Nông Môn Phúc Phi, Danh Chấn Thiên Hạ
Chương 8: Nghe Được Tin Dữ Té Xỉu 3
Triệu lão thái một mình nhìn bài vị của trượng phu, tay nhẹ nhẹ sờ bài vị, trong lòng khó chịu, tự thì thầm với chính mình: “Ông đó à, làm việc thiện tích đức cả đời, không nghĩ tới cuối cùng lại là như thế này.
Năm đó nếu không là ông, ta cũng đã chết, căn bản sống không đến bây giờ, cũng sẽ không có nhiều cháu chắt như vậy. Lúc trước chúng ta đã từng nói qua, về sau mặc kệ ai đi trước, đều được, ta đã đồng ý với ông, sau này cũng sẽ làm được. Ông cứ yên tâm đi đi, đừng nhớ thương người trong nhà…"
Ngọc Thành, Ngọc Hoa tuổi còn nhỏ, Liễu thị lại tái giá rồi, lúc này hai đứa đặc biệt sợ hãi, một tấc cũng không rời mà theo sát tổ mẫu.
Nước ấm đã nấu xong, Triệu lão thái cùng Triệu Linh Chi tắm rửa sạch sẽ, đổi lại quần áo trước kia.
Triệu lão thái đã gầy đi, quần áo trước kia dính chặt vào người; quần áo Triệu Linh Chi cũng rộng thùng thình, nhưng cũng đã ngắn, bởi vì vóc dáng cô đã cao hơn rồi.
Vân Thị dùng chút gạo còn sót lại trong nhà nấu hai chén cháo, múc cho bà bà một chén lớn, cho Triệu Linh Chi đựng một chén nhỏ.
Vân Thị nhỏ giọng nói: "Linh Chi, nãi nãi con tuổi đã cao, ăn nhiều cháo một chút, con ăn ít một chút, chờ Tam thúc của con mua gạo trở về, Nương lại làm cho con."
Trong nhà quẫn bách, Triệu Linh Chi nhẹ gật đầu, làm sao có thể tranh giành đồ ăn với một người già?
Tiểu bối phải hiếu kính với trưởng bối, trưởng bối cũng sẽ đau lòng cho tiểu bối.
Triệu lão thái nói cái gì cũng không đồng bằng lòng ăn chén cháo lớn, kiên trì bưng lấy chén cháo nhỏ: “Tuổi ta đã cao, tiêu hao ít, bây giờ vẫn còn chưa đói, cho Linh Chi ăn đi. Cái đứa nhỏ này đã chịu ấm ức rồi."
Lời này vừa nói ra, mắt Vân Thị lập tức đỏ lên, ôm Triệu Linh Chi khóc lớn: “Linh Chi à, Linh Chi của ta mệnh thật khổ, hoàn cảnh nhà ta thế này liệu có ai có ý muốn cưới Linh Chi của chúng ta nữa không?"
Triệu lão thái quát lớn: “Nói lung tung cái gì đấy, Linh Chi vẫn luôn luôn ở bên cạnh ta, làm việc ở trong phòng bếp, con bé ngoan ngoãn như vậy thiếu gì người muốn gả, nhất là Chu gia!"
Triệu Linh chi nghe đến Chu gia, lập tức mắt muốn trợn trắng. Cái dạng gia đình như Chu gia kia, cô tuyệt đối sẽ không gả qua đó đâu.
"À?" Vân Thị nghi hoặc, nhìn thấy biểu cảm nghiêm nghiêm túc của bà bà, lắp ba lắp bắp: “Cái này… cái này là sự thật sao?"
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Năm đó nếu không là ông, ta cũng đã chết, căn bản sống không đến bây giờ, cũng sẽ không có nhiều cháu chắt như vậy. Lúc trước chúng ta đã từng nói qua, về sau mặc kệ ai đi trước, đều được, ta đã đồng ý với ông, sau này cũng sẽ làm được. Ông cứ yên tâm đi đi, đừng nhớ thương người trong nhà…"
Ngọc Thành, Ngọc Hoa tuổi còn nhỏ, Liễu thị lại tái giá rồi, lúc này hai đứa đặc biệt sợ hãi, một tấc cũng không rời mà theo sát tổ mẫu.
Nước ấm đã nấu xong, Triệu lão thái cùng Triệu Linh Chi tắm rửa sạch sẽ, đổi lại quần áo trước kia.
Triệu lão thái đã gầy đi, quần áo trước kia dính chặt vào người; quần áo Triệu Linh Chi cũng rộng thùng thình, nhưng cũng đã ngắn, bởi vì vóc dáng cô đã cao hơn rồi.
Vân Thị dùng chút gạo còn sót lại trong nhà nấu hai chén cháo, múc cho bà bà một chén lớn, cho Triệu Linh Chi đựng một chén nhỏ.
Vân Thị nhỏ giọng nói: "Linh Chi, nãi nãi con tuổi đã cao, ăn nhiều cháo một chút, con ăn ít một chút, chờ Tam thúc của con mua gạo trở về, Nương lại làm cho con."
Trong nhà quẫn bách, Triệu Linh Chi nhẹ gật đầu, làm sao có thể tranh giành đồ ăn với một người già?
Tiểu bối phải hiếu kính với trưởng bối, trưởng bối cũng sẽ đau lòng cho tiểu bối.
Triệu lão thái nói cái gì cũng không đồng bằng lòng ăn chén cháo lớn, kiên trì bưng lấy chén cháo nhỏ: “Tuổi ta đã cao, tiêu hao ít, bây giờ vẫn còn chưa đói, cho Linh Chi ăn đi. Cái đứa nhỏ này đã chịu ấm ức rồi."
Lời này vừa nói ra, mắt Vân Thị lập tức đỏ lên, ôm Triệu Linh Chi khóc lớn: “Linh Chi à, Linh Chi của ta mệnh thật khổ, hoàn cảnh nhà ta thế này liệu có ai có ý muốn cưới Linh Chi của chúng ta nữa không?"
Triệu lão thái quát lớn: “Nói lung tung cái gì đấy, Linh Chi vẫn luôn luôn ở bên cạnh ta, làm việc ở trong phòng bếp, con bé ngoan ngoãn như vậy thiếu gì người muốn gả, nhất là Chu gia!"
Triệu Linh chi nghe đến Chu gia, lập tức mắt muốn trợn trắng. Cái dạng gia đình như Chu gia kia, cô tuyệt đối sẽ không gả qua đó đâu.
"À?" Vân Thị nghi hoặc, nhìn thấy biểu cảm nghiêm nghiêm túc của bà bà, lắp ba lắp bắp: “Cái này… cái này là sự thật sao?"
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất