Chương 62: Phật châu
Giữa hè trời thường sáng sớm, Vụ Nguyệt tỉnh giấc cũng sớm hơn, chờ nàng trang điểm xong đến cung Thái hậu thỉnh an thì cũng mới là giờ Mẹo (5h – 7h).
Trong không khí vẫn còn sương sớm chưa tan đi, Vụ Nguyệt lẳng lặng đi dọc theo con đường mòn trải đá cuội, Tâm Đàn theo sau nàng khẽ khắc nhở: “Công chúa, hình như Chưởng ấn ở phía trước.”
Vụ Nguyệt nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn, quả nhiên ở lối rẽ thấy Tạ Vụ Hành.
Hắn đang cúi đầu nghe Trọng Cửu đứng bên cạnh nói gì đó, nắng sớm ấm áp chiếu lên người hắn, Vụ Nguyệt đột nhiên lại nghĩ tới dáng vẻ trong căn phòng lập loè ánh nến, tưởng không say mà lại say, dục vọng ẩn nhẫn.
Lồng ngực nàng tắc nghẽn, không biết vì sao lại thấy khẩn trương, trên người càng không phải nói, cũng dần nóng lên.
Nàng nắm chặt tay, con ngươi trong suốt nhìn thẳng, trái tim như bị móng vuốt mèo con khẽ cào qua, không đau chỉ ngứa.
Cảm giác không chân thật khiến tim đập rộn ràng, giống như là...
Vụ Nguyệt nhất thời không hình dung được cảm xúc của mình, bất chợt chạm phải ánh mắt Tạ Vụ Hành nhìn sang, tròng mắt xoay chuyển tránh đi.
Giống như là nhớ hắn, nhưng cũng sợ hắn.
Vụ Nguyệt bị suy nghĩ của mình doạ, lông mi khẽ chớp, không không, không có gì phải sợ hắn.
Ánh mắt Tạ Vụ Hành ngừng lại trên gò má tuyết trắng của nàng, trong mắt là ý cười nhạt, hắn cất bước đi về phía nàng.
Như muốn thể hiện mình rất bình tĩnh, Vụ Nguyệt nói trước: “Sao chàng lại ở đây?”
Tạ Vụ Hành đáp: “Vừa gặp Hoàn thượng xong, đi ngang qua nơi này.”
Vụ Nguyệt còn tưởng hắn đến mình, nhưng lại thấy hắn không như nàng nghĩ, tâm ý cũng không hỗn loạn như nàng, tiểu công chúa khó chịu bĩu môi: “Mấy ngày nay chàng có vẻ bận rộn nhiều việc nhỉ.”
“Không dám không bận bịu.”
Vụ Nguyệt không hiểu nhìn hắn, Tạ Vụ Hành cười: “Bằng không tâm tư sẽ rối loạn.”
Hắn càng nói càng khó hiểu, Vụ Nguyệt cái hiểu cái không, trong lòng cũng không bình thường, tràn ra một ít gợn sóng hỗn loạn.
Tạ Vụ Hành cúi đầu, Vụ Nguyệt cũng nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy trong tay hắn như đang nắm cái gì đó, thứ đó chỉ lộ ra một góc nhỏ.
Vụ Nguyệt nhìn kĩ trong chốc lát liền phát hiện là một cái khăn tay trắng.
Tim nàng lại như bị mèo cào một lần nữa, lông mi khẽ run lên, chân cũng như muốn nhũn ra.
Đây... chắc không phải là cái khăn kia đâu nhỉ...
Nàng vẫn còn đang khiếp sợ, Tạ Vụ Hành đã thu cái khăn lại trong tay áo, ngay trước mặt nàng, động tác của hắn vẫn rất thản nhiên, căn bản nhìn không ra hắn nghĩ gì.
Vụ Nguyệt muốn hỏi nhưng lại không có cách nào nói nên lời, chỉ có thể cắn môi giả như không nhìn thấy gì, trên mặt đã đỏ lên.
Như mọi khi, Tạ Vụ Hành rất thưởng thức bộ dáng ngoan ngoãn lại ngượng ngùng động lòng người của tiểu công chúa.
Hắn mím môi: “Công chúa đi thỉnh an Thái hậu à?”
“Ừm.” Vụ Nguyệt trả lời xong mới khẽ gật đầu.
Nghĩ đến cái khăn bị hắn cất vào trong tay áo kia, đầu óc liền không khống chế được mà nghĩ ngợi.
“Hoàng thượng đang vì chuyện Thái hậu không thích người luyện đan mà chê trách, hiện tại đang phiền não.”
Tạ Vụ Hành nói làm Vụ Nguyệt lấy lại tinh thần, hắn nói tiếp: “Thái hậu hình như cũng nổi nóng.”
Tạ Vụ Hành hiếm khi đề cập đến chuyện người khác trước mặt nàng, vài lần chỉ như vô tình nhắc tới, như hiểu ra điều gì Vụ Nguyệt đột nhiên nhớ tới chính nàng trước đây cũng từng nói là luyện đan tu tiên phải tuỳ duyên, ngay trước mặt Tiêu Tịch Ninh...
Trong lòng liền khẩn trương, nếu nàng ta ở trước mặt Thái hậu thêm mắm dặm muối...
Tạ Vụ Hành thấy tiểu công chúa hoảng hốt liền cười an ủi: “Đạo giáo và Phật Môn vốn là hai con đường khác nhau, Công chúa không hiểu thì thôi, bất kể người khác nói gì cũng đừng lo lắng.”
Khoé mắt Vụ Nguyệt giật giật, “Chàng đều biết cả.”
Tạ Vụ Hành hiểu nàng nói gì, nhưng lại không muốn nàng biết lý do thật sự đằng sau, hắn cứ tự nhiên cho rằng, nàng dù không tin tưởng tu tiên luyện đan nhưng vì không muốn phật lòng Hoàng thượng mà hùa theo.
Tạ Vụ Hành gật đầu: “Nếu Thái hậu hỏi, Công chúa chỉ cần nói là vì muốn tránh bà ta tranh chấp với Hoàng thượng nên mới phụ hoạ, nói với Thái hậu, mẹ con tâm đầu ý hợp là quan trọng nhất.”
“Nhớ kĩ chưa?”
Vụ Nguyệt cắn môi gật đầu, ghi từng lời hắn nói vào lòng. Sau đó lại nhỏ giọng hỏi Tạ Vụ Hành: “Chàng cảm thấy luyện đan tu tiên là thật sao?”
Tạ Vụ Hành nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt, trong lòng hắn giãy dụa, một mặt muốn Công chúa sớm biết chân tướng, một mặt lại không nỡ để nàng gánh vác quá nhiều, chỉ cần chờ mọi chuyện phiền phức qua là được rồi.
Vụ Nguyệt kỳ thật cũng không quá chắc chắn Tạ Vụ Hành đến tột cùng muốn làm cái gì, nhưng tóm lại nàng tin tưởng hắn, vì thế lại lắc đầu: “Thôi, chắc chàng cũng không biết, ta đi đây.”
Vụ Nguyệt cùng Tạ Vụ Hành tách ra xong nàng lập tức đi đến cung Thái hậu, quả nhiên, người khác thỉnh an xong liền được cho lui, trong điện chỉ còn lại mỗi nàng cùng Tiêu Tịch Ninh.
Tiêu Tịch Ninh ngồi đối diện, thần sắc mơ hồ lộ ra ý khiêu khích.
“Vụ Nguyệt, ai gia có chuyện muốn hỏi ngươi.” Thái hậu lên tiếng, giọng nói không giận mà tự uy.
Vụ Nguyệt hơi cúi đầu: “Hoàng tổ mẫu cứ nói.”
Thần sắc Thái hậu nghiêm túc, “Ai gia nghe nói, ngươi không những không khuyên răn Phụ hoàng bỏ đan dược, ngược lại còn khuyến khích, có đúng vậy không?”
“Dạ.”
“Ngươi thật to gan!” Thái hậu giơ tay vỗ mạnh vào bàn trà bên cạnh.
Phịch một tiếng đập vào tai nàng, mi mắt của Vụ Nguyệt cũng run lên theo.
Bởi vì trước đó Tạ Vụ Hành cũng nói qua, nàng coi như đã có chuẩn bị nên cũng không quá hoảng loạn.
Vụ Nguyệt trấn định đứng lên, đi ra phía trước quỳ xuống nói: “Hoàng tổ mẫu bớt giận, Vụ Nguyệt biết tu tiên luyện đan không tốt.”
“Vậy sao ngươi không can gián?!”
Vụ Nguyệt nhíu chặt mày, lộ ra thần sắc khó xử: “Hiện tại Phụ hoàng tin tưởng không hề hoài nghi, con sợ nếu như cứ khăng khăng ngăn cản, chỉ e sẽ có tác dụng ngượng, hơn nữa con lo lắng Hoàng tổ mẫu cùng Phụ hoàng vì vậy mà sinh hiềm khích. Cho nên con nghĩ trước cứ thuận theo tâm ý của Phụ hoàng, sau đó lại bóng gió nhắc nhở...”
Nàng dừng một chút, do dự nhìn về phía Tiêu Tịch Ninh rồi mới nói tiếp: “Phụ hoàng là vua một nước, người đứng trên vạn người, nếu cứ như Hoàng tỷ xúc động, Phụ hoàng nhất định không nghe.”
Tiêu Tịch Ninh nhướng mày, nàng ấy vậy mà lại dám quay lại cắn mình.
Vụ Nguyệt thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Vụ Nguyệt biết Hoàng tổ mẫu lo lắng Phụ hoàng quá mức trầm mê, nhưn việc này không thể nóng vội, dù sao Hoàng tổ mẫu và Phụ hoàng, mẹ con đồng lòng mới là quan trọng nhất.”
Vụ Nguyệt nói làm tức giận tích tụ trong lòng Thái hậu biến mất không còn tung tích, nhớ lại những lần trước nàng nhu thuận hiểu chuyện, hơn nữa còn cẩn thận rè dặt, nghĩ kĩ thấy nàng cũng không giống Tiêu Tịch Ninh trước mặt Hoàng thượng lớn mật như vậy.
Vì thế bà gật đầu nói: “Đứng lên đi.”
“Tạ Hoàng tổ mẫu.” Vụ Nguyệt đứng dậy ngồi lại lên ghế.
Tiêu Tịch Ninh không cam lòng cứ thế cho qua chuyện này, muốn nói nhưng lại sợ làm Hoàng tổ mẫu hoài nghi, cười như không cười nói: “Xem ta ta vẫn chưa thông thấu bằng Ngũ hoàng muội.”
Vụ Nguyệt lắc đầu, con ngươi trong suốt nhìn nàng, chân thành nói: “Hoàng tỷ là do quan tâm qúa nên loạn thôi.”
Tiêu Tịch Ninh khẽ cười một cái, trong lòng càng muốn xé nát bản mặt ôn nhu kia.
Việc này cứ đơn giản cho qua như vậy, Vụ Nguyệt cũng đứng dậy cáo lui.
Rời khỏi cung điện của Thái hậu, Vụ Nguyệt mới dám buông lỏng thần kinh căng chặt, nàng đưa tay vuốt ve trái tim còn sợ hãi, khẽ cắn môi nhăn mày, Tiêu Tịch Ninh sợ là muốn tranh đấu đến cùng, cũng không biết sau này còn có chuyện gì.
Vụ Nguyệt nghĩ ngợi đi về phía trước, đằng sau là Tâm Đàn và Thuận Ý, Tâm Đàn đi lên mấy bước nói: “Nô tỳ nhớ ra còn phải đến Thượng Y giám lấy y phục mùa hè cho Công chúa, để Thuận Ý cùng Công chúa trở về được không ạ?”
Vụ Nguyệt gật đầu để nàng ấy đi.
Tâm Đàn dạ một tiếng xong liền xoay người trở lại cung điện Thái hậu.
Trong điện, Tiêu Tịch Ninh vẫn cố gắng thêm mắm dặm muối tìm lỗi của Vụ Nguyệt, lão ma ma hầu hạ bên cạnh Thái hậu tiến vào bẩm báo: “Bẩm Thái hậu, cung nữ bên cạnh Ngũ công chúa cầu kiến.”
Thần sắc Tiêu Tịch Ninh hoài nghi: “Nàng ta muốn gặp Hoàng tổ mẫu làm cái gì?”
“Không nói ạ.”
Thái hậu đáp: “Để nàng ta vào.”
Tâm Đàn cúi đầu tiến vào: “Nô tỳ thỉnh an Thái hậu.”
Ngẩng đầu nhìn thấy Tiêu Tịch Ninh vẫn ở đây, Tâm Đàn hơi ngây ngươi, sau đó phản ứng lại nhanh chóng thỉnh an nàng ta.
Thái hậu nhìn kỹ nàng: “Tìm ai gia có chuyện gì?”
Tâm Đàn lại liếc mắt nhìn Tiêu Tịch Ninh một cái, do dự lấy từ trong tay áo ra một chuỗi phật châu dâng lên.
Tiêu Tịch Ninh cau mày: “Đây là cái gì?”
Tâm Đàn trả lời: “Bẩm Thái hậu, lúc trước Công chúa cùng Thái hậu trai giới ở Pháp Hoa tự đã tự mình đi sau núi chọn gỗ tử đàn về khắc, tay cũng bị thương không ít, lại thêm mỗi ngày tụng kinh cầu phúc, mới có được một chuỗi phật châu này để dâng cho Thái hậu.”
“A?” Thần sắc trên mặt Thái hậu dao động, “Mang đến đây cho ai gia nhìn một cái.”
Tâm Đàn mang phật châu lên, Thái hậu cầm trong tay nhìn trái nhìn phải, phật châu tốt bà cũng không thiếu, nhưng phần tâm ý này thật khiến bà động lòng.
Thái hậu hỏi: “Sao Ngũ công chúa không tự mình dâng lên?”
Tâm Đàn nói: “Công chúa sợ Thái hậu còn tức giận nên không dám đến, nô tỳ thay Công chúa đến ạ.”
“Đứa nhỏ có lòng.” Thái hậu niết phật châu trong tay, gật đầu khen ngợi.
Tiêu Tịch Ninh ngồi bên cạnh nóng nảy, nhìn chằm chằm Phật châu trong tay bà, sắc mặt thay đổi, hận không thể trừng thủng chuỗi hạt.
Nàng ta khống chế cảm xúc, đợi rời khỏi cung Thái hậu mới dám phát tác, trong mắt là không cam lòng cùng căm hận.
Thanh Chỉ đi sau nàng ta nhéo nhéo lòng bàn tay, lo lắng nói: “Hiện giờ tuy rằng Thái hậu đã hứa sẽ không để Công chúa đi hoà thân, nhưng nô tỳ thấy Công chúa mỗi ngày đều bị Ngũ công chúa chèn ép, thật sự uỷ khuất thay người.”
Tiêu Tịch Ninh vốn đang tức giận, lời nói của Thanh Chỉ không nghi ngờ gì chính là lửa cháy đổ thêm dầu.
Hiện giờ rõ ràng Hoàng tổ mẫu đã mềm lòng với Tiêu Việt Nam, chỉ cần nàng ta còn ở trước mắt, nàng liền không an tâm.
Thanh Chỉ cắn môi muốn bật máu, mặt mày trắng bệch nói: “Chỉ là hiện tại chúng ta cũng không có cách nào, hay là...đi tìm Hoàng hậu nương nương...”
Tiêu Tịch Ninh hít một hơi thật sâu, “Chúng ta đi tìm Mẫu hậu.”
Tiêu Tịch Ninh xông vào cung Hoàng hậu là lúc bà đang niệm kinh tại Phật đường, từ khi Tiêu Diễn chết, bà liền đắm chìm trong nỗi đau mất con, khuôn mặt tiều tuỵ đâu còn dáng vẻ tao nhã lúc trước.
Nhìn Tiêu Tịch Ninh lỗ mãng xông vào, Hoàng hậu nhíu mày trách cứ: “Lại làm sao?”
Tiêu Tịch Ninh ở trước mặt mẫu thân cũng không che giấu: “Mẫu hậu, con nhất định phải để Tiêu Vụ Nguyệt đi hoà thân, nếu không sẽ nuốt không trôi cục tức này.”
Hoàng hậu ẩn nhẫn hít một hơi: “Lần trước ngươi ồn ào chưa đủ sao, còn không an phận?!”
Mẫu hậu bây giờ đã không còn ý chí chiến đấu, cái gì cũng không quản, lại càng không vì nàng mà tranh đấu.
Tiêu Tịch Ninh cắn chặt khớp hàm, đưa mắt nhìn bài vị trên bàn thờ, ánh mắt thay đổi: “Mẫu hậu, Tiêu Vụ Nguyệt hại con thành như vậy, còn khắc chết Hoàng huynh, ngươi thật sự nuốt trôi sao?”
Nghe Tiêu Tịch Ninh nhắc tới nhi tử, thần sắc Hoàng hậu lộ vẻ bi thống.
Tiêu Tịch Ninh thấy thế lập tức nói ra toàn bộ những gì đã nói với Thái hậu.
Thái hậu nửa tin nửa ngờ bởi lẽ sinh thần bát tự của Vụ Nguyệt không phải giả, cũng không tồn tại tương khắc, nhưng Hoàng hậu thương nhớ con liền sốt ruột, tựa hồ thật sự quy kết hết lên đầu Vụ Nguyệt, thần sắc lộ vẻ điên cuồng.
Nhưng may bà vẫn còn bình tĩnh: “Hoạn quan kia chỉ sợ đã phái người trông chừng ngươi, ngươi chưa làm có khi hắn đã biết rồi.”
“Cho nên phải cần Hoàng tổ mẫu ra mặt.” Tiêu Tịch Ninh oán hận cắn chặt răng, “Con có thể dẫn dắt sự chú ý của hoạn quan kia, chỉ là hiện tại Hoàng tổ mẫu cũng bị nàng ta lừa gạt.”
Thanh Chỉ đứng một bên bỗng nhiên nói: “Không những vậy, hôm nay Ngũ công chúa còn dâng lên một chuỗi phật châu tự tay làm, đúng là muốn đầu cơ trực lợi mà.”
Tiêu Tịch Ninh bực tức nói: “Hoàng tổ mẫu còn rất thích, cũng không sợ nàng khắc.”
“Phật châu?” Hoàng như có điều ngẫm nghĩ hỏi lại, trong mắt hiện lên tia ngoan độc, “Thái hậu không phải không tin nó không khắc sao, vừa đúng lúc...”
*
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
*
Chạng vạng.
Tiêu Tịch Ninh lo lắng đi đi lại lại trong điện, nhìn thấy Thanh Chỉ vội vã đi vào liền vội vàng hỏi: “Thế nào rồi?”
Hoàng hậu cũng nhìn qua.
Thanh Chỉ hít một hơi sâu, âm thanh run rẩy: “Thái hậu... Thái hậu trượt chân ngã vào ao sen... hiện tại đã được cứu lên, Thái y cũng đã đến chữa trị.”
Trong mắt Tiêu Tịch Ninh loé lên tia sáng, nhưng cũng chợt tỉnh táo lại, Hoàng tổ mẫu cũng không thể trách nàng, là do bà không chịu tin.
Hơn nữa, Hoàng tổ mẫu cũng không nguy hiểm đến tính mạng, Tiêu Tịch Ninh tự an ủi chính mình như vậy.
Hoàng hậu so với nàng vẫn bình tĩnh hơn, nhìn thái giám bên cạnh: “Không lưu lại dấu vết gì chứ?”
Lại Xa công công là người Hoàng hậu tín nhiệm, hắn cong eo đáp: “Nương nương yên tâm, chỉ là một viên đá nhỏ, không thể phát hiện ra.”
Hoàng hậu gật đầu, “Vậy thì tốt rồi, hiện giờ chỉ cần thêm một cây đuốc nữa thôi.”
*
Vụ Nguyệt biết Thái hậu ngã xuống ao vội vàng đến thăm, phi tần công chúa đều ở đây, ngay cả Nguyên Võ đế cũng chạy tới.
May mà nước không lạnh lại cứu lên kịp thời, Thái hậu không có trở ngại gì, chỉ là tuổi tác đã cao, bị chấn kinh, đêm đó liền sốt cao.
Tuy rằng là do Thái hậu không cẩn thận trượt chân ngã xuống, Nguyên Võ đế vẫn giận dữ xử trí cung nhân liên quan cùng cấm quân mới nguôi giận.
Mà Thái hậu sốt đến ngày thứ hai mới thuyên giảm
Khi Vụ Nguyệt đến bà đã tỉnh táo lại chỉ là tinh thần vẫn xấu, ngồi tựa trên giường La Hán nhắm mắt.
Vụ Nguyệt nhìn sắc mặt Thái hậu trắng bệch, suy yếu vô cùng thì tâm tình phức tạp, nàng cầm lòng tiến lên hỏi nhỏ: “Hoàng tổ mẫu thấy thân thể thế nào rồi?”
Thái hậu lắc đầu, nhưng vẫn không có sức lực nói chuyện, Vụ Nguyệt hơi mím môi, nhận lấy thuốc cung nữ bưng tới, hầu hạ Thái hậu uống xong lại lau miệng cho bà.
Thái hậu suy yếu thở hổn hển, hoà ái nói: “Con có lòng rồi, ai gia đã không sao, về nghỉ ngơi đi.”
Vụ Nguyệt gật đầu dặn dò: “Vậy Hoàng tổ mẫu nghỉ ngơi cho tốt.”
Vụ Nguyệt rời đi trong chốc lát, ma ma hầu hạ Thái hậu liền vào điện thông truyền: “Thái hậu, Tịch Hợp sư phụ cầu kiến.”
Thái hậu chống đỡ thân thể ngồi dậy, “Mời vào.”
Một tăng nhân mặc áo bào đi vào trong điện, chắp tay thi lễ với Thái hậu: “Bần tăng biết Thái hậu bệnh, nên đến thay Thái hậu tụng kinh cầu phúc.”
Thái hậu cũng đáp lễ: “Làm phiền Tịch Hợp sư phụ.”
Bà giơ tay thỉnh tăng nhân ngồi xuống, tăng nhân chú ý tới trên tay Thái hậu có chuỗi phật châu, nhíu mày hỏi: “Trước đây chưa từng thấy Thái hậu mang chuỗi Phật châu này.”
Thái hậu cười nói: “Đây là vãn bối dâng lên, có lòng hiếu tâm, ai gia liền đeo.”
Bà thấy tăng nhân vẫn luôn cau mày, tâm sinh nghi ngờ: “Sư phụ cảm thấy có gì không ổn thoả.”
Tăng nhân trầm ngâm nói: “Kính xin Thái hậu lấy xuống cho bần tăng xem một cái.”
Thái hậu lấy Phật châu xuống đưa cho hắn, tăng nhân cầm chuỗi hạt trong tay khẽ vân vê, sắc mặt càng nặng nề hơn.
“Bình thường Phật châu đeo thì không sao, nhưng chuỗi hạt này đã được làm phép qua, xunh khắc với mệnh số của Thái hậu, đeo lên sẽ mang lại vận khí xấu.”
Thái hậu vốn không quá tin tưởng lời Tiêu Tịch Ninh nói Vụ Nguyệt tương khắc, nghe lời của tăng nhân lại thay đổi sắc mặt, lập tức ngồi thẳng dậy: “Thật sao?”
Tim Thái hậu trùng xuống, bà chính là mang chuỗi hạt này mới rơi xuống ao, mỗi ngày đều đi ao sen ngắm hoa, trước giờ không xảy ra chuyện gì, cố tình lần này lại trượt chân ngã xuống ao.
Thần sắc tăng nhân ngưng trọng gật đầu: “Không biết là ai tặng cho Thái hậu, chỉ cần thiên mệnh không tương khắc, thì liền có thể giảm bớt vận số không tốt.”
Thái hậu vẫn còn chần chừ, “Nhưng bát tự của người kia, cũng không phải đại hung gì cả.”
Tăng nhân lắc đầu: “Thiên mệnh tương khắc, chỉ nhìn bát tự thôi thì không đủ, còn phải xem tướng mạo, vị trí hoàn cảnh sống đều sẽ có ảnh hưởng.”
Ngay lúc hắn nói xong lời này, bỗng chốc Phật châu trong tay đứt đoạn, từng hạt châu rải đầy mặt đất.
Sắc mặt Thái hậu lập tức trầm xuống.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
*
Vụ Nguyệt đi về Chiếu Nguyệt lâu thì lại bị Trọng Cửu từ góc nào đi ra đón đường, hắn cười tủm tỉm thi lễ với nàng: “Nô tài bái kiến Công chúa.”
Vụ Nguyệt thấy hắn liền hỏi: “Ngươi tìm ta có việc gì?”
Trọng Cửu cười nói: “Là Chưởng ấn thỉnh Công chúa di giá ạ.”
Từ trước tới nay đều là Tạ Vụ Hành đến Chiếu Nguyệt lâu, đây là lần đầu tiên hắn muốn nàng qua, Vụ Nguyệt tuy thấy kì quái trong lòng, nhưng cũng không hỏi nhiều, gật gật đầu liền theo Trọng Cửu đi đến Tuyên Minh các của Tạ Vụ Hành.
Mà bên trong Chiếu Nguyệt lâu, Lan ma ma đang ngồi ở dưới hành lang dọn dẹp chỉ thêu trong rổ kim chỉ.
Tâm Liên vội vã chạy tới, vừa chạy vừa nói, “Ma ma, Thái hậu tới.”
Thần sắc Lan ma ma thay đổi, Thái hậu sao lại đến đây, bà vội vàng đứng lên đi ra chính điện.
Vừa vòng qua hành lang gấp khúc, thì đã thấy Thái hậu cùng tăng nhân bên cạnh tiến vào, Thái hậu rõ ràng còn đang ốm, nhưng lại đích thân tới, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Lan ma ma cực kì hoảng sợ, nhưng vẫn phải trấn định hành lễ: “Nô tỳ thỉnh an Thái hậu, không biết sao Thái hậu lại đột nhiên đến đây vậy ạ?”
“Ngũ công chúa đâu?” Thái hậu hỏi.
Lời này của Thái hậu chứng tỏ hiện tại Công chúa vẫn ổn, Lan ma ma khẽ thở ra, đáp: “Bẩm Thái hậu, Công chúa chưa trở về ạ.”
Thái hậu định sai người đi tìm, Tịch Hợp đã nói: “Không cần sốt ruột, bần tăng xem qua bố cục Chiếu Nguyệt lâu này trước, chỗ ở cũng sẽ ảnh hưởng đến vận khí cùng mệnh cách của một người.”
Thái hậu gật đầu: “Sư phụ xem đi.”
Lan ma ma nhíu chặt chân mày, cái gì khí vận, mệnh cách, bà muốn tiến lên ngăn cản tăng nhân không để hắn vào trong, nhưng khổ nỗi Thái hậu đứng bên cạnh, bà chỉ có thể theo sát không rời.
Tăng nhân đảo quanh ngoài đình viện trước, tựa hồ như muốn tránh Lan ma ma, nhưng bà theo rất sát.
Tăng nhân dừng bước nghiêm mặt nói: “Kính xin đừng quấy nhiễu bần tăng.”
Lan ma ma thế nào cũng thấy người này không ổn, nhưng Thái hậu đã lên tiếng: “Còn không lui ra.”
Trên trán Lan ma ma cơ hồ xuất ra mồ hôi, trong lòng càng thấy không ổn, đành phải lui lại mấy bước.
Tăng nhân lúc này mới bước vào nội điện, đúng lúc đó, Tâm Liên đứng canh ngoài cửa cung kinh ngạc hô lên: “Hoàng thượng!”
Nói xong vội vàng quỳ xuống: “Nô tỳ khấu kiến Hoàng thượng.”
Bao gồm cả Lan ma ma, Thái hậu cùng toàn bộ người bên trong đều dừng động tác, kinh ngạc nhìn Nguyên Võ đế bất chợt xuất hiện, tâm tư mỗi người khác nhau.
Sao ngay cả Hoàng thượng cũng tới rồi.
Ngoại trừ Thái hậu tất cả người trong điện đều quỳ xuống hành lễ.
“Sao Hoàng thượng lại đến đây?” Thái hậu chau mày hỏi, ngay sau đó bà nhìn thấy Huyền Thanh đạo trưởng đi theo Hoàng đế, lông mày càng xoắn chặt lại.
Nguyên Võ đế bước vào, “Thân thể Mẫu hậu chưa khoẻ, sao đã ra ngoài rồi.”
Thái hậu nhìn về phía tăng nhân, không trực tiếp nói ra: “Là Tịch Hợp sư phụ nói lần này Ai gia rơi xuống nước có điểm kì quái.”
Nguyên Võ đế không những không thấy bất ngờ, ngược lại còn đáp: “Trẫm cũng vì chuyện này mà đến đây.”
Thái hậu còn đang cảm thấy kì quái liền thấy Hoàng thương quay ra sau hỏi: “Thế nào?”
Huyền Thanh Từ cầm la bàn trong tay, đi quanh Chiếu Nguyệt lâu xem một vòng, giọng nói ngưng trọng: “Nơi đây không có vấn đề gì, chỉ là bị tà thuật che lấp.”
“Tà thuật gì?” Thanh âm Thái hậu uy nghiêm, bà tuy không tin đạo giáo nhưng bây giờ hỗn loạn chồng chất, sắc mặt hết sức khó coi.
Huyền Thanh tử lưu loát nói: “Bẩm Thái hậu, đêm qua bần đạo xem tinh tượng, phương Bắc có tai tinh giáng xuống, tất là do có người nghịch thiên làm phép, theo la bàn tìm được chỗ này.”
Lan ma ma đứng một bên hết nghe Huyền Thanh đạo sĩ đến tăng nhân nói, tim đã chìm xuống đáy cốc, thần sắc hoảng sợ, việc này đương nhiên Công chúa sẽ không tránh được can hệ, hiện giờ bà nên làm cái gì đây.
Đến lúc này, Thái hậu cũng đã nhận định Vụ Nguyệt chính là người có thiên mệnh tương khắc với Đại Dận, nhưng Huyền Thanh Tử lại nói tiếp: “Không phải nơi này.”
Nguyên Võ đế hỏi: “Vậy là ở đâu?”
Huyền Thanh Tử nhìn la bàn lắc đầu: “Phía Bắc hoàng cung có những cung điện nào?”
Lan ma ma lên tiếng đầu tiên: “Là Phụng Loan điện.”
Nói xong, tất cả mọi người đều im bặt, Phụng Loan điện là cung điện của Hoàng hậu.
Một khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi, bất chợt một tiếng nói nho nhỏ lộ rõ vẻ kinh hoàng, mơ hồ truyền đến: “Lại Xa công công, làm sao bây giờ?”
Lại Xa đang định quát Thanh Chỉ im lặng, bất ngờ từ đằng sau có một lực đạo mạnh mẽ đẩy hắn, trong tình thế không hề phòng bị, liền cứ thế bị đẩy ra khỏi bức tường đang lấp.
Nguyên Võ đế xoay người, hờ hững nhìn về phía một thân ảnh lảo đảo, sắc mặt trắng bệch đứng ở cửa cung, chính là Lại Xa.
Trên trán Lại Xa toàn mồ hôi lạnh, lời nói trong miệng run rẩy: “Khấu... khấu... kiến... Hoàng thượng...”
Ai cũng biết Lại Xa là người hầu hạ thân tín bên cạnh Hoàng hậu.
Nguyên Võ đế lạnh lùng: “Vì sao ngươi lại ở đây?”
*
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
*
Vụ Nguyệt theo Trọng Cửu đến Tuyên Minh các, Trọng Cửu dẫn nàng đến trước cửa điện, đưa tay đẩy cửa rồi làm tư thế mời: “Chưởng ấn đợi Công chúa ở trong.”
Đây không phải là lần đầu tiên Vụ Nguyệt tới Tuyên Minh các, nàng nhìn quanh khắp nơi, vừa bước qua cửa thì đã đã Tạ Vụ Hành ngồi sau bàn.
Hắn đang cúi đầu, trên tay còn giống như đang đùa nghịch thứ gì đó.
Nghe thấy động tĩnh, Tạ Vụ Hành ngước mắt cười nói: “Công chúa đến rồi.”
Khi nói chuyện hắn đã đứng dậy đi qua chỗ nàng, cánh tay vòng qua eo Vụ Nguyệt, Vụ Nguyệt tưởng rằng hắn muốn ôm mình, tim liền đập nhanh hơn.
Nhưng may tay hắn cũng chỉ lướt qua thắt lưng mà không vòng vào, khép lại cánh cửa sau lưng nàng.
Vụ Nguyệt nghẹn lời muốn nói lại trong cổ họng, nhả ra không xong mà nuốt vào cũng không được.
“Công chúa ngồi tự nhiên.” Tạ Vụ Hành hiểu rõ nàng, hắn thu hết biểu cảm của tiểu công chúa vào trong mắt.
Nhìn môi nàng khẽ mím, rõ ràng muốn nói gì đó, lại cứng rắn nghẹn lại, hất tay áo ngồi xuống một bên.
Tạ Vụ Hành cười cười ngồi lại án thư.
Vụ Nguyệt nhăn mày: “Chàng tìm ta tới có chuyện gì?”
“Bên ngoài ầm ĩ, Công chúa đến nơi này yên tĩnh, có được không?” Tạ Vụ Hành dứt lời liền thấy Vụ Nguyệt hoang mang nhìn hắn, khẽ cười: “Là ta nhớ Công chúa.”
Vụ Nguyệt còn đang suy nghĩ lời của hắn có ý gì, không kịp phòng bị nghe hắn nói nhớ nàng, trái tim liền hẫng mất một nhịp.
Nàng rụt rụt chân, gò má phiếm hồng, nhỏ giọng ừm một tiếng.
Tạ Vụ Hành nhìn động tác nhỏ của nàng, trong lòng như nhũn ra, một lúc lâu mới dời mắt đi.
“Trên bàn có điểm tâm Công chúa thích, còn có nước mơ.”
Vụ Nguyệt nghiêng đầu, quả nhiên nhìn thấy bên tai phải bày một vài món điểm tâm, nàng cầm một miếng đưa lên miệng.
Vụ Nguyệt ăn từng miếng một, nhưng vẫn cảm giác có chỗ nào đó không đúng, lúc trước Tạ Vụ Hành nhất định sẽ chủ động đến ôm nàng, sao hôm nay mãi mà chưa thấy có động tĩnh gì.
Nàng ngước mắt nhìn, liền thấy hắn đang đùa nghịch một món đồ trong tay, bởi vì nắm trong tay nên nàng cũng không nhìn ra là thứ gì.
Mãi đến khi nàng ăn xong điểm tâm rồi, hắn vẫn chưa lên tiếng, đây đâu phải dáng vẻ nhớ nàng chứ!
Vụ Nguyệt nhăn mũi, không nhịn được đứng lên đi qua, nàng mất hứng hỏi: “Ngươi đang làm gì đấy hả?”
Vụ Nguyệt đến gần mới nhìn rõ, trong tay hắn cầm một khối ngọc, tay kia là dao khắc, hắn đang khắc thứ gì đó.
Tạ Vụ Hành ngước mắt, ngón tay dài khẽ vuốt ve khối ngọc trong tay, trong mắt lộ ra ẩn ý không rõ.
Hắn nghĩ ngợi một lát mới nói: “Làm lễ vật sinh thần cho Công chúa.”
Vụ Nguyệt vừa nghe vậy liền ngạc nhiên, một chút mất hứng đã tan biến thành mây khói.
Muốn hỏi hắn là cái gì nhưng lại sĩ diện, nên làm bộ không để ý nói: “Còn lâu mới đến sinh thần của ta.”
Tạ Vụ Hành gật đầu: “Đúng là chưa đến, nhưng không bắt đầu sớm ta sợ làm không kịp.”
Vụ Nguyệt theo ánh mắt của hắn nhìn lại, mới phát hiện trên bàn bày rất nhiều khối ngọc lớn nhỏ khác nhau, nhỏ nhất cũng chỉ giống như ngón tay út của nàng, mà cái lớn thì thật sự rất lớn, Vụ Nguyệt cúi đầu nhìn cánh tay mình, cũng tầm bằng cánh tay nàng.
Trong lòng nàng ngứa nhát, không nhịn được tò mò liền hỏi: “Chàng muốn khắc cái gì cho ta vậy?”
Lần trước Tạ Vụ Hành khắc hạc cho nàng, nàng rất thích, cũng không biết lần này hắn muốn làm đồ chơi gì.
“Đến khi đó Công chúa sẽ biết.” Tạ Vụ Hành giữ kín như bưng cười, bỗng nhiên lại hỏi: “Công chúa có muốn không?”
Vụ Nguyệt không nhìn thấy vẻ nham hiểm loé lên trong mắt hắn, con ngươi trong suốt của nàng trợn tròng không nghĩ nhiều liền nói: “Muốn!”
Nào cả nhà yêu, đoán xem ảnh làm cái gì cho bé Nguyệt đi ạ, đoán đúng có thưởng:>
Trong không khí vẫn còn sương sớm chưa tan đi, Vụ Nguyệt lẳng lặng đi dọc theo con đường mòn trải đá cuội, Tâm Đàn theo sau nàng khẽ khắc nhở: “Công chúa, hình như Chưởng ấn ở phía trước.”
Vụ Nguyệt nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn, quả nhiên ở lối rẽ thấy Tạ Vụ Hành.
Hắn đang cúi đầu nghe Trọng Cửu đứng bên cạnh nói gì đó, nắng sớm ấm áp chiếu lên người hắn, Vụ Nguyệt đột nhiên lại nghĩ tới dáng vẻ trong căn phòng lập loè ánh nến, tưởng không say mà lại say, dục vọng ẩn nhẫn.
Lồng ngực nàng tắc nghẽn, không biết vì sao lại thấy khẩn trương, trên người càng không phải nói, cũng dần nóng lên.
Nàng nắm chặt tay, con ngươi trong suốt nhìn thẳng, trái tim như bị móng vuốt mèo con khẽ cào qua, không đau chỉ ngứa.
Cảm giác không chân thật khiến tim đập rộn ràng, giống như là...
Vụ Nguyệt nhất thời không hình dung được cảm xúc của mình, bất chợt chạm phải ánh mắt Tạ Vụ Hành nhìn sang, tròng mắt xoay chuyển tránh đi.
Giống như là nhớ hắn, nhưng cũng sợ hắn.
Vụ Nguyệt bị suy nghĩ của mình doạ, lông mi khẽ chớp, không không, không có gì phải sợ hắn.
Ánh mắt Tạ Vụ Hành ngừng lại trên gò má tuyết trắng của nàng, trong mắt là ý cười nhạt, hắn cất bước đi về phía nàng.
Như muốn thể hiện mình rất bình tĩnh, Vụ Nguyệt nói trước: “Sao chàng lại ở đây?”
Tạ Vụ Hành đáp: “Vừa gặp Hoàn thượng xong, đi ngang qua nơi này.”
Vụ Nguyệt còn tưởng hắn đến mình, nhưng lại thấy hắn không như nàng nghĩ, tâm ý cũng không hỗn loạn như nàng, tiểu công chúa khó chịu bĩu môi: “Mấy ngày nay chàng có vẻ bận rộn nhiều việc nhỉ.”
“Không dám không bận bịu.”
Vụ Nguyệt không hiểu nhìn hắn, Tạ Vụ Hành cười: “Bằng không tâm tư sẽ rối loạn.”
Hắn càng nói càng khó hiểu, Vụ Nguyệt cái hiểu cái không, trong lòng cũng không bình thường, tràn ra một ít gợn sóng hỗn loạn.
Tạ Vụ Hành cúi đầu, Vụ Nguyệt cũng nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy trong tay hắn như đang nắm cái gì đó, thứ đó chỉ lộ ra một góc nhỏ.
Vụ Nguyệt nhìn kĩ trong chốc lát liền phát hiện là một cái khăn tay trắng.
Tim nàng lại như bị mèo cào một lần nữa, lông mi khẽ run lên, chân cũng như muốn nhũn ra.
Đây... chắc không phải là cái khăn kia đâu nhỉ...
Nàng vẫn còn đang khiếp sợ, Tạ Vụ Hành đã thu cái khăn lại trong tay áo, ngay trước mặt nàng, động tác của hắn vẫn rất thản nhiên, căn bản nhìn không ra hắn nghĩ gì.
Vụ Nguyệt muốn hỏi nhưng lại không có cách nào nói nên lời, chỉ có thể cắn môi giả như không nhìn thấy gì, trên mặt đã đỏ lên.
Như mọi khi, Tạ Vụ Hành rất thưởng thức bộ dáng ngoan ngoãn lại ngượng ngùng động lòng người của tiểu công chúa.
Hắn mím môi: “Công chúa đi thỉnh an Thái hậu à?”
“Ừm.” Vụ Nguyệt trả lời xong mới khẽ gật đầu.
Nghĩ đến cái khăn bị hắn cất vào trong tay áo kia, đầu óc liền không khống chế được mà nghĩ ngợi.
“Hoàng thượng đang vì chuyện Thái hậu không thích người luyện đan mà chê trách, hiện tại đang phiền não.”
Tạ Vụ Hành nói làm Vụ Nguyệt lấy lại tinh thần, hắn nói tiếp: “Thái hậu hình như cũng nổi nóng.”
Tạ Vụ Hành hiếm khi đề cập đến chuyện người khác trước mặt nàng, vài lần chỉ như vô tình nhắc tới, như hiểu ra điều gì Vụ Nguyệt đột nhiên nhớ tới chính nàng trước đây cũng từng nói là luyện đan tu tiên phải tuỳ duyên, ngay trước mặt Tiêu Tịch Ninh...
Trong lòng liền khẩn trương, nếu nàng ta ở trước mặt Thái hậu thêm mắm dặm muối...
Tạ Vụ Hành thấy tiểu công chúa hoảng hốt liền cười an ủi: “Đạo giáo và Phật Môn vốn là hai con đường khác nhau, Công chúa không hiểu thì thôi, bất kể người khác nói gì cũng đừng lo lắng.”
Khoé mắt Vụ Nguyệt giật giật, “Chàng đều biết cả.”
Tạ Vụ Hành hiểu nàng nói gì, nhưng lại không muốn nàng biết lý do thật sự đằng sau, hắn cứ tự nhiên cho rằng, nàng dù không tin tưởng tu tiên luyện đan nhưng vì không muốn phật lòng Hoàng thượng mà hùa theo.
Tạ Vụ Hành gật đầu: “Nếu Thái hậu hỏi, Công chúa chỉ cần nói là vì muốn tránh bà ta tranh chấp với Hoàng thượng nên mới phụ hoạ, nói với Thái hậu, mẹ con tâm đầu ý hợp là quan trọng nhất.”
“Nhớ kĩ chưa?”
Vụ Nguyệt cắn môi gật đầu, ghi từng lời hắn nói vào lòng. Sau đó lại nhỏ giọng hỏi Tạ Vụ Hành: “Chàng cảm thấy luyện đan tu tiên là thật sao?”
Tạ Vụ Hành nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt, trong lòng hắn giãy dụa, một mặt muốn Công chúa sớm biết chân tướng, một mặt lại không nỡ để nàng gánh vác quá nhiều, chỉ cần chờ mọi chuyện phiền phức qua là được rồi.
Vụ Nguyệt kỳ thật cũng không quá chắc chắn Tạ Vụ Hành đến tột cùng muốn làm cái gì, nhưng tóm lại nàng tin tưởng hắn, vì thế lại lắc đầu: “Thôi, chắc chàng cũng không biết, ta đi đây.”
Vụ Nguyệt cùng Tạ Vụ Hành tách ra xong nàng lập tức đi đến cung Thái hậu, quả nhiên, người khác thỉnh an xong liền được cho lui, trong điện chỉ còn lại mỗi nàng cùng Tiêu Tịch Ninh.
Tiêu Tịch Ninh ngồi đối diện, thần sắc mơ hồ lộ ra ý khiêu khích.
“Vụ Nguyệt, ai gia có chuyện muốn hỏi ngươi.” Thái hậu lên tiếng, giọng nói không giận mà tự uy.
Vụ Nguyệt hơi cúi đầu: “Hoàng tổ mẫu cứ nói.”
Thần sắc Thái hậu nghiêm túc, “Ai gia nghe nói, ngươi không những không khuyên răn Phụ hoàng bỏ đan dược, ngược lại còn khuyến khích, có đúng vậy không?”
“Dạ.”
“Ngươi thật to gan!” Thái hậu giơ tay vỗ mạnh vào bàn trà bên cạnh.
Phịch một tiếng đập vào tai nàng, mi mắt của Vụ Nguyệt cũng run lên theo.
Bởi vì trước đó Tạ Vụ Hành cũng nói qua, nàng coi như đã có chuẩn bị nên cũng không quá hoảng loạn.
Vụ Nguyệt trấn định đứng lên, đi ra phía trước quỳ xuống nói: “Hoàng tổ mẫu bớt giận, Vụ Nguyệt biết tu tiên luyện đan không tốt.”
“Vậy sao ngươi không can gián?!”
Vụ Nguyệt nhíu chặt mày, lộ ra thần sắc khó xử: “Hiện tại Phụ hoàng tin tưởng không hề hoài nghi, con sợ nếu như cứ khăng khăng ngăn cản, chỉ e sẽ có tác dụng ngượng, hơn nữa con lo lắng Hoàng tổ mẫu cùng Phụ hoàng vì vậy mà sinh hiềm khích. Cho nên con nghĩ trước cứ thuận theo tâm ý của Phụ hoàng, sau đó lại bóng gió nhắc nhở...”
Nàng dừng một chút, do dự nhìn về phía Tiêu Tịch Ninh rồi mới nói tiếp: “Phụ hoàng là vua một nước, người đứng trên vạn người, nếu cứ như Hoàng tỷ xúc động, Phụ hoàng nhất định không nghe.”
Tiêu Tịch Ninh nhướng mày, nàng ấy vậy mà lại dám quay lại cắn mình.
Vụ Nguyệt thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Vụ Nguyệt biết Hoàng tổ mẫu lo lắng Phụ hoàng quá mức trầm mê, nhưn việc này không thể nóng vội, dù sao Hoàng tổ mẫu và Phụ hoàng, mẹ con đồng lòng mới là quan trọng nhất.”
Vụ Nguyệt nói làm tức giận tích tụ trong lòng Thái hậu biến mất không còn tung tích, nhớ lại những lần trước nàng nhu thuận hiểu chuyện, hơn nữa còn cẩn thận rè dặt, nghĩ kĩ thấy nàng cũng không giống Tiêu Tịch Ninh trước mặt Hoàng thượng lớn mật như vậy.
Vì thế bà gật đầu nói: “Đứng lên đi.”
“Tạ Hoàng tổ mẫu.” Vụ Nguyệt đứng dậy ngồi lại lên ghế.
Tiêu Tịch Ninh không cam lòng cứ thế cho qua chuyện này, muốn nói nhưng lại sợ làm Hoàng tổ mẫu hoài nghi, cười như không cười nói: “Xem ta ta vẫn chưa thông thấu bằng Ngũ hoàng muội.”
Vụ Nguyệt lắc đầu, con ngươi trong suốt nhìn nàng, chân thành nói: “Hoàng tỷ là do quan tâm qúa nên loạn thôi.”
Tiêu Tịch Ninh khẽ cười một cái, trong lòng càng muốn xé nát bản mặt ôn nhu kia.
Việc này cứ đơn giản cho qua như vậy, Vụ Nguyệt cũng đứng dậy cáo lui.
Rời khỏi cung điện của Thái hậu, Vụ Nguyệt mới dám buông lỏng thần kinh căng chặt, nàng đưa tay vuốt ve trái tim còn sợ hãi, khẽ cắn môi nhăn mày, Tiêu Tịch Ninh sợ là muốn tranh đấu đến cùng, cũng không biết sau này còn có chuyện gì.
Vụ Nguyệt nghĩ ngợi đi về phía trước, đằng sau là Tâm Đàn và Thuận Ý, Tâm Đàn đi lên mấy bước nói: “Nô tỳ nhớ ra còn phải đến Thượng Y giám lấy y phục mùa hè cho Công chúa, để Thuận Ý cùng Công chúa trở về được không ạ?”
Vụ Nguyệt gật đầu để nàng ấy đi.
Tâm Đàn dạ một tiếng xong liền xoay người trở lại cung điện Thái hậu.
Trong điện, Tiêu Tịch Ninh vẫn cố gắng thêm mắm dặm muối tìm lỗi của Vụ Nguyệt, lão ma ma hầu hạ bên cạnh Thái hậu tiến vào bẩm báo: “Bẩm Thái hậu, cung nữ bên cạnh Ngũ công chúa cầu kiến.”
Thần sắc Tiêu Tịch Ninh hoài nghi: “Nàng ta muốn gặp Hoàng tổ mẫu làm cái gì?”
“Không nói ạ.”
Thái hậu đáp: “Để nàng ta vào.”
Tâm Đàn cúi đầu tiến vào: “Nô tỳ thỉnh an Thái hậu.”
Ngẩng đầu nhìn thấy Tiêu Tịch Ninh vẫn ở đây, Tâm Đàn hơi ngây ngươi, sau đó phản ứng lại nhanh chóng thỉnh an nàng ta.
Thái hậu nhìn kỹ nàng: “Tìm ai gia có chuyện gì?”
Tâm Đàn lại liếc mắt nhìn Tiêu Tịch Ninh một cái, do dự lấy từ trong tay áo ra một chuỗi phật châu dâng lên.
Tiêu Tịch Ninh cau mày: “Đây là cái gì?”
Tâm Đàn trả lời: “Bẩm Thái hậu, lúc trước Công chúa cùng Thái hậu trai giới ở Pháp Hoa tự đã tự mình đi sau núi chọn gỗ tử đàn về khắc, tay cũng bị thương không ít, lại thêm mỗi ngày tụng kinh cầu phúc, mới có được một chuỗi phật châu này để dâng cho Thái hậu.”
“A?” Thần sắc trên mặt Thái hậu dao động, “Mang đến đây cho ai gia nhìn một cái.”
Tâm Đàn mang phật châu lên, Thái hậu cầm trong tay nhìn trái nhìn phải, phật châu tốt bà cũng không thiếu, nhưng phần tâm ý này thật khiến bà động lòng.
Thái hậu hỏi: “Sao Ngũ công chúa không tự mình dâng lên?”
Tâm Đàn nói: “Công chúa sợ Thái hậu còn tức giận nên không dám đến, nô tỳ thay Công chúa đến ạ.”
“Đứa nhỏ có lòng.” Thái hậu niết phật châu trong tay, gật đầu khen ngợi.
Tiêu Tịch Ninh ngồi bên cạnh nóng nảy, nhìn chằm chằm Phật châu trong tay bà, sắc mặt thay đổi, hận không thể trừng thủng chuỗi hạt.
Nàng ta khống chế cảm xúc, đợi rời khỏi cung Thái hậu mới dám phát tác, trong mắt là không cam lòng cùng căm hận.
Thanh Chỉ đi sau nàng ta nhéo nhéo lòng bàn tay, lo lắng nói: “Hiện giờ tuy rằng Thái hậu đã hứa sẽ không để Công chúa đi hoà thân, nhưng nô tỳ thấy Công chúa mỗi ngày đều bị Ngũ công chúa chèn ép, thật sự uỷ khuất thay người.”
Tiêu Tịch Ninh vốn đang tức giận, lời nói của Thanh Chỉ không nghi ngờ gì chính là lửa cháy đổ thêm dầu.
Hiện giờ rõ ràng Hoàng tổ mẫu đã mềm lòng với Tiêu Việt Nam, chỉ cần nàng ta còn ở trước mắt, nàng liền không an tâm.
Thanh Chỉ cắn môi muốn bật máu, mặt mày trắng bệch nói: “Chỉ là hiện tại chúng ta cũng không có cách nào, hay là...đi tìm Hoàng hậu nương nương...”
Tiêu Tịch Ninh hít một hơi thật sâu, “Chúng ta đi tìm Mẫu hậu.”
Tiêu Tịch Ninh xông vào cung Hoàng hậu là lúc bà đang niệm kinh tại Phật đường, từ khi Tiêu Diễn chết, bà liền đắm chìm trong nỗi đau mất con, khuôn mặt tiều tuỵ đâu còn dáng vẻ tao nhã lúc trước.
Nhìn Tiêu Tịch Ninh lỗ mãng xông vào, Hoàng hậu nhíu mày trách cứ: “Lại làm sao?”
Tiêu Tịch Ninh ở trước mặt mẫu thân cũng không che giấu: “Mẫu hậu, con nhất định phải để Tiêu Vụ Nguyệt đi hoà thân, nếu không sẽ nuốt không trôi cục tức này.”
Hoàng hậu ẩn nhẫn hít một hơi: “Lần trước ngươi ồn ào chưa đủ sao, còn không an phận?!”
Mẫu hậu bây giờ đã không còn ý chí chiến đấu, cái gì cũng không quản, lại càng không vì nàng mà tranh đấu.
Tiêu Tịch Ninh cắn chặt khớp hàm, đưa mắt nhìn bài vị trên bàn thờ, ánh mắt thay đổi: “Mẫu hậu, Tiêu Vụ Nguyệt hại con thành như vậy, còn khắc chết Hoàng huynh, ngươi thật sự nuốt trôi sao?”
Nghe Tiêu Tịch Ninh nhắc tới nhi tử, thần sắc Hoàng hậu lộ vẻ bi thống.
Tiêu Tịch Ninh thấy thế lập tức nói ra toàn bộ những gì đã nói với Thái hậu.
Thái hậu nửa tin nửa ngờ bởi lẽ sinh thần bát tự của Vụ Nguyệt không phải giả, cũng không tồn tại tương khắc, nhưng Hoàng hậu thương nhớ con liền sốt ruột, tựa hồ thật sự quy kết hết lên đầu Vụ Nguyệt, thần sắc lộ vẻ điên cuồng.
Nhưng may bà vẫn còn bình tĩnh: “Hoạn quan kia chỉ sợ đã phái người trông chừng ngươi, ngươi chưa làm có khi hắn đã biết rồi.”
“Cho nên phải cần Hoàng tổ mẫu ra mặt.” Tiêu Tịch Ninh oán hận cắn chặt răng, “Con có thể dẫn dắt sự chú ý của hoạn quan kia, chỉ là hiện tại Hoàng tổ mẫu cũng bị nàng ta lừa gạt.”
Thanh Chỉ đứng một bên bỗng nhiên nói: “Không những vậy, hôm nay Ngũ công chúa còn dâng lên một chuỗi phật châu tự tay làm, đúng là muốn đầu cơ trực lợi mà.”
Tiêu Tịch Ninh bực tức nói: “Hoàng tổ mẫu còn rất thích, cũng không sợ nàng khắc.”
“Phật châu?” Hoàng như có điều ngẫm nghĩ hỏi lại, trong mắt hiện lên tia ngoan độc, “Thái hậu không phải không tin nó không khắc sao, vừa đúng lúc...”
*
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
*
Chạng vạng.
Tiêu Tịch Ninh lo lắng đi đi lại lại trong điện, nhìn thấy Thanh Chỉ vội vã đi vào liền vội vàng hỏi: “Thế nào rồi?”
Hoàng hậu cũng nhìn qua.
Thanh Chỉ hít một hơi sâu, âm thanh run rẩy: “Thái hậu... Thái hậu trượt chân ngã vào ao sen... hiện tại đã được cứu lên, Thái y cũng đã đến chữa trị.”
Trong mắt Tiêu Tịch Ninh loé lên tia sáng, nhưng cũng chợt tỉnh táo lại, Hoàng tổ mẫu cũng không thể trách nàng, là do bà không chịu tin.
Hơn nữa, Hoàng tổ mẫu cũng không nguy hiểm đến tính mạng, Tiêu Tịch Ninh tự an ủi chính mình như vậy.
Hoàng hậu so với nàng vẫn bình tĩnh hơn, nhìn thái giám bên cạnh: “Không lưu lại dấu vết gì chứ?”
Lại Xa công công là người Hoàng hậu tín nhiệm, hắn cong eo đáp: “Nương nương yên tâm, chỉ là một viên đá nhỏ, không thể phát hiện ra.”
Hoàng hậu gật đầu, “Vậy thì tốt rồi, hiện giờ chỉ cần thêm một cây đuốc nữa thôi.”
*
Vụ Nguyệt biết Thái hậu ngã xuống ao vội vàng đến thăm, phi tần công chúa đều ở đây, ngay cả Nguyên Võ đế cũng chạy tới.
May mà nước không lạnh lại cứu lên kịp thời, Thái hậu không có trở ngại gì, chỉ là tuổi tác đã cao, bị chấn kinh, đêm đó liền sốt cao.
Tuy rằng là do Thái hậu không cẩn thận trượt chân ngã xuống, Nguyên Võ đế vẫn giận dữ xử trí cung nhân liên quan cùng cấm quân mới nguôi giận.
Mà Thái hậu sốt đến ngày thứ hai mới thuyên giảm
Khi Vụ Nguyệt đến bà đã tỉnh táo lại chỉ là tinh thần vẫn xấu, ngồi tựa trên giường La Hán nhắm mắt.
Vụ Nguyệt nhìn sắc mặt Thái hậu trắng bệch, suy yếu vô cùng thì tâm tình phức tạp, nàng cầm lòng tiến lên hỏi nhỏ: “Hoàng tổ mẫu thấy thân thể thế nào rồi?”
Thái hậu lắc đầu, nhưng vẫn không có sức lực nói chuyện, Vụ Nguyệt hơi mím môi, nhận lấy thuốc cung nữ bưng tới, hầu hạ Thái hậu uống xong lại lau miệng cho bà.
Thái hậu suy yếu thở hổn hển, hoà ái nói: “Con có lòng rồi, ai gia đã không sao, về nghỉ ngơi đi.”
Vụ Nguyệt gật đầu dặn dò: “Vậy Hoàng tổ mẫu nghỉ ngơi cho tốt.”
Vụ Nguyệt rời đi trong chốc lát, ma ma hầu hạ Thái hậu liền vào điện thông truyền: “Thái hậu, Tịch Hợp sư phụ cầu kiến.”
Thái hậu chống đỡ thân thể ngồi dậy, “Mời vào.”
Một tăng nhân mặc áo bào đi vào trong điện, chắp tay thi lễ với Thái hậu: “Bần tăng biết Thái hậu bệnh, nên đến thay Thái hậu tụng kinh cầu phúc.”
Thái hậu cũng đáp lễ: “Làm phiền Tịch Hợp sư phụ.”
Bà giơ tay thỉnh tăng nhân ngồi xuống, tăng nhân chú ý tới trên tay Thái hậu có chuỗi phật châu, nhíu mày hỏi: “Trước đây chưa từng thấy Thái hậu mang chuỗi Phật châu này.”
Thái hậu cười nói: “Đây là vãn bối dâng lên, có lòng hiếu tâm, ai gia liền đeo.”
Bà thấy tăng nhân vẫn luôn cau mày, tâm sinh nghi ngờ: “Sư phụ cảm thấy có gì không ổn thoả.”
Tăng nhân trầm ngâm nói: “Kính xin Thái hậu lấy xuống cho bần tăng xem một cái.”
Thái hậu lấy Phật châu xuống đưa cho hắn, tăng nhân cầm chuỗi hạt trong tay khẽ vân vê, sắc mặt càng nặng nề hơn.
“Bình thường Phật châu đeo thì không sao, nhưng chuỗi hạt này đã được làm phép qua, xunh khắc với mệnh số của Thái hậu, đeo lên sẽ mang lại vận khí xấu.”
Thái hậu vốn không quá tin tưởng lời Tiêu Tịch Ninh nói Vụ Nguyệt tương khắc, nghe lời của tăng nhân lại thay đổi sắc mặt, lập tức ngồi thẳng dậy: “Thật sao?”
Tim Thái hậu trùng xuống, bà chính là mang chuỗi hạt này mới rơi xuống ao, mỗi ngày đều đi ao sen ngắm hoa, trước giờ không xảy ra chuyện gì, cố tình lần này lại trượt chân ngã xuống ao.
Thần sắc tăng nhân ngưng trọng gật đầu: “Không biết là ai tặng cho Thái hậu, chỉ cần thiên mệnh không tương khắc, thì liền có thể giảm bớt vận số không tốt.”
Thái hậu vẫn còn chần chừ, “Nhưng bát tự của người kia, cũng không phải đại hung gì cả.”
Tăng nhân lắc đầu: “Thiên mệnh tương khắc, chỉ nhìn bát tự thôi thì không đủ, còn phải xem tướng mạo, vị trí hoàn cảnh sống đều sẽ có ảnh hưởng.”
Ngay lúc hắn nói xong lời này, bỗng chốc Phật châu trong tay đứt đoạn, từng hạt châu rải đầy mặt đất.
Sắc mặt Thái hậu lập tức trầm xuống.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
*
Vụ Nguyệt đi về Chiếu Nguyệt lâu thì lại bị Trọng Cửu từ góc nào đi ra đón đường, hắn cười tủm tỉm thi lễ với nàng: “Nô tài bái kiến Công chúa.”
Vụ Nguyệt thấy hắn liền hỏi: “Ngươi tìm ta có việc gì?”
Trọng Cửu cười nói: “Là Chưởng ấn thỉnh Công chúa di giá ạ.”
Từ trước tới nay đều là Tạ Vụ Hành đến Chiếu Nguyệt lâu, đây là lần đầu tiên hắn muốn nàng qua, Vụ Nguyệt tuy thấy kì quái trong lòng, nhưng cũng không hỏi nhiều, gật gật đầu liền theo Trọng Cửu đi đến Tuyên Minh các của Tạ Vụ Hành.
Mà bên trong Chiếu Nguyệt lâu, Lan ma ma đang ngồi ở dưới hành lang dọn dẹp chỉ thêu trong rổ kim chỉ.
Tâm Liên vội vã chạy tới, vừa chạy vừa nói, “Ma ma, Thái hậu tới.”
Thần sắc Lan ma ma thay đổi, Thái hậu sao lại đến đây, bà vội vàng đứng lên đi ra chính điện.
Vừa vòng qua hành lang gấp khúc, thì đã thấy Thái hậu cùng tăng nhân bên cạnh tiến vào, Thái hậu rõ ràng còn đang ốm, nhưng lại đích thân tới, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Lan ma ma cực kì hoảng sợ, nhưng vẫn phải trấn định hành lễ: “Nô tỳ thỉnh an Thái hậu, không biết sao Thái hậu lại đột nhiên đến đây vậy ạ?”
“Ngũ công chúa đâu?” Thái hậu hỏi.
Lời này của Thái hậu chứng tỏ hiện tại Công chúa vẫn ổn, Lan ma ma khẽ thở ra, đáp: “Bẩm Thái hậu, Công chúa chưa trở về ạ.”
Thái hậu định sai người đi tìm, Tịch Hợp đã nói: “Không cần sốt ruột, bần tăng xem qua bố cục Chiếu Nguyệt lâu này trước, chỗ ở cũng sẽ ảnh hưởng đến vận khí cùng mệnh cách của một người.”
Thái hậu gật đầu: “Sư phụ xem đi.”
Lan ma ma nhíu chặt chân mày, cái gì khí vận, mệnh cách, bà muốn tiến lên ngăn cản tăng nhân không để hắn vào trong, nhưng khổ nỗi Thái hậu đứng bên cạnh, bà chỉ có thể theo sát không rời.
Tăng nhân đảo quanh ngoài đình viện trước, tựa hồ như muốn tránh Lan ma ma, nhưng bà theo rất sát.
Tăng nhân dừng bước nghiêm mặt nói: “Kính xin đừng quấy nhiễu bần tăng.”
Lan ma ma thế nào cũng thấy người này không ổn, nhưng Thái hậu đã lên tiếng: “Còn không lui ra.”
Trên trán Lan ma ma cơ hồ xuất ra mồ hôi, trong lòng càng thấy không ổn, đành phải lui lại mấy bước.
Tăng nhân lúc này mới bước vào nội điện, đúng lúc đó, Tâm Liên đứng canh ngoài cửa cung kinh ngạc hô lên: “Hoàng thượng!”
Nói xong vội vàng quỳ xuống: “Nô tỳ khấu kiến Hoàng thượng.”
Bao gồm cả Lan ma ma, Thái hậu cùng toàn bộ người bên trong đều dừng động tác, kinh ngạc nhìn Nguyên Võ đế bất chợt xuất hiện, tâm tư mỗi người khác nhau.
Sao ngay cả Hoàng thượng cũng tới rồi.
Ngoại trừ Thái hậu tất cả người trong điện đều quỳ xuống hành lễ.
“Sao Hoàng thượng lại đến đây?” Thái hậu chau mày hỏi, ngay sau đó bà nhìn thấy Huyền Thanh đạo trưởng đi theo Hoàng đế, lông mày càng xoắn chặt lại.
Nguyên Võ đế bước vào, “Thân thể Mẫu hậu chưa khoẻ, sao đã ra ngoài rồi.”
Thái hậu nhìn về phía tăng nhân, không trực tiếp nói ra: “Là Tịch Hợp sư phụ nói lần này Ai gia rơi xuống nước có điểm kì quái.”
Nguyên Võ đế không những không thấy bất ngờ, ngược lại còn đáp: “Trẫm cũng vì chuyện này mà đến đây.”
Thái hậu còn đang cảm thấy kì quái liền thấy Hoàng thương quay ra sau hỏi: “Thế nào?”
Huyền Thanh Từ cầm la bàn trong tay, đi quanh Chiếu Nguyệt lâu xem một vòng, giọng nói ngưng trọng: “Nơi đây không có vấn đề gì, chỉ là bị tà thuật che lấp.”
“Tà thuật gì?” Thanh âm Thái hậu uy nghiêm, bà tuy không tin đạo giáo nhưng bây giờ hỗn loạn chồng chất, sắc mặt hết sức khó coi.
Huyền Thanh tử lưu loát nói: “Bẩm Thái hậu, đêm qua bần đạo xem tinh tượng, phương Bắc có tai tinh giáng xuống, tất là do có người nghịch thiên làm phép, theo la bàn tìm được chỗ này.”
Lan ma ma đứng một bên hết nghe Huyền Thanh đạo sĩ đến tăng nhân nói, tim đã chìm xuống đáy cốc, thần sắc hoảng sợ, việc này đương nhiên Công chúa sẽ không tránh được can hệ, hiện giờ bà nên làm cái gì đây.
Đến lúc này, Thái hậu cũng đã nhận định Vụ Nguyệt chính là người có thiên mệnh tương khắc với Đại Dận, nhưng Huyền Thanh Tử lại nói tiếp: “Không phải nơi này.”
Nguyên Võ đế hỏi: “Vậy là ở đâu?”
Huyền Thanh Tử nhìn la bàn lắc đầu: “Phía Bắc hoàng cung có những cung điện nào?”
Lan ma ma lên tiếng đầu tiên: “Là Phụng Loan điện.”
Nói xong, tất cả mọi người đều im bặt, Phụng Loan điện là cung điện của Hoàng hậu.
Một khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi, bất chợt một tiếng nói nho nhỏ lộ rõ vẻ kinh hoàng, mơ hồ truyền đến: “Lại Xa công công, làm sao bây giờ?”
Lại Xa đang định quát Thanh Chỉ im lặng, bất ngờ từ đằng sau có một lực đạo mạnh mẽ đẩy hắn, trong tình thế không hề phòng bị, liền cứ thế bị đẩy ra khỏi bức tường đang lấp.
Nguyên Võ đế xoay người, hờ hững nhìn về phía một thân ảnh lảo đảo, sắc mặt trắng bệch đứng ở cửa cung, chính là Lại Xa.
Trên trán Lại Xa toàn mồ hôi lạnh, lời nói trong miệng run rẩy: “Khấu... khấu... kiến... Hoàng thượng...”
Ai cũng biết Lại Xa là người hầu hạ thân tín bên cạnh Hoàng hậu.
Nguyên Võ đế lạnh lùng: “Vì sao ngươi lại ở đây?”
*
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
*
Vụ Nguyệt theo Trọng Cửu đến Tuyên Minh các, Trọng Cửu dẫn nàng đến trước cửa điện, đưa tay đẩy cửa rồi làm tư thế mời: “Chưởng ấn đợi Công chúa ở trong.”
Đây không phải là lần đầu tiên Vụ Nguyệt tới Tuyên Minh các, nàng nhìn quanh khắp nơi, vừa bước qua cửa thì đã đã Tạ Vụ Hành ngồi sau bàn.
Hắn đang cúi đầu, trên tay còn giống như đang đùa nghịch thứ gì đó.
Nghe thấy động tĩnh, Tạ Vụ Hành ngước mắt cười nói: “Công chúa đến rồi.”
Khi nói chuyện hắn đã đứng dậy đi qua chỗ nàng, cánh tay vòng qua eo Vụ Nguyệt, Vụ Nguyệt tưởng rằng hắn muốn ôm mình, tim liền đập nhanh hơn.
Nhưng may tay hắn cũng chỉ lướt qua thắt lưng mà không vòng vào, khép lại cánh cửa sau lưng nàng.
Vụ Nguyệt nghẹn lời muốn nói lại trong cổ họng, nhả ra không xong mà nuốt vào cũng không được.
“Công chúa ngồi tự nhiên.” Tạ Vụ Hành hiểu rõ nàng, hắn thu hết biểu cảm của tiểu công chúa vào trong mắt.
Nhìn môi nàng khẽ mím, rõ ràng muốn nói gì đó, lại cứng rắn nghẹn lại, hất tay áo ngồi xuống một bên.
Tạ Vụ Hành cười cười ngồi lại án thư.
Vụ Nguyệt nhăn mày: “Chàng tìm ta tới có chuyện gì?”
“Bên ngoài ầm ĩ, Công chúa đến nơi này yên tĩnh, có được không?” Tạ Vụ Hành dứt lời liền thấy Vụ Nguyệt hoang mang nhìn hắn, khẽ cười: “Là ta nhớ Công chúa.”
Vụ Nguyệt còn đang suy nghĩ lời của hắn có ý gì, không kịp phòng bị nghe hắn nói nhớ nàng, trái tim liền hẫng mất một nhịp.
Nàng rụt rụt chân, gò má phiếm hồng, nhỏ giọng ừm một tiếng.
Tạ Vụ Hành nhìn động tác nhỏ của nàng, trong lòng như nhũn ra, một lúc lâu mới dời mắt đi.
“Trên bàn có điểm tâm Công chúa thích, còn có nước mơ.”
Vụ Nguyệt nghiêng đầu, quả nhiên nhìn thấy bên tai phải bày một vài món điểm tâm, nàng cầm một miếng đưa lên miệng.
Vụ Nguyệt ăn từng miếng một, nhưng vẫn cảm giác có chỗ nào đó không đúng, lúc trước Tạ Vụ Hành nhất định sẽ chủ động đến ôm nàng, sao hôm nay mãi mà chưa thấy có động tĩnh gì.
Nàng ngước mắt nhìn, liền thấy hắn đang đùa nghịch một món đồ trong tay, bởi vì nắm trong tay nên nàng cũng không nhìn ra là thứ gì.
Mãi đến khi nàng ăn xong điểm tâm rồi, hắn vẫn chưa lên tiếng, đây đâu phải dáng vẻ nhớ nàng chứ!
Vụ Nguyệt nhăn mũi, không nhịn được đứng lên đi qua, nàng mất hứng hỏi: “Ngươi đang làm gì đấy hả?”
Vụ Nguyệt đến gần mới nhìn rõ, trong tay hắn cầm một khối ngọc, tay kia là dao khắc, hắn đang khắc thứ gì đó.
Tạ Vụ Hành ngước mắt, ngón tay dài khẽ vuốt ve khối ngọc trong tay, trong mắt lộ ra ẩn ý không rõ.
Hắn nghĩ ngợi một lát mới nói: “Làm lễ vật sinh thần cho Công chúa.”
Vụ Nguyệt vừa nghe vậy liền ngạc nhiên, một chút mất hứng đã tan biến thành mây khói.
Muốn hỏi hắn là cái gì nhưng lại sĩ diện, nên làm bộ không để ý nói: “Còn lâu mới đến sinh thần của ta.”
Tạ Vụ Hành gật đầu: “Đúng là chưa đến, nhưng không bắt đầu sớm ta sợ làm không kịp.”
Vụ Nguyệt theo ánh mắt của hắn nhìn lại, mới phát hiện trên bàn bày rất nhiều khối ngọc lớn nhỏ khác nhau, nhỏ nhất cũng chỉ giống như ngón tay út của nàng, mà cái lớn thì thật sự rất lớn, Vụ Nguyệt cúi đầu nhìn cánh tay mình, cũng tầm bằng cánh tay nàng.
Trong lòng nàng ngứa nhát, không nhịn được tò mò liền hỏi: “Chàng muốn khắc cái gì cho ta vậy?”
Lần trước Tạ Vụ Hành khắc hạc cho nàng, nàng rất thích, cũng không biết lần này hắn muốn làm đồ chơi gì.
“Đến khi đó Công chúa sẽ biết.” Tạ Vụ Hành giữ kín như bưng cười, bỗng nhiên lại hỏi: “Công chúa có muốn không?”
Vụ Nguyệt không nhìn thấy vẻ nham hiểm loé lên trong mắt hắn, con ngươi trong suốt của nàng trợn tròng không nghĩ nhiều liền nói: “Muốn!”
Nào cả nhà yêu, đoán xem ảnh làm cái gì cho bé Nguyệt đi ạ, đoán đúng có thưởng:>
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất