Sau Khi Tôi Cặp Kè Với Thế Thân Tra Công, Thì Crush Trở Về

Chương 70

Trước Sau
Gần đây tin tức vô cùng náo nhiệt, trừ scandal của Chu Giác Thanh ra thì chuyện khác chính là bộ phim “Khi Em Mỉm Cười” được Tây Đường đầu tư và Trình Kiến Du làm biên kịch đang lặng lẽ lên sóng trên đài Pineapple. Trước đó mấy ngày, chỉ dựa vào đoạn trailer tìm được trên thanh tìm kiếm của trang web đăng tải video, các công ty truyền thông lớn đều lên tiếng giễu cợt. Bộ phim còn chưa phát sóng đã bị đóng dính trên giá chữ thập của những bộ phim dở.

Phần lớn những người xem bộ phim này đều là fan của Lâm Chiếu, lực lượng chú tâm xem phim giống như muối bỏ biển. Huống hồ chuyện fan khen thần tượng là lẽ đương nhiên, không mấy người coi lời ba hoa đó là thật.

Bộ phim này có thể nổi lên chỉ đơn thuần là do duyên phận, có một vài trùm Blogger ở khu phim ảnh trên mấy trang web đăng tải video định làm mấy video xỉa xói bộ phim. Sau khi xem xong từng tập, bọn họ phát hiện ra bộ phim này thực sự rất hay.

Bộ phim này không nên gắn mác phim thần tượng mà nên gắn mác phim thần bí hài nhảm, không biết biên kịch đã làm thế nào mới có thể đồng thời lồng ghép giữa hài kịch và suy luận được như thế?

Thật khó có thể tưởng tượng khuôn mặt nhỏ của Lâm Chiếu lại khôi hài tới vậy, vừa mới xuất hiện các bình luận trực tiếp đều là “ha ha ha”. Nội dung phim lại càng đặc sắc, mỗi tập một câu chuyện nhỏ, tiết tấu dễ hiểu, xong nút thắt này lại tới nút thắt khác, cao trào xuất hiện nhiều lần, khiến cho người ta không nhịn được muốn mở não của biên kịch ra xem lối suy nghĩ của cậu như thế nào.

Điểm tiếc nuối duy nhất chính là biên kịch Trình Kiến Du thực sự không biết viết phim tình yêu. Tương tác tình cảm giữa nam chính và nữ chính thường xuyên khiến khán giả đầu đầy dấu chấm hỏi. Chỉ vậy thôi sao? Như thế là ở bên nhau rồi á? Khi nào thì yêu nhau vậy? Tại sao đã lên giường rồi?

Cũng may là nội dung phim xuất sắc, khuyết điểm không thể lấp được ưu điểm, ở trong cái ao phim suy tuận bí ẩn rồng cá hỗn tạp hiện nay thì đây cũng được xem như một bộ phim chế tác hoàn hảo, một bộ phim hay hiếm có. Những Blogger ban đầu còn muốn xỉa xói, bây giờ lại chuyển sang đề cử bộ phim, trở thành hệ thống cung cấp nước miễn phí góp phần tẩy trắng cho bộ phim bị dìm một cách không đáng này.

Cùng với số tập phát sóng của bộ phim, điểm đánh giá và số người xem đều tăng cao. Ngày phát sóng tập cuối còn đột phá hơn năm trăm triệu lượt xem. Lâm Chiếu trở thành đối tượng tạo sticker được ưa thích mới, không chỉ có fan của cậu sử dụng, trong album sticker của người ngoài ngành ít nhất cũng có mấy cái hình Lâm Chiếu. Cậu ta trở thành thần tượng đầu tiên được sử dụng sticker ngoài giới giải trí.

Bộ phim này đã nổi tiếng bằng một cách thức phù hợp với phim hài nhảm.

Hàng nghìn cư dân mạng đã để lại bình luận dưới Weibo của studio Minh Kiến, khẩn cầu Trình Kiến Du đi học làm thế nào để yêu. Biên kịch có tài hoa có năng lực như vậy, tại sao viết tình yêu lại gượng gạo đến thế?! Ngẫu nhiên sẽ có người nhắc tới bạn trai cũ của Trình Kiến Du là Giang Diễn, bên dưới sẽ có cả trăm bình luận trỉ chích, hai người đã chia tay cả tám trăm năm rồi, hai người không thể tự mình tỏa sáng hay sao, đừng nhắc tới tên người còn lại nữa.

Trình Kiến Du đọc lướt qua một lần, dùng tài khoản của studio để share mấy bài đăng bên Weibo chính thức của Tây Đường. Phải khó khăn lắm cậu mới viết được tình yêu trong phim, nhưng cư dân mạng có Hỏa Nhãn Kim Tinh. Cũng may là “Túi Da” là bộ phim tình anh em, nếu như viết tình yêu, e rằng lại là một màn tai nạn với người xem.

Cứ tiếp tục thế này không phải là kế lâu dài, Trình Kiến Du không thể viết phim hòa thượng cả đời được. Cậu quyết định xem lại tất cả các bộ phim điện ảnh về tình yêu kinh điển một lần. Nếu thực sự không được thì phải nghĩ cách khác.

Buổi sáng cậu xem liên tục mấy bộ phim tình yêu, buổi trưa để cho não nghỉ ngơi một chút. Studio bản plus ở bên cạnh đã khử mùi Formaldehyde xong, các khu chức năng cũng đã đầy đủ. Làm cái nghề biên tập cả ngày chỉ có ngồi, bả vai và hông thường không được tốt, cậu đã làm riêng một phòng tập thể thao, khi nhân viên nhàn rỗi có thể đánh tennis, chạy bộ, lao động kết hợp với thể thao.

Kỹ thuật đánh tennis của Trình Kiến Du đều phải cảm ơn Giang Diễn. Trong căn biệt thự ở vùng ngoại ô kia có sân tennis, mấy năm trước cậu đã đánh chung với Giang Diễn một khoảng thời gian, sau đó Giang Diễn chê kỹ thuật của cậu kém, đánh bóng không có sức, cho nên không chơi với cậu nữa. Trình Kiến Du lại tự mình chơi với máy ném bóng một thời gian nữa, sau đó cũng dần dần quên đi chuyện này. Bây giờ cậu có thể đỡ bóng, đánh với người trình độ hạng ba như Trần Khai một cách thành thạo, dễ như trở bàn tay.

Mấy lần qua lại, Trần Khai chống đầu gối thở hồng hộc, đầu chảy đầy mồ hôi, liên tục xua tay: “Không chơi nữa, không chơi nữa, trừ phi em nhường anh ba lượt.”

Trình Kiến Du mở nắp chai nước, uống một hơi, chậm rãi nói: “Được, nhường anh năm lượt.”

Trần Khai lập tức đứng thẳng người, nhặt vợt lên, đang định nói gì đó, bỗng dưng ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cửa. Trình Kiến Du quay đầu lại, Giang Diễn khoanh tay dựa vào khung cửa, dáng người cao lớn, gọn gàng sạch sẽ, giống như một người quản lý đang nhìn chăm chú vào trong sân.

Không biết Giang Diễn tới từ khi nào, lần trước gọi điện thoại tới studio hắn cũng ở đây, thật sự đã rất quen thuộc. Trình Kiến Du thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, lắc vợt bóng tennis trong tay, dời ánh mắt sang Trần Khai, “Có đánh nữa không?”

Trần Khai nhìn hai người bọn họ, gật đầu, “Đánh chứ! Anh phát bóng!”

Giang Diễn vẫn không nhúc nhích, nói nhẹ nhàng bâng quơ: “Trần Khai, phương pháp cầm vợt của anh không đúng, thử dùng cổ tay phát lực, lực cánh tay dồn vào cổ tay.”



Xem cờ không nói mới là quân tử, Trình Kiến Du nhíu mày, hoạt động gân cốt cổ tay, “Anh muốn vào sân hả?”

Giang Diễn liếc mắt nhìn Trình Kiến Du từ trên xuống dưới. Cậu mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng, chỉ có cổ tay là vài đường sọc đơn giản. Mái tóc hơi dài được cài lên bằng chiếc cài tóc không biết lấy đâu ra, cái trán nhẵn nhụi mượt mà lộ ra không sót chỗ nào lúc này đang đổ mồ hôi. Cả khuôn mặt thon gầy xinh đẹp bao phủ một lớp mồ hôi mỏng, trong trắng có hồng, giống như một quả đào mật vừa mới được hái xuống, khiến người ta chỉ muốn cắn một miếng.

“Được!” Giang Diễn có ý xấu xa, muốn nhìn thấy cậu đổ nhiều mồ hôi hơn.

Ngay sau đó, Trình Kiến Du đưa vợt của mình cho Giang Diễn. Hắn bất mãn nhìn cậu mấy giây, trên mặt cậu lại không có biểu cảm gì, “Anh không muốn chơi à?”

Giang Diễn không muốn nhưng vẫn cầm lấy cây vợt, bàn tay chạm vào nhiệt độ cơ thể còn sót lại và mồ hôi tay ẩm ướt của Trình Kiến Du. Hắn bất giác nắm chặt lấy, giống như nắm chặt một bộ phận cơ thể của cậu. Trình Kiến Du cũng không nhìn hắn, cậu cởi áo khoác, đi ra khỏi sân, dang đôi chân dài ngồi xuống ghế, vui vẻ nhìn vào trong sân.

Trần Khai không biết thực lực của Giang Diễn, tưởng rằng mình đã được lợi, một phút sau anh ta đã hối hận ngay rồi. Nếu như Trình Kiến du là Kim Cương Vĩnh Cửu* trên sân tennis thì ít nhất Giang Diễn cũng bắt đầu từ cấp bậc Vương Giả*. Hắn nhẹ nhàng tung bóng lên, động tác nhanh nhẹn, phát bóng lưu loát mạnh mẽ, góc độ rất hiểm khiến người ta khó mà phòng bị, hơn nữa còn hung mãnh như sói như hổ, tấn công dồn dập khiến đối phương không có cơ hội để thở gấp.

(Rank trong trò Vương Giả Vinh Diệu)

Trình Kiến Du nhìn rõ ràng cách đánh bạo lực cùng với ý chí sục sôi của Giang Diễn, bằng tốc độ nhanh nhất để khiến tâm thái đối thủ sụp đổ, làm đối thủ nhìn thấy bóng bay tới là cảm thấy áp lực nặng nề, dùng thời gian ngắn nhất để kết thúc chiến đấu.

Trần Khai không còn sức đánh trả, một mình chịu sức ép, mặt đỏ bừng giống như con tôm bị nấu chín, vừa chạy đón bóng vừa thở hồng hộc hét lên: “Lão đại, cứu!”

“Kiên trì thêm ba phút nữa.” Trình Kiến Du lấy điện thoại ra nhìn thời gian.

Trong lúc Giang Diễn phát bóng khẽ liếc nhìn cậu một cái, đuôi lông mày dương cao, ý bảo còn cần ba phút nữa sao? Trình Kiến Du coi như không nhìn thấy, chỉ ấn đồng hồ bấm giờ trên điện thoại, dùng ánh mắt cổ vũ Trần Khai.

Quả thực không cần dùng tới ba phút, Giang Diễn đánh một pha bóng cao lưu loát, cổ tay cử động linh hoạt, tự nhiên phóng khoáng, đẹp mắt và mạnh mẽ. Tình thế xấu khiến Trần Khai rã rời, chạy khắp sân đỡ bóng, khi chạy thẳng tới rìa sân, cuối cùng cũng nắm được một cơ hội phản công, nhưng anh ta đỡ bóng quá nhiều, hoa mắt chóng mặt, còn chưa kịp xác định phương hướng, hai tay nắm chặt vợt đã dồn sức đánh một cú. Bóng tennis chuyển động với tốc độ cao đập mạnh vào cạnh khung tennis bằng sắt tóe lửa, nháy mắt phi thẳng về hướng Trình Kiến Du.

Giang Diễn phản ứng cực nhanh, bước vội qua đó, nghiêng người dùng thân thể cản lại cú đánh này. Âm thanh va vào thân thể nặng nề vang lên, Giang Diễn kêu lên một tiếng đau đớn, bởi vì động tác quá vội, chân mất thăng bằng, ngã quỵ xuống đất, một tay hắn ôm bụng rên rỉ.

Trình Kiến Du giật mình, buông chai nước trong tay xuống, bước lên trước xem xét tình hình, “Anh không sao chứ?”

Giang Diễn chảy đầy mồ hôi, nhìn từ góc độ của Trình Kiến Du, đôi môi mỏng của hắn khẽ mím lại, mất mấy giây mới ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hai gò má khẽ phập phồng, giống như đang cố hết sức nhịn đau. Hắn nhỏ giọng: “Có hơi đau.”

“…”

Trình Kiến Du sững người, ngồi xổm xuống nhìn Giang Diễn, ngại ngùng hỏi: “Đập vào đâu rồi, có cần phải tới bệnh viện khám không?”

“Vào bụng.” Giang Diễn vươn tay nắm lấy bả vai cậu, khẽ ho vài tiếng, nói yếu ớt: “Không đi bệnh viện.”

Trần Khai cũng ngây ra, cúi đầu nhìn tay mình, ban nãy dùng sức lớn đến vậy sao?

Trình Kiến Du gắng sức đỡ Giang Diễn dậy, Giang Diễn không sử dụng chút sức lực nào, hắn ôm lấy bả vai Trình Kiến Du, dựa cả vào người cậu. Ở khoảng cách gần thế này, ngửi được mùi hương quen thuộc, cảm nhận được thân nhiệt của Trình Kiến Du, ăn bóng cũng đáng.



“Đau ở đâu?” Trình Kiến Du đỡ hắn ngồi lên ghế, nghiêm túc kiểm tra, ngón tay chỉ chỉ trong không khí, “Đau ở đây, hay là đau ở đây?”

Phán đoán xem có phải bộ phận quan trọng không, có cần phải tới bệnh viện không.

Hai tay Giang Diễn nắm chặt lấy cổ tay Trình Kiến Du, kéo lòng bàn tay cậu áp lên ngực hắn. Trình Kiến Du cảm nhận được trái tim đang đập từng nhịp phía dưới làn da khỏe mạnh nóng hầm hập. Giang Diễn vừa ho vừa yếu ớt nói từng chữ: “Ở đây là đau nhất.”

Trình Kiến Du muốn rút tay về, nhưng càng bị nắm chặt hơn, cậu dùng sức tách các ngón tay của Giang Diễn ra, nhìn từ trên cao xuống, nói rất bình tĩnh: “Tim anh đập rất khỏe, tạm thời không có nguy hiểm gì tới tính mạng.”

Giang Diễn khẽ nắm bàn tay, đôi mắt đen láy trong suốt chớp chớp, nhỏ giọng nói: “Trình Kiến Du, em nói chuyện càng ngày càng giống với cậu tôi.”

Trình Kiến Du không muốn để ý tới hắn, đứng thẳng người dậy, cầm chai nước lên, “Nếu như không còn việc gì nữa thì mời anh tự nhiên.”

“Tôi tới đây tìm em bắt em thực hiện lời hứa.” Giang Diễn khẽ nhếch cằm, ngửa mặt cười như không cười: “Em sẽ không quên việc mời tôi ăn cơm đấy chứ?”

Trình Kiến Du vẫn luôn nhớ chuyện này, “Lúc nào, ở đâu, anh tự quyết định đi.”

“Tối nay, nhà em.” Giang Diễn dõng dạc đưa ra yêu cầu, nhìn chằm chằm Trình Kiến Du, chờ đợi phản ứng của cậu.

Trình Kiến Du suy nghĩ, thấy không có gì bất tiện cả nên khẽ gật đầu, “Còn ba tiếng nữa tôi mới tan làm, năm giờ anh hẵng tới.”

Giang Diễn không kìm nổi nụ cười, đuôi mắt cong cong một cách tự nhiên, “Tôi không đi đâu cả, ở đây đợi em tan làm.”

“Tùy anh.”

Trình Kiến Du quay lưng lại với hắn, đi thẳng về văn phòng mà không quay đầu lại. Việc đầu tiên cậu làm là rửa tay, cậu mở vòi nước lạnh rửa qua rồi chậm rãi xoa đều nước rửa tay, từng đám bọt trắng nổi lên, dòng nước lạnh lẽo xả xuống lòng bàn tay cậu từng chút một giống như nhịp tim đập mạnh mẽ.

Nhớ tới điều này, cậu siết chặt bàn tay, ngửa cổ lên, khẽ hít thở.

Món nợ này làm thế nào cũng không thể trả sạch được.

Cả một buổi chiều, Trình Kiến Du buồn bực ngồi trong văn phòng, xem đoạn phim buổi casting mà trợ lý của đạo diễn Crompton gửi tới. Đều là những diễn viên có tên tuổi, mười mấy người tranh nhau giành một vai diễn, cái nghề diễn viên này đúng là phải nhìn trời để ăn cơm. Sự khác biệt giữa người có thiên phú và người không có thiên phú có thể nhìn thấy bằng mắt thường, rõ ràng là cùng một đoạn thoại, hai người khác nhau diễn lại có thể khác biệt như trời với đất.

Có mấy diễn viên không tệ, nhưng Trình Kiến Du vẫn chưa hoàn toàn hài lòng. Nam thứ của “Túi Da” đích thực là một đại ca xã hội đen, là côn đồ lớn lên trong phố người Hoa ở New York. Bố mẹ hắn làm công ở quán ăn, cả nhà sinh sống trong khu Manhattan xa hoa, đồi trụy, và kỳ quái, nhưng lại nghèo tới mức không có cơm ăn. Chỉ vì muốn lấp đầy bụng, hắn gia nhập vào hắc bang, nhưng không ngờ lại bước vào con đường không thể quay đầu.

Đây là một nhân vật vô cùng tàn bạo, không từ thủ đoạn và chỉ còn sót lại vài phần lương tri trong nội tâm. Những diễn viên này dáng vẻ lương thiện lịch sự, khuôn mặt tràn đầy hi vọng, không giống như tên côn đồ hạ lưu dưới đáy xã hội.

Mặt trời hạ xuống, Trình Kiến Du khép máy tính lại, vừa ra khỏi cửa studio đã nhìn thấy Giang Diễn ngồi dang chân trên sofa khu tiếp khách, hắn đang siết bàn tay đấm vào lòng bàn tay kia có vẻ mất kiên nhẫn. Nghe thấy tiếng bước chân, hắn ngồi thẳng lưng, nghiêm túc giống như đứa trẻ con đợi giờ tan học. Đôi mắt hung ác sắc bén kia rất đáng thương, lấp lánh ánh sáng chờ mong, hắn vội vàng hỏi: “Chúng ta có thể về chưa?”

Trình Kiến Du “Ừ” một tiếng, bất chấp làm ngơ hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau