Nông Môn Phúc Phi, Danh Chấn Thiên Hạ
Chương 15: Cây Óc Chó, Óc Chó Ngọt 3
"Vậy con cẩn thận một chút." Vân Thị nhắn nhủ, chỉ sợ nháy mắt, nhi nữ sẽ biến mất không thấy tăm hơi.
"Con biết rồi, mẫu thân." Triệu Linh Chi trả lời, thanh âm trong trẻo, ở trong rừng núi, nàng không có trở ngại.
Đi được khoảng hơn 40 mét, Triệu Linh Chi thấy một cây óc chó cao chừng 2m cao, trên cây chỉ có khoảng một trăm quả.
Quả óc chó có hơi nhỏ, màu xanh mang chút vàng, Triệu Linh Chi hái một quả ăn thử, hương vị không được ngon lắm.
Triệu Linh Chi để tay lên trên cây óc chó nhỏ, dị năng hệ Mộc liên tục không ngừng mà chuyển lên trên cái cây óc chó này, quả óc chó không ngừng biến lớn, cũng chuyển sang màu vàng, ẩn ẩn chút đỏ phơn phớt.
Những quả óc chó này ước chừng to bằng bằng quả óc chó, Triệu Linh Chi hái một quả, cắn một miếng, vừa giòn vừa ngọt.
Triệu Linh Chi vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ, lúc ở tận thế, dị năng hệ Mộc có thể thúc đẩy sự phát triển của thực vật, cải thiện hương vị của những cây trồng đột biến, chỉ có thể đạt tới trình độ không khó ăn.
Thực vật hiện tại đều là trạng thái nguyên sinh, giống loại rất nguyên thủy, hiện tại sau khi trải qua xúc tác được cải tiến, hương vị càng ngon hơn, có thể gọi là mỹ vị, kiếp trước Triệu Linh Chi từ nhỏ đến lớn chưa từng ăn qua quả óc chó ngon như vậy.
Sau khi ăn liên tục ăn hơn chục quả, Triệu Linh Chi mới dừng lại ra, hái toàn bộ óc chó trên cây, ước chừng nửa cái sọt.
Triệu Linh Chi cõng cái sọt đi qua, cầm hai bên tay hai quả: “"Nãi nãi, Nương, Ngọc Diễm, Ngọc Kỳ, ăn óc chó đi. Mọi người tay không sạch sẽ, con trực tiếp đút cho mọi người."
Triệu Linh Chi bỏ óc chó vào miệng họ, đút cho họ ăn.
Triệu lão thái ngạc nhiên vui mừng: “Linh chi, quả óc chó này thực ngọt, còn gì nữa không? Hái nhiều một chút."
Vân Thị cũng nhẹ gật đầu, đã rất lâu rồi không được nếm qua đồ ngọt, óc chó ngọt như vậy, quả thực có thể ngọt đến vào trong tim.
Triệu Linh Chi lắc đầu: “Cái cây óc chó kia không lớn, cao khoảng 2m cao, có thể là năm đầu tiên ra quả óc chó, cũng không nhiều, đã bị con hái toàn bộ."
Ngọc Viêm vừa ăn, vừa nói: "Nãi nãi, mẫu thân, con muốn ngày nào cũng được ăn óc chó ăn ngon như vậy, không bằng chúng ta đào cây óc chó trồng trong nhà chúng ta, như vậy thì không cần lo lắng sang năm óc chó kết quả bị người khác cướp mất."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Con biết rồi, mẫu thân." Triệu Linh Chi trả lời, thanh âm trong trẻo, ở trong rừng núi, nàng không có trở ngại.
Đi được khoảng hơn 40 mét, Triệu Linh Chi thấy một cây óc chó cao chừng 2m cao, trên cây chỉ có khoảng một trăm quả.
Quả óc chó có hơi nhỏ, màu xanh mang chút vàng, Triệu Linh Chi hái một quả ăn thử, hương vị không được ngon lắm.
Triệu Linh Chi để tay lên trên cây óc chó nhỏ, dị năng hệ Mộc liên tục không ngừng mà chuyển lên trên cái cây óc chó này, quả óc chó không ngừng biến lớn, cũng chuyển sang màu vàng, ẩn ẩn chút đỏ phơn phớt.
Những quả óc chó này ước chừng to bằng bằng quả óc chó, Triệu Linh Chi hái một quả, cắn một miếng, vừa giòn vừa ngọt.
Triệu Linh Chi vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ, lúc ở tận thế, dị năng hệ Mộc có thể thúc đẩy sự phát triển của thực vật, cải thiện hương vị của những cây trồng đột biến, chỉ có thể đạt tới trình độ không khó ăn.
Thực vật hiện tại đều là trạng thái nguyên sinh, giống loại rất nguyên thủy, hiện tại sau khi trải qua xúc tác được cải tiến, hương vị càng ngon hơn, có thể gọi là mỹ vị, kiếp trước Triệu Linh Chi từ nhỏ đến lớn chưa từng ăn qua quả óc chó ngon như vậy.
Sau khi ăn liên tục ăn hơn chục quả, Triệu Linh Chi mới dừng lại ra, hái toàn bộ óc chó trên cây, ước chừng nửa cái sọt.
Triệu Linh Chi cõng cái sọt đi qua, cầm hai bên tay hai quả: “"Nãi nãi, Nương, Ngọc Diễm, Ngọc Kỳ, ăn óc chó đi. Mọi người tay không sạch sẽ, con trực tiếp đút cho mọi người."
Triệu Linh Chi bỏ óc chó vào miệng họ, đút cho họ ăn.
Triệu lão thái ngạc nhiên vui mừng: “Linh chi, quả óc chó này thực ngọt, còn gì nữa không? Hái nhiều một chút."
Vân Thị cũng nhẹ gật đầu, đã rất lâu rồi không được nếm qua đồ ngọt, óc chó ngọt như vậy, quả thực có thể ngọt đến vào trong tim.
Triệu Linh Chi lắc đầu: “Cái cây óc chó kia không lớn, cao khoảng 2m cao, có thể là năm đầu tiên ra quả óc chó, cũng không nhiều, đã bị con hái toàn bộ."
Ngọc Viêm vừa ăn, vừa nói: "Nãi nãi, mẫu thân, con muốn ngày nào cũng được ăn óc chó ăn ngon như vậy, không bằng chúng ta đào cây óc chó trồng trong nhà chúng ta, như vậy thì không cần lo lắng sang năm óc chó kết quả bị người khác cướp mất."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất