “Vừa Tranh Tranh vừa nói với chị, em chỉ bằng một bức ảnh mà đã giành được vị trí đại sứ quảng bá địa phương của tổ chương trình. Tiểu Hi, lần này chị đúng là phải thay đổi cách nhìn về em!”

Khương Lệnh Hi lau tóc, ngồi đối diện điện thoại, tròng mắt nhìn người đại diện mặt mày rạng rỡ trên màn hình: "Vậy cơ hội như thế này sau này hẳn sẽ còn nhiều hơn nữa."

“Hả?” Đông Duyệt nghe vậy thì sửng sờ, phải mất hai giây mới hiểu được ý tứ trong lời này, sắc mặt lại trở nên nghiêm túc, “Em cũng đừng quá kiêu ngạo, khen ngợi em có mấy câu, em liền tưởng mọi thứ đều dễ dàng.”

Khương Lệnh Hi bất lực mỉm cười. Những gì cô nói đều là sự thật, nhưng hai người này hết lần này đến lần khác, đáy mắt lại đều tỏ ra không tin.

"Không còn sớm nữa, chị Đông nghỉ ngơi sớm chút đi."

"Được rồi, đặt vé máy bay rồi thì nhớ báo trước cho chị một tiếng, chị sẽ lái xe đến sân bay đón em."

"Được."

Sau khi cúp video call, lại đưa mắt nhìn Lộ Tranh Tranh rời đi, Khương Lệnh Hi lúc này mới đưa tay xoa xoa cánh tay đã bắt đầu đau nhức của mình.

Cô luôn không quen thể hiện sự yếu đuối trước mặt người khác.

Mãi cho đến khi cơn đau nhức dịu đi một chút, lúc này mới chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, khi gà trống trong thôn vừa mới bắt đầu gáy, bên trong ngôi biệt thự đã trở nên náo nhiệt.

Khương Lệnh Hi mặc quần áo thể thao ra ngoài, chỉ thấy Sa Mạn, Hứa Âm cùng mấy trợ lý khác đang bận rộn chuyển hành lý.

Nhìn qua cửa sổ, liền có thể nhìn thấy một chiếc xe tải thương vụ lớn có in logo của nhà tài trợ chương trình đậu bên ngoài sân.

Hứa Âm đi theo sau lưng trợ lý nheo mắt ngáp một cái, mở mắt ra chỉ thấy Khương Lệnh Hi đang đi trước mặt nghiêng người nhường đường, ánh mắt rơi trên bộ đồ thể thao trên người cô, “Tiểu Hi, em sao cũng dậy sớm làm chi vậy?”.

Họ phải dậy sớm để chuẩn bị đi đường. Không phải Khương Lệnh Hi còn phải ở lại quay video quảng cáo sao?

"Ra ngoài chạy bộ một chút."

"Chạy bộ a!" Hứa Âm nhướng mày, giơ ngón tay cái lên.

Bảo cô dậy sớm chạy bộ, sao không giết cô luôn đi!

Đầu tiên là Hứa Âm, sau đó là Sa Mạn, tiếp theo là Lâm Tuyết Phi.



Hai người trước nhìn thấy Khương Lệnh Hi, ở trước mặt mọi người tốt xấu còn nói vài câu, mỉm cười tạm biệt.

Dù có là quan tâm thật lòng hay không thì ít nhất cảnh chia tay cũng phải biểu hiện cho thật tốt.

Nhưng khi Lâm Tuyết Phi đến đây, tưởng rằng thời gian cấp bách nên không có camera xung quanh, khi cô ta đi đến chỗ Khương Lệnh Hi, bước chân không dừng lại, thậm chí còn không thèm nhìn cô lấy một cái, mắt nhìn thẳng trực tiếp lên xe.

Sau khi ngồi vào chỗ, cô ta mới giả vờ như vô tình nhìn qua kính xe một chút, chỉ thấy Khương Lệnh Hi một mặt bình tĩnh đứng tại chỗ làm nóng người, căn bản không bị một màn lạnh nhạt của cô ta làm ảnh hưởng, không khỏi lại cảm thấy bực mình.

Người cuối cùng đi ra là Tưởng Khai Nguyên, vừa đi vừa ngáp dài, cơ hồ như bị trợ lý của mình kéo ra ngoài.

Khương Lệnh Hi khởi động xong, đang chuẩn bị chạy, nhìn thấy Tưởng Khai Nguyên đi tới trước mặt mình, bước chân đột nhiên dừng lại, tựa hồ như có điều muốn nói.

Tưởng Khai Nguyên giơ tay lau đi nước mắt bởi vì liên tục ngáp, " Khương lão sư, tạm biệt, không đúng, lần sau gặp."

"Lần sau gặp?"

"Ha ha, đến lúc đó chị sẽ biết. Tôi đi đây, không cần tiễn tôi đâu!"

Tưởng Khai Nguyên tâm tình vui vẻ ra sức chạy, xoay người lên chiếc xe thương vụ đang đợi mình.

Khương Lệnh Hi đứng đó nhìn xe phóng đi, yên lặng bắt đầu buổi chạy bộ buổi sáng.

Về phần câu đố Tưởng Khai Nguyên để lại cho cô trước khi rời đi, chờ đến khi gặp lại sẽ biết thôi.

Sau buổi chạy bộ buổi sáng, Lộ Tranh Tranh cũng vừa đúng lúc mang bữa sáng đến.

Hai người vừa ăn sáng xong, Triệu Hằng Sinh đã vội vàng đi tới cửa, nhìn thấy Khương Lệnh Hi đang chuẩn bị định ngồi lên ghế sô pha thì vẫy tay nói: " Khương lão sư, xe đến đón sẽ tới ngay. Bây giờ chúng ta đi thôi. "

Khương Lệnh Hi đành phải đứng dậy lần nữa: "Triệu đạo diễn cũng đi à?"

"Đương nhiên, hai cô gái các bạn đều không quen nơi này, không theo các bạn làm sao tôi có thể yên tâm được!"

“Vậy hôm nay làm phiền đạo diễn Triệu.”

"Không cần khách khí, thu dọn đồ xong chưa? Nếu xong rồi thì ta liền đi."

"Đi thôi."

Ra khỏi biệt thự, ba người đợi ở cổng mấy phút thì nhìn thấy một chiếc xe van màu xám bạc từng chút từng chút chạy tới.

Chờ khi xe đến càng ngày càng gần, ba người mới nhìn rõ màu sắc nguyên bản của chiếc xe van kia, không phải màu xám bạc mà là màu bạc, chỉ là thân xe không biết đã bao lâu chưa được lau chùi, mới khiến nó trực tiếp đổi sang màu bạc.

Lộ Tranh Tranh không khỏi đen mày, ngay cả Triệu Hằng Sinh cũng che miệng ho khan hai tiếng.

Chờ khi xe dừng lại, sau khi tài xế xuống xe, điều đầu tiên anh ta hỏi là: “Này người huynh đệ, anh có chắc là đến đón khách mời của chúng ta đi quay video không vậy?”

Lái một chiếc xe như thế này, nghiêm túc sao?

(Hoàn chương)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau