Ngự Hoạn – Chi Đông

Chương 66: Lễ vật sinh thần

Trước Sau
Vụ Nguyệt sầu cả một ngày cũng không nghĩ ra được biện pháp gì hay, Lan ma ma cũng không có kế sách gì, hỏi Tâm Đàn và Thuận Ý thì hai người cũng chỉ biết mắt to trừng mắt nhỏ, nàng vất vả lắm mới nói được vài lựa chọn hai người đều nói không ổn.

Vụ Nguyệt còn định đi hỏi biểu tỷ, biểu tỷ nhiều mưu kế, nhưng lại nghĩ đến mấy lần trước nàng lại thôi.

Mắt thấy ngày mai đã là mùng ba, Vụ Nguyệt hết đường xoay xở, dứt khoát nghĩ thoáng hơn, cùng lắm thì nàng mặt dày, lần sau lại tính.

Dù sao chính Tạ Vụ Hành nói, chỉ cần có thể cùng nàng trải qua sinh thần đã là đủ rồi.

“Là hắn nói như vậy mà!” Vụ Nguyệt nhẹ giọng lẩm bẩm, sau đó gật đầu thật mạnh. Tựa như trấn an chính mình, nghe đến là thuyết phục.

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

*

Đến ngày sinh nhật hôm đó, từ sáng sớm, trời còn chưa sáng, sương mù cũng chưa tan hết, Vụ Nguyệt đã bị Tâm Đàn lôi từ trên giường dậy, đặt nàng ngồi trước gương trang điểm.

Tâm Đàn thấy Vụ Nguyệt còn buồn ngủ chưa tỉnh hẳn liền vội vàng nói: “Công chúa mau tỉnh lại đi ạ.”

Hoàng thượng cố ý ra lệnh tổ chức yến tiệc sinh thần cho Công chúa ở Ninh Thanh điện, không ít quan viên đều đến chúc mừng, không thể qua loa được.

“Được được... ta tỉnh... ta tỉnh rồi...” Vụ Nguyệt thì thầm, chớp chớp đôi mắt nhập nhèm, cố gắng tỉnh táo lại.

Chờ rửa mặt xong, trang điểm rồi mặc váy hoa, đã là chính ngọ.

Vụ Nguyệt ngồi kiệu đến Ninh Thanh điện, tuy yến tiệc chưa bắt đầu nhưng đã có không ít cáo mệnh phu nhân cùng tiểu thư công tử thế gia đến rồi.

Vụ Nguyệt xuống kiệu, làn váy dài phía sau nàng được người khác nâng lên, nàng còn tưởng là Thuận Ý, quay đầu nhìn lại thì thấy một dáng người cao gầy đẹp mắt.

Tạ Vụ Hành hơi cong eo, giúp Vụ Nguyệt sửa lại làn váy, sau đó đến bên cạnh nàng.

“Công chúa.”

Vụ Nguyệt đặt tay mình lên cánh tay hắn, nghi hoặc hỏi: “Không phải Thuận Ý đã nói ngươi sẽ đến muộn sao?”

Ánh mắt Tạ Vụ Hành nhẹ nhàng lướt một vòng trên người Vụ Nguyệt: “Ta đương nhiên phải là người dẫn Công chúa vào rồi.”

Cung nhân Ninh Thanh điện nhìn thấy hai người đến liền cao giọng truyền: “Ngũ Công chúa đến, Ti Lễ giám Chưởng ấn đến~~”

Mọi người trong bữa tiệc đều đứng dậy đón chào, Vụ Nguyệt mặc một bộ cung trang hoa lệ chậm rãi đi đến, nắng nhẹ ngày thu chiếu lên làn da trắng muốt của nàng, gió nhẹ khẽ thổi, làn váy dệt chỉ kim quang lay động làm cho người ta không khỏi cảm thán.

Đặc biệt là nam tử, đôi mắt bọn họ hận không thể dính luôn lên người Vụ Nguyệt.

Nhưng khi nhìn thấy Tạ Vụ Hành bên cạnh nàng thì thần sắc liền trở nên kiêng kị.

Ánh mắt không đúng chỗ đều quy củ lảng đi chỗ khác, mọi người lần lượt hành lễ.

Tạ Vụ Hành đỡ Vụ Nguyệt ngồi xuống, đưa mắt nhìn một vòng quanh yến hội, thản nhiên nói: “Hôm nay là sinh thần của Ngũ công chúa, là ngày tốt, chư vị không cần câu nệ, cứ tuỳ ý ăn uống, vui vẻ mới tốt.”

Đưa tiểu công chúa vào, đỡ tay nàng cũng là vì để người khác không dám đến gần nàng.

Ánh mắt của những kẻ này khiến hắn khó chịu, nếu có thể, hắn thật sự muốn giấu tiểu công chúa đi, một phân một góc cũng không để cho người ta xme.

Nghe thấy khách khứa đáp lời, Tạ Vụ Hành mới quay lại nhìn Vụ Nguyệt: “Lát nữa ta quay lại.”

Vụ Nguyệt còn tưởng hắn sẽ ở lại luôn, nhìn quanh mọi người đều đang nói nói cười cười, nàng không được tự nhiên nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Tạ Vụ Hành rời đi chưa bao lâu thì Nguyên Võ đế cũng tới, đi cùng ông còn có Sở quý phi và Lâm mỹ nhân.

Vụ Nguyệt hành lễ, mời Nguyên Võ đế ngồi lên ghế trên: “Mời Phụ hoàng!”

Nguyên Võ đế xốc long bào ngồi xuống, mỉm cười nhìn Vụ Nguyệt: “Hôm nay là sinh thần của con, trẫm sợ chuẩn bị lễ vật không hợp ý con nên chưa làm gì, con muốn cái gì?”

Đợt trước Nguyên Võ đế bệnh nặng, tuy rằng Thái y nói ông đã khỏi hẳn, nhưng mỗi lần gặp Vụ Nguyệt đều cảm thấy, ông càng ngày càng suy sụp tiều tuỵ, ánh mắt cũng không còn linh khí như trước nữa.

Mặc dù giờ phút này ông ta cười hoà ái nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác giả dối.

Vụ Nguyệt hiểu chuyện cười đáp: “Phụ hoàng tặng nhi thần đều thích.”

Vụ Nguyệt nhu thuận khiến trong lòng Nguyên Võ đế dễ chịu, năm đó ông đối với Ninh Nhược (mẫu phi của Vụ Nguyệt) là cầu mà không được, tựa hồ như chưa từng thoả mãn, phất tay áo nói: “Trẫm bảo con nói, thì cứ nói.”

Vụ Nguyệt quả thật có chuyện muốn cầu, nàng nhìn lén thần sắc Nguyên Võ đế, thấy tâm tình ông tốt, chần chừ quỳ xuống nói: “Nhi thần muốn xin Phụ hoàng, chấp thuận để Vân phi rời khỏi Trường Hàn cung.”

Tuy rằng hiện tại hạ nhân đối xử với Vân nương nương cũng không quá bỏ bê, nhưng chi phí ăn mặc vẫn không tốt, gần đây nàng đi vấn an, khí sắc Vân nương nương rõ ràng kém hơn rất nhiều.

Nhiều năm như vậy, Vân nương nương đều không ra khỏi Trường Hàn cung, Vụ Nguyệt sợ hãi sẽ có một ngày bà sẽ héo rũ ở nơi đấy.

“Vân phi?” Nguyên Võ đế nhăn mày, nghĩ ngợi hồi lâu, hình như có người như vậy trong kí ức của ông.

Cậy sủng sinh kiêu, khiêu khích Hoàng uy, trong lúc nóng giận ông đã cấm túc người này ở Trường Hàn cung.

Vụ Nguyệt cúi đầu thỉnh cầu: “Lúc nhi thần ở Trường Hàn cung, Vân phi đối xử với nhi thần như con ruột, Phụ hoàng có thể niệm tình bà chiếu cố nhi thần chu đáo, chấp thuận để Vân phi đến Chiếu Nguyệt lâu không ạ?”

“Con muốn lễ vật này?” Nguyên Võ đế không trực tiếp trả lời, ánh mắt sâu xa dừng trên gò má nàng, lại giống như nhìn xuyên qua nàng mà thấy một người khác: “Nếu trẫm đáp ứng, con sẽ vui vẻ?”

Vụ Nguyệt ngẩng đầu, dùng sức gật thật mạnh.

Nguyên Võ đế chậm rãi gật đầu, lát sau liền cười vang truyền: “Trẫm chuẩn.”

“Đa tạ Phụ hoàng.” Vụ Nguyệt vui mừng vô cùng, như vậy nàng có thể đưa Vân phi đến bên người để chăm sóc bà rồi.



Nguyên Võ đế đối với biểu hiện vui vẻ của nàng dường như rất hưởng thụ: “Đứng lên đi.”

Sở quý phi mím môi cười nói: “Lại nói, Ngũ công chúa của chúng ta cũng đã đến tuổi thành thân rồi, Hoàng thượng thương nàng như vậy, nhất định phải tìm một phò mã thật tốt mới được.”

Trong lòng Vụ Nguyệt siết chặt, đang định từ chối, Nguyên Võ đế đã nói tiếp: “Không vội, Vụ Nguyệt còn nhỏ.”

Sở quý phi nghe vậy cũng không tiếp tục nữa.

Nguyên Võ đế ngồi trong chốc lát thì muốn rời đi, còn Vụ Nguyệt thì vội vàng muốn chạy đến Trường Hàn cung.

Vân Hề Nhu được Vụ Nguyệt nâng ra khỏi Trường Hàn cung, bà đứng lặng trên thềm đá hồi lâu, ngửa đầu nhìn sắc trời, nước mắt lặng im rơi xuống.

“Đã không còn nhớ rõ, bao nhiêu năm ta chưa thấy bên ngoài viện này như nào.” Vân Hề Nhu nhẹ giọng nói.

Sống mũi Vụ Nguyệt cay cay, “Về sau Vân nương nương muốn đi đâu, Vụ Nguyệt đều đi cùng người, Ngự Hoa viên hay là Chiêm tinh đài, chỗ nào cũng được.”

Vân Hề Nhu nâng ngón tay lau đi giọt lệ trên khoé mắt, đau lòng trấn an Vụ Nguyệt: “Vụ Nguyệt ngoan, không uổng công Vân nương nương thương con.”

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

*

Một bên khác, Tạ Vụ Hành cũng đang đi ra từ cửa Thích gia trong tiếng kêu trời trách đất, năm đó Thích gia chính là một trong những gia tộc liên hợp hãm hại Tạ gia.

Hắn nâng ngón tay lau đi vết máu trên mặt, nhìn ngón tay nhiễm hồng, trong mắt tràn đầy hưng phấn, lễ vật sinh thần này hắn khá là thích.

Hắn cũng không lập tức rửa tay, mãi cho đến lúc trở về Tuyên Minh các mới phân phó Trọng Cửu múc nước tắm.

Ngâm toàn thân đẫm máu vào trong nước lạnh gột rửa sạch sẽ, không thể nhiễm bẩn tiểu công chúa của hắn.

*

Đến khi Vụ Nguyệt trở về Chiếu Nguyệt lâu, bận rộn an bài cho Vân Hề Nhu xong xuôi thì sắc trời đã gần tối.

Vụ Nguyệt nhớ còn có ước hẹn với Tạ Vụ Hành, vội vàng tìm Thuận Ý đến hỏi: “Tạ Vụ Hành về chưa?”

Thuận Ý gãi đầu: “Nô tài không rõ, chỉ là trước đó Trọng Cửu đến truyền lời, muốn Công chúa đến Tuyên Minh các trước.”

Vụ Nguyệt nghĩ ngợi, tranh thủ lúc Lan ma ma còn bận bịu lo lắng cho Vân nương nương, không rảnh đi quản nàng, lặng lẽ không lên tiếng chạy ra khỏi Chiếu Nguyệt lâu.

Đợi đến khi nàng đến Tuyên Minh Các thì sắc trời đã tốt hẳn, trong đình không có người canh gác, nhưng nội điện lại sáng đèn, nàng đoán Tạ Vụ Hành đã trở về, Vụ Nguyệt tiến thêm vài bước đẩy cửa ra.

Trong điện, Tạ Vụ Hành chống đầu, nhắm mắt ngồi tựa vào bàn, ngủ rồi sao?

Vụ Nguyệt khép cửa lại, ngửi thấy trên người hắn có mùi hương mát lạnh sau khi tắm xong, thanh sam trên người rộng rãi, dây áo bên hông cũng chỉ thắt hờ, dáng vẻ tuỳ tiện không chút để ý.

Nàng do dự không biết có nên đánh thức hắn không, quét mắt nhìn thấy hộp gấm đặt trên bàn, bên trong là khối ngọc đã khắc xong, mặt trên khắc các loại hoa khác nhau, nhưng bông nào cũng tinh xảo cực kì.

Vụ Nguyệt vui mừng cầm trong tay, chất ngọc ôn nhuận ấm áp, hoa văn cũng không cộm tay, ngược lại còn có xúc cảm mịn màng.

“Công chúa có thích không?”

Tạ Vụ Hành không biết đã mở mắt từ khi nào, nghiêng đầu nhìn nàng cầm khối ngọc trong tay, mắt đen trầm như mực, nồng đậm yêu thương.

Ánh mắt Vụ Nguyệt trong trẻo gật đầu nói: “Thích, nhưng cái này dùng để làm gì?”

Nàng nghĩ mãi không ra, không giống đồ chơi, hình dạng gần giống cái chặn giấy nhưng cũng không giống lắm.

Tạ Vụ Hành không đáp, chỉ hỏi lại: “Vậy lễ vật Công chúa tặng ta đâu?”

Vụ Nguyệt khẽ nắm chặt khối ngọc trong tay: “Không phải chàng nói là không cần sao?”

Tạ Vụ Hành nhìn chằm chằm bàn tay siết chặt của nàng, phần thịt non mềm vừa vặn đặt trên hình hoa, ánh mắt của hắn càng sâu hơn, lắc đầu sửa lại cho đúng: “Ta nói, Công chúa là lễ vật.”

“Có đúng không?” Lại giống như muốn xác nhận lại, Tạ Vụ Hành hỏi tiếp.

Vụ Nguyệt không hiểu thâm ý trong lời hắn, nhưng nàng bất giác cảm thấy nguy hiểm, nhưng vì đang chột dạ mà nàng xem nhẹ cảm xúc này, nàng cũng không nghĩ ra lễ vật nào khác đành nhẹ nhàng gật đầu.

Gần như là cùng lúc, Tạ Vụ Hành ôm eo nàng, kéo vào trong lồng ngực.

Vụ Nguyệt không còn hoảng hốt trốn tránh, ngồi vào trong lòng hắn ngẩng đầu nói: “Chúc chàng sinh thần vui vẻ.”

Ngón tay nàng khẽ miết hoa văn trên khối ngọc, trịnh trọng hứa hẹn với Tạ Vụ Hành, “Năm nay ta biết thì đã quá muộn, sau này ta nhất định sẽ chuẩn bị lễ vật tốt nhất cho chàng.”

Tạ Vụ Hành không lên tiếng, ngưng thần nhìn nàng chăm chú, ánh mắt đen của hắn tưởng như bình tĩnh ngày càng siết chặt lại.

Hắn áp chế cảm giác kích động trong lồng ngực, không thể để tiểu công chúa dùng hai ba câu ngọt ngào dỗ dành mà xong chuyện được.

Tạ Vụ Hành ôm lấy Vụ Nguyệt từ phía sau, cầm lấy khối ngọc trong tay nàng, “Không phải Công chúa muốn biết, lễ vật này dùng như thế nào sao.”

Vụ Nguyệt nghiêng đầu muốn hỏi, lại gặp phải ánh mắt đen láy sâu thẳm khó lường của hắn, trong lòng nàng dâng lên cảm giác không ổn.

“Dùng... dùng như thế nào?”

Nhìn ra tiểu công chúa khẩn trưởng, Tạ Vụ Hành trấn an ghé sát vào môi nàng, tinh tế hôn khe khẽ.

“Đây là thứ để đặt vào trong thân mình Công chúa.”



Vụ Nguyệt bị Tạ Vụ Hành hôn đến chóng mặt, giác quan đều bị hơi thở của hắn chiếm hữu, đầu óc nàng cũng chậm chạp không tỉnh táo, lúng túng lặp lại lời Tạ Vụ Hành nói như đang hỏi hắn: “Đặt trong thân thể?”

Tạ Vụ Hành nhìn thẳng vào ánh mắt nàng, hiển nhiên tiểu công chúa còn không hiểu rõ ý hắn, hắn chu đáo lặp lại: “Đúng, đặt trong người nàng.”

Con ngươi ẩm ướt của nàng kinh ngạc, xong lại cúi đầu nhìn đồ vật trong tay, nàng nắm còn không hết, đặt vào? Đặt như thế nào? Đặt ở đâu?

Ánh mắt nàng hốt hoảng như không dám tin đưa mắt cầu cứu nhìn Tạ Vụ Hành, nàng nghe nhầm rồi...

Nhìn đôi mắt xinh đẹp của tiểu công chúa dần phiếm hồng, thật sự khiến hắn không nỡ.

Nhưng mà suy nghĩ này cũng chỉ thoáng qua thôi, thậm chí phải nói là, bộ dáng này của tiểu công chúa khiến hắn càng ác liệt hơn.

“Nô tài giúp người.”

Nghe thấy Tạ Vụ Hành lại tự xưng nô tài, Vụ Nguyệt phảng phất như có phản xạ run rẩy.

Tay nàng bị hắn nắm chặt, ngón tay cầm ngọc dần di chuyển theo làn váy thêu hoa, dọc theo từng hoa văn tuần tra qua lại

Làn váy bị ma sát chạm vào làn da Vụ Nguyệt khiến nàng ngứa ngáy, hô hấp cũng chậm lại, lông mày dần nhíu chặt.

“Lúc trước Công chúa cho nô tài dùng Phục Dương thuật, nó đã không ngừng mọc ra.”

Tạ Vụ Hành nói chậm từng câu từng chữ, Vụ Nguyệt nghe được rõ ràng rành mạch.

Không ngừng mọc ra, mi mắt nàng run lên, tức là nói, lần trước hắn kiểm tra thấy nàng quá nhỏ, như vậy không được.

“Nghe nói lần đầu sẽ rất khó khăn, Công chúa lại nhỏ nhắn như vậy, nên nô tài làm cái này, để Công chúa có thể thích ứng trước.” Tạ Vụ Hành dứt lời, khối ngọc trong tay hắn cũng đã một đường đi đến đích, cách lớp váy không nặng không nhẹ nhấn vào nơi yếu ớt nhất của Vụ Nguyệt.

Tạ Vụ Hành trong nháy mắt cảm nhận được nàng run rẩy, hắn thậm chí không dám dùng sức, chỉ nhẹ nhàng chạm vào đã khiến nàng kích động khó có thể chống đỡ, nụ hoa co lại, nàng cuống quít muốn rút tay về, nhưng lại bị Tạ Vụ Hành giữ chặt không thể động đậy.

“Công chúa không muốn lễ vật này sao?” Tạ Vụ Hành nhìn chằm chằm nàng như thể sắp xửa xâm nhập vào trong, yết hầu hắn khô khốc, ánh mắt cũng thay đổi trở nên sắc bén, chỉ có giọng điệu vẫn ôn nhu như cũ.

Vụ Nguyệt cuối cùng cũng ý thức được khối ngọc này được dùng để làm gì, nàng căn bản không dám cúi đầu nhìn xuống nữa, chỉ là nàng cảm giác rõ ràng kích cỡ trong tay mình lớn thế nào.

Vụ Nguyệt cứng đờ xoay đầu nhìn những khối ngọc còn lại trên bàn, ánh mắt nàng chạm đến khối ngọc to nhất, kích cỡ ngang với cánh tay nàng, hoa dung thất sắc.

Nàng cảm thấy chúng nó vốn được khắc hoa văn rất xinh đẹp nhưng hiện tại không chỉ xinh đẹp mà còn khủng bố vô cùng.

Vụ Nguyệt lắc đầu, nước mắt thấm ướt con ngươi, ngón chân cuộn tròn lại, thân thể nàng lùi lại nhưng vẫn vùi vào lồng ngực hắn, ý đồ muốn cách xa thứ đồ kia.

Ngay cả muốn chạy trốn cũng chỉ có thể trốn vào lòng hắn, sao có thể khiến người ta ngừng thương tiếc đây, chỉ là lời Tạ Vụ Hành nói ra miệng cùng với những gì hắn nghĩ hoàn toàn khác nhau.

“Lúc trước Công chúa nói muốn, ta liền khắc hoa văn Công chúa thích lên.” Tạ Vụ Hành cầm tay nàng chạm lên hoa văn.

Lòng bàn tay nàng cảm nhận được chúng, Vụ Nguyệt cảm giác người nàng như sắp bị thiêu cháy rồi, nàng khó khăn nói: “Ta... ta không biết... nó dùng để...”

Vụ Nguyệt không có cách nào nói nốt, nàng đỏ mắt, ngập ngừng cắn môi không dám nói.

Mà càng khiến tâm nàng loạn hơn, là thỉnh thoảng khối ngọc đó sẽ chạm vào, giống như châu ngọc va chạm vào nhau, không dùng nhiều lực nhưng cảm giác lại truyền thẳng vào tim, khiến nàng cảm nhận rõ từng đợt lửa nóng mãnh liệt.

Tạ Vụ Hành nhìn kĩ đôi mắt mê man tràn đầy hơi nước của nàng, bỗng nhiên thấy ghen tị với thứ đồ lạnh băng này, có thể không kiêng nể mà nếm được mật ngọt của tiểu công chúa.

Phải nói lại, sau lần hôm đấy, tiểu công chúa đề phòng nghiêm ngặt, dù nói thế nào cũng nhất định không cho hắn chạm vào nữa.

Tạ Vụ Hành ném khối ngọc về lại hộp gấm, cảm giác tra tấn khác thường rút lui, Vụ Nguyệt mềm mại tựa vào lồng ngực Tạ Vụ Hành, môi nàng đã bị cắn ra dấu răng khẽ hé mở hít từng hơi.

Không đợi suy nghĩ hỗn loạn ổn định nàng thì đã nghe Tạ Vụ Hành nói: “Nô tài khắc mất mấy tháng, trên tay cũng bị cắt phải không ít vết thương, Công chúa nói không cần liền thực sự không cần?”

Hắn xoè tay ra, lòng bàn tay quả thật có vài vết thương vừa khép miệng.

Vụ Nguyệt rối rắm nhíu chặt chân mày, Tạ Vụ Hành kéo tay nàng, từng chút một lướt qua vết thương của mình, tay nàng vừa mềm vừa trắng lướt qua khiến hắn có cảm giác tê dại bò vào từng huyết mạch, khiến ánh mắt Tạ Vụ Hành càng tối hơn.

“Công chúa còn nói, hôm nay chính là lễ vật của nô tài, vậy nô tài muốn lấy một thứ đồ chơi bỏ vào trong lễ vật của mình, vì sao lại không được.” Tạ Vụ Hành buông lỏng bàn tay cầm tay nàng, hạ giọng nói tựa như rất tủi thân: “Từ nhỏ đến lớn, nô tài chưa từng nhận được lễ vật, chẳng lẽ Công chúa cũng nói lời không giữ lấy lời.”

Vụ Nguyệt chỉ nghe thấy sự âm trầm nguỵ trang trong giọng hắn nhưng lại không thấy ngọn lửa đốt cháy mãnh liệt trong mắt hắn.

Nàng cảm giác mình đang đứng trước tình thế tiến thoái lưỡng nan, môi mỏng của Tạ Vụ Hành vẫn dán chặt bên tai nàng, mút thuỳ tai mềm mại đến mức đỏ lên, hắn nhấn từng chữ: “Cũng không nhất thiết phải nghe nô tài, chúng ta từ từ xem, Công chúa tự mình chọn một cái.”

Tạ Vụ Hành hôn hết tai bên này đến tai bên kia, bên nào thì cũng yếu ớt như vậy, vừa chạm vào đã không ngừng run lên.

Suy nghĩ của nàng như chìm trong sương mù hỗn loạn, Tạ Vụ Hành tiếp tục dụ dỗ bên tai nàng: “Huống hồ, nếu không thử thích ứng trước, tương lai sao Công chúa chịu được đây.”

“Người chọn, nô tài nhất định không phản đối.”

Vụ Nguyệt hoàn toàn không có ý thức bị Tạ Vụ Hành dẫn dụ, đôi mắt ướt sũng nhìn về phía cái hộp gấm kia, căn bản không cần suy nghĩ, lập tức chọn cái nhỏ nhất.

Tạ Vụ Hành nheo mắt, thấy nàng thật sự chọn một cái, dục vọng chiếm hữu không có lý do lập tức dâng lên, cho dù là đồ vật chính tay hắn làm ra cũng không được.

Hắn rút khối ngọc trong tay Vụ Nguyệt ra, không thèm nhìn tới mà lập tức vứt sang một bên: “Nô tài đã đoán trước Công chúa nhất định không thích cái này.”

Vụ Nguyệt vội đáp: “Không phải!”

Ngay lúc Vụ Nguyệt khiếp sợ không kịp phục hồi tinh thần, Tạ Vụ Hành nâng tay chạm qua từng khối ngọc còn lại: “Công chúa lại chọn tiếp đi.”

Vụ Nguyệt trừng mắt nhìn Tạ Vụ Hành đưa tay đến khối ngọc to bằng cánh tay nàng kia, tim lập tức nhảy lên tận cổ họng.

Hắn nói của nàng chỉ nhỏ như miệng bầu rượu, nếu dùng cái này, chẳng phải miệng bầu rượu sẽ bị vỡ nát sao!

Tạ Vụ Hành tựa hồ cũng nghĩ như vậy, nhưng so với sự hoảng sợ của Vụ Nguyệt, con người hắn tràn ngập sự điên cuồng.

“Hay là chọn cái này?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau