Độc Sủng Kiều Thê…. Một Đời Yêu Em
Chương 61
Đây cũng là lần đầu tiên Vũ Liên Nguyệt nhìn thấy mẹ mình lớn tiếng với ông nội như vậy, cô ấy lo lắng ông nội sẽ trách mắng mẹ, nên vội lên tiếng khuyên ngăn mẹ kế lại…
**Mẹ à, mẹ bình tĩnh lại đi ạ, con thấy ông nội chia như vậy là được rồi ạ…**
**Vả lại con cũng không cần những thứ này cho lắm, con muốn tự làm ra tiền từ chính đôi tay mình, không muốn đi lên dựa vào gia đình đâu ạ…**
Ngay từ khi còn nhỏ Vũ Liên Nguyệt thường xuyên bị mẹ kế gieo rắc vào đầu, những thứ không mấy tốt đẹp…
Mẹ kế luôn nhắc nhở Vũ Liên Nguyệt phải tránh xa Vũ Liên Hách, không được quá thân thiết cho dù cả hai là anh em ruột…
Có đôi lúc Vũ Liên Nguyệt không hiểu vì sao mẹ kế lại làm như vậy mà buộc miệng hỏi bà ấy, nhưng lập tức đã bị mẹ kế quát mắng…
Mẹ kế vô cùng tức giận mà không ngừng quát lớn, bà ta luôn miệng than trách tại sao mình không sinh được con trai, sinh con gái thì có thể làm gì được chứ…
Mặc dù nghe thấy những lời này của mẹ, Vũ Liên Nguyệt cũng rất sốc, rất đau lòng, nhưng dù sao bà ấy cũng là người đã sinh ra mình…
Cô ấy làm sao có thể giận mẹ mình được chứ, vì để mẹ kế vui, ở trước mặt bà ta Vũ Liên Nguyệt rất giữ khoảng cách với anh trai…
Đợi đến khi mẹ kế vui vẻ một chút cô liền lên tiếng khuyên nhủ bà ấy, nhưng lần nào cũng vậy, Vũ Liên Nguyệt sau đó sẽ bị mắng một trận…
Khoảng thời gian ra nước ngoài cùng ông nội, cũng là khoảng thời gian vui vẻ nhất của Vũ Liên Nguyệt…
Bởi vì cô ấy được sống thật với chính mình, được vui vẻ quấn lấy anh trai, làm nũng với anh ấy mỗi ngày, mà không bị một ai trách mắng…
Vũ Liên Nguyệt cũng hiểu ra rằng tình cảm gia đình là quan trọng nhất, tiền có thể kiếm ra được, nhưng tình cảm gia đình mất đi sẽ rất khó để tìm lại…
Đúng ngay lúc Vũ Liên Nguyệt thành thật nói ra những gì mình đang suy nghĩ, bởi vì cô ấy cho rằng tiền tự tay mình làm ra sẽ có giá trị hơn…
Liền nhận ngay một lời quát mắng của mẹ, bà ta vô cùng tức giận khi biết con gái mình không có tiền đồ như vậy…
**Liên Nguyệt con câm miệng ngay cho mẹ…**
**Ở đây không đến lượt con lên tiếng, dạy ta phải làm thế nào đâu…**
Vũ Liên Nguyệt lúc này không biết làm gì hơn, ngoài việc quỳ xuống cầu xin mẹ mình, nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt…
Khóe mắt Vũ Liên Nguyệt lúc này cũng đã rưng rưng nước mắt, cô ấy như không thể chịu đựng được nữa, mà nói ra hết những gì cất giấu trong lòng bấy lâu nay…
**Nhưng mẹ à, con đã lớn rồi, con có thể tự quyết định cuộc đời mình, yêu ai, thương ai hay ghét ai đều là con chọn lựa…**
**Về phần tài sản là ông nội cho con, chứ thật ra con không cần, cũng không muốn lấy, con muốn tự đi lên bằng chính khả năng của mình…**
**Con muốn giống như anh Liên Hách, anh ấy cũng là đi lên từ chính khả năng của mình, vậy thì tại sao con lại không được giống như anh ấy chứ…
Không ai có thể biết được rằng trong lòng Vũ Liên Nguyệt anh trai luôn là người giỏi nhất, tấm gương tốt để cô ấy nhìn theo để phấn đấu từng ngày…
**Mẹ à, con biết mẹ thương con, nhưng con xin mẹ đừng áp đặt cuộc đời của con nữa được không…
Nhưng ngay khi Vũ Liên Nguyệt nói ra hết những gì trong lòng mình, cũng là lúc mẹ kế tức đến muốn giết chết cô ngay lập tức…
Hai tay bà ta siết chặt đến rướm cả máu tươi, những chiếc móng tay được mày giũa cẩn thận không ngừng vấu chặt vào da thịt mẹ…
Mẹ kế sau đó nhìn một lượt qua mọi người đang có có mặt ở đây, hít một hơi thật sâu rồi mới lên tiếng…
**Được ta sẽ làm theo những gì con vừa nói, từ nay về sau cũng sẽ không can thiệp vào chuyện của con nữa…**
**Con muốn làm gì là tùy con, ta cũng sẽ xem như chưa từng sinh ra con vậy…**
Ngay khi lời vừa nói hết, mẹ kế liền xoay người rời khỏi phòng khách, đi một mạch lên phòng khoá chặt cửa lại…
Chắc có lẽ không một ai có thể phát hiện ra rằng, khi mẹ kế xoay người rời đi bà ấy đã khóc, khóc cho sự toan tính bao nhiêu năm qua của mình bằng không…
Đến ngay cả đứa con gái bà ta đặt rất nhiều hi vọng vào đó, cuối cùng cũng đứng về phía người ngoài chống lại mình…
Về phần Vũ Liên Nguyệt, cô ấy cũng rất kinh ngạc khi nghe mẹ mình nói như vậy, muốn đuổi theo để giải thích cho bà ấy hiểu, nhưng đã bị Vũ lão thái gia giữ lại…
**Liên Nguyệt còn đứng yên đó, không được đuổi theo…**
**Nhưng ông nội…**
Biết rõ những lời nói vừa ra của mẹ mình, đã khiến cho ông nội rất tức giận, nên ông mới không cho cô ấy đuổi theo, nhưng Vũ Liên Nguyệt vẫn rất lo lắng cho mẹ kế…
Mà Vũ lão gia ngồi yên lặng từ nãy đến giờ cũng đã lên tiếng…
**Được rồi con đừng quá lo lắng, để bà ấy yên tĩnh vài ngày đi, đợi đến khi mẹ con hết giận sẽ lại yêu thương con thôi…**
**Mẹ à, mẹ bình tĩnh lại đi ạ, con thấy ông nội chia như vậy là được rồi ạ…**
**Vả lại con cũng không cần những thứ này cho lắm, con muốn tự làm ra tiền từ chính đôi tay mình, không muốn đi lên dựa vào gia đình đâu ạ…**
Ngay từ khi còn nhỏ Vũ Liên Nguyệt thường xuyên bị mẹ kế gieo rắc vào đầu, những thứ không mấy tốt đẹp…
Mẹ kế luôn nhắc nhở Vũ Liên Nguyệt phải tránh xa Vũ Liên Hách, không được quá thân thiết cho dù cả hai là anh em ruột…
Có đôi lúc Vũ Liên Nguyệt không hiểu vì sao mẹ kế lại làm như vậy mà buộc miệng hỏi bà ấy, nhưng lập tức đã bị mẹ kế quát mắng…
Mẹ kế vô cùng tức giận mà không ngừng quát lớn, bà ta luôn miệng than trách tại sao mình không sinh được con trai, sinh con gái thì có thể làm gì được chứ…
Mặc dù nghe thấy những lời này của mẹ, Vũ Liên Nguyệt cũng rất sốc, rất đau lòng, nhưng dù sao bà ấy cũng là người đã sinh ra mình…
Cô ấy làm sao có thể giận mẹ mình được chứ, vì để mẹ kế vui, ở trước mặt bà ta Vũ Liên Nguyệt rất giữ khoảng cách với anh trai…
Đợi đến khi mẹ kế vui vẻ một chút cô liền lên tiếng khuyên nhủ bà ấy, nhưng lần nào cũng vậy, Vũ Liên Nguyệt sau đó sẽ bị mắng một trận…
Khoảng thời gian ra nước ngoài cùng ông nội, cũng là khoảng thời gian vui vẻ nhất của Vũ Liên Nguyệt…
Bởi vì cô ấy được sống thật với chính mình, được vui vẻ quấn lấy anh trai, làm nũng với anh ấy mỗi ngày, mà không bị một ai trách mắng…
Vũ Liên Nguyệt cũng hiểu ra rằng tình cảm gia đình là quan trọng nhất, tiền có thể kiếm ra được, nhưng tình cảm gia đình mất đi sẽ rất khó để tìm lại…
Đúng ngay lúc Vũ Liên Nguyệt thành thật nói ra những gì mình đang suy nghĩ, bởi vì cô ấy cho rằng tiền tự tay mình làm ra sẽ có giá trị hơn…
Liền nhận ngay một lời quát mắng của mẹ, bà ta vô cùng tức giận khi biết con gái mình không có tiền đồ như vậy…
**Liên Nguyệt con câm miệng ngay cho mẹ…**
**Ở đây không đến lượt con lên tiếng, dạy ta phải làm thế nào đâu…**
Vũ Liên Nguyệt lúc này không biết làm gì hơn, ngoài việc quỳ xuống cầu xin mẹ mình, nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt…
Khóe mắt Vũ Liên Nguyệt lúc này cũng đã rưng rưng nước mắt, cô ấy như không thể chịu đựng được nữa, mà nói ra hết những gì cất giấu trong lòng bấy lâu nay…
**Nhưng mẹ à, con đã lớn rồi, con có thể tự quyết định cuộc đời mình, yêu ai, thương ai hay ghét ai đều là con chọn lựa…**
**Về phần tài sản là ông nội cho con, chứ thật ra con không cần, cũng không muốn lấy, con muốn tự đi lên bằng chính khả năng của mình…**
**Con muốn giống như anh Liên Hách, anh ấy cũng là đi lên từ chính khả năng của mình, vậy thì tại sao con lại không được giống như anh ấy chứ…
Không ai có thể biết được rằng trong lòng Vũ Liên Nguyệt anh trai luôn là người giỏi nhất, tấm gương tốt để cô ấy nhìn theo để phấn đấu từng ngày…
**Mẹ à, con biết mẹ thương con, nhưng con xin mẹ đừng áp đặt cuộc đời của con nữa được không…
Nhưng ngay khi Vũ Liên Nguyệt nói ra hết những gì trong lòng mình, cũng là lúc mẹ kế tức đến muốn giết chết cô ngay lập tức…
Hai tay bà ta siết chặt đến rướm cả máu tươi, những chiếc móng tay được mày giũa cẩn thận không ngừng vấu chặt vào da thịt mẹ…
Mẹ kế sau đó nhìn một lượt qua mọi người đang có có mặt ở đây, hít một hơi thật sâu rồi mới lên tiếng…
**Được ta sẽ làm theo những gì con vừa nói, từ nay về sau cũng sẽ không can thiệp vào chuyện của con nữa…**
**Con muốn làm gì là tùy con, ta cũng sẽ xem như chưa từng sinh ra con vậy…**
Ngay khi lời vừa nói hết, mẹ kế liền xoay người rời khỏi phòng khách, đi một mạch lên phòng khoá chặt cửa lại…
Chắc có lẽ không một ai có thể phát hiện ra rằng, khi mẹ kế xoay người rời đi bà ấy đã khóc, khóc cho sự toan tính bao nhiêu năm qua của mình bằng không…
Đến ngay cả đứa con gái bà ta đặt rất nhiều hi vọng vào đó, cuối cùng cũng đứng về phía người ngoài chống lại mình…
Về phần Vũ Liên Nguyệt, cô ấy cũng rất kinh ngạc khi nghe mẹ mình nói như vậy, muốn đuổi theo để giải thích cho bà ấy hiểu, nhưng đã bị Vũ lão thái gia giữ lại…
**Liên Nguyệt còn đứng yên đó, không được đuổi theo…**
**Nhưng ông nội…**
Biết rõ những lời nói vừa ra của mẹ mình, đã khiến cho ông nội rất tức giận, nên ông mới không cho cô ấy đuổi theo, nhưng Vũ Liên Nguyệt vẫn rất lo lắng cho mẹ kế…
Mà Vũ lão gia ngồi yên lặng từ nãy đến giờ cũng đã lên tiếng…
**Được rồi con đừng quá lo lắng, để bà ấy yên tĩnh vài ngày đi, đợi đến khi mẹ con hết giận sẽ lại yêu thương con thôi…**
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất