Nữ Đế Bệ Hạ Ở Giới Giải Trí Phong Thần!
Chương 26: Viết Chữ
Chương 26: : Viết chữ
Ăn tối xong, Lộ Tranh Tranh chỉ thấy Khương Lệnh Hi không những không về phòng ngủ nghỉ ngơi, ngược lại lại xách bao măng mà hôm nay mang về lên.
"Chị Hi Hi, chị định ra ngoài à?"
"Ừm, đi chào tạm biệt một vị trưởng bối."
Cô nghĩ đến sáng mai rời đi khẳng định là không có thời gian chạy bộ cũng như chào tạm biệt Từ lão, vậy thì nhân lúc này mọi người vừa ăn tối còn chưa đi ngủ cô lại qua đó một chuyến.
Được người ta kê cho đơn thuốc, cũng không thể rời đi mà một tiếng chào hỏi cũng không có được.
Cô, Khương Lệnh Hi, không làm được việc này.
Lộ Tranh Tranh chỉ do dự một giây, liền quyết định: “Vậy em đi cùng chị!”
Vừa nói liền muốn đưa tay giúp cô xách túi măng xuân kia.
“Em còn tưởng ban ngày quay chụp chị thuận tay mua măng xuân của dân làng mang về nhà ăn, nhưng hóa ra lại định đi tặng a.”
"Cũng không thể tay không tới đó được, không cần khóa cửa, chúng ta sẽ sớm quay lại thôi."
Chỉ mới gặp Từ lão vẻn vẹn ba lần, mỗi lần đều là dáng vẻ ngại phiền phức, Khương Lệnh Hi tin tưởng lần này bọn họ có đi qua cũng sẽ không ở lại lâu.
Hai người đến vừa đúng lúc, ba người trong tiểu viện cũng vừa ăn tối xong không bao lâu.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Vệ Kha lập tức đứng dậy mở cửa.
Bọn họ đã ở trong thôn gần ba tháng, người trong thôn cũng dần dần hiểu được thói quen của Từ lão, bất cứ ai gõ cửa vào giờ này, đều là bệnh tình khẩn cấp.
Chỉ có điều chờ khi cửa mở ra, nhìn thấy hai người đứng ngoài cửa, Vệ Kha hiếm thấy sửng sốt trong giây lát.
Lộ Tranh Tranh trông thấy người mở cửa là một thanh niên cao ráo tuấn tú, cũng trực tiếp sửng sốt.
Cái cái cái này...
Đêm hôm khuya khoắt, soái ca đẹp trai, chị Hi Hi, đây là...
Cô chưa kịp suy nghĩ xong, từ bên cạnh truyền đến giọng nói kéo suy nghĩ của cô lại.
Khương Lệnh Hi gọn gàng dứt khoát nói thẳng mục đích chuyến đi của mình: "Vệ tiên sinh, sáng mai chúng tôi sẽ rời làng, đến đây để chào tạm biệt Từ lão."
Vệ Kha liếc nhìn bao măng xuân tươi còn mùi của bùn đất trong tay Khương Lệnh Hi, mở cửa ra, “Mời vào.”
"Từ lão đang luyện chữ trong thư phòng."
Ba người thả nhẹ bước chân đến cửa phòng thư phòng, chỉ thấy dưới ánh đèn trong phòng, một già một trẻ đều cầm một cây bút lông, đang hết sức chăm chú nhất bút nhất họa viết.
Lẳng lặng chờ một lát, Từ Tinh Uyên viết có chút mệt mỏi, buông bút xuống xoay xoay cổ tay, ngẩng đầu liền nhìn thấy ba bóng người đứng ở ngoài cửa, lập tức vui mừng kêu lên: "Tỷ tỷ xinh đẹp!"
Lộ Tranh Tranh ở một bên nhìn không khỏi thấy kì lạ.
Cô vẫn còn nhớ rõ trước kia chị Hi Hi từng nói ghét nhất là trẻ con bảy tám tuổi, chê mèo ghét cay ghét đắng chó, không cách nào thân thiết được với chúng, ở chung vô cùng phiền phức.
Không ngờ tới cô lại có một fan hâm mộ nhỏ tuổi như vậy mà cô không hề hay biết!
Lại nhìn ông lão tóc trắng một chút cũng không bị ảnh hưởng đang tập trung viết chữ, cô mới chợt nhận ra suy nghĩ của mình đã đi về nơi nào.
Soái ca bên cạnh không phải là người mà chị Hi Hi muốn từ biệt. Chính chủ rõ ràng là ông lão này a.
Nét cuối cùng hạ xuống, Từ Mậu Xuân mới thản nhiên ngừng bút, cầm lấy khăn lông ướt bên cạnh lau lau tay, nhìn về phía cửa: “Công việc xong chuẩn bị rời đi à?”
Khương Lệnh Hi đáp lời, nhấc chân đi vào nhà: "Ban ngày không có thời gian, liền tới đây từ biệt ngài. Mang theo một ít măng xuân vừa đào mới mua từ trong thôn cho ngài nếm thử. "
Từ Mậu Xuân ngữ khí dừng lại, "Ngươi có lòng rồi."
" Tỷ tỷ xinh đẹp ngồi xuống đi."
Từ Tinh Uyên cầm ly nước Vệ Kha vừa rót đưa tới, quay đầu nhìn lại đại tự còn chưa viết xong, mặt nhỏ tràn đầy ưu sầu, “Bài tập của tỷ tỷ xinh đẹp đã làm xong rồi, bài tập về nhà của em khi nào mới xong đây?”
Khương Lệnh Hi nuốt nước bọt: "Viết đại tự à?"
“Ừm,” Từ Tinh Uyên gật đầu, duỗi ra ba ngón tay, “Mỗi ngày ít nhất ba tấm.”
Nhìn ra được cậu bé rất không tình nguyện, nhưng cũng rất hiểu chuyện, không hề phản bác sự an bài của trưởng bối.
Không ngờ, tiếp theo Khương Lệnh Hi lại nói thêm một câu: "Cái đó cũng không nhiều."
Từ Tinh Uyên há to miệng, "Hả? Còn không nhiều á?"
" Chị khi còn bé mỗi ngày ít nhất mười tấm."
Đây là do sư trưởng dạy bọn họ tập viết quy định, nhưng trên thực tế một đám huynh đệ tỷ môn đuổi theo cô đều không cam lòng yếu thế, mỗi ngày luyện chữ thường thường không chỉ mỗi mười tấm.
Cho dù là sau này chinh chiến khắp nơi nhưng thói quen luyện chữ vẫn chưa từng thay đổi.
Từ Tinh Uyên đem cái miệng đang há to khép lại, trên mặt lộ ra vẻ có chút không thể tưởng tượng nổi, "Nếu vậy chỉ trừ lúc ăn cơm và ngủ nghỉ ra đều phải viết suốt mới có thể viết xong ư?"
"Tập trung một chút liền sẽ nhanh hơn nhiều, còn có thời gian để làm những việc khác."
Từ Tinh Uyên nghĩ đến mình trước đó chỉ cần cảm thấy cổ tay hơi mệt liền sẽ dừng lại nghỉ ngơi một chút, vô tình lãng phí rất nhiều thời gian, trên mặt liền có thêm chút hổ thẹn.
Thế là quả quyết chuyển chủ đề, “Tỷ tỷ xinh đẹp, chị có muốn nhìn chữ viết của em không?”
Đây cũng là điểm sở trường để cậu bé tự hào khoe với các bạn cùng trang lứa.
Khương Lệnh Hi nhìn thấy sự mong đợi trong mắt tiểu gia hỏa, đặt cốc xuống, đi theo Từ Tinh Uyên đến trước bàn, ánh mắt rơi vào tấm đại tự vẫn còn bút tích chưa hoàn toàn khô hẳn.
Im lặng nhìn một hồi, rồi lại nhìn khuôn mặt cầu khen ngợi của tiểu gia hỏa, sau một lúc im lặng, vẫn là lựa chọn ăn ngay nói thẳng, “Lúc ba tuổi chị còn có thể viết tốt hơn cái này.”
Khuôn mặt của Từ Tinh Uyên lập tức tựa như bị che phủ bởi một chiếc mặt nạ thống khổ, sau đó nó còn nứt ra.
"Thật sao? Em không tin!"
Khương Lệnh Hi đưa tay về phía cậu bé, kiếp trước ở trong cung, ngược lại còn bị Thanh Diên dốc lòng trông chừng từng chút từng chút luyện chữ khi còn bé, nhưng thực tế hiện tại cô không thể chứng minh được.
Từ Mậu Xuân ở bên cạnh đột nhiên cười lớn.
"Tên tiểu tử thối này bị đả kích nặng nề rồi, nét chấm của cháu ai thổi bay đâu rồi à." Ông nói, từ bên trên giá bút lấy ra một cây bút lông chưa từng sử dụng, đưa cho Khương Lệnh Hi ngồi trước mặt, "Nha đầu, ngươi viết một chữ cho tiểu tử thối này xem đi, cho nó biết ngoài kia người giỏi còn có người giỏi hơn, nhìn xong về sau còn dám kiêu ngạo không!"
Khương Lệnh Hi nhìn tiểu gia hỏa còn có chút không phục, sau đó lại đưa mắt nhìn cây bút đưa tới trước mặt, ngoan ngoãn đưa tay nhận lấy: “Vậy tôi xin phép lấy lớn hiếp bé một chút.”
Trải một tờ giấy trắng ra, cô xắn tay áo nâng bút chấm mực.
Ngay khi hành động này xuất hiện, vẻ mặt của Từ Mậu Xuân trở nên ngưng đọng.
Nhìn kỹ vào bất cứ chuyện gì, đều có thể nhìn ra được môn đạo, việc viết chữ cũng vậy.
Chỉ cần nhìn vào động tác nâng bút cầm bút, một chút liền biết đối phương thực sự biết hay chỉ đang giả vờ biết.
Ông tuy rằng có chút nóng nảy khi dạy cháu trai luyện chữ, nhưng khi nghe Khương Lệnh Hi nói chữ viết của cô lúc ba tuổi có thể so sánh với chữ viết của cháu trai bảy tuổi, trong lòng vẫn là có chút không vui.
Người lớn là vậy, họ có thể nói con mình không tốt, nhưng họ không thể nghe người khác nói con nhà mình không tốt được.
Cho nên ông mới mở miệng nhờ Khương Lệnh Hi viết một chữ cho cháu trai nhìn xem. Thứ nhất là muốn ép cái tính xốc nổi của cháu mình xuống, thứ hai là muốn kiểm tra khả năng trên phương diện thư pháp của Khương Lệnh Hi.
Mực rơi trên giấy, bút tẩu long xà.
Khương Lệnh Hi cũng không chọn một chữ có cấu trúc quá phức tạp, đặt bút nâng bút dường như chỉ trong nháy mắt, trên tờ giấy Tuyên trắng như tuyết, thình lình có thêm một từ 'Dận', Đại Dận hướng dận.
*Dận ở đay có nghĩa là tương lai về sau.
Từ Mậu Xuân không khỏi hít nhẹ một hơi. Trầm mặc một lát lâu, lúc sau mới vô thức đưa tay sờ sờ đầu ngốc tiểu tử nhà mình.
"Tốt!"
Đâu chỉ mỗi tốt.
Nét chữ cứng cáp, bá khí nội liễm.
Một chữ như vậy nếu không phải ông tận mắt nhìn thấy Khương Lệnh Hi viết ra, cũng sẽ không bao giờ nghĩ tới người có thể viết ra chữ này lại là một cô gái mới khoảng chừng hai mươi.
Thậm chí ngay cả chính ông cũng không dám nói mình có thể viết với khí thế như này được.
Từ Tinh Uyên giờ phút này cũng tâm phục khẩu phục. Mưa dầm thấm lâu khi còn nhỏ, chữ viết có đẹp hay không cậu bé đương nhiên có thể nhìn ra được, đặc biệt là khi so sánh chữ 'Dận' này với chữ viết của mình...Tốt a, không thể so sánh.
“Tỷ tỷ xinh đẹp, chữ này chị có thể cho em được không?”
Cậu muốn nhờ Vệ Kha giúp đóng khung, treo lên tường để thúc giục mình không thể lười biếng.
“Vậy coi như làm quà chia tay cho em nhé.”
"Cảm ơn tỷ tỷ xinh đẹp."
Chờ sau khi Khương Lệnh Hi dẫn Lộ Tranh Tranh cáo từ rời đi, Từ Mậu Xuân lại cầm mảnh giấy có chữ “Âm” bên trên xem xét kỹ lưỡng một hồi lâu, đi đến chỗ Vệ Kha đang đi theo bên cạnh, thưởng thức chia sẻ: "Chữ viết của nha đầu này, trong tất cả người ta quen biết cũng chỉ có một người có thể sánh ngang. Nhưng người kia lại dè dặt và tao nhã hơn một chút. Một tiểu nha đầu, nhìn vẫn rất biết ổn trọng, không nghĩ tới bên trong lại bá đạo như thế này!"
Từ Tinh Uyên ở một bên giậm chân, "Ông nội, đây quà là tỷ tỷ xinh đẹp cho con mà."
“Ta cũng không muốn tranh của cháu, bất quá tiểu Khương nha đầu nói mình khi còn bé mỗi ngày luyện ít nhất mười tấm, ta cảm thấy nhiệm vụ giao cho cháu vẫn còn quá ít, về sau tăng lên mười tấm thế nào?"
Từ Tinh Uyên: "..."
Cậu nhìn về phía Vệ Kha cầu cứu: “Tiểu Vệ ca ca, em đây có được tính là tự lấy đá đập vào chân mình không?”
Vệ Kha rời ánh mắt khỏi tấm chữ, hướng về phía Từ Tinh Uyên nghiêm túc gật đầu.
Tại sao lại không tính?
(Hoàn chương)
Ăn tối xong, Lộ Tranh Tranh chỉ thấy Khương Lệnh Hi không những không về phòng ngủ nghỉ ngơi, ngược lại lại xách bao măng mà hôm nay mang về lên.
"Chị Hi Hi, chị định ra ngoài à?"
"Ừm, đi chào tạm biệt một vị trưởng bối."
Cô nghĩ đến sáng mai rời đi khẳng định là không có thời gian chạy bộ cũng như chào tạm biệt Từ lão, vậy thì nhân lúc này mọi người vừa ăn tối còn chưa đi ngủ cô lại qua đó một chuyến.
Được người ta kê cho đơn thuốc, cũng không thể rời đi mà một tiếng chào hỏi cũng không có được.
Cô, Khương Lệnh Hi, không làm được việc này.
Lộ Tranh Tranh chỉ do dự một giây, liền quyết định: “Vậy em đi cùng chị!”
Vừa nói liền muốn đưa tay giúp cô xách túi măng xuân kia.
“Em còn tưởng ban ngày quay chụp chị thuận tay mua măng xuân của dân làng mang về nhà ăn, nhưng hóa ra lại định đi tặng a.”
"Cũng không thể tay không tới đó được, không cần khóa cửa, chúng ta sẽ sớm quay lại thôi."
Chỉ mới gặp Từ lão vẻn vẹn ba lần, mỗi lần đều là dáng vẻ ngại phiền phức, Khương Lệnh Hi tin tưởng lần này bọn họ có đi qua cũng sẽ không ở lại lâu.
Hai người đến vừa đúng lúc, ba người trong tiểu viện cũng vừa ăn tối xong không bao lâu.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Vệ Kha lập tức đứng dậy mở cửa.
Bọn họ đã ở trong thôn gần ba tháng, người trong thôn cũng dần dần hiểu được thói quen của Từ lão, bất cứ ai gõ cửa vào giờ này, đều là bệnh tình khẩn cấp.
Chỉ có điều chờ khi cửa mở ra, nhìn thấy hai người đứng ngoài cửa, Vệ Kha hiếm thấy sửng sốt trong giây lát.
Lộ Tranh Tranh trông thấy người mở cửa là một thanh niên cao ráo tuấn tú, cũng trực tiếp sửng sốt.
Cái cái cái này...
Đêm hôm khuya khoắt, soái ca đẹp trai, chị Hi Hi, đây là...
Cô chưa kịp suy nghĩ xong, từ bên cạnh truyền đến giọng nói kéo suy nghĩ của cô lại.
Khương Lệnh Hi gọn gàng dứt khoát nói thẳng mục đích chuyến đi của mình: "Vệ tiên sinh, sáng mai chúng tôi sẽ rời làng, đến đây để chào tạm biệt Từ lão."
Vệ Kha liếc nhìn bao măng xuân tươi còn mùi của bùn đất trong tay Khương Lệnh Hi, mở cửa ra, “Mời vào.”
"Từ lão đang luyện chữ trong thư phòng."
Ba người thả nhẹ bước chân đến cửa phòng thư phòng, chỉ thấy dưới ánh đèn trong phòng, một già một trẻ đều cầm một cây bút lông, đang hết sức chăm chú nhất bút nhất họa viết.
Lẳng lặng chờ một lát, Từ Tinh Uyên viết có chút mệt mỏi, buông bút xuống xoay xoay cổ tay, ngẩng đầu liền nhìn thấy ba bóng người đứng ở ngoài cửa, lập tức vui mừng kêu lên: "Tỷ tỷ xinh đẹp!"
Lộ Tranh Tranh ở một bên nhìn không khỏi thấy kì lạ.
Cô vẫn còn nhớ rõ trước kia chị Hi Hi từng nói ghét nhất là trẻ con bảy tám tuổi, chê mèo ghét cay ghét đắng chó, không cách nào thân thiết được với chúng, ở chung vô cùng phiền phức.
Không ngờ tới cô lại có một fan hâm mộ nhỏ tuổi như vậy mà cô không hề hay biết!
Lại nhìn ông lão tóc trắng một chút cũng không bị ảnh hưởng đang tập trung viết chữ, cô mới chợt nhận ra suy nghĩ của mình đã đi về nơi nào.
Soái ca bên cạnh không phải là người mà chị Hi Hi muốn từ biệt. Chính chủ rõ ràng là ông lão này a.
Nét cuối cùng hạ xuống, Từ Mậu Xuân mới thản nhiên ngừng bút, cầm lấy khăn lông ướt bên cạnh lau lau tay, nhìn về phía cửa: “Công việc xong chuẩn bị rời đi à?”
Khương Lệnh Hi đáp lời, nhấc chân đi vào nhà: "Ban ngày không có thời gian, liền tới đây từ biệt ngài. Mang theo một ít măng xuân vừa đào mới mua từ trong thôn cho ngài nếm thử. "
Từ Mậu Xuân ngữ khí dừng lại, "Ngươi có lòng rồi."
" Tỷ tỷ xinh đẹp ngồi xuống đi."
Từ Tinh Uyên cầm ly nước Vệ Kha vừa rót đưa tới, quay đầu nhìn lại đại tự còn chưa viết xong, mặt nhỏ tràn đầy ưu sầu, “Bài tập của tỷ tỷ xinh đẹp đã làm xong rồi, bài tập về nhà của em khi nào mới xong đây?”
Khương Lệnh Hi nuốt nước bọt: "Viết đại tự à?"
“Ừm,” Từ Tinh Uyên gật đầu, duỗi ra ba ngón tay, “Mỗi ngày ít nhất ba tấm.”
Nhìn ra được cậu bé rất không tình nguyện, nhưng cũng rất hiểu chuyện, không hề phản bác sự an bài của trưởng bối.
Không ngờ, tiếp theo Khương Lệnh Hi lại nói thêm một câu: "Cái đó cũng không nhiều."
Từ Tinh Uyên há to miệng, "Hả? Còn không nhiều á?"
" Chị khi còn bé mỗi ngày ít nhất mười tấm."
Đây là do sư trưởng dạy bọn họ tập viết quy định, nhưng trên thực tế một đám huynh đệ tỷ môn đuổi theo cô đều không cam lòng yếu thế, mỗi ngày luyện chữ thường thường không chỉ mỗi mười tấm.
Cho dù là sau này chinh chiến khắp nơi nhưng thói quen luyện chữ vẫn chưa từng thay đổi.
Từ Tinh Uyên đem cái miệng đang há to khép lại, trên mặt lộ ra vẻ có chút không thể tưởng tượng nổi, "Nếu vậy chỉ trừ lúc ăn cơm và ngủ nghỉ ra đều phải viết suốt mới có thể viết xong ư?"
"Tập trung một chút liền sẽ nhanh hơn nhiều, còn có thời gian để làm những việc khác."
Từ Tinh Uyên nghĩ đến mình trước đó chỉ cần cảm thấy cổ tay hơi mệt liền sẽ dừng lại nghỉ ngơi một chút, vô tình lãng phí rất nhiều thời gian, trên mặt liền có thêm chút hổ thẹn.
Thế là quả quyết chuyển chủ đề, “Tỷ tỷ xinh đẹp, chị có muốn nhìn chữ viết của em không?”
Đây cũng là điểm sở trường để cậu bé tự hào khoe với các bạn cùng trang lứa.
Khương Lệnh Hi nhìn thấy sự mong đợi trong mắt tiểu gia hỏa, đặt cốc xuống, đi theo Từ Tinh Uyên đến trước bàn, ánh mắt rơi vào tấm đại tự vẫn còn bút tích chưa hoàn toàn khô hẳn.
Im lặng nhìn một hồi, rồi lại nhìn khuôn mặt cầu khen ngợi của tiểu gia hỏa, sau một lúc im lặng, vẫn là lựa chọn ăn ngay nói thẳng, “Lúc ba tuổi chị còn có thể viết tốt hơn cái này.”
Khuôn mặt của Từ Tinh Uyên lập tức tựa như bị che phủ bởi một chiếc mặt nạ thống khổ, sau đó nó còn nứt ra.
"Thật sao? Em không tin!"
Khương Lệnh Hi đưa tay về phía cậu bé, kiếp trước ở trong cung, ngược lại còn bị Thanh Diên dốc lòng trông chừng từng chút từng chút luyện chữ khi còn bé, nhưng thực tế hiện tại cô không thể chứng minh được.
Từ Mậu Xuân ở bên cạnh đột nhiên cười lớn.
"Tên tiểu tử thối này bị đả kích nặng nề rồi, nét chấm của cháu ai thổi bay đâu rồi à." Ông nói, từ bên trên giá bút lấy ra một cây bút lông chưa từng sử dụng, đưa cho Khương Lệnh Hi ngồi trước mặt, "Nha đầu, ngươi viết một chữ cho tiểu tử thối này xem đi, cho nó biết ngoài kia người giỏi còn có người giỏi hơn, nhìn xong về sau còn dám kiêu ngạo không!"
Khương Lệnh Hi nhìn tiểu gia hỏa còn có chút không phục, sau đó lại đưa mắt nhìn cây bút đưa tới trước mặt, ngoan ngoãn đưa tay nhận lấy: “Vậy tôi xin phép lấy lớn hiếp bé một chút.”
Trải một tờ giấy trắng ra, cô xắn tay áo nâng bút chấm mực.
Ngay khi hành động này xuất hiện, vẻ mặt của Từ Mậu Xuân trở nên ngưng đọng.
Nhìn kỹ vào bất cứ chuyện gì, đều có thể nhìn ra được môn đạo, việc viết chữ cũng vậy.
Chỉ cần nhìn vào động tác nâng bút cầm bút, một chút liền biết đối phương thực sự biết hay chỉ đang giả vờ biết.
Ông tuy rằng có chút nóng nảy khi dạy cháu trai luyện chữ, nhưng khi nghe Khương Lệnh Hi nói chữ viết của cô lúc ba tuổi có thể so sánh với chữ viết của cháu trai bảy tuổi, trong lòng vẫn là có chút không vui.
Người lớn là vậy, họ có thể nói con mình không tốt, nhưng họ không thể nghe người khác nói con nhà mình không tốt được.
Cho nên ông mới mở miệng nhờ Khương Lệnh Hi viết một chữ cho cháu trai nhìn xem. Thứ nhất là muốn ép cái tính xốc nổi của cháu mình xuống, thứ hai là muốn kiểm tra khả năng trên phương diện thư pháp của Khương Lệnh Hi.
Mực rơi trên giấy, bút tẩu long xà.
Khương Lệnh Hi cũng không chọn một chữ có cấu trúc quá phức tạp, đặt bút nâng bút dường như chỉ trong nháy mắt, trên tờ giấy Tuyên trắng như tuyết, thình lình có thêm một từ 'Dận', Đại Dận hướng dận.
*Dận ở đay có nghĩa là tương lai về sau.
Từ Mậu Xuân không khỏi hít nhẹ một hơi. Trầm mặc một lát lâu, lúc sau mới vô thức đưa tay sờ sờ đầu ngốc tiểu tử nhà mình.
"Tốt!"
Đâu chỉ mỗi tốt.
Nét chữ cứng cáp, bá khí nội liễm.
Một chữ như vậy nếu không phải ông tận mắt nhìn thấy Khương Lệnh Hi viết ra, cũng sẽ không bao giờ nghĩ tới người có thể viết ra chữ này lại là một cô gái mới khoảng chừng hai mươi.
Thậm chí ngay cả chính ông cũng không dám nói mình có thể viết với khí thế như này được.
Từ Tinh Uyên giờ phút này cũng tâm phục khẩu phục. Mưa dầm thấm lâu khi còn nhỏ, chữ viết có đẹp hay không cậu bé đương nhiên có thể nhìn ra được, đặc biệt là khi so sánh chữ 'Dận' này với chữ viết của mình...Tốt a, không thể so sánh.
“Tỷ tỷ xinh đẹp, chữ này chị có thể cho em được không?”
Cậu muốn nhờ Vệ Kha giúp đóng khung, treo lên tường để thúc giục mình không thể lười biếng.
“Vậy coi như làm quà chia tay cho em nhé.”
"Cảm ơn tỷ tỷ xinh đẹp."
Chờ sau khi Khương Lệnh Hi dẫn Lộ Tranh Tranh cáo từ rời đi, Từ Mậu Xuân lại cầm mảnh giấy có chữ “Âm” bên trên xem xét kỹ lưỡng một hồi lâu, đi đến chỗ Vệ Kha đang đi theo bên cạnh, thưởng thức chia sẻ: "Chữ viết của nha đầu này, trong tất cả người ta quen biết cũng chỉ có một người có thể sánh ngang. Nhưng người kia lại dè dặt và tao nhã hơn một chút. Một tiểu nha đầu, nhìn vẫn rất biết ổn trọng, không nghĩ tới bên trong lại bá đạo như thế này!"
Từ Tinh Uyên ở một bên giậm chân, "Ông nội, đây quà là tỷ tỷ xinh đẹp cho con mà."
“Ta cũng không muốn tranh của cháu, bất quá tiểu Khương nha đầu nói mình khi còn bé mỗi ngày luyện ít nhất mười tấm, ta cảm thấy nhiệm vụ giao cho cháu vẫn còn quá ít, về sau tăng lên mười tấm thế nào?"
Từ Tinh Uyên: "..."
Cậu nhìn về phía Vệ Kha cầu cứu: “Tiểu Vệ ca ca, em đây có được tính là tự lấy đá đập vào chân mình không?”
Vệ Kha rời ánh mắt khỏi tấm chữ, hướng về phía Từ Tinh Uyên nghiêm túc gật đầu.
Tại sao lại không tính?
(Hoàn chương)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất