Trà Hoa Nhài

Chương 45: Mối quan hệ không tên

Trước Sau
“Em cảm ơn.” Gia Linh yếu ớt nặn ra từng tiếng, sau đó mệt mỏi trượt dài xuống.

Em ngồi gục đầu bên tường, hai tay bó chặt gối, run rẩy như thể vẫn chưa thể thoát ra khỏi mớ cảm xúc hỗn độn trong tâm trí.

Ánh sáng của mảnh trăng khuya mờ ảo xuyên qua những làn mây, dịu dàng soi rọi góc nhỏ u tối của con ngõ. Một cơn gió khẽ lướt qua làm rung rinh mấy tán lá, lay nhẹ mái tóc xoăn sóng lơi rối bời dài ngang lưng của con bé, để lộ ra phần xương quai xanh xinh đẹp thoắt ẩn thoắt hiện sau bộ quần áo rộng rãi. Mùi hương hoa nhài theo gió len lỏi vào không khí, lan tỏa đến nơi đầu mũi của người kia.

Nhờ có sự yên tĩnh của màn đêm, cuối cùng Gia Linh cũng có thể dần lấy lại sự bình tĩnh. Em hít thở sâu, chậm rãi ngẩng đầu. Con bé thoáng bất ngờ khi phát hiện người nọ vẫn còn ở đó, đối diện mình.

Quốc Duy đứng ở mép tường, một tay xoa trán, tay còn lại bấm điện thoại như thể đang nhắn tin cho ai đó. Anh mặc thường phục, không khoác áo, mái tóc đen dài rũ xuống trán còn ươn ướt, có lẽ vì vội chạy đến xem tình hình của em. Dưới ánh trăng, vẻ đẹp tựa tranh vẽ của anh càng được khắc họa rõ nét.

Gia Linh mím môi, quyết định mở lời trước: “Anh làm sao biết mà đến đây vậy? Địa chỉ trọ của em, với cả việc em bị quấy rối.”

“Em không nghe điện thoại của mấy người trong quán, nên anh xin địa chỉ từ bên Ánh Vy đến để kiểm tra xem sao.” Quốc Duy thở dài, dường như với tình trạng kiệt sức hiện tại, anh cũng chẳng còn tâm trí để che giấu vẻ lo lắng của mình nữa, “Em ở một mình thì đừng đi về khuya, hoặc không thì tìm bạn ở chung đi, em cứ thế này nhiều người thót tim lắm.”

Con bé không đáp mà chỉ khẽ gật đầu. Em chống tay xuống mặt đất, cố gắng đứng dậy. Có lẽ bởi đôi chân vẫn chưa thể về lại trạng thái ban đầu sau ngần ấy chuyện, vậy nên em lập tức mất thăng bằng mà lao về trước. May thay, Quốc Duy đã kịp bước tới đỡ em. Không biết vì anh tự nhận thức được vị trí của bản thân mình trong lòng em, hay do bàn tay còn vương vết máu từ trận ẩu đả vừa nãy, nhưng anh chỉ kéo nhẹ áo em rồi buông ra, để em tựa vào lồng ngực mình.

Gia Linh cảm nhận cái chạm ấm áp tỏa ra từ nhiệt độ cơ thể của một con người, khóe mắt trong bỗng chốc lại một lần nữa ứa nước. Em cau mày, cắn chặt bờ môi cánh én xinh đẹp của mình, hệt như đang phải đấu tranh với những luồng suy nghĩ đan xen trong tâm trí. Chỉ sau một khoảnh khắc, em đã gói gọn mớ cảm xúc rối như mù của mình, ném chúng sang một bên rồi đẩy mạnh người nọ ra, để cơ thể tựa vào mảnh tường lạnh lẽo.

Quốc Duy phải lùi lại một bước, biểu cảm thất vọng dần lộ rõ. Anh hướng ánh mắt sâu tựa như đại dương về phía em, dùng giọng điệu trầm ấm thuyết phục con bé: “Em để anh kiểm tra xem có bị thương không đã nhé? Một chút thôi.”

“Em cảm ơn anh vì đã cứu em, và chỉ có thế thôi. Anh dừng lại ở đó đi, đừng tiến thêm bước nào nữa. Em tự lo cho mình được rồi.” Gia Linh cúi gằm mặt, cốt để người đối diện không phát hiện ra đôi mắt đỏ ửng và ngấn nước của mình.



“Linh, em bình tĩnh đã...” Quốc Duy nhẹ nhàng trấn an con bé, nhưng chưa kịp dứt câu, anh đã bị cắt ngang ngay tức khắc.

“Bình tĩnh cái gì, anh không hiểu à, anh thông minh đến vậy cơ mà!?” Em gần như thét lên, “Hay anh quên rồi vậy? Rằng em ghét anh, và dù anh có cố gắng đến mức nào đi chăng nữa, em cũng sẽ không bao giờ ngừng ghét anh. Đời em đủ khổ rồi, gặp anh nữa em sợ em phát điên luôn quá.”

“Em có biết mình đang nói gì không?” Anh buông thõng tay, sắc mặt theo đó càng lúc càng tối sầm lại.

“Anh về đi, cút khỏi cuộc sống của em. Em mong từ nay về sau sẽ không bao giờ phải thấy mặt anh nữa.” Gia Linh ngước lên, cố giữ vẻ thờ ơ, không để bất cứ một giọt nước mắt nào rơi khỏi khóe mi.

Khoảng cách vài bước chân dưới bầu trời đêm khiến cho cả hai kẻ mới chập chững tuổi đôi mươi không thể chạm đến được những suy nghĩ thật lòng của đối phương, cũng chẳng thể đối diện với cảm xúc của chính mình.

“Để anh đưa em về trọ đã nhé? Rồi em muốn anh đi đâu cũng được.” Quốc Duy kiên nhẫn đưa ra thỏa thuận.

“Đủ rồi đấy, em không cần, anh đừng cố chấp nữa.” Em đưa tay lên, không ngần ngại mà chỉ thẳng về phía đầu ngõ, buông lời xua đuổi.

“Ừm, anh hiểu rồi.”

Gia Linh nhắm chặt mắt, lặng lẽ lắng nghe từng tiếng bước chân chậm rãi vang lên giữa khoảng không gian tĩnh mịch của màn đêm. Đến tận khi những âm thanh ấy đã hoàn toàn biến mất, con bé mới dám tiến về phía khu trọ.

Gia Linh khóa chặt cửa phòng, cuộn tròn mình vào trong chăn ấm, bắt đầu bật khóc nức nở. Em liên tục đánh vào ngực trái, cào cấu da thịt trên cánh tay cho đến khi nó rỉ máu. Con bé cứ tự giằng xé mình như thế, nhưng nước mắt vẫn mãi chẳng chịu ngừng tuôn ra. Chúng cứ theo mớ cảm xúc đang bùng nổ mà rơi xuống lã chã từ nơi hốc mắt đã sớm ửng đỏ của em, thấm ướt một mảng chăn, lần nữa đặt dấu chấm kết thúc cho mối quan hệ không tên giữa hai người.

Mặt trăng dần rời bỏ bầu trời, nhường chỗ cho ánh mặt trời chói chang đến chiếu rọi muôn nhà. Những tia nắng ấm áp len lỏi qua rèm cửa, soi sáng căn trọ nhỏ, làm lộ ra gương mặt xinh đẹp ẩn dưới tấm chăn của một người còn đang chìm trong giấc ngủ. Chuông báo thức kêu lên khiến cho Gia Linh hơi giật mình, con bé nheo mắt, cố thích ứng với cái nắng ban mai, mãi mới có thể ngồi dậy.



Em uể oải bật điện thoại, thẫn thờ nhìn thông báo hiển hiện trên màn hình.

[Dương Ánh Vy: Quán mở lại rồi, nếu mày muốn thì mai qua nói chuyện nhé.]

Gia Linh đơ người ra một lúc. Sau đó, như vừa tỉnh ngủ, em bày ra biểu cảm bất ngờ, đọc đi đọc lại tin nhắn một vài lần rồi nhanh chóng vệ sinh cá nhân, thay đồ, trên vẻ mặt không giấu được nét cười.

Trong lúc ấy, ở quán cà phê nơi Gia Linh đang chuẩn bị đến, bầu không khí của một bàn có vẻ khá trầm lặng.

“Anh suy nghĩ kĩ chưa? Anh không hối hận chứ?” Ánh Vy gặng hỏi.

“Sao mà không hối hận được.” Quốc Duy hờ hững đáp, “Nhưng anh nghĩ kĩ rồi, cứ mãi giằng co thế này cũng không phải cách.”

“Em không biết Linh nghĩ thế nào, nhưng anh thích nó lâu thế rồi, anh cứ từ từ đã, đừng vì thế mà từ bỏ chứ, anh đã cố gắng biết bao nhiêu mà.”

“Em không cần thuyết phục anh đâu, hôm qua cũng không phải lần đầu tiên Linh nói vậy, chẳng qua do anh mặt dày không chịu buông thôi.” Anh khuấy ly cà phê, hướng mắt về phía dòng người tấp nập ngoài cửa sổ, “Em ấy đã cất công chối bỏ anh đến thế rồi, anh không muốn làm em ấy khổ sở thêm nữa.”

Nhận thấy Ánh Vy lựa chọn giữ im lặng, anh tiếp lời: “Mối quan hệ không tên này sẽ biến mất sớm thôi, dù sao từ đầu cũng chỉ có một mình anh duy trì.”

“Vậy là anh đã có quyết định của mình rồi nhỉ.” Ánh Vy khẽ nhướng mày.

“Anh mệt rồi, không theo đuổi em ấy nữa đâu.” Quốc Duy cong môi cười, nhún vai, hạ giọng buông ra một câu nhẹ bẫng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau