Thập Niên 80: Sau Khi Đổi Hôn Với Em Gái Kế
Chương 45: Anh Cả Anh Ta Cũng Không Được
Tất cả mọi người nói cô là học sinh trung học phổ thông, cho nên nói như rồng leo làm như mèo mửa, không nhìn được người trong thôn, bị người đâm hết xương sống, trào phúng ngay cả cửa lớn cũng không dám ra. Ở nhà cha cũng luôn chỉ trích cô đây không phải kia không phải, mẹ kế ngoài miệng giúp cô nói chuyện, nhưng ngoài sáng trong tối đều chèn ép cô.
Trong hoàn cảnh sống như vậy, nguyên chủ chỉ dựa vào những bức thư kia của anh ta chống đỡ mỗi một ngày khó chịu đựng, một lần chờ đợi chính là bốn năm.
Lá thư cuối cùng cô viết cho anh ta, anh ta cũng không nhận được, không nhận được thư hồi âm giống như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Cuối cùng mới có thể bị bệnh trầm cảm mà chết.
Đặt dấu chấm hết cho cuộc sống ngắn ngủi và bi ai của cô.
Trong tiểu thuyết anh ta trách tất cả mọi người, nhưng chưa từng trách mình.
Thật tình không biết, chính là bởi vì anh ta, mới có thể hủy diệt cả đời nguyên chủ.
Ánh mắt của cô rất lạnh, thậm chí không mang theo chút tình cảm, Lục Hạ như vậy khiến Lý Kiện Nam cảm thấy vô cùng xa lạ.
Hình như người đứng trước mặt là một người khác.
Lý Kiện Nam chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương co rút đau đớn, anh ta nắm đấm chặt lại chặt, vô cùng tối nghĩa nói: "Anh ở bên ngoài cũng không dễ dàng, anh cho rằng em sẽ hiểu, rõ ràng chỉ cần chờ một chút, chờ một chút chúng ta sẽ..."
Lục Hạ cắt ngang lời anh, "Chờ chút, chúng ta cũng không nhất định có kết quả, anh nói vị nữ đồng chí kia là đi theo ngươi xuống nông thôn dạy học, nhưng bây giờ khoảng cách tới khai giảng còn một thời gian dài như vậy, cô ta căn bản không cần thiết đến sớm như thế, vì ai chúng ta trong lòng biết rõ ràng, không cần thiết tôi nói rõ ràng chứ?"
“Không phải như em nghĩ.” Lý Kiện Nam há miệng, không biết nên giải thích như thế nào, chỉ cảm thấy giờ phút này ngôn ngữ yếu ớt vô lực như thế.
Anh ta biết trong lòng cô khổ, cũng biết cô không dễ dàng, nhưng anh ta làm sao tốt hơn cô bao nhiêu đây.
Đợi nhiều năm như vậy, cô nói lập gia đình là lập gia đình, cho dù là người nhà cô bức bách, cô... cô cũng không nên lộ ra biểu tình nhận mệnh như vậy.
Lý Kiện Nam hơi nhắm mắt lại, trước mắt tất cả đều là thời gian hai người từng ở chung tốt đẹp, tuổi thanh xuân ngây ngô, tim đập thình thịch, giờ phút này lại châm chọc như thế.
“Chuyện này, tôi nói với anh cả.” Anh ta như là kiên định cái gì, mở miệng nói, "Tôi không tin anh ấy biết quan hệ của chúng ta, còn có thể bức cô.”
“Anh không chê em đã ly hôn, đến lúc đó chúng ta tiếp tục ở bên nhau.”
Lục Hạ đen mặt, "Tôi sẽ không ly hôn, anh trai anh... anh trai anh cũng sẽ không đồng ý." Câu nói cuối cùng rất không có sức.
Bởi vì Lục Hạ cũng không xác định Lý Tịch nghĩ như thế nào, tuy rằng thái độ có chuyển biến tốt đẹp, nhưng chút chuyển biến này ở trước mặt em trai anh tính là cái rắm ấy.
Mẹ nó, cô mới không muốn ly hôn, cô còn chờ thừa kế tài sản.
Ly hôn xem như xong, còn phải kết hôn lần hai, cùng nữ chính tiểu tam tiểu tứ tranh đoạt tên cặn bã Lý Kiện Nam này.
Cô điên rồi mới làm như vậy.
Lục Hạ thật sự tức chết đi được.
Nam chính này sao lại phiền phức như vậy.
Lý Kiện Nam nhìn vẻ mặt của cô, vẻ mặt khó coi cũng dịu đi vài phần.
Kết hôn rồi thì sao.
Vẫn có thể ly hôn không phải sao.
Làm sao anh ta có thể chịu đựng được người phụ nữ mình yêu cùng một chỗ với người khác.
Anh cả anh ta cũng không được.
……
Trong hoàn cảnh sống như vậy, nguyên chủ chỉ dựa vào những bức thư kia của anh ta chống đỡ mỗi một ngày khó chịu đựng, một lần chờ đợi chính là bốn năm.
Lá thư cuối cùng cô viết cho anh ta, anh ta cũng không nhận được, không nhận được thư hồi âm giống như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Cuối cùng mới có thể bị bệnh trầm cảm mà chết.
Đặt dấu chấm hết cho cuộc sống ngắn ngủi và bi ai của cô.
Trong tiểu thuyết anh ta trách tất cả mọi người, nhưng chưa từng trách mình.
Thật tình không biết, chính là bởi vì anh ta, mới có thể hủy diệt cả đời nguyên chủ.
Ánh mắt của cô rất lạnh, thậm chí không mang theo chút tình cảm, Lục Hạ như vậy khiến Lý Kiện Nam cảm thấy vô cùng xa lạ.
Hình như người đứng trước mặt là một người khác.
Lý Kiện Nam chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương co rút đau đớn, anh ta nắm đấm chặt lại chặt, vô cùng tối nghĩa nói: "Anh ở bên ngoài cũng không dễ dàng, anh cho rằng em sẽ hiểu, rõ ràng chỉ cần chờ một chút, chờ một chút chúng ta sẽ..."
Lục Hạ cắt ngang lời anh, "Chờ chút, chúng ta cũng không nhất định có kết quả, anh nói vị nữ đồng chí kia là đi theo ngươi xuống nông thôn dạy học, nhưng bây giờ khoảng cách tới khai giảng còn một thời gian dài như vậy, cô ta căn bản không cần thiết đến sớm như thế, vì ai chúng ta trong lòng biết rõ ràng, không cần thiết tôi nói rõ ràng chứ?"
“Không phải như em nghĩ.” Lý Kiện Nam há miệng, không biết nên giải thích như thế nào, chỉ cảm thấy giờ phút này ngôn ngữ yếu ớt vô lực như thế.
Anh ta biết trong lòng cô khổ, cũng biết cô không dễ dàng, nhưng anh ta làm sao tốt hơn cô bao nhiêu đây.
Đợi nhiều năm như vậy, cô nói lập gia đình là lập gia đình, cho dù là người nhà cô bức bách, cô... cô cũng không nên lộ ra biểu tình nhận mệnh như vậy.
Lý Kiện Nam hơi nhắm mắt lại, trước mắt tất cả đều là thời gian hai người từng ở chung tốt đẹp, tuổi thanh xuân ngây ngô, tim đập thình thịch, giờ phút này lại châm chọc như thế.
“Chuyện này, tôi nói với anh cả.” Anh ta như là kiên định cái gì, mở miệng nói, "Tôi không tin anh ấy biết quan hệ của chúng ta, còn có thể bức cô.”
“Anh không chê em đã ly hôn, đến lúc đó chúng ta tiếp tục ở bên nhau.”
Lục Hạ đen mặt, "Tôi sẽ không ly hôn, anh trai anh... anh trai anh cũng sẽ không đồng ý." Câu nói cuối cùng rất không có sức.
Bởi vì Lục Hạ cũng không xác định Lý Tịch nghĩ như thế nào, tuy rằng thái độ có chuyển biến tốt đẹp, nhưng chút chuyển biến này ở trước mặt em trai anh tính là cái rắm ấy.
Mẹ nó, cô mới không muốn ly hôn, cô còn chờ thừa kế tài sản.
Ly hôn xem như xong, còn phải kết hôn lần hai, cùng nữ chính tiểu tam tiểu tứ tranh đoạt tên cặn bã Lý Kiện Nam này.
Cô điên rồi mới làm như vậy.
Lục Hạ thật sự tức chết đi được.
Nam chính này sao lại phiền phức như vậy.
Lý Kiện Nam nhìn vẻ mặt của cô, vẻ mặt khó coi cũng dịu đi vài phần.
Kết hôn rồi thì sao.
Vẫn có thể ly hôn không phải sao.
Làm sao anh ta có thể chịu đựng được người phụ nữ mình yêu cùng một chỗ với người khác.
Anh cả anh ta cũng không được.
……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất