Chương 31: Ở cạnh ta, ta bảo vệ ngươi
Sau mười ngày, cuối cùng Vụ Nguyệt cũng chờ được cái gật đầu của Vân Hề Nhu.
"Cũng không tệ lắm."
Nghe được lời khen, tâm trạng khẩn trương cùng lo lắng mấy ngày qua của nàng mới có thể thả lỏng, vầng trán cũng giãn ra, lặng lẽ nhìn Tạ Vụ Hành chớp mắt.
Đôi mắt nàng long lanh không giấu được niềm vui sướng, Tạ Vụ Hành cong môi, "Công chúa thật lợi hại."
Vụ Nguyệt càng cao hứng hơn, đôi mắt nhỏ cong cong, nếu nàng có đuôi nhất định đã vẫy lên tận trời.
Vân Hề Nhu nói tiếp, "Công phu này cũng không đến nỗi nào chỉ là Trường Hàn cung không có lá trà ngon cho ngươi dùng, nhưng mà trà nghệ này cũng đủ làm Thái Hậu hài lòng rồi."
Lá trà tốt đều phải theo mùa mới có, nhưng cũng đã sớm phân phát hết đến các cung rồi, sao có thể đến phiên Trường Hàn cung.
Ánh mắt Vụ Nguyệt nhất thời ảm đạm.
Tạ Vụ Hành mở miệng, "Tuy không có lá trà, nhưng nước pha trà chúng ta có thể nghĩ biện pháp xem."
Vụ Nguyệt khó hiểu, "Không phải nước nào cũng đều giống nhau sao?"
Sao có thể giống nhau chứ, nước dính trên môi tiểu công chúa chứa đầy hương vị của nàng đấy thôi.
Tạ Vụ Hành dời mắt khỏi làn môi đỏ thắm của Vụ Nguyệt, quay sang hỏi Vân Hề Nhu, "Có thể dùng nước sương hứng từ cánh hoa để pha trà không?"
Nếu có thể lây nhiễm hương vị của công chúa vậy thì nước dính trên cánh hoa chắc cũng tương tự nhỉ.
Vân Hề Nhu nghe vậy liền vui mừng, gật đầu: "Sương sớm ngưng đọng trên cánh hoa đúng là sẽ có hương hoa, lấy để pha trà có thể đặc biệt hơn bình thường."
"Chỉ là hứng sương không dễ đâu." Vân Hề Nhu nhìn về phía hai người.
"Ta đi hứng." Tạ Vụ Hành đáp.
Vụ Nguyệt khẩn trương nhìn hắn, cũng nói: "Cùng nhau."
*
Công chúa trước khi ngủ còn cùng Tạ Vụ Hành nói chuyện ngày mai đi hứng sương sớm, Tạ Vụ Hành nghe nàng nói liên miên không dứt, lại nhìn sắc trời, mỉm cười: "Muốn hứng sương phải đi từ lúc trời chưa sáng tỏ, công chúa không mau ngủ đi sẽ không dậy được đâu."
Vụ Nguyệt nghe lời liền kéo chăn lên che nửa mặt, "Ta ngủ ngay."
Tạ Vụ Hành thay nàng rém chăn, tắt bớt nến trong phòng rồi đi ra ngoài, hắn đứng ở hành lang một lúc lâu sau đó mới cất bước đi, không về nhà sau mà lại rời khỏi Trường Hàn cung.
Ở trong phòng, Vụ Nguyệt nhắm mắt hồi lâu cũng không thấy buồn ngủ, nàng mở mắt ra, ngồi dậy nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Dù sao cũng đã canh hai rồi, không bao lâu nữa là phải dậy, Vụ Nguyệt dứt khoát không ngủ nữa, vén chăn ra.
Ở trong phòng tối om, nàng cũng không biết Tạ Vụ Hành đã ngủ chưa, nàng muốn đi tìm hắn nói chuyện, nhưng vừa đứng dậy liền do dự, nếu hắn ngủ rồi, nàng đi qua sẽ đánh thức hắn mất.
Vụ Nguyệt mím môi, cứ đi nhìn một cái, nếu ngủ rồi nàng liền trở về.
Tiểu công chúa khoác áo choàng đẩy cửa đi ra khỏi tẩm điện, gió lạnh bất chợt thổi tới làm nàng run rẩy, đầu vai đều thu lại vùi vào trong áo choàng, dưới chân cũng tăng nhanh tốc độ đến phòng của Tạ Vụ Hành.
Bên trong không có ánh đèn, ngủ rồi sao?
Vụ Nguyệt nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đầu nhỏ ló vào trong, gian phòng bài trí đơn giản, nhờ ánh trăng có thể thấy rõ một chút.
Chăn đệm trên giường gọn gàng, không có ai cả.
*
Nhà chính Tây Xưởng.
Thần sắc Trần Thương nghiêm trọng, sải bước lớn đi qua hành lang, một đường chạy vào chính phòng, chắp tay quỳ xuống, "Chưởng ấn, thuộc hạ có chuyện quan trọng cần bẩm báo."
Mã Ngọc Lai nhướng mày, ánh mắt sắc bén quét qua hắn, "Chuyện gì?"
Trần Thương trả lời, "Ở khách điếm ngoài thành phát hiện tung tích của thích khách."
Mã Ngọc Lai đứng bật dậy, "Lập tức triệu hồi nhân mã, theo bổn đốc đi truy bắt!"
Trần Thương theo hắn ra ngoài, được nửa đường liền nói, "Hay ngài đi bẩm báo Thánh Thượng cùng Tứ điện hạ trước."
Mã Ngọc Lai dừng bước, "Vậy ngươi dẫn người đi trước."
"Vâng." Trần Thương lĩnh mệnh dẫn nhân mã đi.
Mã Ngọc Lai quay lại chính đường lấy lệnh bài dắt lên eo.
Hắn vừa làm xong thì nghe thấy tiếng bước chân, quay lại liền thấy người vốn dĩ đã rời đi Trần Thương liền nhíu mày, "Sao ngươi lại trở về?"
Trần Thương ngước mắt nói, "Thuộc hạ quên mất còn một chuyện quan trọng muốn bẩm báo."
"Nói!"
Trần Thương tiến lên trước, đi gần lại hắn mới nói, "Chuyện quan trọng là..."
Đột nhiên, cổ tay hắn xoay chuyển, hàn quang từ con dao chiếu lên mắt Mã Ngọc Lai, vẻ mặt hắn lập tức nghiêm lại, lùi về sau mấy bước, tuy tránh được sát chiêu nhưng cánh tay bị thương không nhẹ.
Mã Ngọc Lai không dám dừng lại, nhanh chóng xoay người, rút thanh kiếm treo trên tường tấn công lại, quát lớn: "Người đâu!"
Trần Thương tung từng chiêu hiểm ác, thân thủ nhanh nhẹn cùng đối phương chiến đấu, mỉa mai cười lạnh, "Chưởng ấn quên rồi sao, người đều đi tróc nã thích khách cả rồi."
Mã Ngọc Lai thay đổi sắc mặt nhưng cũng không loạn, "Bằng công phu của ngươi mà cũng muốn giết ta sao, đi chết đi!"
Sắc mặt Trần Thương âm trầm, nắm chặt chuôi dao trong tay, thanh kiếm của Mã Ngọc Lai bị đánh bay, phi một đường cong lên trời. Tuy hắn đã đâm được Mã Ngọc Lai nhưng người lại bị thương không ít, dần dần cũng yếu thế.
"Chưởng ấn, thuộc hạ tới muội."
Bên ngoài bất chợt truyền tới thanh âm, trên mặt Trần Thương đầy mồ hôi và máu, trong lòng cả kinh, sao binh lính lại có thể quay về nhanh như vậy.
Mã Ngọc Lai liếc thấy thần sắc kinh hoảng của hắn liền cười châm chọc, giơ tay đánh chưởng làm cửa mở ra, "Người đâu, giúp bổn đốc."
Ánh mắt vừa kịp nhìn về phía cửa liền chừng lớn, giọng nói cũng gián đoạn ở trong cổ họng, hắn từ từ cúi xuống nhìn thanh đao cắm trên ngực mình, máu tươi đang ồ ồ chảy ra ngày càng nhiều.
Mã Ngọc Lai cố gắng nâng mắt nhìn kẻ mới đến, thiếu niên thân hình cao thẳng, bàn tay trắng còn giơ lên, gương mặt nhợt nhạt còn chứa ý cười.
"Chưởng ấn, thuộc hạ tới muộn."
Tạ Vụ Hành khẽ chớp mắt, nhìn về phía Trần Thương.
Hắn chậm rãi thu hồi đao, Mã Ngọc Lai mở to mắt ngã xuống, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm như không thể tin.
Trần Thương đã tưởng rằng hắn sẽ phải đồng quy vu tận cùng Mã Ngọc Lai, trái tim dâng cao cuối cùng cũng có thể hạ xuống, hắn che lại vết thương trên người, khó nhọc hỏi: "Sao ngươi tới muộn như vậy?"
Tạ Vụ Hành cất lại thanh đao, đi từng bước chậm rãi đến gần hắn, trên mặt đấy máu chảy thành sông, "Nô tài đã tới được một lúc lâu rồi."
"Vậy tại sao...?"
"Đại nhân cũng biết nô tài không có công phu gì, nếu như không phải thấy tình hình đại nhân không ổn, cũng không dám mạo hiểm thân phận." Tạ Vụ Hành nhìn về phía hắn đáp.
Trần Thương hiểu ý, không nói nữa.
Tạ Vụ Hành ném đi thanh kiếm trong tay, móc từ trong ngực ra một cái lệnh bài đưa cho hắn, "Điện hạ dặn nô tài đưa cho đại nhân cái này, mong đại nhân nhanh chân đi làm vài việc."
Trần Thương nhận lấy lệnh bài, mệnh lệnh cho tâm phúc xử lý thi thể, sau đó liền chạy tới phủ đệ của Tiêu Giác.
*
"Phanh...!"
Âm thanh sắc bén bất chợt vang lên, toàn bộ trà cụ trên mặt bàn đều bị quét xuống đất, mảnh sứ vương vãi khắp nơi.
Tiêu Giác nhìn chằm chằm lệnh bài Trần Thương dâng lên, sắc mặt xanh mét, "Thái tử có ý tứ gì đây, tự biên tự diễn vụ ám sát xong lại muốn mưu hại ta!"
Trần Thương thân mang trọng thương quỳ một bên, sắc mặt tái nhợt trả lời, "Chưởng ấn đã bị những tên thích khách đó giết chết, may mà vi thần chớp đúng thời cơ, tru sát bọn họ, kết quả lục soát được lệnh bài của vệ binh trong phủ ngài."
Tiêu Giác cắn răng cười lạnh, săn thú là do hắn phụ trách, Thái tử bị ám sát ở bãi săn đã khiến mọi nghi ngờ đổ dồn về hắn, vậy mà bây giờ lại trực tiếp vu oan giá hoạ như này.
Tốt lắm, đúng là cái mưu kế hay!
Tạ Vụ Hành từ trong Tây Xưởng đi ra, liếc thấy ở góc đường có một cái xe ngựa chạy ra từ chỗ tối đứng chờ.
Tạ Vụ Hành đi qua, tuỳ tùng đứng cạnh xe ngựa lên tiếng, "Điện hạ đang đợi ngươi."
Tạ Vụ Hành dẫm lên bậc thang trước xe, vén rèm chui vào tranh, hắn chắp tay với người ngồi bên trong, "Khấu kiến Điện hạ."
Tiêu Diễn ngẩng đầu, nhìn ánh mắt hốt hoảng của hắn, nhàn nhạt hỏi, "Trần Thương đến phủ Tứ hoàng tử rồi?"
"Vâng" Tạ Vụ Hành trấn tĩnh lại, tiếp tục nói, "Như vậy, Tứ điện hạ sẽ không nghi ngờ Trần Thương mà ngược lại sẽ còn tín nhiệm hắn, tin tưởng hắn một lòng trung thành."
Tiêu Diễn vừa lòng gật đầu, cười nhạo: "Cục diện hiện tại rối rắm, hắn nhất định sẽ hành động."
Tiêu Diễn nâng chén trà lên miệng, từ từ uống, "Chỉ là cô không hoàn toàn yên tâm về Trần Thương, cho nên cô tính toán sẽ để ngươi vào Tây Xưởng, giúp cô để ý hắn."
Tạ Vụ Hành nhất thời kinh ngạc, lát sau liền sợ hãi quỳ xuống, "Nô tài sao có thể đảm đương trọng trách này?!"
"Cô tin tưởng ngươi làm được." Tiêu Diễn nâng cao ngữ khí, thập phần coi trọng Tạ Vụ Hành, "Hơn nữa cũng chính ngươi đã hiến kế cho cô, cần một người ở bên cạnh Tứ hoàng tử làm chim mồi, cô cho rằng, ngươi là kẻ thích hợp nhất."
Tạ Vụ Hành do dự, sau một lúc thì từ chối, "Nô tài chỉ nghĩ sẽ tận tâm hầu hạ công chúa, nếu nô tài đi rồi công chúa bên kia phải làm sao."
"Ta sẽ an bài thái giám khác cho Ngũ công chúa." Tiêu Diễn nhẹ nhàng bâng quơ.
Hai tay rũ bên người của Tạ Vụ Hành khẽ nắm chặt, trong mắt hiện lên vẻ trào phúng châm biến, hắn nói gì đều tin sao.
Lại nói, đối với tiểu công chúa cũng chỉ là một tên thái giám, chỉ là tiểu công chúa đơn thuần, ai tốt với nàng, nàng đều hận không thể móc hết tim phổi đáp lại người đó, làm hắn càng tham lam, vọng tưởng, vọng tưởng biến ý nghĩa xằng bậy thành sự thật.
Kỳ thật, nếu là người khác không phải hắn thì nàng cũng sẽ vậy sao?
Nếu như vậy, hắn rời đi công chúa sẽ không quá đau khổ, rốt cuộc cũng chính nàng đã nói, sẽ không bởi vì không thấy hắn mà sợ hãi.
Tay hắn nắm càng chặt hơn.
Tạ Vụ Hành cười tự giễu, nếu hắn không đi, những ý nghĩ xằng bậy sẽ càng nhiều hơn, càng ngày càng khó khắc chế tất sẽ có một ngày hắn không nhịn được nữa.
Huống hồ đây cũng là kế hoạch của hắn từ lúc đầu.
"Ngươi cũng không nên phụ sự coi trọng của cô." Tiêu Diễn nhẹ giọng nói, "Hơn nữa cũng sẽ không để ngươi nhậm chức ngay, Mã Ngọc Lai đã chết, Tây Xưởng nhất định sẽ tra lại chuyện này, chờ khi tất cả kết thúc, cô mới có thể an bài ngươi vào Tây Xưởng."
Tạ Vụ Hành vẫn còn chần chừ, lát sau liền đè nén tâm tình, dập đầu nói, "Vâng"
Hắn nhìn chằm chằm mặt đất trước mặt, ánh mắt đen tuyền không rõ đang nghĩ gì. Chỉ có hắn biết, có một cảm xúc vô hình đang bóp nghẹt lấy trái tim trong lồng ngực.
*
Trường Hàn cung yên tĩnh lạ thường, Tạ Vụ Hành đẩy cửa ra, trong nháy mắt liền thấy trong phòng có người, hắn lập tức cảnh giác.
Ánh mắt đen nhanh chóng quét một vòng khắp phòng, bất chợt nhìn thấy một thân ảnh trên giường, hắn ngẩn người, khuôn mặt vốn giỏi nguỵ trang trong nháy mắt lộ ra vẻ hoảng loạn.
Tiểu công chúa ôm gối ngồi trên giường, quanh người là tấm chăn dày bao bọn lại thân hình nhỏ nhắn tựa như một ngọn núi nhỏ, đôi mắt ướt át ngậm đầy nước, nhìn hắn không nói lời hắn.
"Công chúa."
Tạ Vụ Hành nghẹn họng, lần đầu tiên hắn hiểu thế nào là thất thố.
Không phải tiểu công chúa đã ngủ rồi sao, sao lại ngồi ở đây, ngồi trên giường hắn.
Vụ Nguyệt ném chăn xuống chạy đến trước mặt hắn, "Ngươi đi đâu?"
Ngữ khí của nàng giống y như ngày hôm đó, giọng điệu hung dữ, đôi mắt đỏ hoe, như thể đang tức giận, nhưng lại giống như chịu uỷ khuất và sợ hãi.
Lần trước đi săn đã làm trong lòng Vụ Nguyệt có bómg ma, nàng đến đây thấy bên trong trống rỗng liền thấy toàn thân lạnh buốt, nàng đi một vòng Trường Hàn cung tìm cũng không thấy hắn, cảm giác bất an như ngọn núi lớn đổ sập xuống nàng.
"Ta định đi tìm nhưng lại sợ nháo ra động tĩnh, lại biến chuyện nhỏ thành chuyện lớn, ta cũng không dám về tẩm điện sợ ngươi về ta cũng không biết nên vẫn luôn chờ ở đây."
Môi Tạ Vụ Hành hết mím lại mở, ngực như bị nắm chặt, nhìn ánh mắt lấp lánh ánh lệ của Vụ Nguyệt liền không biết phải nói gì.
Ý nghĩ trước đó bị tiểu công chúa dập tắt, không dám nghĩ tới giờ phút này lại nhen nhóm trở lại.
Không phải đã nói là khống sợ sao.
"Ta không nhìn thấy nên sợ lắm, ta sợ hãi lại lo lắng, ngươi sẽ giống như đêm đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Vụ Nguyệt đã sớm đem mặt mũi gì đó vứt lên chín tầng mây, nàng nức nở tủi thân mà nói ra tiếng lòng mình.
Ánh mắt Tạ Vụ Hành tối sầm, thật sự không phải hắn không cố gắng khắc chế, chỉ là tiểu công chúa khóc đỏ cả mắt, nhu nhược đáng thương nói nàng để ý hắn, sao hắn có thể kiềm lòng được đây.
"Rốt cuộc ngươi đã đi đâu?" Vụ Nguyệt hít mũi hỏi lại lần nữa.
Câu hỏi của nàng làm huyết mạch toàn thân hắn trở nên lạnh lẽo, ánh mắt khẽ động, kiếm lý do: "Công chúa không phải muốn hứng sương hoa sao, ta muốn đi hứng trước một chút."
Vụ Nguyệt nhìn hai tay trống không của hắn, hỏi lại: "Sương hoa đâu?"
Tạ Vụ Hành sờ nhẹ chóp mũi, cười gượng, "Đi đến nơi mới phát hiện quên không mang theo chai đựng."
Vụ Nguyệt nghi hoặc, nếu biết quên đồ sao lại đi lâu như vậy. Nhưng cũng chỉ là ý nghĩ chợt loé của nàng, có lẽ hắn đi xa, nhưng không sao là tốt rồi.
Nàng kéo tay Tạ Vụ Hành vào trong, tiện tay đóng cửa lại, một cơn gió men theo khe cửa chui vào cuốn theo mùi máu thoang thoảng trên người Tạ Vụ Hành.
Vụ Nguyệt nhón chân ngửi người hắn, mày liễu nhíu chặt: "Mùi gì vậy?"
"Chắc là gió lạnh thôi." Tạ Vụ Hành không dấu vết lùi lại một bước, "Đừng để lây nhiễm lên người công chúa."
Vụ Nguyệt suy tư không nói gi, Tạ Vụ Hành vừa định mở miệng, nàng đã nói trước: "Ngươi cũng đừng để bị cảm lạnh."
Thấy tiểu công chúa không nghi ngờ gì, Tạ Vụ Hành cong môi cười đáp vâng.
Vụ Nguyệt đến gần hắn, đôi mắt đỏ bừng, thần sắc nghiêm túc nói: "Ngươi đừng làm ta lo lắng, ta sẽ bảo vệ ngươi thật tốt. Chờ ta được Thái hậu yêu thích, cả ngươi, Lan ma ma nữa, sẽ không ai có thể khinh thường chúng ta, ta cũng phải chăm sóc Vân nương nương thật tốt."
Thanh âm của nàng nhẹ nhàng nhưng lại đánh mạnh vào lòng hắn, bộ dạng quyết liệt của nàng khiến hắn bất giác mỉm cười, tiểu công chúa của hắn thật sự rất dũng cảm.
"Cho nên ngươi ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, ở lại Trường Hàn cung này, biết chưa?" Vụ Nguyệt nhìn chằm chằm người trước mắt.
Tạ Vụ Hành nắm chặt tay, sự giãy dụa ẩn dưới đôi mắt đen như mực hoàn toàn khác với vẻ giả vờ khi đứng trước mặt Tiêu Diễn.
Hắn luôn cho rằng cho dù tiểu công chúa biết được thì nhiều nhất cũng chỉ là không nỡ, nhưng bây giờ tiểu công chúa lại đang nói với hắn, hắn nghĩ sai rồi. Nàng nói ra những lời khiến trái tim hắn chấn động, nói muốn hắn sẽ mãi ở bên cạnh nàng, đối với hắn mà nói, những lời này là sự cám dỗ khôn cùng.
Nhưng chính hắn cũng biết rõ, hắn không có lựa chọn nào khác ngoài việc bò lên thật cao.
Nhìn đôi mắt đong đầy nước của Vụ Nguyệt, Tạ Vụ Hành bỗng nhiên không dám để nàng biết, hắn không còn ở bên nàng được bao lâu, chờ đến khi Trần Thương thuận lợi ngồi vào vị trí chưởng ấn Tây Xưởng, hắn sẽ phải rời đi.
Những lời nói dối để dỗ dành nàng hắn nói không ít lần, nhưng giờ đây lại không thể thốt ra lời, một lát sau mới nhẹ giọng đáp lại, "Được!"
Vụ Nguyệt vui vẻ, đôi mắt còn vệt nước cong cong như ánh trăng lại lấp lánh như chứa vạn vì sao, ánh mắt trong sáng nhìn thẳng hắn.
Trái tim Tạ Vụ Hành thắt lại, lảng tránh ánh mắt nàng.
Nói chuyện một lúc lâu, bầu trời tối mịt bên ngoài cũng bắt đầu có tia sáng đầu tiên, không ngủ tiếp được nữa, Vụ Nguyệt liền dẫn Tạ Vụ Hành đi Ngự Hoa viên hứng sương sớm.
Mặt trời cũng lên rất nhanh, bao nhiêu giọt sương đọng trên lá cũng nhanh chóng tan biến đi hết cả, Vụ Nguyệt nhìn bình nước vất vả lắm mới hái được trong tay chưa đầy được bao nhiêu liền uể oải, "Ngày mai lại tiếp tục."
Trở lại Trường Hàn cung, nàng ở trong phòng ngồi nhắm nhìn từng bông hoa tiện tay hái được lúc sáng, loáng thoáng nghe thấy Xuân Đào cùng Hạ Hà nói chuyện ngoài hành lang. Cái gì mà ám sát, cái gì mà chết người, câu được câu không lọt vào tai Vụ Nguyệt.
Vụ Nguyệt nhíu mày hỏi vọng ra, "Các ngươi nói ai chết?"
Xuân Đào nghe thấy nàng hỏi vội vàng đi vào, "Bẩm công chúa, là Tây Xưởng chưởng ấn."
Sáng sớm nay tin tức chưởng ấn Tây Xưởng Mã Ngọc Lai chết đã truyền khắp nơi trong cung.
Tây Xưởng? Vụ Nguyệt không hiểu biết về cái này nên để Xuân Đào tiếp tục nói.
"Nghe nói là trong quá trình đuổi bắt thích bị bọn chúng giết chết."
Lại là thích khác, Vụ Nguyệt nhíu mày càng chặt, lòng nặng trĩu, "Chuyện xảy ra khi nào?"
"Bẩm, đêm qua ạ."
Đêm qua... đêm qua Tạ Vụ Hành không ở trong phòng, Vụ Nguyệt không biết sao lại nghĩ đến điều này, có lẽ bởi vì đêm qua Tạ Vụ Hành nói trên người là hương gió lạnh nhưng rõ ràng nàng ngửi được mùi gỉ sắt, tựa như máu tươi.
"Tây xưởng chưởng ấn thân thủ tốt như vậy cũng chết, mấy tên thích khách đó quá đáng sợ rồi." Xuân Đào vừa nói vừa thổn thất, nàng ta cũng sợ hãi.
Gương mặt nhỏ của Vụ Nguyệt nhăn lại.
Tạ Vụ Hành đi từ bên ngoài, đúng lúc nghe được mấy câu của Xuân Đào, thấy thần sắc lo sợ của Vụ Nguyệt liền cắt ngang, "Ngươi nói những điều này làm gì, không sợ khiến công chúa sợ hãi sao!"
Xuân Đào nghĩ bụng, là công chúa hỏi nàng mà.
Tạ Vụ Hành cũng không để nàng ta kịp giải thích, dùng hai câu bâng quơ đuổi người ra ngoài.
Quay đầu liền đưa bình sứ trong tay cho Vụ Nguyệt, "Bình công chúa cần đây."
Vụ Nguyệt nhớ lại, là nàng bảo hắn đi tìm bình đựng sương hoa, nàng nhận lấy, đi đến trước bàn ngồi xuống.
Trong lòng vẫn còn suy nghĩ về chuyện Xuân Đào nói, suy nghĩ cổ quái cứ lượn lờ ở trong lòng nàng, không biết thế nào bật thốt lên, "Cũng may hôm qua ngươi ra ngoài không gặp phải chuyện gì."
Ánh mắt Tạ Vụ Hành hơi động, Vụ Nguyệt thấy hắn không đáp liền quay đầu lại nhìn, không ngờ lại thấy hắn đang cười.
"Ngươi cười gì vậy?" Vụ Nguyệt không hiểu
Tạ Vụ Hành cười càng tươi đáp, "Hoá ra lá gan của công chúa lại nhỏ như vậy, đây là trong cung, sẽ không có thích khách."
Vụ Nguyệt nóng mặt, đúng vậy, thích khách đang ở ngoài cung điện, nàng có gì mà phải lo lắng chứ.
Nhìn thấy Tạ Vụ Hành còn cười, Vụ Nguyệt nhất thời xấu hổ, sự bối rối trong lòng cũng tan biến, tức giận trừng hắn: "Nhịn xuống, không được cười"
Tạ Vụ Hành níu lại khoé môi, âm thanh sủng nịnh nói: "Được, không cười."
*
Một đêm không ngủ, ăn cơm chiều xong Vụ Nguyệt đã mệt rã rời, mọi khi nàng sẽ nói chuyện với Tạ Vụ Hành một lúc nhưng lúc này tắm gội xong nằm trên giường, mí mắt đã muốn dính vào nhau, chẳng mấy chốc sẽ ngủ mất.
Nhìn bộ dạng ủ rũ của nàng, Tạ Vụ Hành nhẹ giọng nói: "Công chúa mau ngủ đi."
Vụ Nguyệt lắc đầu, đôi mắt lại không nghe lời cứ díp lại, Tạ Vụ Hành thổi bớt nến trong điện, để một ngọn đèn duy nhất, vừa đủ để hắn thấy bóng dáng mềm mại của người trên giường.
Thân ảnh nho nhỏ đều thu gọn lại trong mắt hắn, trong bóng đêm, đáy lòng hắn như có một con thú rục rịch hoạt động, lòng tham không đáy đang kêu gào hắn, ban đêm tĩnh mịch càng trở nên rõ ràng, lôi kéo lý trí của hắn, bắt hắn phải lộ ra răng nanh cùng móng vuốt, trong đầu toàn những ý nghĩa xằng bậy, không nghi ngờ chính là việc hắn muốn làm nhất lúc này.
Có lẽ là phát hiện một mặt xấu xa của hắn, tiểu công chúa đang ngủ bỗng xoay người, che giấu đi dung nhan không cho hắn nhìn.
Tuy vậy, lại không cẩn thận làm lộ ra một mảng tuyết trắng, bắp chân mảnh khảnh một nửa giấu trong chăn gấm, một nửa lọt vào tầm mắt hắn. Chân nàng nhỏ nhắn đến mức một bàn tay là có thể nắm trọn, bàn tay đang duỗi ra của Tạ Vụ Hành dừng lại ở nơi cách giường chưa đầy nửa tấc, hắn chỉ cần vươn tay thêm một chút là có thể nắm lấy. Trong lúc suy nghĩ, những ngón tay thon dài của hắn đã trượt đến lòng bàn chân nàng, mềm mại giống y như tưởng tượng của hắn. Ánh lửa bập bùng phản chiếu trong mắt hắn, trong vực sâu tối tăm không ngừng giương nanh múa vuốt. Vụ Nguyệt thấy ngứa ngáy, theo bản năng nàng co chân lại, ngón chân nhỏ nhắn cũng cuộn trò theo, dường như đang trốn tránh, hành động chạy trốn của nàng khiến đôi mắt của Tạ Vụ Hành tối sầm lại, hắn trở tay nắm chặt lấy, nghe thấy người bên dưới như vô thức lẩm bẩm một tiếng, hắn mới giật mình vội vã buông tay.
Tạ Vụ Hành nhắm mắt lại, hắn suýt nữa đã mất khống chế.
Xem ra là không thể ở lại bên cạnh nàng nữa, Tạ Vụ Hành cười khổ nghĩ.
Nếu tiểu công chúa biết hắn nhân lúc nàng ngủ say mạo phạm đến nàng sẽ bị doạ sợ mất.
Tạ Vụ Hành thở ra một hơi, kéo chăn đắp lại cẩn thận cho Vụ Nguyệt rồi xoay người rời đi.
Hắn rửa mặt qua loa, nằm xuống giường, cánh tay đè trên mắt, không nhúc nhích.
Chóp mũi vẫn quẩn quanh hương thơm nhàn nhạt làm hắn trầm mê, Tạ Vụ Hành nhíu chặt mày, đã cách xa nàng như vậy rồi sao vẫn còn cảm thấy.
Không đúng, hơi thở của tiểu công chúa đúng là vẫn quẩn quanh hắn, không phải là hắn tưởng tượng mà thực sự ngửi thấy được.
Hắn nhớ ra, đêm qua tiểu công chúa quấn chăn của hắn, ngồi trên giường của hắn đợi hắn.
Tạ Vụ Hành buông tay trên mắt ra, nghiêng đầu nhìn về bên cạnh, chăn đệm gấp gọn để một bên.
Trong lòng như bị bóng ma điều khiển, hắn vươn tay kéo chăn qua, dùng ngón tay thon dài siết thật chặt, vò nhăn nhúm lớp vải mỏng manh, ánh mắt Tạ Vụ Hành u ám, trong đầu hắn bây giờ chỉ có bàn chân nhỏ nhắn mềm như ngọc nằm trên lớp chăn ấy, mới chỉ nắm nhẹ một cái, tiểu công chúa đã thốt ra tiếng rên rỉ.
Tạ Vụ Hành kéo chăn bông trùm kín người, che nửa khuôn mặt, để hơi thở còn sót lại từ từ nhấn chìm hắn. Ngoại trừ đuôi mắt có phủ một lớp đỏ nhạt, nhìn không có gì khác thường, chỉ có hắn mới biết trong lòng hắn tràn ngập hưng phấn khó tả.
Ai có thể ngờ rằng bên dưới lớp da người này lại ẩn giấu một con quái vật đang bò ra khỏi mặt đất trong màn đêm yên tĩnh.
"Cũng không tệ lắm."
Nghe được lời khen, tâm trạng khẩn trương cùng lo lắng mấy ngày qua của nàng mới có thể thả lỏng, vầng trán cũng giãn ra, lặng lẽ nhìn Tạ Vụ Hành chớp mắt.
Đôi mắt nàng long lanh không giấu được niềm vui sướng, Tạ Vụ Hành cong môi, "Công chúa thật lợi hại."
Vụ Nguyệt càng cao hứng hơn, đôi mắt nhỏ cong cong, nếu nàng có đuôi nhất định đã vẫy lên tận trời.
Vân Hề Nhu nói tiếp, "Công phu này cũng không đến nỗi nào chỉ là Trường Hàn cung không có lá trà ngon cho ngươi dùng, nhưng mà trà nghệ này cũng đủ làm Thái Hậu hài lòng rồi."
Lá trà tốt đều phải theo mùa mới có, nhưng cũng đã sớm phân phát hết đến các cung rồi, sao có thể đến phiên Trường Hàn cung.
Ánh mắt Vụ Nguyệt nhất thời ảm đạm.
Tạ Vụ Hành mở miệng, "Tuy không có lá trà, nhưng nước pha trà chúng ta có thể nghĩ biện pháp xem."
Vụ Nguyệt khó hiểu, "Không phải nước nào cũng đều giống nhau sao?"
Sao có thể giống nhau chứ, nước dính trên môi tiểu công chúa chứa đầy hương vị của nàng đấy thôi.
Tạ Vụ Hành dời mắt khỏi làn môi đỏ thắm của Vụ Nguyệt, quay sang hỏi Vân Hề Nhu, "Có thể dùng nước sương hứng từ cánh hoa để pha trà không?"
Nếu có thể lây nhiễm hương vị của công chúa vậy thì nước dính trên cánh hoa chắc cũng tương tự nhỉ.
Vân Hề Nhu nghe vậy liền vui mừng, gật đầu: "Sương sớm ngưng đọng trên cánh hoa đúng là sẽ có hương hoa, lấy để pha trà có thể đặc biệt hơn bình thường."
"Chỉ là hứng sương không dễ đâu." Vân Hề Nhu nhìn về phía hai người.
"Ta đi hứng." Tạ Vụ Hành đáp.
Vụ Nguyệt khẩn trương nhìn hắn, cũng nói: "Cùng nhau."
*
Công chúa trước khi ngủ còn cùng Tạ Vụ Hành nói chuyện ngày mai đi hứng sương sớm, Tạ Vụ Hành nghe nàng nói liên miên không dứt, lại nhìn sắc trời, mỉm cười: "Muốn hứng sương phải đi từ lúc trời chưa sáng tỏ, công chúa không mau ngủ đi sẽ không dậy được đâu."
Vụ Nguyệt nghe lời liền kéo chăn lên che nửa mặt, "Ta ngủ ngay."
Tạ Vụ Hành thay nàng rém chăn, tắt bớt nến trong phòng rồi đi ra ngoài, hắn đứng ở hành lang một lúc lâu sau đó mới cất bước đi, không về nhà sau mà lại rời khỏi Trường Hàn cung.
Ở trong phòng, Vụ Nguyệt nhắm mắt hồi lâu cũng không thấy buồn ngủ, nàng mở mắt ra, ngồi dậy nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Dù sao cũng đã canh hai rồi, không bao lâu nữa là phải dậy, Vụ Nguyệt dứt khoát không ngủ nữa, vén chăn ra.
Ở trong phòng tối om, nàng cũng không biết Tạ Vụ Hành đã ngủ chưa, nàng muốn đi tìm hắn nói chuyện, nhưng vừa đứng dậy liền do dự, nếu hắn ngủ rồi, nàng đi qua sẽ đánh thức hắn mất.
Vụ Nguyệt mím môi, cứ đi nhìn một cái, nếu ngủ rồi nàng liền trở về.
Tiểu công chúa khoác áo choàng đẩy cửa đi ra khỏi tẩm điện, gió lạnh bất chợt thổi tới làm nàng run rẩy, đầu vai đều thu lại vùi vào trong áo choàng, dưới chân cũng tăng nhanh tốc độ đến phòng của Tạ Vụ Hành.
Bên trong không có ánh đèn, ngủ rồi sao?
Vụ Nguyệt nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đầu nhỏ ló vào trong, gian phòng bài trí đơn giản, nhờ ánh trăng có thể thấy rõ một chút.
Chăn đệm trên giường gọn gàng, không có ai cả.
*
Nhà chính Tây Xưởng.
Thần sắc Trần Thương nghiêm trọng, sải bước lớn đi qua hành lang, một đường chạy vào chính phòng, chắp tay quỳ xuống, "Chưởng ấn, thuộc hạ có chuyện quan trọng cần bẩm báo."
Mã Ngọc Lai nhướng mày, ánh mắt sắc bén quét qua hắn, "Chuyện gì?"
Trần Thương trả lời, "Ở khách điếm ngoài thành phát hiện tung tích của thích khách."
Mã Ngọc Lai đứng bật dậy, "Lập tức triệu hồi nhân mã, theo bổn đốc đi truy bắt!"
Trần Thương theo hắn ra ngoài, được nửa đường liền nói, "Hay ngài đi bẩm báo Thánh Thượng cùng Tứ điện hạ trước."
Mã Ngọc Lai dừng bước, "Vậy ngươi dẫn người đi trước."
"Vâng." Trần Thương lĩnh mệnh dẫn nhân mã đi.
Mã Ngọc Lai quay lại chính đường lấy lệnh bài dắt lên eo.
Hắn vừa làm xong thì nghe thấy tiếng bước chân, quay lại liền thấy người vốn dĩ đã rời đi Trần Thương liền nhíu mày, "Sao ngươi lại trở về?"
Trần Thương ngước mắt nói, "Thuộc hạ quên mất còn một chuyện quan trọng muốn bẩm báo."
"Nói!"
Trần Thương tiến lên trước, đi gần lại hắn mới nói, "Chuyện quan trọng là..."
Đột nhiên, cổ tay hắn xoay chuyển, hàn quang từ con dao chiếu lên mắt Mã Ngọc Lai, vẻ mặt hắn lập tức nghiêm lại, lùi về sau mấy bước, tuy tránh được sát chiêu nhưng cánh tay bị thương không nhẹ.
Mã Ngọc Lai không dám dừng lại, nhanh chóng xoay người, rút thanh kiếm treo trên tường tấn công lại, quát lớn: "Người đâu!"
Trần Thương tung từng chiêu hiểm ác, thân thủ nhanh nhẹn cùng đối phương chiến đấu, mỉa mai cười lạnh, "Chưởng ấn quên rồi sao, người đều đi tróc nã thích khách cả rồi."
Mã Ngọc Lai thay đổi sắc mặt nhưng cũng không loạn, "Bằng công phu của ngươi mà cũng muốn giết ta sao, đi chết đi!"
Sắc mặt Trần Thương âm trầm, nắm chặt chuôi dao trong tay, thanh kiếm của Mã Ngọc Lai bị đánh bay, phi một đường cong lên trời. Tuy hắn đã đâm được Mã Ngọc Lai nhưng người lại bị thương không ít, dần dần cũng yếu thế.
"Chưởng ấn, thuộc hạ tới muội."
Bên ngoài bất chợt truyền tới thanh âm, trên mặt Trần Thương đầy mồ hôi và máu, trong lòng cả kinh, sao binh lính lại có thể quay về nhanh như vậy.
Mã Ngọc Lai liếc thấy thần sắc kinh hoảng của hắn liền cười châm chọc, giơ tay đánh chưởng làm cửa mở ra, "Người đâu, giúp bổn đốc."
Ánh mắt vừa kịp nhìn về phía cửa liền chừng lớn, giọng nói cũng gián đoạn ở trong cổ họng, hắn từ từ cúi xuống nhìn thanh đao cắm trên ngực mình, máu tươi đang ồ ồ chảy ra ngày càng nhiều.
Mã Ngọc Lai cố gắng nâng mắt nhìn kẻ mới đến, thiếu niên thân hình cao thẳng, bàn tay trắng còn giơ lên, gương mặt nhợt nhạt còn chứa ý cười.
"Chưởng ấn, thuộc hạ tới muộn."
Tạ Vụ Hành khẽ chớp mắt, nhìn về phía Trần Thương.
Hắn chậm rãi thu hồi đao, Mã Ngọc Lai mở to mắt ngã xuống, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm như không thể tin.
Trần Thương đã tưởng rằng hắn sẽ phải đồng quy vu tận cùng Mã Ngọc Lai, trái tim dâng cao cuối cùng cũng có thể hạ xuống, hắn che lại vết thương trên người, khó nhọc hỏi: "Sao ngươi tới muộn như vậy?"
Tạ Vụ Hành cất lại thanh đao, đi từng bước chậm rãi đến gần hắn, trên mặt đấy máu chảy thành sông, "Nô tài đã tới được một lúc lâu rồi."
"Vậy tại sao...?"
"Đại nhân cũng biết nô tài không có công phu gì, nếu như không phải thấy tình hình đại nhân không ổn, cũng không dám mạo hiểm thân phận." Tạ Vụ Hành nhìn về phía hắn đáp.
Trần Thương hiểu ý, không nói nữa.
Tạ Vụ Hành ném đi thanh kiếm trong tay, móc từ trong ngực ra một cái lệnh bài đưa cho hắn, "Điện hạ dặn nô tài đưa cho đại nhân cái này, mong đại nhân nhanh chân đi làm vài việc."
Trần Thương nhận lấy lệnh bài, mệnh lệnh cho tâm phúc xử lý thi thể, sau đó liền chạy tới phủ đệ của Tiêu Giác.
*
"Phanh...!"
Âm thanh sắc bén bất chợt vang lên, toàn bộ trà cụ trên mặt bàn đều bị quét xuống đất, mảnh sứ vương vãi khắp nơi.
Tiêu Giác nhìn chằm chằm lệnh bài Trần Thương dâng lên, sắc mặt xanh mét, "Thái tử có ý tứ gì đây, tự biên tự diễn vụ ám sát xong lại muốn mưu hại ta!"
Trần Thương thân mang trọng thương quỳ một bên, sắc mặt tái nhợt trả lời, "Chưởng ấn đã bị những tên thích khách đó giết chết, may mà vi thần chớp đúng thời cơ, tru sát bọn họ, kết quả lục soát được lệnh bài của vệ binh trong phủ ngài."
Tiêu Giác cắn răng cười lạnh, săn thú là do hắn phụ trách, Thái tử bị ám sát ở bãi săn đã khiến mọi nghi ngờ đổ dồn về hắn, vậy mà bây giờ lại trực tiếp vu oan giá hoạ như này.
Tốt lắm, đúng là cái mưu kế hay!
Tạ Vụ Hành từ trong Tây Xưởng đi ra, liếc thấy ở góc đường có một cái xe ngựa chạy ra từ chỗ tối đứng chờ.
Tạ Vụ Hành đi qua, tuỳ tùng đứng cạnh xe ngựa lên tiếng, "Điện hạ đang đợi ngươi."
Tạ Vụ Hành dẫm lên bậc thang trước xe, vén rèm chui vào tranh, hắn chắp tay với người ngồi bên trong, "Khấu kiến Điện hạ."
Tiêu Diễn ngẩng đầu, nhìn ánh mắt hốt hoảng của hắn, nhàn nhạt hỏi, "Trần Thương đến phủ Tứ hoàng tử rồi?"
"Vâng" Tạ Vụ Hành trấn tĩnh lại, tiếp tục nói, "Như vậy, Tứ điện hạ sẽ không nghi ngờ Trần Thương mà ngược lại sẽ còn tín nhiệm hắn, tin tưởng hắn một lòng trung thành."
Tiêu Diễn vừa lòng gật đầu, cười nhạo: "Cục diện hiện tại rối rắm, hắn nhất định sẽ hành động."
Tiêu Diễn nâng chén trà lên miệng, từ từ uống, "Chỉ là cô không hoàn toàn yên tâm về Trần Thương, cho nên cô tính toán sẽ để ngươi vào Tây Xưởng, giúp cô để ý hắn."
Tạ Vụ Hành nhất thời kinh ngạc, lát sau liền sợ hãi quỳ xuống, "Nô tài sao có thể đảm đương trọng trách này?!"
"Cô tin tưởng ngươi làm được." Tiêu Diễn nâng cao ngữ khí, thập phần coi trọng Tạ Vụ Hành, "Hơn nữa cũng chính ngươi đã hiến kế cho cô, cần một người ở bên cạnh Tứ hoàng tử làm chim mồi, cô cho rằng, ngươi là kẻ thích hợp nhất."
Tạ Vụ Hành do dự, sau một lúc thì từ chối, "Nô tài chỉ nghĩ sẽ tận tâm hầu hạ công chúa, nếu nô tài đi rồi công chúa bên kia phải làm sao."
"Ta sẽ an bài thái giám khác cho Ngũ công chúa." Tiêu Diễn nhẹ nhàng bâng quơ.
Hai tay rũ bên người của Tạ Vụ Hành khẽ nắm chặt, trong mắt hiện lên vẻ trào phúng châm biến, hắn nói gì đều tin sao.
Lại nói, đối với tiểu công chúa cũng chỉ là một tên thái giám, chỉ là tiểu công chúa đơn thuần, ai tốt với nàng, nàng đều hận không thể móc hết tim phổi đáp lại người đó, làm hắn càng tham lam, vọng tưởng, vọng tưởng biến ý nghĩa xằng bậy thành sự thật.
Kỳ thật, nếu là người khác không phải hắn thì nàng cũng sẽ vậy sao?
Nếu như vậy, hắn rời đi công chúa sẽ không quá đau khổ, rốt cuộc cũng chính nàng đã nói, sẽ không bởi vì không thấy hắn mà sợ hãi.
Tay hắn nắm càng chặt hơn.
Tạ Vụ Hành cười tự giễu, nếu hắn không đi, những ý nghĩ xằng bậy sẽ càng nhiều hơn, càng ngày càng khó khắc chế tất sẽ có một ngày hắn không nhịn được nữa.
Huống hồ đây cũng là kế hoạch của hắn từ lúc đầu.
"Ngươi cũng không nên phụ sự coi trọng của cô." Tiêu Diễn nhẹ giọng nói, "Hơn nữa cũng sẽ không để ngươi nhậm chức ngay, Mã Ngọc Lai đã chết, Tây Xưởng nhất định sẽ tra lại chuyện này, chờ khi tất cả kết thúc, cô mới có thể an bài ngươi vào Tây Xưởng."
Tạ Vụ Hành vẫn còn chần chừ, lát sau liền đè nén tâm tình, dập đầu nói, "Vâng"
Hắn nhìn chằm chằm mặt đất trước mặt, ánh mắt đen tuyền không rõ đang nghĩ gì. Chỉ có hắn biết, có một cảm xúc vô hình đang bóp nghẹt lấy trái tim trong lồng ngực.
*
Trường Hàn cung yên tĩnh lạ thường, Tạ Vụ Hành đẩy cửa ra, trong nháy mắt liền thấy trong phòng có người, hắn lập tức cảnh giác.
Ánh mắt đen nhanh chóng quét một vòng khắp phòng, bất chợt nhìn thấy một thân ảnh trên giường, hắn ngẩn người, khuôn mặt vốn giỏi nguỵ trang trong nháy mắt lộ ra vẻ hoảng loạn.
Tiểu công chúa ôm gối ngồi trên giường, quanh người là tấm chăn dày bao bọn lại thân hình nhỏ nhắn tựa như một ngọn núi nhỏ, đôi mắt ướt át ngậm đầy nước, nhìn hắn không nói lời hắn.
"Công chúa."
Tạ Vụ Hành nghẹn họng, lần đầu tiên hắn hiểu thế nào là thất thố.
Không phải tiểu công chúa đã ngủ rồi sao, sao lại ngồi ở đây, ngồi trên giường hắn.
Vụ Nguyệt ném chăn xuống chạy đến trước mặt hắn, "Ngươi đi đâu?"
Ngữ khí của nàng giống y như ngày hôm đó, giọng điệu hung dữ, đôi mắt đỏ hoe, như thể đang tức giận, nhưng lại giống như chịu uỷ khuất và sợ hãi.
Lần trước đi săn đã làm trong lòng Vụ Nguyệt có bómg ma, nàng đến đây thấy bên trong trống rỗng liền thấy toàn thân lạnh buốt, nàng đi một vòng Trường Hàn cung tìm cũng không thấy hắn, cảm giác bất an như ngọn núi lớn đổ sập xuống nàng.
"Ta định đi tìm nhưng lại sợ nháo ra động tĩnh, lại biến chuyện nhỏ thành chuyện lớn, ta cũng không dám về tẩm điện sợ ngươi về ta cũng không biết nên vẫn luôn chờ ở đây."
Môi Tạ Vụ Hành hết mím lại mở, ngực như bị nắm chặt, nhìn ánh mắt lấp lánh ánh lệ của Vụ Nguyệt liền không biết phải nói gì.
Ý nghĩ trước đó bị tiểu công chúa dập tắt, không dám nghĩ tới giờ phút này lại nhen nhóm trở lại.
Không phải đã nói là khống sợ sao.
"Ta không nhìn thấy nên sợ lắm, ta sợ hãi lại lo lắng, ngươi sẽ giống như đêm đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Vụ Nguyệt đã sớm đem mặt mũi gì đó vứt lên chín tầng mây, nàng nức nở tủi thân mà nói ra tiếng lòng mình.
Ánh mắt Tạ Vụ Hành tối sầm, thật sự không phải hắn không cố gắng khắc chế, chỉ là tiểu công chúa khóc đỏ cả mắt, nhu nhược đáng thương nói nàng để ý hắn, sao hắn có thể kiềm lòng được đây.
"Rốt cuộc ngươi đã đi đâu?" Vụ Nguyệt hít mũi hỏi lại lần nữa.
Câu hỏi của nàng làm huyết mạch toàn thân hắn trở nên lạnh lẽo, ánh mắt khẽ động, kiếm lý do: "Công chúa không phải muốn hứng sương hoa sao, ta muốn đi hứng trước một chút."
Vụ Nguyệt nhìn hai tay trống không của hắn, hỏi lại: "Sương hoa đâu?"
Tạ Vụ Hành sờ nhẹ chóp mũi, cười gượng, "Đi đến nơi mới phát hiện quên không mang theo chai đựng."
Vụ Nguyệt nghi hoặc, nếu biết quên đồ sao lại đi lâu như vậy. Nhưng cũng chỉ là ý nghĩ chợt loé của nàng, có lẽ hắn đi xa, nhưng không sao là tốt rồi.
Nàng kéo tay Tạ Vụ Hành vào trong, tiện tay đóng cửa lại, một cơn gió men theo khe cửa chui vào cuốn theo mùi máu thoang thoảng trên người Tạ Vụ Hành.
Vụ Nguyệt nhón chân ngửi người hắn, mày liễu nhíu chặt: "Mùi gì vậy?"
"Chắc là gió lạnh thôi." Tạ Vụ Hành không dấu vết lùi lại một bước, "Đừng để lây nhiễm lên người công chúa."
Vụ Nguyệt suy tư không nói gi, Tạ Vụ Hành vừa định mở miệng, nàng đã nói trước: "Ngươi cũng đừng để bị cảm lạnh."
Thấy tiểu công chúa không nghi ngờ gì, Tạ Vụ Hành cong môi cười đáp vâng.
Vụ Nguyệt đến gần hắn, đôi mắt đỏ bừng, thần sắc nghiêm túc nói: "Ngươi đừng làm ta lo lắng, ta sẽ bảo vệ ngươi thật tốt. Chờ ta được Thái hậu yêu thích, cả ngươi, Lan ma ma nữa, sẽ không ai có thể khinh thường chúng ta, ta cũng phải chăm sóc Vân nương nương thật tốt."
Thanh âm của nàng nhẹ nhàng nhưng lại đánh mạnh vào lòng hắn, bộ dạng quyết liệt của nàng khiến hắn bất giác mỉm cười, tiểu công chúa của hắn thật sự rất dũng cảm.
"Cho nên ngươi ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, ở lại Trường Hàn cung này, biết chưa?" Vụ Nguyệt nhìn chằm chằm người trước mắt.
Tạ Vụ Hành nắm chặt tay, sự giãy dụa ẩn dưới đôi mắt đen như mực hoàn toàn khác với vẻ giả vờ khi đứng trước mặt Tiêu Diễn.
Hắn luôn cho rằng cho dù tiểu công chúa biết được thì nhiều nhất cũng chỉ là không nỡ, nhưng bây giờ tiểu công chúa lại đang nói với hắn, hắn nghĩ sai rồi. Nàng nói ra những lời khiến trái tim hắn chấn động, nói muốn hắn sẽ mãi ở bên cạnh nàng, đối với hắn mà nói, những lời này là sự cám dỗ khôn cùng.
Nhưng chính hắn cũng biết rõ, hắn không có lựa chọn nào khác ngoài việc bò lên thật cao.
Nhìn đôi mắt đong đầy nước của Vụ Nguyệt, Tạ Vụ Hành bỗng nhiên không dám để nàng biết, hắn không còn ở bên nàng được bao lâu, chờ đến khi Trần Thương thuận lợi ngồi vào vị trí chưởng ấn Tây Xưởng, hắn sẽ phải rời đi.
Những lời nói dối để dỗ dành nàng hắn nói không ít lần, nhưng giờ đây lại không thể thốt ra lời, một lát sau mới nhẹ giọng đáp lại, "Được!"
Vụ Nguyệt vui vẻ, đôi mắt còn vệt nước cong cong như ánh trăng lại lấp lánh như chứa vạn vì sao, ánh mắt trong sáng nhìn thẳng hắn.
Trái tim Tạ Vụ Hành thắt lại, lảng tránh ánh mắt nàng.
Nói chuyện một lúc lâu, bầu trời tối mịt bên ngoài cũng bắt đầu có tia sáng đầu tiên, không ngủ tiếp được nữa, Vụ Nguyệt liền dẫn Tạ Vụ Hành đi Ngự Hoa viên hứng sương sớm.
Mặt trời cũng lên rất nhanh, bao nhiêu giọt sương đọng trên lá cũng nhanh chóng tan biến đi hết cả, Vụ Nguyệt nhìn bình nước vất vả lắm mới hái được trong tay chưa đầy được bao nhiêu liền uể oải, "Ngày mai lại tiếp tục."
Trở lại Trường Hàn cung, nàng ở trong phòng ngồi nhắm nhìn từng bông hoa tiện tay hái được lúc sáng, loáng thoáng nghe thấy Xuân Đào cùng Hạ Hà nói chuyện ngoài hành lang. Cái gì mà ám sát, cái gì mà chết người, câu được câu không lọt vào tai Vụ Nguyệt.
Vụ Nguyệt nhíu mày hỏi vọng ra, "Các ngươi nói ai chết?"
Xuân Đào nghe thấy nàng hỏi vội vàng đi vào, "Bẩm công chúa, là Tây Xưởng chưởng ấn."
Sáng sớm nay tin tức chưởng ấn Tây Xưởng Mã Ngọc Lai chết đã truyền khắp nơi trong cung.
Tây Xưởng? Vụ Nguyệt không hiểu biết về cái này nên để Xuân Đào tiếp tục nói.
"Nghe nói là trong quá trình đuổi bắt thích bị bọn chúng giết chết."
Lại là thích khác, Vụ Nguyệt nhíu mày càng chặt, lòng nặng trĩu, "Chuyện xảy ra khi nào?"
"Bẩm, đêm qua ạ."
Đêm qua... đêm qua Tạ Vụ Hành không ở trong phòng, Vụ Nguyệt không biết sao lại nghĩ đến điều này, có lẽ bởi vì đêm qua Tạ Vụ Hành nói trên người là hương gió lạnh nhưng rõ ràng nàng ngửi được mùi gỉ sắt, tựa như máu tươi.
"Tây xưởng chưởng ấn thân thủ tốt như vậy cũng chết, mấy tên thích khách đó quá đáng sợ rồi." Xuân Đào vừa nói vừa thổn thất, nàng ta cũng sợ hãi.
Gương mặt nhỏ của Vụ Nguyệt nhăn lại.
Tạ Vụ Hành đi từ bên ngoài, đúng lúc nghe được mấy câu của Xuân Đào, thấy thần sắc lo sợ của Vụ Nguyệt liền cắt ngang, "Ngươi nói những điều này làm gì, không sợ khiến công chúa sợ hãi sao!"
Xuân Đào nghĩ bụng, là công chúa hỏi nàng mà.
Tạ Vụ Hành cũng không để nàng ta kịp giải thích, dùng hai câu bâng quơ đuổi người ra ngoài.
Quay đầu liền đưa bình sứ trong tay cho Vụ Nguyệt, "Bình công chúa cần đây."
Vụ Nguyệt nhớ lại, là nàng bảo hắn đi tìm bình đựng sương hoa, nàng nhận lấy, đi đến trước bàn ngồi xuống.
Trong lòng vẫn còn suy nghĩ về chuyện Xuân Đào nói, suy nghĩ cổ quái cứ lượn lờ ở trong lòng nàng, không biết thế nào bật thốt lên, "Cũng may hôm qua ngươi ra ngoài không gặp phải chuyện gì."
Ánh mắt Tạ Vụ Hành hơi động, Vụ Nguyệt thấy hắn không đáp liền quay đầu lại nhìn, không ngờ lại thấy hắn đang cười.
"Ngươi cười gì vậy?" Vụ Nguyệt không hiểu
Tạ Vụ Hành cười càng tươi đáp, "Hoá ra lá gan của công chúa lại nhỏ như vậy, đây là trong cung, sẽ không có thích khách."
Vụ Nguyệt nóng mặt, đúng vậy, thích khách đang ở ngoài cung điện, nàng có gì mà phải lo lắng chứ.
Nhìn thấy Tạ Vụ Hành còn cười, Vụ Nguyệt nhất thời xấu hổ, sự bối rối trong lòng cũng tan biến, tức giận trừng hắn: "Nhịn xuống, không được cười"
Tạ Vụ Hành níu lại khoé môi, âm thanh sủng nịnh nói: "Được, không cười."
*
Một đêm không ngủ, ăn cơm chiều xong Vụ Nguyệt đã mệt rã rời, mọi khi nàng sẽ nói chuyện với Tạ Vụ Hành một lúc nhưng lúc này tắm gội xong nằm trên giường, mí mắt đã muốn dính vào nhau, chẳng mấy chốc sẽ ngủ mất.
Nhìn bộ dạng ủ rũ của nàng, Tạ Vụ Hành nhẹ giọng nói: "Công chúa mau ngủ đi."
Vụ Nguyệt lắc đầu, đôi mắt lại không nghe lời cứ díp lại, Tạ Vụ Hành thổi bớt nến trong điện, để một ngọn đèn duy nhất, vừa đủ để hắn thấy bóng dáng mềm mại của người trên giường.
Thân ảnh nho nhỏ đều thu gọn lại trong mắt hắn, trong bóng đêm, đáy lòng hắn như có một con thú rục rịch hoạt động, lòng tham không đáy đang kêu gào hắn, ban đêm tĩnh mịch càng trở nên rõ ràng, lôi kéo lý trí của hắn, bắt hắn phải lộ ra răng nanh cùng móng vuốt, trong đầu toàn những ý nghĩa xằng bậy, không nghi ngờ chính là việc hắn muốn làm nhất lúc này.
Có lẽ là phát hiện một mặt xấu xa của hắn, tiểu công chúa đang ngủ bỗng xoay người, che giấu đi dung nhan không cho hắn nhìn.
Tuy vậy, lại không cẩn thận làm lộ ra một mảng tuyết trắng, bắp chân mảnh khảnh một nửa giấu trong chăn gấm, một nửa lọt vào tầm mắt hắn. Chân nàng nhỏ nhắn đến mức một bàn tay là có thể nắm trọn, bàn tay đang duỗi ra của Tạ Vụ Hành dừng lại ở nơi cách giường chưa đầy nửa tấc, hắn chỉ cần vươn tay thêm một chút là có thể nắm lấy. Trong lúc suy nghĩ, những ngón tay thon dài của hắn đã trượt đến lòng bàn chân nàng, mềm mại giống y như tưởng tượng của hắn. Ánh lửa bập bùng phản chiếu trong mắt hắn, trong vực sâu tối tăm không ngừng giương nanh múa vuốt. Vụ Nguyệt thấy ngứa ngáy, theo bản năng nàng co chân lại, ngón chân nhỏ nhắn cũng cuộn trò theo, dường như đang trốn tránh, hành động chạy trốn của nàng khiến đôi mắt của Tạ Vụ Hành tối sầm lại, hắn trở tay nắm chặt lấy, nghe thấy người bên dưới như vô thức lẩm bẩm một tiếng, hắn mới giật mình vội vã buông tay.
Tạ Vụ Hành nhắm mắt lại, hắn suýt nữa đã mất khống chế.
Xem ra là không thể ở lại bên cạnh nàng nữa, Tạ Vụ Hành cười khổ nghĩ.
Nếu tiểu công chúa biết hắn nhân lúc nàng ngủ say mạo phạm đến nàng sẽ bị doạ sợ mất.
Tạ Vụ Hành thở ra một hơi, kéo chăn đắp lại cẩn thận cho Vụ Nguyệt rồi xoay người rời đi.
Hắn rửa mặt qua loa, nằm xuống giường, cánh tay đè trên mắt, không nhúc nhích.
Chóp mũi vẫn quẩn quanh hương thơm nhàn nhạt làm hắn trầm mê, Tạ Vụ Hành nhíu chặt mày, đã cách xa nàng như vậy rồi sao vẫn còn cảm thấy.
Không đúng, hơi thở của tiểu công chúa đúng là vẫn quẩn quanh hắn, không phải là hắn tưởng tượng mà thực sự ngửi thấy được.
Hắn nhớ ra, đêm qua tiểu công chúa quấn chăn của hắn, ngồi trên giường của hắn đợi hắn.
Tạ Vụ Hành buông tay trên mắt ra, nghiêng đầu nhìn về bên cạnh, chăn đệm gấp gọn để một bên.
Trong lòng như bị bóng ma điều khiển, hắn vươn tay kéo chăn qua, dùng ngón tay thon dài siết thật chặt, vò nhăn nhúm lớp vải mỏng manh, ánh mắt Tạ Vụ Hành u ám, trong đầu hắn bây giờ chỉ có bàn chân nhỏ nhắn mềm như ngọc nằm trên lớp chăn ấy, mới chỉ nắm nhẹ một cái, tiểu công chúa đã thốt ra tiếng rên rỉ.
Tạ Vụ Hành kéo chăn bông trùm kín người, che nửa khuôn mặt, để hơi thở còn sót lại từ từ nhấn chìm hắn. Ngoại trừ đuôi mắt có phủ một lớp đỏ nhạt, nhìn không có gì khác thường, chỉ có hắn mới biết trong lòng hắn tràn ngập hưng phấn khó tả.
Ai có thể ngờ rằng bên dưới lớp da người này lại ẩn giấu một con quái vật đang bò ra khỏi mặt đất trong màn đêm yên tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất