Nhân Sinh Thiên Hạ Do Ngươi Nắm Giữ

Chương 12:

Trước Sau
Thể Hà bồng theo Nguyệt Tử Liên trở về Hà Tịnh Cư, riêng Nguyệt Linh Phi lại cứ bị thái tử ôm trên tay, trừ khi hắn tự mình giao trả, nếu không cho dù là thân phận phụ mẫu như vương gia và vương phi cũng không có cách nào mở miệng đòi lại nhi tử được.

Chính phủ mới vừa rồi còn đông vui náo nhiệt hiện tại cũng chỉ có Nguyệt Lân vương đối diện với thái tử, nếu không cũng chỉ còn lại vài cái a hoàn và thị vệ.

Nguyệt Lân ngạc nhiên trước những hành động của thái tử, một người từ trước đến nay luôn tạo ra một lớp phòng bị cho bản thân, ngăn cách không để bất cứ ai đến gần mình, thái tử như vậy đối với hài tử mà hắn xem nhẹ lại vô cùng cẩn thận cùng sủng nịnh.

Nguyệt Lân chợt suy nghĩ, thái tử hiện giờ tuy chỉ mới tám tuổi nhưng từ khi vừa sinh ra đã mang trong mình sức mạnh Vân Ấn vô cùng lớn, lớn đến chưa ai biết được giới hạn của sức mạnh này sẽ đến đâu. Tất cả quan viên đại thần đều có thể nhìn thấy rất rõ, ngay đến cả bản thân hoàng đế cũng không có khả năng phản đối được ý muốn của thái tử, nếu thật sự có kẻ dám làm trái ý thái tử cũng chẳng khác nào tự mình tìm chết.

Vậy nếu như thái tử đã có hứng thú với nhi tử Nguyệt Linh Phi này của hắn, Nguyệt Lân cũng có thể nhờ vào cả Tử Liên và Linh Phi để giữ vững địa vị của mình. Nếu nói cần phải lấy lòng hoàng đế, chi bằng cứ làm việc có thể khiến thái tử cảm thấy cao hứng mới chính là cách làm tốt nhất.

Kỳ Nguyên tựa như có thể nhìn thấu được suy nghĩ của Nguyệt Lân vương, hắn đôi mắt hướng đến phía trước lại đột nhiên trầm giọng: “ Đừng nghĩ rằng ta không biết trong đầu ngươi đang chứa thứ gì, muốn dựa vào bản thái tử còn phải xem bản thân ngươi có thể làm được đến đâu.”

“ Thần không dám.”

“ Đối với y tốt một chút.” Kỳ Nguyên đột nhiên lạnh giọng: “ Nếu còn lập lại một lần, ta liền lấy đi cái mạng của ngươi.”

Biết được thái tử đang muốn nói đến chuyện gì, Nguyệt Lân vội vàng quỳ xuống: “ Thần đã hiểu rõ, xin thái tử bớt giận.”

Không cần chú ý đến Nguyệt Lân vương vẫn còn quỳ bên dưới, Kỳ Nguyên ôm oa nhi trên tay đứng lên. Hắn mắt lại đảo về Sa Lan vẫn còn chờ ở gần đó, cũng chính nhìn thấy a hoàn này bồng Linh Phi đến yến tiệc mới lên tiếng hỏi: “ Ở đâu?”

“ Dạ vâng thái tử điện hạ… ở… là…?”

“ Thái tử muốn hỏi Nguyệt thế tử bình thường ở nơi nào.”

Sa Lan còn đang lúng túng cũng sợ hãi không biết thái tử đột nhiên hỏi mình cái gì ở đâu, may mắn có thư đồng của thái tử giải thích mới rõ. Sa Lan nói vội: “ Dạ thưa điện hạ… là… là ở Thái Mộc cư. Nô… nô tỳ lập tức đưa thế tử trở về.”

“ Không cần.” Kỳ Nguyên nhìn oa nhi trong tay ngáp dài thêm một lần, đôi mắt to tròn cứ luôn chăm chú nhìn hắn hiện tại lại lim dim như sắp ngủ.



Văn Hiên là thư đồng bên cạnh thái tử đã ba năm, biết rõ tính cách Kỳ Nguyên không thích tiếp xúc với người khác nên hắn chủ động lên tiếng: “ Điện hạ, hay là cứ để thần chăm sóc cho thế tử.”

“ Y dường như muốn ngủ, ta cũng sẽ ở tại Thái Mộc cư, tự mình đưa đi là được rồi.” Thái Mộc Cư kia đã từng đến một lần, Kỳ Nguyên như vậy không cần Sa Lan dẫn đường vẫn có thể biết được mà bước tới, hắn ra lệnh: “ Đi thôi.”

“ Vâng thưa điện hạ.”

Linh Phi không biết mình đã ngủ từ lúc nào, y rất lâu rồi mới có thể ngủ một giấc ngon như vậy, không bị giật mình thức dậy lúc nửa đêm vì mấy giấc mộng đáng sợ. Y lúc mở mắt ra chắc cũng đã hừng đông, không giống bình thường chỉ có một mình nằm trên chiếc giường lớn, y đôi mắt to tròn chớp chớp vài lần ra vẻ ngạc nhiên.

Kỷ Nguyên nằm bên cạnh một tay vỗ vỗ trên người Linh Phi như muốn dỗ dành y, một tay lại chống đầu nhìn xem oa nhi tử lúc ngủ rồi tỉnh lại còn làm ra vẻ mặt ngạc nhiên như vậy nhìn mình. Hắn trầm giọng nói: “ Oa nhi nào cũng ham ngủ giống như ngươi vậy sao?”

Linh Phi lúc này mới chắc chắn mình không phải nhìn nhầm, y lập tức nhắm lại mi mắt giả vờ như đang ngủ. Y cố gắng nhớ lại, hình như bản thân lúc đó được Kỳ Nguyên bồng trên tay thì rất dễ chịu, cơn buồn ngủ lại cứ kéo tới liên tục rồi cuối cùng cũng không biết mình ngủ lúc nào. Nhưng chuyện quan trọng là tại sao thái tử vẫn còn ở đây, lại còn nằm ngay bên cạnh y như vậy.

“ Còn dám giả vờ với ta?” Kỷ Nguyên vừa nói tay lại vừa béo nhẹ lên cái má phúng phính thịt lại mềm mịn của oa nhi, hắn đột nhiên ngồi dậy lại lớn tiếng gọi: “ Văn Huân.”

Văn Huân luôn thức trực bên ngoài vừa nghe gọi đã lập tức đi vào trong: “ Vâng thưa điện hạ.”

“ Thế tử đã dậy rồi, bảo a hoàn kia mang đến một chút gì đó y có thể ăn được.”

“ Thần lập tức đi ngay.”

Linh Phi không quan tâm Kỳ Nguyên nói chuyện với Văn Huân, dù sao y hiện tại cũng chỉ có thể uống sữa để no bụng, uống đến phát ngán rồi. Linh Phi khó chịu hai bên má mình cứ bị hắn đùa nghịch đến vừa đau vừa nhột, tay hắn trên mặt y cứ không chịu yên hết sờ lại béo.

Linh Phi nhăn mặt nhỏ, đôi con ngươi đảo qua đảo lại nhìn tay hắn rồi liền bắt lấy, chỉ có tay của y bây giờ lại quá bé, cố gắng lắm cũng chỉ có thể nắm hết được hai ngón tay của Kỳ Nguyên, cái miệng nhỏ còn cố ý phát ra tiếng phản đối hắn hành hạ bờ má của mình: “ Oe a.. oa…!”

Thu hết những hành động đáng yêu của vật nhỏ vào trong mắt, Kỳ Nguyên như vậy lại càng muốn trêu chọc oa nhi. Hắn vẫn để hai ngón tay mình cho y nắm, tay kia lại sờ hết mắt, mũi, miệng rồi tới vành tai khiến Linh Phi nhột không chịu được mà phải phát ra tiếng cười vang.

Linh Phi ngọ nguậy người vừa cười vừa muốn tránh né lại không thể tránh, y thầm mắng: “ Đừng có sờ nữa, bộ ta là đồ chơi của ngươi sao?”



“ Ở đây.” Tay Kỳ Nguyên chợt ngừng lại ở sau vành tai của oa nhi, hắn đôi mắt tập trung vào đó lại nói: “ Nơi này vậy mà lại có một vết bớt nhỏ rất khó nhìn thấy.”

Linh Phi chớp mi mắt, y nghĩ: “ Có hay không thì vị trí đó ta cũng không thể tự mình nhìn thấy được.”

Nhưng hình như trước giờ cũng chưa có ai phát hiện ra sau vành tai Linh Phi lại có một vết bớt nhỏ, ngay cả Sa Lan bình thường tắm rửa cho y cũng không có chú ý thấy. Như vậy chứng tỏ Kỳ Nguyên thái tử này đặc biệt để ý đến Linh Phi, đến vết nhỏ như vậy sau vành tai rất khó thấy cũng nhận ra?

Kỳ Nguyên không biết là đang suy nghĩ cái gì, hắn đột nhiên từ trên người lấy ra một vật gì đó. Linh Phi khi vừa trông thấy thì liền giật mình nhớ lại, đó không phải là miếng ngọc bội hình kỳ lân y đã từng nhìn thấy trong phòng ngủ của mình đời trước sao?

Kỳ Nguyên không quan tâm vẻ mặt kỳ lạ của Linh Phi, vì y vẫn còn nhỏ nên hắn lấy hoàng cẩm thạch vòng dây mang qua cổ Linh Phi mới nói: “ Đây là bội ngọc bản thái tử luôn mang theo bên người, trên đó còn có khắc tên của ta. Từ nay ngươi giữ lấy thứ này, bất luận kẻ nào cũng không dám gây khó dễ.”

Từ mỗi hành động cử chỉ dịu dàng sợ vô tình làm y bị đau, cũng cả giọng nói tựa như lạnh lùng vô cảm lại là sự quan tâm trân trọng. Linh Phi từ từ bị con người này làm cảm động, y không thể nào nhìn ra được hắn lại chính là vị bạo quân tàn bạo giết hại trung thần, huyết tẩy thành trì địch quốc về sau. Người có thể thật tâm đối đãi Linh Phi, sợ làm đau một oa nhi mới ra đời như y thật sự sẽ trở thành con người máu lạnh vô tình như vậy sao?

Linh Phi đột nhiên có một suy nghĩ, nếu thật sự Thường Hy đã chết, nếu thật sự không còn cách nào để trở về. Y ở lại thế giới này, tiếp tục làm Nguyệt Linh Phi cũng được chứ?

Linh Phi chưa từng nghĩ mình sẽ giống như trong truyền thuyết mà Linh Như và ông Khang Dương đã nói, có thể cứu thế giới này hỏi sự diệt vong. Thế nếu y đã sinh ra ở bảy ngàn năm trước, thời điểm mọi thứ vẫn còn chưa xảy ra tất cả, Linh Phi tự hỏi mình có thể nào cảm hóa được con người này, y liệu có thể thật sự khiến hắn không trở nên như vậy máu lạnh vô tình, có thể thay đổi được tương lai?

Nhìn oa nhi hai bàn tay nhỏ xíu nắm nắm lấy bội ngọc được hắn đeo trên ngực y, Kỳ Nguyên mặt vẫn không thay đổi dáng vẻ lãnh đạm lại khẽ lên tiếng: “ Phi nhi.”

“ A…” Linh Phi giật mình một lần, y tựa như đang nghe lại bên tai câu nói vừa ấm áp cũng lại đáng sợ lúc ở hầm mộ đó.

“ Đã tìm được ngươi rồi Phi Nhi, lại không thể một lần nữa thoát khỏi tay ta.”

Vừa nghe lại một tiếng gọi “ Phi nhi ” này tựa như kéo Linh Phi trở lại với khi đó bị vòng tay rộng lớn của hắn ôm lấy từ phía sau, y chợt nghĩ mình có quá nhiều điều không hiểu. Khi đó y vẫn là Thường Hy, vậy thật ra “ Phi nhi ” mà hoàng đế diệt thế Kỳ Nguyên đó đang tìm lại là ai đây?

“ Vật mà bản thái tử tặng cho ngươi, có thích hay không?”

“ Oe… a.” Linh Phi nhìn vào gương mặt vừa lạnh lại có chút gì đó cảm thấy cô độc của Kỳ Nguyên, y đôi môi lại hé lên nụ cười. Y không biết thật ra hoàng đế diệt thế muốn tìm là ai, thế nhưng người trước mặt y lúc này vẫn chỉ là thái tử Kỳ Nguyên mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau