Hệ Thống Thuần Phục Hoa Tâm Nhân
Chương 78: Thế giới VII: Tìm lại nhân sinh (5)
Sol lặng lẽ gặm bánh mì, tư vị thơm ngon thường ngày cũng chẳng thể lấn át được những suy nghĩ rối ren trong đầu anh, trong miệng chỉ còn sự nhạt nhẽo.
Canvas, sau hơn một tháng lại tiếp tục hành động, tác phẩm mới của gã khiến Sol trước giờ muốn tự lừa dối bản thân thế nào thì đến giây phút này đều không thể tiếp tục nữa.
Hắn biết rõ năng lực của hắn là một thứ tà đạo, một thứ mà người bình thường khó có thể hiểu được. Vì vậy, việc hắn xuất hiện trên những mặt báo liên quan đến giới tội phạm dĩ nhiên là điều có thể dự đoán trước. Tuy nhiên, tung hô thì không có, trái lại chỉ toàn những lời dự đoán tiêu cực, vẽ nên một hình tượng xấu xí của hắn trong lòng dân chúng. Con người vốn dĩ luôn sợ hãi những thứ họ không hiểu được và sẽ luôn luôn tìm được một thứ gì đó để đổ lỗi cho những cái xấu trong cuộc đời họ, về lĩnh vực này Sol trở thành tấm bia để bọn họ trút nỗi bất an của mình vào. Họ cho rằng, một kẻ có thể thấu hiểu sát nhân đến mức độ đó chỉ có thể là một tên sát nhân khác, thậm chí một số người còn cho rằng hắn chính là thủ phạm cho những vụ án chưa có lời giải.
Nỗi sợ hãi khiến con người trở nên ngu xuẩn, trở nên ngờ vực, đổ dồn hết ác ý lên những kẻ đơn thuần muốn bảo vệ họ. Như trò chơi Ma Sói vậy, chẳng phải những kẻ hiền lành đều bị tiêu diệt trước hay sao? Dân Thường dù yếu đuối nhưng lại đông nhất, cũng là những người có quyền lực quyết định treo cổ một người, còn Tiên Tri thì dù có thể tìm ra Ma Sói thật cũng sẽ bị bọn họ nghi ngờ và giết chết trước mà thôi.
Và bây giờ, cuộc chơi có chút thay đổi. Ma Sói giết chết Dân Thường, chỉ để tặng cho vị Tiên Tri nhìn thấu được gã một món quà thể hiện lòng thành mà thôi.
Sol nhìn “tác phẩm” mới nhất của Canvas, trong lòng chùng xuống mấy bậc, mùi tanh của máu khô vẫn còn vất vưởng trong không khí.
“Sau lần này, có vẻ đám nhà báo sẽ không làm phiền cậu nữa nhỉ?”
“Ellie…”
“Đều là những tay viết đình đám đó nhỉ? Tên kia chẳng phải là người gần đây nhất theo cậu về tận nhà chỉ để chụp mấy tấm hình sao?”
“Cô nói đúng. Gã ta… Thực sự nhắm vào tôi rồi.”
“Leon giờ đang điên đầu lắm đấy. Ông ấy đang phân vân giữa để cậu tiếp tục truy đuổi gã và đuổi cậu về nhà, phái người theo dõi bảo vệ cậu 24/7 đó.”
“Tôi không nghĩ gã sẽ trực tiếp đến gặp tôi đâu. Gã muốn tôi nhận ra điều gì đó, và trước khi ngày ấy đến, gã sẽ tiếp tục gửi những món quà đến để tôi sáng mắt ra mà thôi.”
“Đã vậy, cậu phải tiếp tục ở lại, tiếp tục lùng bắt gã.” Ellie nặng nề nói. “Dù cho việc này khiến sức khỏe cậu giảm sút. Tôi cũng không nghĩ tên thiên thần giả tạo kia chịu để yên cho cậu liều mạng đâu.”
“Dù anh ấy có muốn cũng không thể ngăn cản tôi được. Gabriel cũng phải có vai trò anh ấy bắt buộc phải làm.”
Lời này nói ra, trong lòng Sol bỗng vang lên một tiếng “thịch”. Gần đây, cái cảm giác bản thân quên mất điều gì đó, thậm chí biết được điều gì đó kì lạ đang diễn ra trong thế giới này, ngày càng trở nên mãnh liệt hơn. Không những vậy, cái cảm giác này được kích phát mạnh mẽ hơn kể từ ngày hắn gặp Samael, cũng như mỗi lần nhìn thấy “tác phẩm” mới của Canvas lại khiến hắn không khỏi suy nghĩ.
Vai trò bắt buộc phải tuân theo sao? Như thể có một cái luật lệ vô hình nào đó ngăn cản hắn tìm được sự thật vậy. Tuy nhiên, Canvas, Samael lẫn Gabriel có lẽ là những chìa khóa cởi bỏ những nghi ngờ đè nặng tâm hắn lúc này, có lẽ đó cũng chính là vai trò của họ trong cuộc đời hắn.
Hắn lúc này… Không thể tin tưởng vào ai cả. Cho đến khi biết được sự thật, hắn chỉ có thể cô độc tìm kiếm câu trả lời mà thôi.
Mẹ thấy chưa? Một mình con tự thành lập một đế chế mới, một mình con đã có thể trả thù gã đàn ông phản bội mẹ. Tình yêu chỉ khiến con người yếu đuối hơn mà thôi, muốn đạt được mục tiêu chỉ có thể lợi dụng cái sự hám lợi của kẻ khác.
Dương… Khi con tìm được người đó, con sẽ hiểu thôi…
“A!”
“Sol, sao vậy? Cậu lại thấy đau ở đâu?”
“K-Không có gì, chỉ là hơi nhức đầu mà thôi.”
Lại nữa, lại thêm một phần kí ức xa lạ xâm nhập vào đầu hắn, tuy nhiên dù hắn có muốn nhớ lại đến cỡ nào nó cũng chặn hắn ở ngoài. Chân tướng tưởng như gần ngay trước mắt lại xa tận chân trời, điều này khiến hắn khổ sở không thôi.
Dương… Trước đó, trong cơn mơ kia, cũng có người gọi hắn bằng cái tên phương Đông lạ lẫm này. Hắn thề trước giờ hắn chưa gặp qua người Á Đông nào, cũng như chưa từng được ai gọi tên như vậy trong cuộc đời này, vậy nó từ đâu ra chứ?
Một lần nữa, câu hỏi lại chồng chất, còn hắn chỉ biết vô lực tìm kiếm câu trả lời.
“Được rồi, cậu làm gì thì tùy. Đừng ép bản thân quá đáng, cậu sẽ ra về trắng tay thôi.”
Dù mày có hạ bệ được Hưng gia, dù mày có trở thành kẻ đứng đầu, nhưng linh hồn mày cũng trống rỗng rồi, kể từ ngày con mụ ấy rời bỏ mày.
“Tôi tự biết người biết ta.” Sol thở dài, rõ ràng cảm thấy mệt mỏi. “Tôi cần ở một mình, cô cứ ở cạnh lèm bà lèm bèm tôi mệt lắm đấy.”
“Thằng chó nhà cậu, biết vậy bà đây không nhiều lời đến vậy.” Ellie đấm mạnh vào tay Sol khiến anh kêu la oai oái. “Dù là gì, thằng nhóc cậu đừng quên bản thân không chỉ có một mình. Cậu có là một tên quái dị đi chăng nữa thì ít nhất vẫn còn dễ thương hơn ối tên khốn ngoài kia.”
Đừng tự gánh vác, có mẹ ở đây mà. Dương, quay lại nhìn mẹ đi…
“Gì thế này, tôi cứ tưởng chúng ta là kẻ thù chứ.” Sol bật cười, cảm thấy trong lòng khoan khoái thêm một chút. “Được, rồi sẽ có lúc đến lượt tôi lải nhải bên tai cô, mẹ ạ.”
“Tôi không nhớ mình có thằng con già đầu như vậy. Chúc may mắn với Canvas.” Ellie ném một bịch thuốc giảm đau vào lòng Sol, vẫy tay bỏ đi mà không hề quay đầu lại.
Ellie… Có vẻ cô cũng là một trong những chìa khóa của tôi đấy.
Sol uống vài viên thuốc giảm đau đầu, tạm xua đi những mảnh kí ức vụn vặt như mảnh kính đâm hắn đau nhói. Hắn tập trung vào “tác phẩm” mới của Canvas, tập trung phân tích món quà mà gã dành tặng cho hắn.
Ba tên nhà báo, cả ba đều bị trói chặt vào nhau, lưng tựa lưng. Lồng ngực của cả ba bị khoét rỗng nội tạng, chỉ để lại khung xương làm nơi chứa khóm hoa rực rỡ mà gã tặng cho hắn. Đó chính là những đóa hướng dương xinh đẹp, vẫn còn tươi mới và vương hơi nước được xếp gọn gàng trong lồng ngực trống rỗng của cả ba. Không những vậy, gã còn màu mè đặt một vòng hào quang mang dáng hình mặt trời cố định trên đầu họ, nhìn không khác gì một mũ miện lộng lẫy.
Hướng dương là gì? Đó là những đóa hoa mặt trời, những đóa hoa vĩnh viễn theo đuổi bóng hình của mặt trời cho đến ngày nó héo tàn, đuổi theo không ngừng nghỉ dù mặt trời có thể còn không biết sự tồn tại của nó.
Đó, cũng chính là tình cảm của gã đối với hắn lúc này.
“Haha Canvas, không biết sự tồn tại của ngươi sao? Chỉ cần chường cái mặt ra đây chịu trói thì ngươi sẽ được toại nguyện, không phải sao?”
Khóm hoa này là món quà dành tặng hắn, còn cái mũ miện kia thuộc về hắn, như thể khẳng định vị trí của hắn đối với gã.
Hắn là một “mặt trời” chói lọi, “mặt trời” của riêng gã.
Sol đứng đực ra đó, không hề biết trời đổ mưa từ lúc nào, cũng không để ý nhân viên khám nghiệm hiện trường đã thu dọn “tác phẩm” của gã lúc nào không hay. Có lẽ đứng mãi như thế này cũng tốt, mưa sẽ giúp làm trôi bớt những phiền muộn của hắn lúc này.
Bỗng nhiên, những giọt mưa tự lúc nào đã không thể đụng đến hắn nữa, thay vào đó là một bóng râm trên đỉnh đầu cũng như một thân ảnh đằng sau lưng.
“Đừng đứng dưới mưa, sẽ bị cảm lạnh đấy.”
“Ga- A?”
“Là Samael, xin đừng nhầm lẫn.”
Samael vẫn một bộ dạng đẹp trai và lịch lãm thường ngày, tay cầm vững chiếc dù lớn che chở cho hắn, mặc cho nước mưa đã thấm ướt lưng áo. Ánh mắt của y nhìn hắn lúc này thật quá đỗi dịu dàng, khiến hắn chỉ muốn quên hết tất cả ưu phiền mà chìm vào biển nhu hòa ấy. Thế nhưng, những lời nói của Gabriel vẫn văng vẳng bên tai, gieo một mầm mống nghi ngờ vào lòng hắn, khiến hắn phải kiềm nén tất cả những xúc cảm mãnh liệt kia để giữ một cái đầu lạnh.
Ừ thì vẫn còn chút mềm lòng, nhưng vẫn kiểm soát được.
“Sa-Samael, sao anh lại ở đây? Đây không phải khu vực dân thường có thể vào.”
“Đừng lo, tôi được sự cho phép của một quý cô vô cùng tốt bụng, chắc cô ấy cũng lo cho anh nhiều lắm.”
“Là Ellie sao? Thiệt tình, đã bảo đừng lắm chuyện rồi.”
“Anh hẳn phải có rất nhiều tâm sự mới có thể dầm mình dưới mưa nặng hạt thế này. Thôi nào, nên trở về thôi, anh vẫn còn nhiều cơ hội để bắt gã mà.”
“Samael, gã gọi tôi là “mặt trời” của gã.”
“Hửm? Một biệt danh thích hợp với anh đấy. Đến cả tên anh cũng có nghĩa là “mặt trời” mà. Có lẽ anh đã cứu vớt được gã ở một phương diện nào đó, trở thành ánh sáng mà gã muốn bấu víu vào.”
“Haha, vốn chỉ là cái tên mà thôi. Ánh sáng rạng rỡ nhất trên bầu trời, nhưng cũng sẽ có lúc tối đen, sẽ khiến người khác tổn thương. Nguyệt thực dù hóa máu vẫn không làm mắt người bị thương, nhưng nhật thực sẽ làm anh đau đấy.”
“Nhưng nguyệt thực sẽ để lộ mặt tối của nó cho toàn thế giới, còn nhật thực chỉ hiện diện ở một nơi nhất định mà thôi. Sol, mặt tối của anh không làm tổn thương ai khác ngoài người anh coi trọng nhất, đúng chứ?”
“Đúng vậy, tôi chỉ mong mình nhớ được mình làm sai điều gì.”
Vấn đề ở chỗ đó, hắn không thể nhớ được người ấy là ai. Hắn gọi người đó một tiếng “mẹ”, là người rất quan trọng, nhưng đến cả gương mặt còn không nhớ được thì làm ăn được gì.
“Đừng lo, mọi chuyện sẽ sớm sáng tỏ mà thôi.” Samael cười dịu dàng. “Và anh nên nhớ, dù anh có là nhật thực đi chăng nữa, cũng có người nguyện chịu đau khổ vì anh, chịu đau khổ để thấy được ánh sáng tươi đẹp ấy.”
“Quả nhiên là tiểu thuyết gia nghìn năm văn vở, nói câu nào mát lòng câu ấy.” Sol cười gằn. “Vậy quý ngài đây, cũng muốn tìm được ánh sáng đó sao?”
“Chẳng phải tôi đã trả lời anh rồi sao? Câu trả lời ấy, vốn dĩ không đổi.”
Sol cũng không biết nói gì hơn, Samael quả nhiên vẫn giữ tác động rất lớn lên suy nghĩ của hắn.
“Tôi lười đi bus quá, không biết quý ngài có thể đưa tôi về một chuyến không?”
“Tôi rất sẵn lòng.”
——————————————————–
Xe của Samael lướt êm ru khiến Sol ngủ quên lúc nào không hay, cũng không hề biết có một người vẫn luôn liếc trộm gương mặt say ngủ của hắn. Samael đến được nhà của Sol, thế nhưng vẫn còn luyến tiếc gọi hắn dậy, muốn kéo dài khoảng thời gian riêng tư của hai người thêm chút nữa.
Nhìn thấy Sol cau mày lại, Samael nhẹ nhàng lấy ngón tay day nhẹ lên nếp nhăn ấy cho đến khi nó giãn ra, trả lại sự yên bình trên gương mặt đẹp đẽ ấy. Bàn tay của y không rời khỏi nó mà từ từ vuốt ve xuống gò má, rồi mân mê đôi môi căng đầy của hắn. Y cúi suống, khao khát muốn được chạm vào nơi quyến rũ thơm ngọt kia, thế nhưng hành vi lén lút của y bị một hòn đá đập vỡ cửa xe nhắm thẳng vào đầu y ngăn lại. Tuy nhiên, kẻ thủ ác thất bại, vì Samael đã chặn nó lại bằng tay mình với tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy được, còn Sol đang ngủ say được y che chở trong lồng ngực.
“Tên khốn, bỏ bàn tay bẩn thỉu của mày ra khỏi người của tao.”
Gabriel mặt tối đen như ác quỷ hiện hình, tay nắm chặt đến mức lòng bàn tay rỉ máu, hận không thể xé xác người đàn ông bình tĩnh nhìn anh lúc này. Rõ ràng, y không hề để anh vào mắt, thậm chí còn khinh thường cho hành động táo tợn ban nãy.
“Chà chà, có vẻ hơi bạo lực đấy. Mày đúng là tự buộc đá chân mình mà. Sao nào? Tưởng có thể thành công thật sao? Mà chỉ có thể bị trói buộc bởi quy luật của thế giới này thôi, Gabriel ạ.”
“Haha, tao chưa thua đâu thằng khốn nạn. Mày đó, muốn khôi phục ký ức của anh Dương còn khổ lắm con ạ, đến lúc đó chính tao sẽ là người cướp anh ấy đi. Mày cũng bị trói buộc như tao thôi, mày không thể cưỡng ép ký ức của anh ấy, nếu không Dương sẽ bị phá hủy. Tao biết anh ấy, là một kẻ tuyệt tình và vô cùng cứng đầu, sẽ không dễ cho mày đâu.”
“Đó là lí do mày vĩnh viễn là kẻ thua cuộc, một kẻ chỉ biết lao vào cuộc chơi không hề cân sức. Mày chỉ biết một mặt của em ấy mà thôi.”
“Thằng khốn nạn! Mau cút ra đây!”
“Không sao, tao đến cũng để đưa người về nhà. Nhưng mày đừng lo, tao cũng sẽ quay lại, để xem sự cố chấp ngây thơ của mày có thể thành công hay không.”
Samael dịu dàng bế Sol ra khỏi xe, đặt hắn vào lòng của Gabriel khiến đối phương tức giận vô cùng. Y có một sự tự tin tuyệt đối mà anh không thể nào có được, một sự tự tin xa xỉ mà chỉ có kẻ có đủ sức mạnh mới có thể có được. Y ở một đẳng cấp hoàn toàn khác so với anh, đến cả khi giữ được người trong tay anh vẫn còn nghi ngờ bản thân.
Một ván cược đầy nguy hiểm, để lấy đi ký ức của Kết Dương, gã để bản thân bị trói buộc trong luật lệ của y, Hank vì dùng hết năng lượng để cho gã một cái plot armor để không bị Aksar thẳng tay giết chết cũng đã say ngủ, chỉ còn gã đơn độc chiến đấu. Tuy nhiên, nếu gã có thể chiếm được tình cảm của hắn, tất cả phần hồn mà hắn thu thập cho y từ trước tới giờ sẽ bay biến, Chủ thần dù quyền lực gấp mấy cũng sẽ biến mất, và gã sẽ nhân cơ hội đó chiếm lấy sức mạnh của y và trở thành người mạnh nhất, vĩnh viễn khóa chặt anh Dương của gã trong cuộc đời bất tử.
Bằng mọi giá, gã phải gieo mầm mống nghi ngờ thật sâu trong lòng Bạch Kết Dương, ngăn chặn ký ức của hắn trở về cho đến khi Hank thức tỉnh, có vậy thì ván cược này mới có thể thành công.
Đến cả việc muốn cưỡng bức hắn lúc ngủ cũng là chệch khỏi tính cách nhân vật, thật khiến gã điên tiết mà.
“Aksar, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu.”
——————————————————–
Lời tác giả: Chương hơi ngắn, nhưng cũng là mở màn tiết lộ về quá khứ của nam chính trước khi xuyên không, rồi hai ông kia cũng tuyên chiến luôn:))))))
Canvas, sau hơn một tháng lại tiếp tục hành động, tác phẩm mới của gã khiến Sol trước giờ muốn tự lừa dối bản thân thế nào thì đến giây phút này đều không thể tiếp tục nữa.
Hắn biết rõ năng lực của hắn là một thứ tà đạo, một thứ mà người bình thường khó có thể hiểu được. Vì vậy, việc hắn xuất hiện trên những mặt báo liên quan đến giới tội phạm dĩ nhiên là điều có thể dự đoán trước. Tuy nhiên, tung hô thì không có, trái lại chỉ toàn những lời dự đoán tiêu cực, vẽ nên một hình tượng xấu xí của hắn trong lòng dân chúng. Con người vốn dĩ luôn sợ hãi những thứ họ không hiểu được và sẽ luôn luôn tìm được một thứ gì đó để đổ lỗi cho những cái xấu trong cuộc đời họ, về lĩnh vực này Sol trở thành tấm bia để bọn họ trút nỗi bất an của mình vào. Họ cho rằng, một kẻ có thể thấu hiểu sát nhân đến mức độ đó chỉ có thể là một tên sát nhân khác, thậm chí một số người còn cho rằng hắn chính là thủ phạm cho những vụ án chưa có lời giải.
Nỗi sợ hãi khiến con người trở nên ngu xuẩn, trở nên ngờ vực, đổ dồn hết ác ý lên những kẻ đơn thuần muốn bảo vệ họ. Như trò chơi Ma Sói vậy, chẳng phải những kẻ hiền lành đều bị tiêu diệt trước hay sao? Dân Thường dù yếu đuối nhưng lại đông nhất, cũng là những người có quyền lực quyết định treo cổ một người, còn Tiên Tri thì dù có thể tìm ra Ma Sói thật cũng sẽ bị bọn họ nghi ngờ và giết chết trước mà thôi.
Và bây giờ, cuộc chơi có chút thay đổi. Ma Sói giết chết Dân Thường, chỉ để tặng cho vị Tiên Tri nhìn thấu được gã một món quà thể hiện lòng thành mà thôi.
Sol nhìn “tác phẩm” mới nhất của Canvas, trong lòng chùng xuống mấy bậc, mùi tanh của máu khô vẫn còn vất vưởng trong không khí.
“Sau lần này, có vẻ đám nhà báo sẽ không làm phiền cậu nữa nhỉ?”
“Ellie…”
“Đều là những tay viết đình đám đó nhỉ? Tên kia chẳng phải là người gần đây nhất theo cậu về tận nhà chỉ để chụp mấy tấm hình sao?”
“Cô nói đúng. Gã ta… Thực sự nhắm vào tôi rồi.”
“Leon giờ đang điên đầu lắm đấy. Ông ấy đang phân vân giữa để cậu tiếp tục truy đuổi gã và đuổi cậu về nhà, phái người theo dõi bảo vệ cậu 24/7 đó.”
“Tôi không nghĩ gã sẽ trực tiếp đến gặp tôi đâu. Gã muốn tôi nhận ra điều gì đó, và trước khi ngày ấy đến, gã sẽ tiếp tục gửi những món quà đến để tôi sáng mắt ra mà thôi.”
“Đã vậy, cậu phải tiếp tục ở lại, tiếp tục lùng bắt gã.” Ellie nặng nề nói. “Dù cho việc này khiến sức khỏe cậu giảm sút. Tôi cũng không nghĩ tên thiên thần giả tạo kia chịu để yên cho cậu liều mạng đâu.”
“Dù anh ấy có muốn cũng không thể ngăn cản tôi được. Gabriel cũng phải có vai trò anh ấy bắt buộc phải làm.”
Lời này nói ra, trong lòng Sol bỗng vang lên một tiếng “thịch”. Gần đây, cái cảm giác bản thân quên mất điều gì đó, thậm chí biết được điều gì đó kì lạ đang diễn ra trong thế giới này, ngày càng trở nên mãnh liệt hơn. Không những vậy, cái cảm giác này được kích phát mạnh mẽ hơn kể từ ngày hắn gặp Samael, cũng như mỗi lần nhìn thấy “tác phẩm” mới của Canvas lại khiến hắn không khỏi suy nghĩ.
Vai trò bắt buộc phải tuân theo sao? Như thể có một cái luật lệ vô hình nào đó ngăn cản hắn tìm được sự thật vậy. Tuy nhiên, Canvas, Samael lẫn Gabriel có lẽ là những chìa khóa cởi bỏ những nghi ngờ đè nặng tâm hắn lúc này, có lẽ đó cũng chính là vai trò của họ trong cuộc đời hắn.
Hắn lúc này… Không thể tin tưởng vào ai cả. Cho đến khi biết được sự thật, hắn chỉ có thể cô độc tìm kiếm câu trả lời mà thôi.
Mẹ thấy chưa? Một mình con tự thành lập một đế chế mới, một mình con đã có thể trả thù gã đàn ông phản bội mẹ. Tình yêu chỉ khiến con người yếu đuối hơn mà thôi, muốn đạt được mục tiêu chỉ có thể lợi dụng cái sự hám lợi của kẻ khác.
Dương… Khi con tìm được người đó, con sẽ hiểu thôi…
“A!”
“Sol, sao vậy? Cậu lại thấy đau ở đâu?”
“K-Không có gì, chỉ là hơi nhức đầu mà thôi.”
Lại nữa, lại thêm một phần kí ức xa lạ xâm nhập vào đầu hắn, tuy nhiên dù hắn có muốn nhớ lại đến cỡ nào nó cũng chặn hắn ở ngoài. Chân tướng tưởng như gần ngay trước mắt lại xa tận chân trời, điều này khiến hắn khổ sở không thôi.
Dương… Trước đó, trong cơn mơ kia, cũng có người gọi hắn bằng cái tên phương Đông lạ lẫm này. Hắn thề trước giờ hắn chưa gặp qua người Á Đông nào, cũng như chưa từng được ai gọi tên như vậy trong cuộc đời này, vậy nó từ đâu ra chứ?
Một lần nữa, câu hỏi lại chồng chất, còn hắn chỉ biết vô lực tìm kiếm câu trả lời.
“Được rồi, cậu làm gì thì tùy. Đừng ép bản thân quá đáng, cậu sẽ ra về trắng tay thôi.”
Dù mày có hạ bệ được Hưng gia, dù mày có trở thành kẻ đứng đầu, nhưng linh hồn mày cũng trống rỗng rồi, kể từ ngày con mụ ấy rời bỏ mày.
“Tôi tự biết người biết ta.” Sol thở dài, rõ ràng cảm thấy mệt mỏi. “Tôi cần ở một mình, cô cứ ở cạnh lèm bà lèm bèm tôi mệt lắm đấy.”
“Thằng chó nhà cậu, biết vậy bà đây không nhiều lời đến vậy.” Ellie đấm mạnh vào tay Sol khiến anh kêu la oai oái. “Dù là gì, thằng nhóc cậu đừng quên bản thân không chỉ có một mình. Cậu có là một tên quái dị đi chăng nữa thì ít nhất vẫn còn dễ thương hơn ối tên khốn ngoài kia.”
Đừng tự gánh vác, có mẹ ở đây mà. Dương, quay lại nhìn mẹ đi…
“Gì thế này, tôi cứ tưởng chúng ta là kẻ thù chứ.” Sol bật cười, cảm thấy trong lòng khoan khoái thêm một chút. “Được, rồi sẽ có lúc đến lượt tôi lải nhải bên tai cô, mẹ ạ.”
“Tôi không nhớ mình có thằng con già đầu như vậy. Chúc may mắn với Canvas.” Ellie ném một bịch thuốc giảm đau vào lòng Sol, vẫy tay bỏ đi mà không hề quay đầu lại.
Ellie… Có vẻ cô cũng là một trong những chìa khóa của tôi đấy.
Sol uống vài viên thuốc giảm đau đầu, tạm xua đi những mảnh kí ức vụn vặt như mảnh kính đâm hắn đau nhói. Hắn tập trung vào “tác phẩm” mới của Canvas, tập trung phân tích món quà mà gã dành tặng cho hắn.
Ba tên nhà báo, cả ba đều bị trói chặt vào nhau, lưng tựa lưng. Lồng ngực của cả ba bị khoét rỗng nội tạng, chỉ để lại khung xương làm nơi chứa khóm hoa rực rỡ mà gã tặng cho hắn. Đó chính là những đóa hướng dương xinh đẹp, vẫn còn tươi mới và vương hơi nước được xếp gọn gàng trong lồng ngực trống rỗng của cả ba. Không những vậy, gã còn màu mè đặt một vòng hào quang mang dáng hình mặt trời cố định trên đầu họ, nhìn không khác gì một mũ miện lộng lẫy.
Hướng dương là gì? Đó là những đóa hoa mặt trời, những đóa hoa vĩnh viễn theo đuổi bóng hình của mặt trời cho đến ngày nó héo tàn, đuổi theo không ngừng nghỉ dù mặt trời có thể còn không biết sự tồn tại của nó.
Đó, cũng chính là tình cảm của gã đối với hắn lúc này.
“Haha Canvas, không biết sự tồn tại của ngươi sao? Chỉ cần chường cái mặt ra đây chịu trói thì ngươi sẽ được toại nguyện, không phải sao?”
Khóm hoa này là món quà dành tặng hắn, còn cái mũ miện kia thuộc về hắn, như thể khẳng định vị trí của hắn đối với gã.
Hắn là một “mặt trời” chói lọi, “mặt trời” của riêng gã.
Sol đứng đực ra đó, không hề biết trời đổ mưa từ lúc nào, cũng không để ý nhân viên khám nghiệm hiện trường đã thu dọn “tác phẩm” của gã lúc nào không hay. Có lẽ đứng mãi như thế này cũng tốt, mưa sẽ giúp làm trôi bớt những phiền muộn của hắn lúc này.
Bỗng nhiên, những giọt mưa tự lúc nào đã không thể đụng đến hắn nữa, thay vào đó là một bóng râm trên đỉnh đầu cũng như một thân ảnh đằng sau lưng.
“Đừng đứng dưới mưa, sẽ bị cảm lạnh đấy.”
“Ga- A?”
“Là Samael, xin đừng nhầm lẫn.”
Samael vẫn một bộ dạng đẹp trai và lịch lãm thường ngày, tay cầm vững chiếc dù lớn che chở cho hắn, mặc cho nước mưa đã thấm ướt lưng áo. Ánh mắt của y nhìn hắn lúc này thật quá đỗi dịu dàng, khiến hắn chỉ muốn quên hết tất cả ưu phiền mà chìm vào biển nhu hòa ấy. Thế nhưng, những lời nói của Gabriel vẫn văng vẳng bên tai, gieo một mầm mống nghi ngờ vào lòng hắn, khiến hắn phải kiềm nén tất cả những xúc cảm mãnh liệt kia để giữ một cái đầu lạnh.
Ừ thì vẫn còn chút mềm lòng, nhưng vẫn kiểm soát được.
“Sa-Samael, sao anh lại ở đây? Đây không phải khu vực dân thường có thể vào.”
“Đừng lo, tôi được sự cho phép của một quý cô vô cùng tốt bụng, chắc cô ấy cũng lo cho anh nhiều lắm.”
“Là Ellie sao? Thiệt tình, đã bảo đừng lắm chuyện rồi.”
“Anh hẳn phải có rất nhiều tâm sự mới có thể dầm mình dưới mưa nặng hạt thế này. Thôi nào, nên trở về thôi, anh vẫn còn nhiều cơ hội để bắt gã mà.”
“Samael, gã gọi tôi là “mặt trời” của gã.”
“Hửm? Một biệt danh thích hợp với anh đấy. Đến cả tên anh cũng có nghĩa là “mặt trời” mà. Có lẽ anh đã cứu vớt được gã ở một phương diện nào đó, trở thành ánh sáng mà gã muốn bấu víu vào.”
“Haha, vốn chỉ là cái tên mà thôi. Ánh sáng rạng rỡ nhất trên bầu trời, nhưng cũng sẽ có lúc tối đen, sẽ khiến người khác tổn thương. Nguyệt thực dù hóa máu vẫn không làm mắt người bị thương, nhưng nhật thực sẽ làm anh đau đấy.”
“Nhưng nguyệt thực sẽ để lộ mặt tối của nó cho toàn thế giới, còn nhật thực chỉ hiện diện ở một nơi nhất định mà thôi. Sol, mặt tối của anh không làm tổn thương ai khác ngoài người anh coi trọng nhất, đúng chứ?”
“Đúng vậy, tôi chỉ mong mình nhớ được mình làm sai điều gì.”
Vấn đề ở chỗ đó, hắn không thể nhớ được người ấy là ai. Hắn gọi người đó một tiếng “mẹ”, là người rất quan trọng, nhưng đến cả gương mặt còn không nhớ được thì làm ăn được gì.
“Đừng lo, mọi chuyện sẽ sớm sáng tỏ mà thôi.” Samael cười dịu dàng. “Và anh nên nhớ, dù anh có là nhật thực đi chăng nữa, cũng có người nguyện chịu đau khổ vì anh, chịu đau khổ để thấy được ánh sáng tươi đẹp ấy.”
“Quả nhiên là tiểu thuyết gia nghìn năm văn vở, nói câu nào mát lòng câu ấy.” Sol cười gằn. “Vậy quý ngài đây, cũng muốn tìm được ánh sáng đó sao?”
“Chẳng phải tôi đã trả lời anh rồi sao? Câu trả lời ấy, vốn dĩ không đổi.”
Sol cũng không biết nói gì hơn, Samael quả nhiên vẫn giữ tác động rất lớn lên suy nghĩ của hắn.
“Tôi lười đi bus quá, không biết quý ngài có thể đưa tôi về một chuyến không?”
“Tôi rất sẵn lòng.”
——————————————————–
Xe của Samael lướt êm ru khiến Sol ngủ quên lúc nào không hay, cũng không hề biết có một người vẫn luôn liếc trộm gương mặt say ngủ của hắn. Samael đến được nhà của Sol, thế nhưng vẫn còn luyến tiếc gọi hắn dậy, muốn kéo dài khoảng thời gian riêng tư của hai người thêm chút nữa.
Nhìn thấy Sol cau mày lại, Samael nhẹ nhàng lấy ngón tay day nhẹ lên nếp nhăn ấy cho đến khi nó giãn ra, trả lại sự yên bình trên gương mặt đẹp đẽ ấy. Bàn tay của y không rời khỏi nó mà từ từ vuốt ve xuống gò má, rồi mân mê đôi môi căng đầy của hắn. Y cúi suống, khao khát muốn được chạm vào nơi quyến rũ thơm ngọt kia, thế nhưng hành vi lén lút của y bị một hòn đá đập vỡ cửa xe nhắm thẳng vào đầu y ngăn lại. Tuy nhiên, kẻ thủ ác thất bại, vì Samael đã chặn nó lại bằng tay mình với tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy được, còn Sol đang ngủ say được y che chở trong lồng ngực.
“Tên khốn, bỏ bàn tay bẩn thỉu của mày ra khỏi người của tao.”
Gabriel mặt tối đen như ác quỷ hiện hình, tay nắm chặt đến mức lòng bàn tay rỉ máu, hận không thể xé xác người đàn ông bình tĩnh nhìn anh lúc này. Rõ ràng, y không hề để anh vào mắt, thậm chí còn khinh thường cho hành động táo tợn ban nãy.
“Chà chà, có vẻ hơi bạo lực đấy. Mày đúng là tự buộc đá chân mình mà. Sao nào? Tưởng có thể thành công thật sao? Mà chỉ có thể bị trói buộc bởi quy luật của thế giới này thôi, Gabriel ạ.”
“Haha, tao chưa thua đâu thằng khốn nạn. Mày đó, muốn khôi phục ký ức của anh Dương còn khổ lắm con ạ, đến lúc đó chính tao sẽ là người cướp anh ấy đi. Mày cũng bị trói buộc như tao thôi, mày không thể cưỡng ép ký ức của anh ấy, nếu không Dương sẽ bị phá hủy. Tao biết anh ấy, là một kẻ tuyệt tình và vô cùng cứng đầu, sẽ không dễ cho mày đâu.”
“Đó là lí do mày vĩnh viễn là kẻ thua cuộc, một kẻ chỉ biết lao vào cuộc chơi không hề cân sức. Mày chỉ biết một mặt của em ấy mà thôi.”
“Thằng khốn nạn! Mau cút ra đây!”
“Không sao, tao đến cũng để đưa người về nhà. Nhưng mày đừng lo, tao cũng sẽ quay lại, để xem sự cố chấp ngây thơ của mày có thể thành công hay không.”
Samael dịu dàng bế Sol ra khỏi xe, đặt hắn vào lòng của Gabriel khiến đối phương tức giận vô cùng. Y có một sự tự tin tuyệt đối mà anh không thể nào có được, một sự tự tin xa xỉ mà chỉ có kẻ có đủ sức mạnh mới có thể có được. Y ở một đẳng cấp hoàn toàn khác so với anh, đến cả khi giữ được người trong tay anh vẫn còn nghi ngờ bản thân.
Một ván cược đầy nguy hiểm, để lấy đi ký ức của Kết Dương, gã để bản thân bị trói buộc trong luật lệ của y, Hank vì dùng hết năng lượng để cho gã một cái plot armor để không bị Aksar thẳng tay giết chết cũng đã say ngủ, chỉ còn gã đơn độc chiến đấu. Tuy nhiên, nếu gã có thể chiếm được tình cảm của hắn, tất cả phần hồn mà hắn thu thập cho y từ trước tới giờ sẽ bay biến, Chủ thần dù quyền lực gấp mấy cũng sẽ biến mất, và gã sẽ nhân cơ hội đó chiếm lấy sức mạnh của y và trở thành người mạnh nhất, vĩnh viễn khóa chặt anh Dương của gã trong cuộc đời bất tử.
Bằng mọi giá, gã phải gieo mầm mống nghi ngờ thật sâu trong lòng Bạch Kết Dương, ngăn chặn ký ức của hắn trở về cho đến khi Hank thức tỉnh, có vậy thì ván cược này mới có thể thành công.
Đến cả việc muốn cưỡng bức hắn lúc ngủ cũng là chệch khỏi tính cách nhân vật, thật khiến gã điên tiết mà.
“Aksar, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu.”
——————————————————–
Lời tác giả: Chương hơi ngắn, nhưng cũng là mở màn tiết lộ về quá khứ của nam chính trước khi xuyên không, rồi hai ông kia cũng tuyên chiến luôn:))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất