Thập Niên 80: Sau Khi Đổi Hôn Với Em Gái Kế
Chương 26: Anh Có Muốn Giúp Em Ăn Chút Không?
Hai ngày kế tiếp tình huống của hai người vẫn như cũ.
Tuy rằng vẫn ở chung rất lạnh nhạt, nhưng ít nhất không đối chọi gay gắt.
Ngay cả tất cả mọi người cũng phát hiện, buổi chiều Lý Tịch không ăn cơm ở bãi than, mà là mỗi ngày đều về nhà.
Quả nhiên đã kết hôn, dù không thích hợp thế nào, cuộc sống trôi qua là tốt rồi.
Đó là cách mọi người sống.
Lục Hạ cũng nghe được vị trí nhà chủ nhiệm trường từ mấy người hàng xóm nói chuyện với cô.
Lúc trước chủ nhiệm bảo giáo viên đi mời cô trở về, ba lần bảy lượt không được đáp lại, chủ nhiệm cũng có hơi tức giận.
Đối với Lục Hạ cũng không có hảo cảm gì.
Lục Hạ nhất định phải nói lời xin lỗi.
Vì thế sáng sớm hôm sau, cô liền đi mua chút thuốc lá rượu định tới cửa xin lỗi, thuận tiện nói chuyện mình định về thôn dạy này.
Buổi sáng, cô còn cố ý nói rõ tình huống với Lý Tịch, tỏ vẻ mình không phải tiêu tiền bậy bạ.
Lý Tịch cũng không thèm để ý những thứ này, ngược lại thật sự có hơi giật mình cô lại thật sự muốn đi dạy ở tiểu học Kim Sa.
Cho nên, cô nói muốn sống thật tốt cũng không phải giả.
Thật sự muốn ở lại?
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng thái độ của Lý Tịch vẫn lạnh lùng như cũ: "Tùy cô.”
Lục Hạ đánh trứng gà vào trong nồi, trải đều, còn nói: "Các anh mỗi ngày đều ăn thịt heo cải trắng không ngấy sao, có muốn trưa nay tôi đưa cơm cho anh không?”
Lý Tịch không nói gì, không đồng ý, nhưng cũng không từ chối.
Chỉ là từ hai ngày nay nhìn số lần anh trở về và bát cơm mỗi lần đều ăn sạch sẽ mà nói, Lục Hạ vẫn rất khẳng định.
Người đàn ông này dù chán ghét mình thế nào, cũng từ chối không được sự hấp dẫn của mỹ thực.
Dù sao có câu nói kia nói như thế nào nhỉ.
Điều kiện tiên quyết để công lược trái tim một người là công lược dạ dày của người đó.
Cô hy vọng người đàn ông này trước khi qua đời, có thể ăn ngon hơn chút.
Cũng có thể hiểu vì sao Lục Linh San bí mật mở bếp nhỏ cho anh.
Làm đại lão có thể kiếm tiền mà nói, anh ăn uống đúng là quá kém rồi.
Lục Hạ nghĩ, nhà chủ nhiệm vừa vặn ở gần cung tiêu xã thôn Kim Sa, nếu cô đi thì thuận tiện mua thêm món ăn.
Người ăn cơm nhiều, gạo thoáng cái đã thấy đáy.
Cô cầm hai cái bánh, xách giỏ đi ra ngoài trước.
“Phần còn lại anh cầm đi ăn đi.”
Lúc cô đi còn dặn dò Lý Tịch.
Lý Tịch nghiêng đầu nhìn cô một cái, cô đi ra ngoài nên buộc tóc, thân hình thon gầy cao cao.
Trạng thái tự nhiên như vậy, trước đây chưa từng có.
Anh nhìn bánh trứng gà trong đĩa, mỗi một cái bánh đều bọc đầy trứng, vừa ra khỏi nồi còn bốc hơi nóng.
Một bên còn đặt một ly nước nóng.
Thật cầu kỳ.
Anh cầm ly nước uống ừng ực, thuận miệng ăn hết mấy cái bánh lớn.
……
Lúc đến bãi than, mọi người còn đang ăn cơm.
Buổi sáng ăn mì sợi, nước canh nấu rất tùy ý, ngửi cũng không thơm, chỉ là mọi người hút mì rất lớn tiếng.
Lý Tịch ghét bỏ nhíu mày, nghĩ thầm mình như vậy Lục Hạ còn ghét bỏ, muốn cô tới nơi này nhìn thấy bộ dáng những người này ngồi trên mặt đất ăn mì sợi, sợ không phải trực tiếp biến sắc mặt chứ?
“Anh Tịch, sao giờ mới tới, phòng bếp còn canh mau đi ăn đi.”
Lý Tịch thu hồi ánh mắt, ngữ khí thản nhiên: "Các cậu ăn, tôi ăn rồi.”
Mọi người ngạc nhiên nhìn nhau, "Bây giờ anh cũng không ăn sáng ở đây nữa à?”
Lý Tịch không phản bác, ngược lại "Ừ" một tiếng.
Mọi người luôn cảm thấy, một tiếng "Ừ" này mang theo ý khoe khoang vô hình.
Tuy rằng vẫn ở chung rất lạnh nhạt, nhưng ít nhất không đối chọi gay gắt.
Ngay cả tất cả mọi người cũng phát hiện, buổi chiều Lý Tịch không ăn cơm ở bãi than, mà là mỗi ngày đều về nhà.
Quả nhiên đã kết hôn, dù không thích hợp thế nào, cuộc sống trôi qua là tốt rồi.
Đó là cách mọi người sống.
Lục Hạ cũng nghe được vị trí nhà chủ nhiệm trường từ mấy người hàng xóm nói chuyện với cô.
Lúc trước chủ nhiệm bảo giáo viên đi mời cô trở về, ba lần bảy lượt không được đáp lại, chủ nhiệm cũng có hơi tức giận.
Đối với Lục Hạ cũng không có hảo cảm gì.
Lục Hạ nhất định phải nói lời xin lỗi.
Vì thế sáng sớm hôm sau, cô liền đi mua chút thuốc lá rượu định tới cửa xin lỗi, thuận tiện nói chuyện mình định về thôn dạy này.
Buổi sáng, cô còn cố ý nói rõ tình huống với Lý Tịch, tỏ vẻ mình không phải tiêu tiền bậy bạ.
Lý Tịch cũng không thèm để ý những thứ này, ngược lại thật sự có hơi giật mình cô lại thật sự muốn đi dạy ở tiểu học Kim Sa.
Cho nên, cô nói muốn sống thật tốt cũng không phải giả.
Thật sự muốn ở lại?
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng thái độ của Lý Tịch vẫn lạnh lùng như cũ: "Tùy cô.”
Lục Hạ đánh trứng gà vào trong nồi, trải đều, còn nói: "Các anh mỗi ngày đều ăn thịt heo cải trắng không ngấy sao, có muốn trưa nay tôi đưa cơm cho anh không?”
Lý Tịch không nói gì, không đồng ý, nhưng cũng không từ chối.
Chỉ là từ hai ngày nay nhìn số lần anh trở về và bát cơm mỗi lần đều ăn sạch sẽ mà nói, Lục Hạ vẫn rất khẳng định.
Người đàn ông này dù chán ghét mình thế nào, cũng từ chối không được sự hấp dẫn của mỹ thực.
Dù sao có câu nói kia nói như thế nào nhỉ.
Điều kiện tiên quyết để công lược trái tim một người là công lược dạ dày của người đó.
Cô hy vọng người đàn ông này trước khi qua đời, có thể ăn ngon hơn chút.
Cũng có thể hiểu vì sao Lục Linh San bí mật mở bếp nhỏ cho anh.
Làm đại lão có thể kiếm tiền mà nói, anh ăn uống đúng là quá kém rồi.
Lục Hạ nghĩ, nhà chủ nhiệm vừa vặn ở gần cung tiêu xã thôn Kim Sa, nếu cô đi thì thuận tiện mua thêm món ăn.
Người ăn cơm nhiều, gạo thoáng cái đã thấy đáy.
Cô cầm hai cái bánh, xách giỏ đi ra ngoài trước.
“Phần còn lại anh cầm đi ăn đi.”
Lúc cô đi còn dặn dò Lý Tịch.
Lý Tịch nghiêng đầu nhìn cô một cái, cô đi ra ngoài nên buộc tóc, thân hình thon gầy cao cao.
Trạng thái tự nhiên như vậy, trước đây chưa từng có.
Anh nhìn bánh trứng gà trong đĩa, mỗi một cái bánh đều bọc đầy trứng, vừa ra khỏi nồi còn bốc hơi nóng.
Một bên còn đặt một ly nước nóng.
Thật cầu kỳ.
Anh cầm ly nước uống ừng ực, thuận miệng ăn hết mấy cái bánh lớn.
……
Lúc đến bãi than, mọi người còn đang ăn cơm.
Buổi sáng ăn mì sợi, nước canh nấu rất tùy ý, ngửi cũng không thơm, chỉ là mọi người hút mì rất lớn tiếng.
Lý Tịch ghét bỏ nhíu mày, nghĩ thầm mình như vậy Lục Hạ còn ghét bỏ, muốn cô tới nơi này nhìn thấy bộ dáng những người này ngồi trên mặt đất ăn mì sợi, sợ không phải trực tiếp biến sắc mặt chứ?
“Anh Tịch, sao giờ mới tới, phòng bếp còn canh mau đi ăn đi.”
Lý Tịch thu hồi ánh mắt, ngữ khí thản nhiên: "Các cậu ăn, tôi ăn rồi.”
Mọi người ngạc nhiên nhìn nhau, "Bây giờ anh cũng không ăn sáng ở đây nữa à?”
Lý Tịch không phản bác, ngược lại "Ừ" một tiếng.
Mọi người luôn cảm thấy, một tiếng "Ừ" này mang theo ý khoe khoang vô hình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất