Chương 12: Án mạng bất ngờ
Bất kể quan hệ thật sự giữa số 4 và số 6 là thế nào, cả hai từ đầu tới cuối đều biểu hiện rất đúng chỗ. Dù là trước mặt người khác hay là trước mặt đối phương, bọn họ đều tỏ ra hết sức thân thiết. Một người khóc, người còn lại cũng sẽ khóc theo; trong quá trình thăm dò, cả hai đều tay nắm tay, dính nhau như hình với bóng, cơ hồ không thể tách rời.
Thời gian mỗi người tiến vào trò chơi đều không giống nhau.
Giả sử khi số 4 tiến vào trò chơi, theo lí mà nói, nếu cô ta nhìn thấy bạn thân đã tới trước, hơn nữa còn chọn số 6, như vậy cô ta hẳn là phải chọn số 5 hoặc số 7 mới hợp lí. Lựa chọn số thứ tự liền kề nhau có nghĩa là hai người có thể ngồi cùng nhau, mặc kệ là lúc cần nắm tay an ủi hay châu đầu ghé tai thảo luận đều thuận tiện hơn rất nhiều.
Ngược lại cũng thế, nếu số 6 đến sau, cô ta sẽ lựa chọn số 3 hoặc số 5.
—— nhưng vì sao, hai người bọn họ đều cố tình tránh đi số 5?
Làn khói nhẹ từ giữa ngón tay Đoạn Dịch len lỏi bay lên, đôi mắt trong trẻo cũng mờ ảo đi vài phần.
Đoạn Dịch cách làn khói thuốc nhìn về phía Lâm Nhạc Xuyên, nói: “Chúng ta có thể từ bức màn tìm được tờ giấy viết bài đồng dao. Người chơi khác cũng có thể tìm được manh mối khác. Cô gái thích khóc số 6 kia có lẽ tới rất sớm, cô ta hẳn là đã tìm được gợi ý rõ ràng hơn so với bài đồng dao con thỏ. Cho nên cô ta mới cố ý xuống tay với số 5.”
Thật lâu sau, Lâm Nhạc Xuyên mới gật đầu: “Rất có khả năng. Tuy rằng số 5 là Sói, nhưng cũng có thể là chìa khoá phá giải phó bản. Chỉ là…. Nếu như vậy, trò chơi này Sói rất khó chơi. Làm sao đảm bảo được tính cân bằng trong trò chơi?”
Đoạn Dịch cũng không biết phải trả lời câu hỏi của Lâm Nhạc Xuyên thế nào, anh suy nghĩ một lúc, lắc đầu: “Có lẽ phải đợi lần sau chúng ta bắt được Sói mới biết được.”
Đêm đó, Đoạn Dịch cùng Lâm Nhạc Xuyên trước sau tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ.
Lần này Lâm Nhạc Xuyên ngủ dưới sàn nhà. Đoạn Dịch mặc dù ngủ trên giường nhưng vẫn không thể yên giấc, rốt cuộc anh vẫn lo lắng số 5 cùng Trâu Bình bởi vì tức giận nhất thời mất đi lí trí mà lựa chọn tiếp tục giết người. Cũng may cả đêm không có âm thanh hệ thống vang lên, chờ đến bình minh, cuối cùng Đoạn Dịch cũng lâm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau Đoạn Dịch dậy hơi muộn một chút.
Chờ anh xuống lầu thì thấy những người chơi khác đã ngồi vào bàn ăn. Chào hỏi mọi người xong, Đoạn Dịch vừa ngồi xuống thì một chén cháo được đưa tới trước mặt —— là Trâu Bình.
Đoạn Dịch nhận chén, nhìn thấy hai mắt cậu ta ửng đỏ, giống như cả đêm không ngủ.
Trong lòng có chút thổn thức, Đoạn Dịch không biết nói gì mới tốt, chỉ đành gật đầu nói: “Cảm ơn.”
Bữa sáng trôi qua rất trầm mặc, mọi người im lặng ăn bánh, húp cháo, bầu không khí có chút vi diệu.
Đáng chú ý chính là biểu hiện của số 5 rất thoải mái.
Đầu đinh số 3 chủ động phá vỡ trầm mặc, hỏi hắn: “Này anh bạn, nhìn ý tứ của cậu là đã đồng ý hợp tác với chúng tôi rồi đúng không? Nên như vậy chứ. Không giết người. Mọi người cùng nhau qua cửa.”
“Đúng vậy.” Số 5 uống một ngụm sữa đậu nành: “Không biết chừng phó bản sau tôi cùng các người sẽ chung một phe. Cho nên mọi người giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau hợp tác, đừng quá gay gắt khó dễ lẫn nhau.”
Nghe số 5 nói vậy, cô gái số 1, đầu đinh số 3 cùng Đoạn Dịch không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Lâm Nhạc Xuyên vẫn nghiêm túc như cũ.
Đoạn Dịch nhìn hắn, chỉ thấy ánh mắt hắn lãnh đạm lướt qua số 5 và Trâu Bình: “Đừng hòng giở trò quỷ. Đêm nay nếu người tốt bỏ phiếu trắng, ai biết được phe Sói các người có trộm bầu phiếu người tốt, chuyển bại thành thắng hay không. Cho nên, từ 9 giờ tối nay, mọi người thống nhất đem máy tính bảng đặt trên bàn, từ 9 tới 10 giờ không ai được phép chạm vào máy tính bảng của mình. Một khi phát hiện số 5 và số 9 có hành động khác thường, chúng ta sẽ lập tức bỏ phiếu loại một người.”
Số 5 vội vàng xua tay: “Anh bạn, không cần thiết, không tới mức đó đâu. Chuyện đã tới nước này, chúng ta nhận thua. Đồng vàng hay không đồng vàng, đều bỏ đi, không cần nữa. Đã qua mấy ngày rồi, chúng ta vẫn nên nhanh chóng nghĩ cách qua cửa thì hơn.”
Nói xong lời này, hắn lại cười hì hì cắn nửa khối bánh, uống hết nửa ly sữa đậu nành, nhấn mạnh nói: “Thật đấy. Ưu điểm của tôi chính là nghĩ thoáng. Này, tôi nói ——“
Đáng tiếc số 5 muốn nói gì, không ai biết được nữa.
—— chỉ nghe một tiếng “rầm”, đầu hắn ngã về trước, trực tiếp đập mạnh lên bàn. Sữa đậu nành cùng bọt mép trong miệng trào ra, hắn ôm ngực, cả người run rẩy kịch liệt.
Cô gái số 1 tốt xấu gì cũng từng học y, biết được một số biện pháp sơ cứu, cô nhận ra được số 5 có vấn đề về tim, lập tức gọi người hỗ trợ đem hắn đặt trên đất, sau khi Đoạn Dịch làm theo lời cô, số 1 liền ngồi xuống bên người số 5, cố thử hồi sức tim phổi cho hắn.
Liên tiếp ấn mấy chục cái, cô gái số 1 liền mệt không còn sức lực, Đoạn Dịch cũng hiểu chút cấp cứu đi lên thế chỗ cô.
Đoạn Dịch nhất thời không dám thả lỏng, liên tục dùng cường độ cao đè ấn ngực số 5, qua một lúc số 5 vẫn không khá hơn, cuối cùng nôn ra mấy ngụm máu lớn, sau đó dần dần nằm im trên mặt đất.
Chừng nửa tiếng sau, mặt hắn tái xanh, môi tím tái, biểu thị người đã chết rồi.
Số 1 trầm mặt tiến lên dò xét động mạch cổ cùng hơi thở của hắn, lại lật mí mắt kiểm tra, cuối cùng thông báo: “Hắn đã chết.”
Đoạn Dịch cau mày: “Sao lại thế này? Hắn có bệnh tim à?”
Cô gái số 1 suy nghĩ một lúc, sau đó đưa ra phán đoán: “Giống như trúng độc.”
“Độc?” Đoạn Dịch theo bản năng nghiêng đầu nhìn vào ly sữa đậu nành trên bàn: “Ai hạ độc hắn?”
“Mẹ kiếp!” Đầu đinh số 3 kêu gào một tiếng, lập tức đem bánh nướng trong tay ném đi: “Chuyện này là sao? Độc gì chứ?”
Cô gái số 1 suy sụp ngồi trên đất, vẻ mặt xám xịt: “Đáng tiếc tôi hầu như đã quên hết những gì đã học. Nơi này lại không có thiết bị cùng thuốc đối phó với loại sự cố này. Bằng không vừa rồi nếu kịp thời giúp hắn rửa ruột, có lẽ còn có thể cứu hắn….”
Cô càng nói càng khó chịu, hai tay ôm đầu, nước mắt rơi xuống: “Không đúng. Vừa rồi tôi nên giúp hắn nôn ra. Tôi thật là …..”
Ai cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra tai nạn bất ngờ này, không khí trong phòng khách nhất thời trở nên nặng nề.
Số 5 nằm trên mặt đất đã chết; số 1 lâm vào ảo não ngồi đó; Đoạn Dịch vừa rồi sơ cứu tốn nhiều sức lực, lúc này đang ngồi trên đất thở dốc, lại bởi vì không cứu được người mà vẻ mặt cũng có chút chán nản; đầu đinh số 3 vội vã chạy vào bếp: “Tôi đi tìm manh mối. Hôm nay ai làm bữa sáng?”
Ánh mắt Lâm Nhạc Xuyên lặng lẽ lướt qua những người này, cuối cùng dừng lại trên người Trâu Bình vẫn luôn bất động ngồi trên ghế.
Trâu Bình cúi đầu, dường như đang xem thứ gì đó.
Lâm Nhạc Xuyên bước thẳng tới chỗ cậu ta, nhìn thấy cậu ta cầm ngọc Côn Luân có sức mạnh khiến người sống lại.
“Cậu động thủ?” Lâm Nhạc Xuyên hỏi Trâu Bình: “Cậu đang nhìn ngọc Côn Luân có phản ứng hay không?”
“Tôi cảm giác được nó sáng lên một chút.” Ngón tay Trâu Bình phát run, nhưng cũng không biết có phải vì đã bị người phát hiện hay không, cậu ngược lại cảm thấy có chút nhẹ nhõm, vì thế sau khi thở ra một hơi, hắn cực kì bình tĩnh trả lời: “Sau khi giết số 5, có phải Sở Thanh sẽ sống lại, chúng ta có thể đi ra ngoài? Bây giờ chúng ta có thể đi lâm viên quan sát tình hình.”
Cuộc nói chuyện giữa hai người tự nhiên rơi vào tai Đoạn Dịch không sót một chữ.
Anh cảm thấy không thể tin được.
Từ góc độ logic, anh rất dễ tìm ra nguyên nhân Trâu Bình làm vậy, nhưng anh vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng được. Anh vô thức đứng lên, cố hỏi: “Cậu vì sao….”
Trâu Bình nghiêng đầu, liếc mắt nhìn anh: “Anh Đoạn, đáp án còn chưa rõ ràng sao? Phe Sói chúng tôi đã thua. Tôi không chiếm được đồng vàng, nhưng tôi muốn rời khỏi đây. Nếu muốn rời đi, thì phải nghĩ cách phá giải trò chơi, mới có thể rời khỏi lâm viên này.”
Dừng một lúc, cậu ta lại nói: “Tôi nhìn ra được các người đều không phải loại người có thể ra tay tàn nhẫn. Vậy thì cứ để tôi làm. Việc này không thể kéo dài được nữa. Ai biết được tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì? Hệ thống chỉ nói không được sử dụng bạo lực, nhưng đây là dùng độc hại người, không tính là vi phạm quy định.”
Đoạn Dịch đột nhiên tức giận, tiến lên túm cổ áo Trâu Bình, tàn nhẫn nói: “Tôi không hỏi cái này. Trâu Bình, đó là mạng người, cậu mẹ nó ——“
Trâu Bình cười, vẻ mặt có chút tái nhợt: “Anh Đoạn, tôi và các người không giống nhau, tôi từ nhỏ đã sống cực khổ, tâm nếu không tàn nhẫn thì đã chết sớm từ lâu rồi. Tôi đối với mình còn tàn nhẫn, người khác là cái thá gì? Không nghĩ tới anh còn…. Anh còn thật sự tin tưởng tôi nha. Anh cho rằng đêm đó tôi tới tìm anh là lần đầu tiên bán thân sao? Thật ra tôi không thích làm loại chuyện này, cũng không thích đàn ông. Nhưng tôi phải sống.”
Đoạn Dịch không nói gì, bởi anh không có gì để nói với Trâu Bình nữa.
Buông Trâu Bình ra, anh ngồi xổm khiêng số 5 lên, đi ra ngoài: “Tôi đi tìm chỗ chôn hắn.”
Lâm Nhạc Xuyên đuổi theo: “Tôi đi với anh.”
Đầu đinh số 3 ở phòng bếp cũng nghe được toàn bộ, không biết lấy đâu ra dây thừng hùng hổ trói Trâu Bình trên ghế: “Mẹ nó, nhìn thì như tên ẻo lả vô dụng, ai ngờ tâm địa lại độc ác đến vậy. Tôi phải trói nó lại. Bằng không ai biết được nó có hại chết chúng ta hay không.”
Trói Trâu Bình xong, số 3 túm tóc cậu ta, hỏi: “Mày hạ độc thế nào? Độc lấy đâu ra? Đồ ăn khác có độc hay không? Nói cho rõ ràng!”
Trâu Bình bị giật tóc đau, nhìn chằm chằm hắn, nói: “Anh không nên đối xử như vậy với tôi. Anh nên biết ơn tôi. Tôi làm chuyện mà các người không dám làm. Tôi đang giúp các người. Anh đi ra ngoài nhìn xem, có phải đã rời khỏi lâm viên được rồi hay không? Còn nữa, tôi khuyên anh nên một vừa hai phải, thả tôi ra. Trò chơi cấm hành vi bạo lực, anh quên rồi à?”
Số 3 thân mình cao to, nhưng không biết vì sao khi bị Trâu Bình nhìn chằm chằm toàn thân lại đổ mồ hôi lạnh.
Lúc này hắn cúi đầu nhìn dưới thân mình, cẳng chân đã bắt đầu trở nên trong suốt.
Vội vàng đẩy Trâu Bình ra, đầu đinh số 3 muốn đi mở trói cho cậu ta, nhưng chợt phát hiện bản thân không thể nhấc nổi cánh tay.
Hắn rùng mình, trong lòng tràn ngập sợ hãi.
Cô gái số 1 ngồi trên đất lúc này phản ứng cực nhanh, lập tức đứng dậy tháo lỏng dây trói Trâu Bình. Hành động này của cô quả nhiên có tác dụng, sau khi Trâu Bình khôi phục tự do, thân thể đầu đinh số 3 cũng dần dần trở lại bình thường.
Giơ tay lau đi mồ hôi trên mặt, số 3 cùng số 1 liếc nhìn nhau, hai người không muốn day dưa với một hung thủ giết người liền song song ra khỏi nhà, đuổi theo Đoạn Dịch cùng Lâm Nhạc Xuyên.
Buổi trưa 11 giờ, trong rừng cây phía Tây Nam.
Đoạn Dịch, Lâm Nhạc Xuyên, đầu đinh số 3 cùng cô gái số 1, bốn người hợp sức chôn cất số 5, sau đó đi một vòng từ nam đến bắc, cuối cùng trở lại vị trí ban đầu.
Mặt cầu vòm đá bóng loáng như bạch ngọc, dòng sông trong veo dưới chân cầu soi bóng nước, hai bên đường lát đá là rừng cây rậm rạp, toà nhà kiểu tây gạch đỏ nằm giữa đại ngàn cây xanh. Tiếng hát uyển chuyển kiều diễm của đào kép theo gió vang vọng từ bắc đến nam, lại từ nam đến bắc.
Lâm viên vẫn tinh xảo như lúc ban đầu, vẫn mang sắc thái suy tàn không giải thích được, giống như được bao phủ bởi một tầng sương mù xám xịt.
Số 5 đã chết, nhưng không có gì thay đổi.
“Lương duyên tốt, vứt bỏ thanh xuân. Ai nhìn thấy giấc mộng của ta? Thẹn thùng theo sau, trong mơ nghĩ về ai, ánh sáng mùa xuân lưu chuyển trong bóng tối.” Tiếng hát hữu tình từ xa vọng lại, sau khi án mạng xảy ra, giọng hát dường như mang theo chút tà âm.
Ngực Đoạn Dịch có chút ứ nghẹn, không khỏi thở mạnh một hơi: “Người chơi số 5 đã chết, vỡ kịch vẫn đang hát, trong lâm viên vẫn không có lối ra. Hết thảy đều không thay đổi. Cái chết của hắn, không phải là chìa khoá mấu chốt.”
—————
Editor: Cái bài Mẫu đơn đình này tui tra từ gg thì không tìm được bản dịch, qua baidu thì cũng như không …… thôi, cứ vậy thôi….. 555555555555
Thời gian mỗi người tiến vào trò chơi đều không giống nhau.
Giả sử khi số 4 tiến vào trò chơi, theo lí mà nói, nếu cô ta nhìn thấy bạn thân đã tới trước, hơn nữa còn chọn số 6, như vậy cô ta hẳn là phải chọn số 5 hoặc số 7 mới hợp lí. Lựa chọn số thứ tự liền kề nhau có nghĩa là hai người có thể ngồi cùng nhau, mặc kệ là lúc cần nắm tay an ủi hay châu đầu ghé tai thảo luận đều thuận tiện hơn rất nhiều.
Ngược lại cũng thế, nếu số 6 đến sau, cô ta sẽ lựa chọn số 3 hoặc số 5.
—— nhưng vì sao, hai người bọn họ đều cố tình tránh đi số 5?
Làn khói nhẹ từ giữa ngón tay Đoạn Dịch len lỏi bay lên, đôi mắt trong trẻo cũng mờ ảo đi vài phần.
Đoạn Dịch cách làn khói thuốc nhìn về phía Lâm Nhạc Xuyên, nói: “Chúng ta có thể từ bức màn tìm được tờ giấy viết bài đồng dao. Người chơi khác cũng có thể tìm được manh mối khác. Cô gái thích khóc số 6 kia có lẽ tới rất sớm, cô ta hẳn là đã tìm được gợi ý rõ ràng hơn so với bài đồng dao con thỏ. Cho nên cô ta mới cố ý xuống tay với số 5.”
Thật lâu sau, Lâm Nhạc Xuyên mới gật đầu: “Rất có khả năng. Tuy rằng số 5 là Sói, nhưng cũng có thể là chìa khoá phá giải phó bản. Chỉ là…. Nếu như vậy, trò chơi này Sói rất khó chơi. Làm sao đảm bảo được tính cân bằng trong trò chơi?”
Đoạn Dịch cũng không biết phải trả lời câu hỏi của Lâm Nhạc Xuyên thế nào, anh suy nghĩ một lúc, lắc đầu: “Có lẽ phải đợi lần sau chúng ta bắt được Sói mới biết được.”
Đêm đó, Đoạn Dịch cùng Lâm Nhạc Xuyên trước sau tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ.
Lần này Lâm Nhạc Xuyên ngủ dưới sàn nhà. Đoạn Dịch mặc dù ngủ trên giường nhưng vẫn không thể yên giấc, rốt cuộc anh vẫn lo lắng số 5 cùng Trâu Bình bởi vì tức giận nhất thời mất đi lí trí mà lựa chọn tiếp tục giết người. Cũng may cả đêm không có âm thanh hệ thống vang lên, chờ đến bình minh, cuối cùng Đoạn Dịch cũng lâm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau Đoạn Dịch dậy hơi muộn một chút.
Chờ anh xuống lầu thì thấy những người chơi khác đã ngồi vào bàn ăn. Chào hỏi mọi người xong, Đoạn Dịch vừa ngồi xuống thì một chén cháo được đưa tới trước mặt —— là Trâu Bình.
Đoạn Dịch nhận chén, nhìn thấy hai mắt cậu ta ửng đỏ, giống như cả đêm không ngủ.
Trong lòng có chút thổn thức, Đoạn Dịch không biết nói gì mới tốt, chỉ đành gật đầu nói: “Cảm ơn.”
Bữa sáng trôi qua rất trầm mặc, mọi người im lặng ăn bánh, húp cháo, bầu không khí có chút vi diệu.
Đáng chú ý chính là biểu hiện của số 5 rất thoải mái.
Đầu đinh số 3 chủ động phá vỡ trầm mặc, hỏi hắn: “Này anh bạn, nhìn ý tứ của cậu là đã đồng ý hợp tác với chúng tôi rồi đúng không? Nên như vậy chứ. Không giết người. Mọi người cùng nhau qua cửa.”
“Đúng vậy.” Số 5 uống một ngụm sữa đậu nành: “Không biết chừng phó bản sau tôi cùng các người sẽ chung một phe. Cho nên mọi người giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau hợp tác, đừng quá gay gắt khó dễ lẫn nhau.”
Nghe số 5 nói vậy, cô gái số 1, đầu đinh số 3 cùng Đoạn Dịch không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Lâm Nhạc Xuyên vẫn nghiêm túc như cũ.
Đoạn Dịch nhìn hắn, chỉ thấy ánh mắt hắn lãnh đạm lướt qua số 5 và Trâu Bình: “Đừng hòng giở trò quỷ. Đêm nay nếu người tốt bỏ phiếu trắng, ai biết được phe Sói các người có trộm bầu phiếu người tốt, chuyển bại thành thắng hay không. Cho nên, từ 9 giờ tối nay, mọi người thống nhất đem máy tính bảng đặt trên bàn, từ 9 tới 10 giờ không ai được phép chạm vào máy tính bảng của mình. Một khi phát hiện số 5 và số 9 có hành động khác thường, chúng ta sẽ lập tức bỏ phiếu loại một người.”
Số 5 vội vàng xua tay: “Anh bạn, không cần thiết, không tới mức đó đâu. Chuyện đã tới nước này, chúng ta nhận thua. Đồng vàng hay không đồng vàng, đều bỏ đi, không cần nữa. Đã qua mấy ngày rồi, chúng ta vẫn nên nhanh chóng nghĩ cách qua cửa thì hơn.”
Nói xong lời này, hắn lại cười hì hì cắn nửa khối bánh, uống hết nửa ly sữa đậu nành, nhấn mạnh nói: “Thật đấy. Ưu điểm của tôi chính là nghĩ thoáng. Này, tôi nói ——“
Đáng tiếc số 5 muốn nói gì, không ai biết được nữa.
—— chỉ nghe một tiếng “rầm”, đầu hắn ngã về trước, trực tiếp đập mạnh lên bàn. Sữa đậu nành cùng bọt mép trong miệng trào ra, hắn ôm ngực, cả người run rẩy kịch liệt.
Cô gái số 1 tốt xấu gì cũng từng học y, biết được một số biện pháp sơ cứu, cô nhận ra được số 5 có vấn đề về tim, lập tức gọi người hỗ trợ đem hắn đặt trên đất, sau khi Đoạn Dịch làm theo lời cô, số 1 liền ngồi xuống bên người số 5, cố thử hồi sức tim phổi cho hắn.
Liên tiếp ấn mấy chục cái, cô gái số 1 liền mệt không còn sức lực, Đoạn Dịch cũng hiểu chút cấp cứu đi lên thế chỗ cô.
Đoạn Dịch nhất thời không dám thả lỏng, liên tục dùng cường độ cao đè ấn ngực số 5, qua một lúc số 5 vẫn không khá hơn, cuối cùng nôn ra mấy ngụm máu lớn, sau đó dần dần nằm im trên mặt đất.
Chừng nửa tiếng sau, mặt hắn tái xanh, môi tím tái, biểu thị người đã chết rồi.
Số 1 trầm mặt tiến lên dò xét động mạch cổ cùng hơi thở của hắn, lại lật mí mắt kiểm tra, cuối cùng thông báo: “Hắn đã chết.”
Đoạn Dịch cau mày: “Sao lại thế này? Hắn có bệnh tim à?”
Cô gái số 1 suy nghĩ một lúc, sau đó đưa ra phán đoán: “Giống như trúng độc.”
“Độc?” Đoạn Dịch theo bản năng nghiêng đầu nhìn vào ly sữa đậu nành trên bàn: “Ai hạ độc hắn?”
“Mẹ kiếp!” Đầu đinh số 3 kêu gào một tiếng, lập tức đem bánh nướng trong tay ném đi: “Chuyện này là sao? Độc gì chứ?”
Cô gái số 1 suy sụp ngồi trên đất, vẻ mặt xám xịt: “Đáng tiếc tôi hầu như đã quên hết những gì đã học. Nơi này lại không có thiết bị cùng thuốc đối phó với loại sự cố này. Bằng không vừa rồi nếu kịp thời giúp hắn rửa ruột, có lẽ còn có thể cứu hắn….”
Cô càng nói càng khó chịu, hai tay ôm đầu, nước mắt rơi xuống: “Không đúng. Vừa rồi tôi nên giúp hắn nôn ra. Tôi thật là …..”
Ai cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra tai nạn bất ngờ này, không khí trong phòng khách nhất thời trở nên nặng nề.
Số 5 nằm trên mặt đất đã chết; số 1 lâm vào ảo não ngồi đó; Đoạn Dịch vừa rồi sơ cứu tốn nhiều sức lực, lúc này đang ngồi trên đất thở dốc, lại bởi vì không cứu được người mà vẻ mặt cũng có chút chán nản; đầu đinh số 3 vội vã chạy vào bếp: “Tôi đi tìm manh mối. Hôm nay ai làm bữa sáng?”
Ánh mắt Lâm Nhạc Xuyên lặng lẽ lướt qua những người này, cuối cùng dừng lại trên người Trâu Bình vẫn luôn bất động ngồi trên ghế.
Trâu Bình cúi đầu, dường như đang xem thứ gì đó.
Lâm Nhạc Xuyên bước thẳng tới chỗ cậu ta, nhìn thấy cậu ta cầm ngọc Côn Luân có sức mạnh khiến người sống lại.
“Cậu động thủ?” Lâm Nhạc Xuyên hỏi Trâu Bình: “Cậu đang nhìn ngọc Côn Luân có phản ứng hay không?”
“Tôi cảm giác được nó sáng lên một chút.” Ngón tay Trâu Bình phát run, nhưng cũng không biết có phải vì đã bị người phát hiện hay không, cậu ngược lại cảm thấy có chút nhẹ nhõm, vì thế sau khi thở ra một hơi, hắn cực kì bình tĩnh trả lời: “Sau khi giết số 5, có phải Sở Thanh sẽ sống lại, chúng ta có thể đi ra ngoài? Bây giờ chúng ta có thể đi lâm viên quan sát tình hình.”
Cuộc nói chuyện giữa hai người tự nhiên rơi vào tai Đoạn Dịch không sót một chữ.
Anh cảm thấy không thể tin được.
Từ góc độ logic, anh rất dễ tìm ra nguyên nhân Trâu Bình làm vậy, nhưng anh vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng được. Anh vô thức đứng lên, cố hỏi: “Cậu vì sao….”
Trâu Bình nghiêng đầu, liếc mắt nhìn anh: “Anh Đoạn, đáp án còn chưa rõ ràng sao? Phe Sói chúng tôi đã thua. Tôi không chiếm được đồng vàng, nhưng tôi muốn rời khỏi đây. Nếu muốn rời đi, thì phải nghĩ cách phá giải trò chơi, mới có thể rời khỏi lâm viên này.”
Dừng một lúc, cậu ta lại nói: “Tôi nhìn ra được các người đều không phải loại người có thể ra tay tàn nhẫn. Vậy thì cứ để tôi làm. Việc này không thể kéo dài được nữa. Ai biết được tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì? Hệ thống chỉ nói không được sử dụng bạo lực, nhưng đây là dùng độc hại người, không tính là vi phạm quy định.”
Đoạn Dịch đột nhiên tức giận, tiến lên túm cổ áo Trâu Bình, tàn nhẫn nói: “Tôi không hỏi cái này. Trâu Bình, đó là mạng người, cậu mẹ nó ——“
Trâu Bình cười, vẻ mặt có chút tái nhợt: “Anh Đoạn, tôi và các người không giống nhau, tôi từ nhỏ đã sống cực khổ, tâm nếu không tàn nhẫn thì đã chết sớm từ lâu rồi. Tôi đối với mình còn tàn nhẫn, người khác là cái thá gì? Không nghĩ tới anh còn…. Anh còn thật sự tin tưởng tôi nha. Anh cho rằng đêm đó tôi tới tìm anh là lần đầu tiên bán thân sao? Thật ra tôi không thích làm loại chuyện này, cũng không thích đàn ông. Nhưng tôi phải sống.”
Đoạn Dịch không nói gì, bởi anh không có gì để nói với Trâu Bình nữa.
Buông Trâu Bình ra, anh ngồi xổm khiêng số 5 lên, đi ra ngoài: “Tôi đi tìm chỗ chôn hắn.”
Lâm Nhạc Xuyên đuổi theo: “Tôi đi với anh.”
Đầu đinh số 3 ở phòng bếp cũng nghe được toàn bộ, không biết lấy đâu ra dây thừng hùng hổ trói Trâu Bình trên ghế: “Mẹ nó, nhìn thì như tên ẻo lả vô dụng, ai ngờ tâm địa lại độc ác đến vậy. Tôi phải trói nó lại. Bằng không ai biết được nó có hại chết chúng ta hay không.”
Trói Trâu Bình xong, số 3 túm tóc cậu ta, hỏi: “Mày hạ độc thế nào? Độc lấy đâu ra? Đồ ăn khác có độc hay không? Nói cho rõ ràng!”
Trâu Bình bị giật tóc đau, nhìn chằm chằm hắn, nói: “Anh không nên đối xử như vậy với tôi. Anh nên biết ơn tôi. Tôi làm chuyện mà các người không dám làm. Tôi đang giúp các người. Anh đi ra ngoài nhìn xem, có phải đã rời khỏi lâm viên được rồi hay không? Còn nữa, tôi khuyên anh nên một vừa hai phải, thả tôi ra. Trò chơi cấm hành vi bạo lực, anh quên rồi à?”
Số 3 thân mình cao to, nhưng không biết vì sao khi bị Trâu Bình nhìn chằm chằm toàn thân lại đổ mồ hôi lạnh.
Lúc này hắn cúi đầu nhìn dưới thân mình, cẳng chân đã bắt đầu trở nên trong suốt.
Vội vàng đẩy Trâu Bình ra, đầu đinh số 3 muốn đi mở trói cho cậu ta, nhưng chợt phát hiện bản thân không thể nhấc nổi cánh tay.
Hắn rùng mình, trong lòng tràn ngập sợ hãi.
Cô gái số 1 ngồi trên đất lúc này phản ứng cực nhanh, lập tức đứng dậy tháo lỏng dây trói Trâu Bình. Hành động này của cô quả nhiên có tác dụng, sau khi Trâu Bình khôi phục tự do, thân thể đầu đinh số 3 cũng dần dần trở lại bình thường.
Giơ tay lau đi mồ hôi trên mặt, số 3 cùng số 1 liếc nhìn nhau, hai người không muốn day dưa với một hung thủ giết người liền song song ra khỏi nhà, đuổi theo Đoạn Dịch cùng Lâm Nhạc Xuyên.
Buổi trưa 11 giờ, trong rừng cây phía Tây Nam.
Đoạn Dịch, Lâm Nhạc Xuyên, đầu đinh số 3 cùng cô gái số 1, bốn người hợp sức chôn cất số 5, sau đó đi một vòng từ nam đến bắc, cuối cùng trở lại vị trí ban đầu.
Mặt cầu vòm đá bóng loáng như bạch ngọc, dòng sông trong veo dưới chân cầu soi bóng nước, hai bên đường lát đá là rừng cây rậm rạp, toà nhà kiểu tây gạch đỏ nằm giữa đại ngàn cây xanh. Tiếng hát uyển chuyển kiều diễm của đào kép theo gió vang vọng từ bắc đến nam, lại từ nam đến bắc.
Lâm viên vẫn tinh xảo như lúc ban đầu, vẫn mang sắc thái suy tàn không giải thích được, giống như được bao phủ bởi một tầng sương mù xám xịt.
Số 5 đã chết, nhưng không có gì thay đổi.
“Lương duyên tốt, vứt bỏ thanh xuân. Ai nhìn thấy giấc mộng của ta? Thẹn thùng theo sau, trong mơ nghĩ về ai, ánh sáng mùa xuân lưu chuyển trong bóng tối.” Tiếng hát hữu tình từ xa vọng lại, sau khi án mạng xảy ra, giọng hát dường như mang theo chút tà âm.
Ngực Đoạn Dịch có chút ứ nghẹn, không khỏi thở mạnh một hơi: “Người chơi số 5 đã chết, vỡ kịch vẫn đang hát, trong lâm viên vẫn không có lối ra. Hết thảy đều không thay đổi. Cái chết của hắn, không phải là chìa khoá mấu chốt.”
—————
Editor: Cái bài Mẫu đơn đình này tui tra từ gg thì không tìm được bản dịch, qua baidu thì cũng như không …… thôi, cứ vậy thôi….. 555555555555
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất