Thập Niên 80: Sau Khi Đổi Hôn Với Em Gái Kế
Chương 36: Người Phụ Nữ Xấu Hổ
Mà trong thư nội dung, rất rõ ràng, nam chính còn không biết chuyện cô đã kết hôn này.
Nói cách khác, phong thư kia không phải bị đám người Lục Linh San phát hiện sau đó không đưa ra ngoài, thì là bị người có tâm ngăn cản.
“Tôi đã sớm không ôm bất kỳ kỳ vọng gì với em trai anh, tôi thật sự định sống tốt với anh. Không tin anh về phòng ngủ, tôi cũng không có ý kiến.”
Lý Tịch lâm vào một hồi yên tĩnh đáng sợ, ánh mắt nhìn chằm chằm cô càng thâm trầm, giống như là hôm nay mới quen biết người này, anh đen mặt, "Ai muốn ngủ chung một phòng với cô, về sau đừng nói những lời như vậy nữa.”
Lục Hạ mỉm cười nói: "Anh quản tôi à.”
Người phụ nữ tươi cười tươi đẹp, đáy mắt lại mang theo vài phần trêu ghẹo, sáng lạn làm cho người ta cảm thấy chướng mắt.
Lý Tịch thô tục như thế, ngược lại là bị cô chặn nói không ra lời.
Lục Hạ cũng không tiếp tục, dù sao cô cũng đã giải thích, anh có nghe hay không là chuyện của anh.
Ban ngày bôn ba như vậy, cô đã mệt mỏi, khoát tay áo trở về phòng.
Lục Hạ vô tâm vô phế, chỉ chốc lát sau đã ngủ thiếp đi, nhưng Lý Tịch ở một phòng khác lại có hơi mất ngủ.
Anh cho rằng cô nhìn thấy thư sẽ càng muốn rời đi, không ngờ, cô chẳng những không nói muốn đi, còn giải thích với anh chuyện phong thư.
Nói cho anh biết, cô thật sự hồi tâm muốn sống thật tốt.
Còn bảo anh trở về phòng ngủ.
Lý Tịch đen mặt.
Cô là đã quên lúc trước đuổi anh ra ngoài như thế nào sao, còn nói anh cả đời đừng nghĩ chạm vào cô.
Bây giờ nói thay đổi là thay đổi.
Một người phụ nữ không biết xấu hổ.
……
Từ sau khi căn phòng rỉ nước được Lý Tịch tu bổ, Lục Hạ càng ngày càng ngủ thoải mái.
Chờ cô lúc thức dậy, bên ngoài trời đã sáng choang, Lý Tịch không ở đây, hôm nay đi làm so với thường ngày còn sớm hơn, cũng không chờ cô rời giường nấu cơm.
Lục Hạ vừa vào nhà chính, đã thấy trên bàn đặt một chùm chìa khóa.
Không phải của cô, đoán chừng là Lý Tịch làm rơi ở chỗ này.
Lục Hạ lười quản, dù sao chính anh phát hiện không cầm, nhất định sẽ trở về lấy, cô mới không đưa qua cho anh đâu.
Rời giường đánh răng rửa mặt, lại phát hiện thời tiết lại lạnh mướt.
Như vậy xem ra, phỏng chừng còn sẽ rơi một hai trận tuyết.
Đẹp thì đẹp, nhưng cũng khiến cho người ta đi lại không tiện,
Nhưng cuộc sống còn phải sống, dù không muốn thế nào, mọi người cũng không thể không chịu đựng gió lạnh rụt cổ ra ngoài làm việc.
Không giống những người khác, tâm tình Lục Linh San rất tốt.
Thôn Kim Sa người thấy cô ta, cũng nhiệt tình chào hỏi: "Linh San lại tới hỗ trợ nấu cơm à, sớm như vậy, cũng quá chịu khó rồi, không giống như là con nhóc chết tiệt nhà thím, không đến giữa trưa không dậy."
“Đúng vậy, ngày sau ai cưới cháu, thật đúng là có phúc.”
Lục Linh San nghe vậy, trên mặt tràn ra nụ cười.
Đương nhiên, cô ta là người sống lại qua một đời, người bình thường sao có thể so sánh với cô ta, đây không phải là chuyện cười sao?
Lý Tịch nếu kết hôn với cô ta, chẳng những sẽ không xảy ra chuyện, ngày sau thậm chí còn có thể thăng chức rất nhanh, trở thành người có tiền nhất mười dặm tám hương. Tương lai còn có thể chuyển đến thành phố lớn, mua nhà, mua xe.
Sống lại một đời, cô ta nhất định phải nở mày nở mặt, sẽ không bao giờ bị người khác coi là người thứ ba phá hư tình cảm của người khác nữa.
Nói cách khác, phong thư kia không phải bị đám người Lục Linh San phát hiện sau đó không đưa ra ngoài, thì là bị người có tâm ngăn cản.
“Tôi đã sớm không ôm bất kỳ kỳ vọng gì với em trai anh, tôi thật sự định sống tốt với anh. Không tin anh về phòng ngủ, tôi cũng không có ý kiến.”
Lý Tịch lâm vào một hồi yên tĩnh đáng sợ, ánh mắt nhìn chằm chằm cô càng thâm trầm, giống như là hôm nay mới quen biết người này, anh đen mặt, "Ai muốn ngủ chung một phòng với cô, về sau đừng nói những lời như vậy nữa.”
Lục Hạ mỉm cười nói: "Anh quản tôi à.”
Người phụ nữ tươi cười tươi đẹp, đáy mắt lại mang theo vài phần trêu ghẹo, sáng lạn làm cho người ta cảm thấy chướng mắt.
Lý Tịch thô tục như thế, ngược lại là bị cô chặn nói không ra lời.
Lục Hạ cũng không tiếp tục, dù sao cô cũng đã giải thích, anh có nghe hay không là chuyện của anh.
Ban ngày bôn ba như vậy, cô đã mệt mỏi, khoát tay áo trở về phòng.
Lục Hạ vô tâm vô phế, chỉ chốc lát sau đã ngủ thiếp đi, nhưng Lý Tịch ở một phòng khác lại có hơi mất ngủ.
Anh cho rằng cô nhìn thấy thư sẽ càng muốn rời đi, không ngờ, cô chẳng những không nói muốn đi, còn giải thích với anh chuyện phong thư.
Nói cho anh biết, cô thật sự hồi tâm muốn sống thật tốt.
Còn bảo anh trở về phòng ngủ.
Lý Tịch đen mặt.
Cô là đã quên lúc trước đuổi anh ra ngoài như thế nào sao, còn nói anh cả đời đừng nghĩ chạm vào cô.
Bây giờ nói thay đổi là thay đổi.
Một người phụ nữ không biết xấu hổ.
……
Từ sau khi căn phòng rỉ nước được Lý Tịch tu bổ, Lục Hạ càng ngày càng ngủ thoải mái.
Chờ cô lúc thức dậy, bên ngoài trời đã sáng choang, Lý Tịch không ở đây, hôm nay đi làm so với thường ngày còn sớm hơn, cũng không chờ cô rời giường nấu cơm.
Lục Hạ vừa vào nhà chính, đã thấy trên bàn đặt một chùm chìa khóa.
Không phải của cô, đoán chừng là Lý Tịch làm rơi ở chỗ này.
Lục Hạ lười quản, dù sao chính anh phát hiện không cầm, nhất định sẽ trở về lấy, cô mới không đưa qua cho anh đâu.
Rời giường đánh răng rửa mặt, lại phát hiện thời tiết lại lạnh mướt.
Như vậy xem ra, phỏng chừng còn sẽ rơi một hai trận tuyết.
Đẹp thì đẹp, nhưng cũng khiến cho người ta đi lại không tiện,
Nhưng cuộc sống còn phải sống, dù không muốn thế nào, mọi người cũng không thể không chịu đựng gió lạnh rụt cổ ra ngoài làm việc.
Không giống những người khác, tâm tình Lục Linh San rất tốt.
Thôn Kim Sa người thấy cô ta, cũng nhiệt tình chào hỏi: "Linh San lại tới hỗ trợ nấu cơm à, sớm như vậy, cũng quá chịu khó rồi, không giống như là con nhóc chết tiệt nhà thím, không đến giữa trưa không dậy."
“Đúng vậy, ngày sau ai cưới cháu, thật đúng là có phúc.”
Lục Linh San nghe vậy, trên mặt tràn ra nụ cười.
Đương nhiên, cô ta là người sống lại qua một đời, người bình thường sao có thể so sánh với cô ta, đây không phải là chuyện cười sao?
Lý Tịch nếu kết hôn với cô ta, chẳng những sẽ không xảy ra chuyện, ngày sau thậm chí còn có thể thăng chức rất nhanh, trở thành người có tiền nhất mười dặm tám hương. Tương lai còn có thể chuyển đến thành phố lớn, mua nhà, mua xe.
Sống lại một đời, cô ta nhất định phải nở mày nở mặt, sẽ không bao giờ bị người khác coi là người thứ ba phá hư tình cảm của người khác nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất