Nông Môn Phúc Phi, Danh Chấn Thiên Hạ
Chương 35: Phòng Ở Với Ngân Lượng Đều Không Quan Trọng Bằng Người. 1
Tôn đại phu nhìn Triệu lão thái, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Hai ngày trước ta nhìn thấy Chí Hằng ở trong thành, muốn kê cho hắn một ít thuốc mang về, nhưng nó hắn ngược lại cái gì cũng không muốn, nói như thế nào cũng không cần! Chỗ thuốc này mặc dù rất đắt tiền, bây giờ không có tiền cũng không quan trọng, đợi sau khi chữa trị xong thì có thể kiếm tiền thì có thể trả sau cho ta cũng được, không cần phải gấp.
Triệu Chí Hằng ở sau lưng mẫu thân, biểu tình có vài phần mất tự nhiên.
Số tiền ít ỏi mà hắn kiếm được chỉ đủ để mua lương thực, nuôi sống những người trong nhà, hắn chỉ sợ cầm cầm chỗ thuốc đó được, trả không nổi, thì sẽ nợ tiền Tôn đại phu cả đời.
Triệu lão thái có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (*) mà nhìn nhi tử mình, cũng có chút đau lòng: “Tôn đại phu, cái đứa nhỏ Chí Hằng này tính tình giống như cha nó, là người thành thật, không thích mắc nợ người khác! Hiện tại chúng ta bán hạt óc chó, trong tay có chút tiền, ngài kiểm tra một chút, rồi kê đơn thuốc cho nó!"
Tôn đại phu gật đầu, nở nụ cười hài lòng, ông cũng không mong muốn nhi tử của bằng hữu cũ bởi vì không có tiền mà nhìn cái chân trở thành tàn tật què quặt: “Triệu tẩu, ta nhất định cố gắng hết sức!"
Tôn đại phu sai đồ đệ trong y quán, bưng một chậu nước ấm, lại để cho Triệu Chí Hằng rửa sạch chân, đi guốc gỗ.
Tôn đại phu cẩn thận kiểm tra, đồng thời tiến hành châm cứu, kê bảy thang thuốc uống, và hai bình thuốc cao bôi chân.
Triệu Chí Hằng đau lòng khi thấy được kê nhiều thuốc như vậy, hôm nay kiếm được bảy lượng bạc, đoán chừng phải tiêu tốn hơn phân nửa rồi.
Thật sự đúng là như thế, số thuốc đó tổng cộng lại, tiêu tốn năm lượng năm xu bạc.
Triệu lão thái liên tục cảm ơn, cầm lấy thuốc, cùng Triệu Chí hằng rời đi.
Triệu Chí Hằng tâm tình cực kỳ sa sút, buồn bực không vui.
Triệu lão thái vỗ vỗ đầu của hắn, cười nói: "Chí Hằng, vừa rồi Nương đã hỏi Tôn đại phu, cái chân này của con chỉ tiêu tốn thêm năm sáu mươi lượng bạc nữa, có lẽ có thể khỏi hẳn !"
Triệu Chí Hằng lắc đầu, tròng mắt đỏ hoe: “Nương, nhà chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Con không muốn liên lụy mọi người, khiến cho mọi người ăn trấu nuốt rau mà đói bụng."
Triệu lão thái cười nói: "Nếu như làm không ra tiền, thì đem phòng ở của nhà chúng ta bán đi! Cái sân lớn như vậy, lúc trước xây dựng còn tốn mất hơn một trăm lượng, có lẽ cũng đáng giá mấy đồng!"
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Triệu Chí Hằng ở sau lưng mẫu thân, biểu tình có vài phần mất tự nhiên.
Số tiền ít ỏi mà hắn kiếm được chỉ đủ để mua lương thực, nuôi sống những người trong nhà, hắn chỉ sợ cầm cầm chỗ thuốc đó được, trả không nổi, thì sẽ nợ tiền Tôn đại phu cả đời.
Triệu lão thái có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (*) mà nhìn nhi tử mình, cũng có chút đau lòng: “Tôn đại phu, cái đứa nhỏ Chí Hằng này tính tình giống như cha nó, là người thành thật, không thích mắc nợ người khác! Hiện tại chúng ta bán hạt óc chó, trong tay có chút tiền, ngài kiểm tra một chút, rồi kê đơn thuốc cho nó!"
Tôn đại phu gật đầu, nở nụ cười hài lòng, ông cũng không mong muốn nhi tử của bằng hữu cũ bởi vì không có tiền mà nhìn cái chân trở thành tàn tật què quặt: “Triệu tẩu, ta nhất định cố gắng hết sức!"
Tôn đại phu sai đồ đệ trong y quán, bưng một chậu nước ấm, lại để cho Triệu Chí Hằng rửa sạch chân, đi guốc gỗ.
Tôn đại phu cẩn thận kiểm tra, đồng thời tiến hành châm cứu, kê bảy thang thuốc uống, và hai bình thuốc cao bôi chân.
Triệu Chí Hằng đau lòng khi thấy được kê nhiều thuốc như vậy, hôm nay kiếm được bảy lượng bạc, đoán chừng phải tiêu tốn hơn phân nửa rồi.
Thật sự đúng là như thế, số thuốc đó tổng cộng lại, tiêu tốn năm lượng năm xu bạc.
Triệu lão thái liên tục cảm ơn, cầm lấy thuốc, cùng Triệu Chí hằng rời đi.
Triệu Chí Hằng tâm tình cực kỳ sa sút, buồn bực không vui.
Triệu lão thái vỗ vỗ đầu của hắn, cười nói: "Chí Hằng, vừa rồi Nương đã hỏi Tôn đại phu, cái chân này của con chỉ tiêu tốn thêm năm sáu mươi lượng bạc nữa, có lẽ có thể khỏi hẳn !"
Triệu Chí Hằng lắc đầu, tròng mắt đỏ hoe: “Nương, nhà chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Con không muốn liên lụy mọi người, khiến cho mọi người ăn trấu nuốt rau mà đói bụng."
Triệu lão thái cười nói: "Nếu như làm không ra tiền, thì đem phòng ở của nhà chúng ta bán đi! Cái sân lớn như vậy, lúc trước xây dựng còn tốn mất hơn một trăm lượng, có lẽ cũng đáng giá mấy đồng!"
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất