Nữ Đế Bệ Hạ Ở Giới Giải Trí Phong Thần!

Chương 29: Cuộc Gọi Từ Nhà

Trước Sau
  Chương 29: : Cuộc gọi từ nhà

Lộ Tranh Tranh đang đẩy vali đi phía trước, đang đi thì nghe thấy sau lưng truyền tới tiếng "Mẹ" có chút chần chờ.

Bước chân cô chợt dừng bước, có chút khẩn trương quay đầu nhìn lại.

Khương Lệnh Hi đang cụp mắt nghe điện thoại, không nhìn thấy tâm tình của Lộ Tranh Tranh lúc này đang có chút biến hóa.

Sau khi cô do dự gọi tiếng 'Mẹ' kí, người bên kia điện thoại giọng điệu có chút thận trọng, từng li từng tí thăm dò: "Hi Hi à, dạo này còn bận không con?"

"Vẫn ổn." Khương Lệnh Hi trả lời xong dừng một chút, "Mẹ bên đó thế nào?"

"Ừm, ở đây mọi thứ đều ổn, đều rất ổn. Con không cần lo lắng, chỉ cần làm việc cho tốt là được rồi."

"Ừm."

Sau đó là vài giây im lặng.

Bên kia lại lần nữa truyền đến thanh âm thận trọng hơn: "Hi Hi, ngày mai là ngày thăm viếng hàng tháng của trại giam thiếu niên, con có muốn cùng chúng ta đến xem em trai không?"

Khương Lệnh Hi thậm chí có thể nghe ra, người phụ nữ bên kia sau khi hỏi câu này dường như nín thở, như sợ sẽ bỏ lỡ câu trả lời của cô vậy.

"Được."

Giọng nói phát ra từ loa đột nhiên trở nên kích động: "Vậy, vậy sáng mai con qua đây rồi chúng ta cùng nhau xuất phát nhé!"

"Được."

Giọng nói lại trở nên thận trọng: "Vậy con nghỉ ngơi thật tốt nhé. Đừng lúc nào cũng bỏ bữa tối vì nghĩ đến việc giảm cân, không tốt cho dạ dày..."

Dặn dò còn chưa xong, Khương Lệnh Hi đã nghe thấy trong loa lại có thêm một giọng nam khàn khàn khác vang lên: “Đang nói chuyện điện thoại với Hi Hi à?”

Giang Văn Tuệ hướng về phía chồng gật đầu, không khỏi vui mừng nói: “Vừa rồi Hi Hi nói ngày mai sẽ cùng chúng ta đi gặp Tiểu Húc đấy.”

"Tôi sẽ không đi gặp cái tên tiểu tử thúi kia đâu, lần nào gặp cũng xụ cái mặt. Ngày mai hai mẹ con các người đi đi, tôi không đi đâu."

Giang Văn Tuệ nhìn thấy chồng đang đi về phía cửa, vội vàng gọi người lại: "Sắp đến giờ ăn tối rồi, ông lại đi đâu đấy?"

"Ra ngoài nói chuyện với Lão Lưu về giá cả thị trường gần đây."

"Khương Nhuận Thành, anh đừng tưởng qua mặt được tôi, lại đi uống rượu nữa phải không?"

"Chuyện đàn ông trên bàn rượu bà bớt can thiệp vào có chuyện gì, đi đây, tối nay ngủ sớm đi, không cần đợi tôi về."

Cùng với tiếng đóng cửa tức giận, trong điện thoại vang lên tiếng lẩm bẩm của Giang Văn Tuệ: "Tôi đã nói chuyện làm ăn kia không đáng tin, thế mà lại không tin đâu. Uống đi, uống đi, sao không uống..." Những lời kế tiếp đột ngột dừng lại, theo sau là âm thanh đi tới đi lui.

Khương Lệnh Hi đoán là bà quên mình đang gọi điện cho con gái còn chưa tắt, thế là im lặng cúp máy.



Ngước mắt lên liền bắt gặp ánh mắt khẩn trương và lo lắng của Lộ Tranh Tranh.

"Sao lại nhìn chị như thế?"

Lộ Tranh Tranh buông vali trong tay, đi tới trước mặt Khương Lệnh Hi: "Chị Hi Hi, chị... chị còn ăn tối không?"

Nói chính xác hơn, là còn tâm tình ăn tối không?

Khương Lệnh Hi bị câu hỏi này làm cho không hiểu, gật đầu: "Đương nhiên là ăn rồi."

Lộ Tranh Tranh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Vậy thì tốt.” Cô không cần gọi đồ ăn bên ngoài hay ra ngoài ăn một mình nữa.

Hai người cùng nhau bước vào thang máy.

"Vừa rồi sao đột nhiên lại hỏi chị có muốn ăn tối không?"

Lộ Tranh Tranh cúi đầu thấp giọng trả lời: “Chị Hi Hi, trước đây mỗi lần chị nhận được điện thoại từ nhà, vừa thấy điện thoại tới tâm trạng đều sẽ rất tệ, có khi còn kéo dài đến mấy ngày liền. Thời điểm em vừa nghe chị kêu mẹ, lúc đó liền có chút lo lắng.”

Khương Lệnh Hi giơ tay lên vỗ nhẹ bả vai cô: "Sau này sẽ không xảy ra chuyện đó nữa, yên tâm đi."

"Ừm vâng."

Về đến nhà, Lộ Tranh Tranh thu dọn hành lý rồi vui vẻ đi vào bếp bận rộn. Sau khi Khương Lệnh Hi có hỏi qua cô có muốn giúp gì không, liền rót cho mình một cốc nước rồi đi đến chiếc ghế ngoài ban công ngồi xuống, uống nước xong liền cau mày rơi vào trầm tư.

Nguyên thân để lại cho cô không nhiều ký ức về gia đình, cũng chỉ nhiều hơn Thẩm Vận Khanh một chút, cô có thể cảm nhận được nguyên thân đang cố tình tránh né phớt lờ gia đình mình.

Đương nhiên là có lý do trong việc này.

Ba năm trước, cha của nguyên thân Khương Nhuận Thành kinh doanh phá sản, nợ nần chồng chất, gia đình cũng chuyển từ biệt thự rộng rãi đến một khu dân cư cũ kỹ nhỏ hẹp.

Chuyện này vẫn chưa xong, vì nợ nần vẫn chưa trả hết, chủ nợ đến tận nhà đòi, thậm chí còn cố ý đập phá để trút giận vì không lấy được tiền.

Em trai nguyên thân khi đó chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi, niên thiếu khí thịnh, tức giận trước đám người ngang ngược càn rỡ, kích động cầm dao đâm người cầm đầu.

Người bị đâm ngay lập tức gọi cảnh sát. Khương Lệnh Khúc vì chưa đủ tuổi vị thành niên nên không phải vào tù nhưng cũng bị đưa đến trại giam vị thành niên để giáo dục, đến nay cũng đã gần ba năm.

Về sau cha của nguyên thân vẫn muốn Đông Sơn tái khởi, nhưng ví dụ về những người có thể chịu đựng nổi sự chênh lệch nhân sinh nghiêng trời lệch đất để thành công trở lại thực sự quá ít, và ông cũng không phải là một trong số đó.

Dần dà, bởi vì luôn âu sầu thất bại nên liền có thói nghiện rượu, cả ngày uống rượu say mèm mới về nhà.

Mà mẹ nguyên thân Giang Văn Tuệ, trước kia là một phu nhân toàn chức sống sung sướng an nhàn. Hiện tại, chồng thì nghiện rượu, con trai thì bị giam, bà tuổi đã cao đành phải ra ngoài tìm việc làm, duy trì kế sinh nhai của gia đình. .

Lại nói về nguyên thân, nguyên thân vừa mới thi lên đại học ba năm trước, do biến cố gia đình nên nàng chỉ có thể từ bỏ việc học, cơ duyên xảo hợp dấn thân vào ngành giải trí, chỉ dựa vào tướng mạo xinh đẹp mà đã giảm bớt gánh nặng cho gia đình về sau, cũn liền thuận thế ở lại.

Nhưng trong thâm tâm nguyên thân vẫn có chút oán hận gia đình mình.



Chỉ có thể nói, biến cố xưa nay không cho con người ta cơ hội chuẩn bị.

Gia đình bốn người hạnh phúc ban đầu nay đã thất linh bát lạc, cũng không còn hơi ấm như ngày xưa.

Lặng lẽ xem lại cuộc đời hơn hai mươi năm ngắn ngủi của nguyên thân, Khương Lệnh Hi cũng đã hiểu vì sao nguyên thân lại bị nuôi thành một người tính tình như chó khiến mọi người ghét bỏ như thế này.

Ngành giải trí vốn là cuộc chơi danh lợi, vẫn là nơi không có nhiều sự riêng tư, nguyên thân có một gia đình có thể nói tồi tệ như vậy, trong lòng ít nhiều cũng sẽ có chút tự ti.

Nhưng ngành giải trí lại là không cho phép người tự ti, việc che giấu sự tự ti lại càng khó khăn hơn.

Lại thêm việc học bị gián đoạn ba năm trước.

Từng cái rào cản, đối với một cô bé lớn lên vô ưu vô lo ở thời đại này mà nói, thực sự không dễ vượt qua.

Cũng chỉ có chính bản thân cô mới biết mình đã trải qua bao nhiêu thất bại và khó khăn.

"Chị Hi Hi, cơm chín rồi, mau đến ăn đi."

Tiếng kêu vui vẻ của Lộ Tranh Tranh vang đến sau lưng, Khương Lệnh Hi từ trong suy nghĩ lấy lại tinh thần, ngước mắt nhìn về phía nghê hồng lấp lóe ánh bên ngoài cửa kính.

Nhớ đến câu nói người nào đó thường nói: Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

*

Khương Lệnh Hi đứng bên ngoài khu dân cư cũ kỹ.

Hôm nay là ngày làm việc, giờ này cũng là thời gian cao điểm đi làm và đi học. Dòng người trong khu dân cư ồ ạt đi ra suýt chút nữa làm rơi kính râm của cô.

Đợi đến khi bên ngoài ít người hơn, cô lúc này mới băng qua những vũng nước còn sót lại trên ổ gà do trận mưa tối qua, hướng phía khu dân cư bước vào.

“Ba lẻ ba, là căn này.”

Nhìn cánh cửa chống trộm loang lổ nước sơn mờ mờ vẫn còn có thể nhìn dấu vết dầu đỏ bị văng lên trước đó, Khương Lệnh Hi lấy ra chiếc chìa khóa tạm thời tìm thấy trong túi trước khi ra ngoài vào buổi sáng, có chút lạnh nhạt mở cửa ra.

Vẫn còn chưa đi vào, một cỗ mùi hương khó nói nên lời đã nhào đến trước mặt, ngay cả khi đeo khẩu trang cũng không thể chặn được.

Điều này khiến cô đang định bước vào cũng không nhịn được dừng lại một chút.

Giang Văn Tuệ đang bận lau sàn trong phòng khách nhỏ hẹp, nghe thấy tiếng cửa mở, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía cửa, chờ khi nhìn rõ đó là con gái mình, trên mặt lập tức hiện lên ý cười, chỉ có điều rất nhanh liền biến thành ngượng ngùng, "Hi Hi tới sớm vậy, con trước tiên đứng ở cửa đi, trong phòng có chút mùi không dễ ngửi, đợi mẹ xịt chút thuốc làm sạch không khí rồi hẳn vào."

Khương Lệnh Hi tháo kính râm và khẩu trang đi vào nhà, đi vào phòng khách quay đầu nhìn về phía cửa phòng ngủ đang khép hờ, nghe thấy bên trong còn truyền đến tiếng ngáy lúc cao lúc thấp, "Cha vẫn còn ngủ à?"

Giang Văn Tuệ không thấy được vẻ chán ghét trên mặt con gái, chỉ cảm thấy ấm áp, nghe thấy những lời này sắc mặt lại nhịn không được tối sầm, thấp giọng phàn nàn: “Nửa đêm hôm qua mới về, lại uống say mèm, nôn ra khắp sàn nhà. Mẹ trước khi đi ngủ đã đóng cửa phòng ngủ. Lần này ông ấy say đến mức ngay cả mở cửa như thế nào cũng không biết. Vừa vặn tối qua mẹ thu dọn đồ đạc cho em con nên quên đóng cửa, thế là ông ấy chạy sang phòng em trai con ngủ luôn, sáng gọi thế nào cũn không được. Quên đi, chúng ta không cần để ý đến ông ấy, hôm nay hai mẹ con chúng ta đi. Dù sao thì lần nào hai bọn họ gặp mặt cũng đều căng thẳng, không đi cũng tốt.”

Khương Lệnh Hi im lặng một lát: "Vậy mẹ ăn cơm chưa?"

(Hoàn chương)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau