Thập Niên 80: Sau Khi Đổi Hôn Với Em Gái Kế
Chương 41: Đúng Vậy, Bây Giờ Tôi Là Chị Dâu Của Anh
Chỉ là mấy ngày trước phong tỏa đường, đã lâu không đưa, hiện tại tuyết tan, lập tức gọi điện thoại tới đòi hàng.
Cho nên hôm nay Lục Hạ vận khí tốt.
Lúc này đang chuẩn bị tốt hàng chuẩn bị muốn đi, người lát máy kéo là một chú lớn chừng bốn mươi tuổi, tướng mạo hàm hậu thành thật.
“Tiểu Tịch, cháu tìm chú?”
Lý Tịch nói: "Chú Lưu, chú đưa cô ấy lên trấn một lát, cô ấy muốn mua chút đồ, không cầm được, phiền chú lúc trở về giúp cháu đưa về.”
Chú Lưu cũng biết Lục Hạ, lần trước đến bãi than đã nhìn thấy.
Vội vàng gật đầu: "Được rồi, chút chuyện nhỏ này, Tiểu Hạ mau lên xe đi, ở đây có khăn, cháu lót một chút, đừng làm bẩn quần áo cháu.”
Ông ấy nói xong còn lau đệm ngồi, lại đưa cho cô một chiếc khăn lông rách không thấy rõ hình dáng.
Lục Hạ nói cảm ơn một tiếng, nhận lấy, định lên xe.
Cô thật sự chưa từng ngồi máy kéo, còn rất cao, Lục Hạ theo bản năng kéo tay Lý Tịch.
Lý Tịch liếc mắt nhìn bộ dạng ngây thơ mơ hồ của cô, có hơi im lặng, nhưng cũng không nói gì, tùy ý cô chống tay mình.
Lục Hạ ấn một bên cánh tay anh, cảm giác rất thô rất cứng, như là chống một tảng đá, cũng không nhúc nhích.
Cô nghĩ, người đàn ông như vậy, còn rất làm cho người ta có cảm giác an toàn.
Cô nương theo lực của anh vững vàng lên xe.
Lý Tịch ghét bỏ thu tay về, "Già mồm cãi láo.”
Lục Hạ: "..." Sao lúc tôi chống tay lại không nói.
Chú Lưu đi tới, đưa cho anh một điếu thuốc.
Lý Tịch đưa tay nhận lấy, lui về phía sau vài bước.
Lục Hạ ngồi trên máy kéo, nhìn chú Lưu lắc tay khởi động máy kéo, tươi cười sáng lạn đưa tay vẫy tay với Lý Tịch.
Lý Tịch cắn điếu thuốc, nhìn cô, ánh mắt lại lạnh nhạt.
Lục Linh San ở phía sau nhìn một màn này, ánh mắt ghen tị tới đỏ lên.
……
Có máy kéo, lên trấn cũng chỉ là bốn mươi phút.
Lục Hạ ở trên xe liền tìm hiểu từ chỗ chú Lưu nơi nào có người bán quần áo giày dép, sau khi xuống xe liền đi thẳng đến cửa hàng bách hóa.
Cửa hàng bách hóa là cửa hàng lớn nhất thị trấn, bên trong xem như cái gì cần có đều có, thứ Lục Hạ muốn, nơi này đều có thể mua được.
Nhưng lại đắt.
Mua vải về làm quần áo sẽ tiết kiệm được rất nhiều tiền, bình thường người trong thôn quanh năm suốt tháng cũng không nỡ tới nơi này mua quần áo.
Lục Hạ không có tay nghề đó, cô chỉ có thể tới mua quần áo may sẵn.
Mùa đông trên trấn náo nhiệt hơn nông thôn nhiều, người đi dạo phố cũng nhiều, trên đường không có tuyết đọng khoa trương như thế, đều là người lui tới mua sắm.
Quả nhiên mặc kệ là niên đại nào, mặc kệ nơi đắt tiền cỡ nào, đều luôn có người tiêu phí.
Lục Hạ lấy ra tiền đại khái tính toán, lúc trước Lý Tịch cho một trăm, cô mua thuốc lá và trong khoảng thời gian này nguyên liệu nấu ăn, tốn gần mười lăm đồng.
Còn 85 đồng.
Vừa rồi Lý Tịch lại cho cô một nắm tiền, đại khái tám mươi đồng.
Nói cách khác, trên người cô hiện tại có một trăm sáu mươi lăm đồng.
Giá cả thời đại này cô còn chưa hiểu rõ lắm, nhưng khẳng định là đủ.
Cô cũng không đến mức tiêu tiền như nước mua loạn, chỉ muốn mua chút đồ giữ ấm là được.
Phải biết rằng mấy ngày nay vì để mình không bị cảm, mỗi tối Lục Hạ đều bọc mình thành nhộng mà ngủ.
Cô chỉ sợ thân thể nguyên chủ bị cảm sẽ không được.
Chăn không được, mua thảm lông cũng được.
Kết quả Lục Hạ phát hiện, thảm lông lại càng đắt hơn.
Cho nên hôm nay Lục Hạ vận khí tốt.
Lúc này đang chuẩn bị tốt hàng chuẩn bị muốn đi, người lát máy kéo là một chú lớn chừng bốn mươi tuổi, tướng mạo hàm hậu thành thật.
“Tiểu Tịch, cháu tìm chú?”
Lý Tịch nói: "Chú Lưu, chú đưa cô ấy lên trấn một lát, cô ấy muốn mua chút đồ, không cầm được, phiền chú lúc trở về giúp cháu đưa về.”
Chú Lưu cũng biết Lục Hạ, lần trước đến bãi than đã nhìn thấy.
Vội vàng gật đầu: "Được rồi, chút chuyện nhỏ này, Tiểu Hạ mau lên xe đi, ở đây có khăn, cháu lót một chút, đừng làm bẩn quần áo cháu.”
Ông ấy nói xong còn lau đệm ngồi, lại đưa cho cô một chiếc khăn lông rách không thấy rõ hình dáng.
Lục Hạ nói cảm ơn một tiếng, nhận lấy, định lên xe.
Cô thật sự chưa từng ngồi máy kéo, còn rất cao, Lục Hạ theo bản năng kéo tay Lý Tịch.
Lý Tịch liếc mắt nhìn bộ dạng ngây thơ mơ hồ của cô, có hơi im lặng, nhưng cũng không nói gì, tùy ý cô chống tay mình.
Lục Hạ ấn một bên cánh tay anh, cảm giác rất thô rất cứng, như là chống một tảng đá, cũng không nhúc nhích.
Cô nghĩ, người đàn ông như vậy, còn rất làm cho người ta có cảm giác an toàn.
Cô nương theo lực của anh vững vàng lên xe.
Lý Tịch ghét bỏ thu tay về, "Già mồm cãi láo.”
Lục Hạ: "..." Sao lúc tôi chống tay lại không nói.
Chú Lưu đi tới, đưa cho anh một điếu thuốc.
Lý Tịch đưa tay nhận lấy, lui về phía sau vài bước.
Lục Hạ ngồi trên máy kéo, nhìn chú Lưu lắc tay khởi động máy kéo, tươi cười sáng lạn đưa tay vẫy tay với Lý Tịch.
Lý Tịch cắn điếu thuốc, nhìn cô, ánh mắt lại lạnh nhạt.
Lục Linh San ở phía sau nhìn một màn này, ánh mắt ghen tị tới đỏ lên.
……
Có máy kéo, lên trấn cũng chỉ là bốn mươi phút.
Lục Hạ ở trên xe liền tìm hiểu từ chỗ chú Lưu nơi nào có người bán quần áo giày dép, sau khi xuống xe liền đi thẳng đến cửa hàng bách hóa.
Cửa hàng bách hóa là cửa hàng lớn nhất thị trấn, bên trong xem như cái gì cần có đều có, thứ Lục Hạ muốn, nơi này đều có thể mua được.
Nhưng lại đắt.
Mua vải về làm quần áo sẽ tiết kiệm được rất nhiều tiền, bình thường người trong thôn quanh năm suốt tháng cũng không nỡ tới nơi này mua quần áo.
Lục Hạ không có tay nghề đó, cô chỉ có thể tới mua quần áo may sẵn.
Mùa đông trên trấn náo nhiệt hơn nông thôn nhiều, người đi dạo phố cũng nhiều, trên đường không có tuyết đọng khoa trương như thế, đều là người lui tới mua sắm.
Quả nhiên mặc kệ là niên đại nào, mặc kệ nơi đắt tiền cỡ nào, đều luôn có người tiêu phí.
Lục Hạ lấy ra tiền đại khái tính toán, lúc trước Lý Tịch cho một trăm, cô mua thuốc lá và trong khoảng thời gian này nguyên liệu nấu ăn, tốn gần mười lăm đồng.
Còn 85 đồng.
Vừa rồi Lý Tịch lại cho cô một nắm tiền, đại khái tám mươi đồng.
Nói cách khác, trên người cô hiện tại có một trăm sáu mươi lăm đồng.
Giá cả thời đại này cô còn chưa hiểu rõ lắm, nhưng khẳng định là đủ.
Cô cũng không đến mức tiêu tiền như nước mua loạn, chỉ muốn mua chút đồ giữ ấm là được.
Phải biết rằng mấy ngày nay vì để mình không bị cảm, mỗi tối Lục Hạ đều bọc mình thành nhộng mà ngủ.
Cô chỉ sợ thân thể nguyên chủ bị cảm sẽ không được.
Chăn không được, mua thảm lông cũng được.
Kết quả Lục Hạ phát hiện, thảm lông lại càng đắt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất