Nhân Sinh Thiên Hạ Do Ngươi Nắm Giữ

Chương 13:

Trước Sau
“ Thái tử điện hạ.”

Nghe thấy tiếng Văn Huân bên ngoài cửa, Kỳ Nguyên bế Linh Phi trên tay rời giường. Hắn mang theo y lại bên cạnh bàn gỗ mới ngồi xuống ghế lên tiếng: “ Vào đi.”

Được sự đồng ý của thái tử, Sa Lan và Sa Lam mới mang theo y phục, khăn, nước nóng và cả một chén sữa cho Linh Phi vào trong phòng. Sa Lan từ đêm qua lúc thái tử ra lệnh để hắn trông chừng thế tử khi ngủ đã luôn lo lắng, nàng thậm chí cả đêm qua không ngủ được chờ đến bây giờ để xem thế nào.

Mang chén sữa đặt đến trước mặt Kỳ Nguyên, Sa Lan lén lút nhìn qua thế tử trên tay hắn. Xem Linh Phi như vậy không có việc gì, so với bình thường mỗi khi y thức dậy chỉ im lặng nhìn trần nhà bây giờ trông gương mặt nhỏ còn có chút vui vẻ hơn, Sa Lan lúc này mới an tâm thở phào nhẹ nhõm rồi lui ra ngoài.

Văn Huân để ý một chút có thể nhận ra a hoàn này đang lo lắng cho chủ tử chỉ mới hơn ba tháng tuổi của mình, cũng chẳng trách được lo lắng như vậy, thái tử điện hạ trước nay đều tạo cho mọi người cảm giác hắn dù tuổi nhỏ nhưng đã vô cùng đáng sợ, máu lạnh vô tình, ngay cả huynh đệ tỷ muội còn có thể ra tay. Đột nhiên lại cứ ôm trên tay một oa nhi như vậy, ngay hắn là thư đồng bên cạnh ba năm cũng không thể nào hiểu nổi.

Văn Huân đợi hai a hoàn kia đều lui ra ngoài rồi mới lên tiếng nói: “ Điện hạ, vương gia cùng vương phi từ sớm đã ở bên ngoài chờ thỉnh an. Không biết điện hạ muốn hay không triệu bọn họ vào?”

“ Không cần.” Kỳ Nguyên lạnh giọng: “ Bảo bọn họ đều trở về cả đi.”

Kỳ Nguyên điều chỉnh một chút bế oa nhi sang một tay để y nằm ngay ngắn, hắn một tay lại đút muỗng sữa cho Linh Phi. Y cái miệng nhỏ vì sự vụng về khi chưa từng chăm sóc qua bất luận ai của Kỳ Nguyên, liên tục khiến sữa bị tràn ra ngoài.

Văn Huân có chút khó xử, hắn suy nghĩ rồi lại lấy hết can đảm lên tiếng: “ Điện hạ, họ dù sao cũng là vương gia và vương phi. Nói thân cận cũng chính là huynh trưởng của hoàng hậu, giữ mối quan hệ đôi bên sẽ cùng có lợi.”

“ Ngươi đang ra lệnh cho bản thái tử?”

Nhìn thấy Kỳ Nguyên liếc mắt về phía mình, Văn Huân biết đã khiến hắn không vui nên lập tức cúi đầu: “ Là thần vượt quá thân phận, xin điện hạ trách phạt.”

“ Lui ra ngoài.”

“ Tuân lệnh điện hạ.”



Văn Huân là một người thông minh uyên bác, hắn đến làm thư đồng cho Kỳ Nguyên lại rất trung thành cũng sẽ biết giới hạn của bản thân nên ngừng lại ở đâu. Nếu vừa rồi à kẻ khác chỉ sợ đã khiến Kỳ Nguyên chẳng cần suy nghĩ đã dễ dàng lấy đi tính mạng, thái tử vốn căm ghét việc mình bị lợi dụng hoặc cần phải lợi dụng kẻ khác. Hắn chỉ cần tự chính mình cũng có thể giữ lấy địa vị cũng như quyền lực của bản thân, vì vậy vị cữu cữu này hắn vốn chưa từng để đến trong mắt.

Kỳ Nguyên lấy một chiếc khăn nhẹ nhàng lau qua bờ môi nhỏ của oa nhi, hắn trầm giọng: “ Ngươi mau lớn một chút cho ta, có biết không?”

“ Đâu phải người ra lệnh ta liền có thể lớn ngay được chứ.” Linh Phi hé miệng cười, còn phát ra tiếng “ oa oe “ làm một chút ít sữa còn lại trong miệng lại phì phò trào ra ngoài.

“ Ngươi thật là.” Kỳ Nguyên nhìn oa nhi than một tiếng, hắn đột nhiên tay nâng lên cao hơn một chút, đầu cũng cúi xuống hôn nhẹ trên bờ môi nhỏ của Linh Phi, tiện đó lại liếm đi vết sữa lưu trên đó.

Linh Phi ngây ngốc một hồi mới bắt đầu nhận ra mình vừa bị ăn đậu hủ, cười cũng cười không nổi, cái mặt nhỏ nhăn lại mếu máo: “ Nụ hôn của ta, nụ hôn đầu của ta. Ngươi như vậy lại dám cướp đi nụ hôn đầu hơn mười tám năm của ta…”

Nhìn miệng nhỏ của y mếu máo tựa như sắp khóc, Ký Nguyên cũng sẽ không nghĩ đến một oa nhi như vậy sẽ đang trách mắng hắn cướp nụ hôn đầu của mình. Kỳ Nguyên vụng về đung đưa tay, hắn lại dịu dàng nói: “ Ngoan nào, đừng khóc. Ta cho ngươi ăn no, mau cười cho bản thái tử xem.”

“…”

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Nguyệt Lân cùng Thể Hà từ khi mặt trời chưa qua núi đã thức dậy, bọn họ đến Thái Mộc cư ở bên ngoài chờ đợi lâu như vậy chỉ để thỉnh an thái tử, cuối cùng lại bị thư đồng bên cạnh hắn đuổi khéo trở về.

Thể hà trong lòng không vui, nàng khó chịu nói: “ Thái tử thật ra đang muốn làm cái gì?”

“ Phu nhân.”

“ Tự mình đến ở trong Thái Mộc cư vắng lặng cũng không cần thêm kẻ hầu người hạ, còn để chúng ta ở bên ngoài chờ lâu như vậy cũng không triệu kiến gặp mặt. Thái tử là muốn để hoàng hậu đến hỏi tội chúng ta hay sao?”

“ Nàng nhỏ tiếng một chút.” Thấy thê tử ngồi trên ghế không vui, Nguyệt Lân đi lại gần nắm lấy tay nàng: “ Phu nhân không cần phải khó chịu, nàng như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe.”



“ Nhưng…”

“ Nghe ta nói, thái tử hiện giờ ở vương phủ chính là cơ hội của chúng ta để lấy lòng người. Hoàng hậu để người ở đây cũng là vì mục đích đó, nhưng chỉ cần bất cẩn một chút, cho dù nương nương không hỏi tội cũng sẽ có người khác tìm cách hỏi tội chúng ta, nàng có biết hay không.”

Thể Hà im lặng không nói, Nguyệt Lân lại tiếp: “ Bỏ qua chuyện đó, xét đến hiện tại thái tử là người thế nào nàng còn chưa nhìn thấy hay sao? Dám đắc tội với người chỉ có một con đường chết, vì vậy từng hành động và lời nói đều phải cẩn thận.”

“ Vậy còn Phi nhi thì sao, vương gia người định mặc kệ nó như vậy?”

“ Cứ để điện hạ làm theo ý thích đi, người chắc là nhìn thấy Phi nhi có chút đáng yêu, chờ qua một thời gian cảm thấy hết hứng thú cũng sẽ không có chuyện gì nữa, nàng an tâm đi.”

“ Vương gia người không nhìn ra hay sao?” Thể Hà buồn bực nói: “ Lúc ở yến tiệc mọi người chỉ là nói lời chúc mừng hoàng thượng đã ban hôn Liên nhi cho thái tử, nhưng người lại có thái độ như vậy. Thái tử rõ ràng không hề có ý định sẽ làm theo ý muốn của hoàng thượng và hoàng hậu, bây giờ cố ý dùng Phi nhi như một con cờ để lợi dụng, chính là muốn chối bỏ Liên nhi của chúng ta.”

“ Cho dù sự thật là vậy đi chăng nữa, nàng cũng chỉ có thể nhìn mà không được phép nói.” Nguyệt Lân nghiêm mặt: “ Tuy rằng thái tử điện hạ có chút đáng sợ, cũng không biết trước được người muốn làm cái gì. Thế nhưng điện hạ trước nay vẫn chưa làm ra việc gì đại nghịch bất đạo, làm trái ý của hoàng thượng, người vẫn chưa từ chối mối hôn sự này, có nghĩa Liên nhi sau này vẫn sẽ là chính phi của thái tử. Không có việc gì phải lo lắng cả, có hiểu không?”

“ Vương gia.”

“ Nàng suy nghĩ kỹ thử xem, thái tử đối với Phi nhi thật có hứng thú như vậy đối với chúng ta lại là chuyện tốt. Thêm cả Liên nhi sau này sẽ là thê tử của người, chúng ta còn lo lắng địa vị và quyền lực của mình sẽ bị đe dọa đến sao?”

“ Nhưng…” Thể Hà nhỏ giọng: “ Nhưng thái tử trước mặt bá quan văn võ làm nghịch ý hoàng thượng, người như vậy chắc chắn sẽ khiến hoàng thượng không vui, liệu rằng chức vị thái tử này có thể giữ được hay không?”

“ Đây lại là việc chúng ta không cần quan tâm đến.” Nguyệt Lân đối với lời của thê tử vừa nói lại không một chút lo lắng, hắn bình tĩnh lên tiếng: “ Ân Ly quốc ta những triều đại sau này quyền lực mỗi lúc bị suy giảm, bên ngoài kia đã có biết bao nhiêu kẻ dòm ngó muốn kết thúc thời thế cường đại của Ân Ly quốc nắm quyền cai trị. Ngay sau khi đại hoàng tử ra đời đã mang sức mạnh lớn như vậy, đó cũng như một sợi dây cứu mạng đến đúng lúc.”

“ Hoàng thượng lập tức phong đại hoàng tử trở thành thái tử, triều cục lại trở nên ổn định hơn. Cho dù hoàng thượng luôn cho rằng mình có thể kiểm soát được thái tử, nhưng đến lúc nhận ra bản thân không có khả năng đó thì cũng đã quá muộn."

" Thái tử chỉ mới tám tuổi đã có sức mạnh Vân Ấn lớn hơn cả hoàng đế, lại là một người không để cho kẻ khác có khả năng nắm được quyền điều khiển mình. Địa vị thái tử này, cho dù hoàng thượng muốn phế, cũng chưa chắc có khả năng phế được.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau