Ảnh Hậu Một Lòng Về Hưu Lại Nổi Như Cồn

Chương 17: Hoá Ra Là Đồ Mù Chữ 3

Trước Sau
"Mọi người đến đông đủ chưa? Bắt đầu thôi."

Bạch Thủy Tiên lúc này mới chậm rãi đi ra, "Ôi, em đến muộn rồi." Cô ta vừa nói vừa dụi mắt, "Đọc kịch bản cả đêm, suýt chút nữa thì không dậy nổi, mặt mũi còn chưa kịp rửa."

Vài nam diễn viên nịnh nọt, "Chị Thủy Tiên không rửa mặt cũng xinh đẹp như vậy."

Đạo diễn An thổi còi, "Sau này ai đến muộn thì không cần đến nữa, bây giờ bắt đầu, mỗi người chạy 5 vòng, chạy xong ăn sáng."

Chạy 5 vòng cũng phải hơn 1000 mét.

Chạy được một đoạn thì mấy cô nàng kia đã không chịu được, lề mà lề mề ở phía sau.

Một bóng người đỏ rực chạy theo sau một nhóm diễn viên nam, bước chân không ngừng nghỉ.

Tô Hân chạy đến toát mồ hôi, quả nhiên vận động có thể khiến người ta vui vẻ, sáng sớm chạy bộ một chút cả người đều cảm thấy thoải mái.

Bạch Thủy Tiên thì không được may mắn như vậy, cô ta trang điểm kỹ lưỡng lớp nền giả như không có, mồ hôi chảy xuống hai gò má cũng không dám lau, nếu không lớp nền sẽ bị lem, bây giờ lớp nền đã xỉn màu rồi.

Cô ta càng nhìn khuôn mặt ửng hồng của Tô Hân càng thêm tức giận, đều là chạy bộ, vì sao người ta chạy toát ra vẻ thanh xuân tươi mát, còn cô ta chạy thành người sắt, nhất định là do chuyên viên trang điểm rồi.

Cuối cùng cũng đến buổi đọc kịch bản, Tô Hân đã xem phim cả chục lần, lời thoại của mỗi nhân vật cô đều thuộc làu.

Cô vừa nghe các tiền bối diễn xuất, vừa đối chiếu với ấn tượng về thành phẩm trong đầu.

Quả nhiên diễn xuất là được nâng cao trong quá trình luyện tập không ngừng.

Vẻ tập trung cao độ của cô đã thu hút sự chú ý của đạo diễn An, ông bèn để cô thử vài phân đoạn của các diễn viên khác.

Tô Hân khiêm tốn từ chối nhưng bất thành, đành nghiêm túc diễn.



Làm việc phải nghiêm túc, đây là nguyên tắc nhất quán của cô.

“Chúng ta là những kẻ nổi loạn bẩm sinh, chúng ta phải lật ngược lại cái thế giới đảo điên này…” Lời thoại của Tô Hân không hề mạnh mẽ hay sôi nổi, mà là ánh mắt kiên định, lời nói trầm ổn.

Cứ như là đang đem một chân lý chậm rãi nói cho người khác nghe, tin hay không thì sự việc vẫn là như vậy.

Một đoạn ngắn kết thúc, cô nhận được lời khen ngợi từ tất cả các diễn viên lão làng.

Tuy biết tính cách của đạo diễn An nhưng mọi người đều đã xem qua những tin tức trên mạng, ít nhiều gì trong lòng cũng có chút suy nghĩ, để người mới đảm nhận vai chính, chẳng lẽ có gì uẩn khúc?

Nhưng Tô Hân vừa diễn như vậy, mọi người đều hoàn toàn bị thuyết phục, vai diễn này như được thổi hồn vào.

"Cô gái, diễn hay đấy."

"Đúng vậy, vừa rồi xem đoạn đó tôi cũng ngộ ra được kha khá."

Người lên tiếng không thiếu những Ảnh đế, Ảnh hậu. Tô Hân vội vàng cảm ơn, nói rằng bản thân cũng là do được mọi người truyền cảm hứng nên mới nảy ra ý tưởng.

Cô vừa nói như vậy càng toát lên vẻ khiêm tốn, các diễn viên lại khen ngợi thêm vài câu.

Tô Hân chỉ biết mỉm cười, cây ngay không sợ chết đứng, lần này lại xúc động rồi, đáng lẽ cô nên khiêm tốn thêm chút nữa, quyết tâm không biểu diễn.

Phải ẩn mình, khiêm tốn.

Dáng vẻ của Tô Hân triệt để chọc giận Bạch Thủy Tiên, Tô Hân diễn cái gì vậy? Mấy người này đều là tâng bốc sao? Nhất định là đang nể mặt đạo diễn An, diễn như vậy còn được tâng bốc, thật khiến người ta căm hận!

Ánh mắt cô ta như muốn phun ra lửa, "Đạo diễn An, tôi cũng muốn thử vai diễn vừa rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau