Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều (Xuyên Sách)
Chương 40
Sao lại hôn mê nhanh như vậy?
Tưởng Chính Hoa đỡ lấy đầu người đàn ông, ánh mắt khinh miệt đánh giá hắn ta, ngoại trừ khuôn mặt này có thể có chút đáng xem, vóc người cùng phẩm đức đều là thuộc loại phế, Chung Bảo Ý làm sao lại có thể yêu một nam nhân nhân phẩm bại hoại còn vô dụng như vậy?
Thậm chí vì ly hôn với anh mà còn không thèm để ý đến hậu quả của luật hôn nhân quân đội, ngay cả gia sản cũng có thể từ bỏ, không lấy cái gì.
Đang nghĩ ngợi, bên tai bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân, anh nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ, giờ đã là giữa trưa, đoán chừng đã có người tan tầm, cũng có thể tiếng kêu cứu mạng vừa rồi của người đàn ông này bị người khác nghe được.
Tưởng Chính Hoa rất nhanh đem người đàn ông đặt xuống đất, sau đó ngồi xổm, đưa tay vỗ vỗ mặt hắn, thanh âm lạnh thấu xương: "Tiểu tử, đây mới chỉ là bắt đầu thôi, mày phải cố chịu đấy, ông đây còn chưa xong đâu!"
Khi Hà Hiểu Phong tỉnh lại phát hiện mình đã nằm ở trong bệnh viện, phía trên có ánh đèn chói lòa, bên tai là âm thanh của bác sĩ và y tá đang đối thoại.
Thấy hắn ta mở mắt, bác sĩ lập tức nói: “Đã tỉnh rồi hả, có thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Hà Hiểu Phong hiện tại cảm thấy không thoải mái, hắn ta chỉ cảm thấy mình bị gãy tay, chân cũng gãy, phần bụng giống như bị ô tô cán qua, toàn thân đau đến mức không nói được, một lát sau, hắn ta mới chậm rãi nói: “Văn kiện của tôi đâu?”
Bác sĩ im lặng, người này bị người ta đánh đến mức này, không lo lắng cho thân thể của mình ngược lại lo lắng cho văn kiện đầu tiên, không biết bên trong là vàng hay là thứ gì đáng tiền, chỉ nói: “Ở đầu giường, văn kiện kia có thể quan trọng bao nhiêu, trước tiên giữ gìn sức khỏe của mình rồi hãng rồi nói sau.”
Hà Hiểu Phong nghe vậy nghiêng đầu nhìn thoáng qua, văn kiện đúng là đặt ở đầu giường, hắn ta thở dài một hơi, giấy chứng nhận ly hôn này, được hắn ta bỏ ra tới năm trăm tệ mua về, không thể xảy ra vấn đề!
Bác sĩ nhìn hắn ta mở miệng hồi lâu cũng không nói lời nào, sau đó tự nhủ: “Chúng tôi đã làm kiểm tra tổng quát cho cậu, tay trái của cậu bị gãy xương, bên trong khoang bụng có chút xuất huyết, xương ống chân đùi phải tuy có chút vỡ ra nhưng không lệch vị trí ban đầu quá nhiều, nói tóm lại không tính là thương thế quá nghiêm trọng, nhưng vẫn phải nằm viện mấy ngày để quan sát.”
Hà Hiểu Phong là tài xế, vừa nghe nói tay hắn ta bị gãy, chân cũng gãy, bên trong khoang bụng còn xuất huyết, vậy mà trong mắt của bác sĩ còn không không tính đây là thương thế nghiêm trọng, hắn ta suýt chút nữa thì đứt hơi không thở nổi.
Nhưng lúc này hắn ta không còn chút sức lực nào để tranh luận với bác sĩ, không đợi hắn ta mở miệng, bác sĩ lại hỏi: “Đúng rồi, vừa rồi có mấy người thấy cậu bị té xỉu ở chỗ nhà kho, có phải cậu đánh nhau với người ta không, cần tôi báo cho công an không?”
Chuyện vừa rồi quá đột ngột, rõ ràng người đàn ông kia đến có chuẩn bị, Hà Hiểu Phong căn bản không nhìn thấy mặt của hắn, chỉ cảm thấy thanh âm của hắn phi thường lạ lẫm, khiến hắn ta cũng không nhận ra, thế nhưng trong lúc nhất thời hắn ta cũng không biết rốt cuộc mình đắc tội người nào.
Không biết phải làm sao, ý nghĩ này vừa lướt qua khỏi não, đột nhiên hắn ta liền nghĩ đến một người, thế nhưng người đàn ông kia nhiều năm ở bên ngoài, mới trở về cùng lắm một tuần, tối hôm qua Chung Bảo Ý còn đuổi theo người đàn ông kia không rõ tình hình, cho nên anh không biết điều gì mới đúng.
Tưởng Chính Hoa đỡ lấy đầu người đàn ông, ánh mắt khinh miệt đánh giá hắn ta, ngoại trừ khuôn mặt này có thể có chút đáng xem, vóc người cùng phẩm đức đều là thuộc loại phế, Chung Bảo Ý làm sao lại có thể yêu một nam nhân nhân phẩm bại hoại còn vô dụng như vậy?
Thậm chí vì ly hôn với anh mà còn không thèm để ý đến hậu quả của luật hôn nhân quân đội, ngay cả gia sản cũng có thể từ bỏ, không lấy cái gì.
Đang nghĩ ngợi, bên tai bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân, anh nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ, giờ đã là giữa trưa, đoán chừng đã có người tan tầm, cũng có thể tiếng kêu cứu mạng vừa rồi của người đàn ông này bị người khác nghe được.
Tưởng Chính Hoa rất nhanh đem người đàn ông đặt xuống đất, sau đó ngồi xổm, đưa tay vỗ vỗ mặt hắn, thanh âm lạnh thấu xương: "Tiểu tử, đây mới chỉ là bắt đầu thôi, mày phải cố chịu đấy, ông đây còn chưa xong đâu!"
Khi Hà Hiểu Phong tỉnh lại phát hiện mình đã nằm ở trong bệnh viện, phía trên có ánh đèn chói lòa, bên tai là âm thanh của bác sĩ và y tá đang đối thoại.
Thấy hắn ta mở mắt, bác sĩ lập tức nói: “Đã tỉnh rồi hả, có thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Hà Hiểu Phong hiện tại cảm thấy không thoải mái, hắn ta chỉ cảm thấy mình bị gãy tay, chân cũng gãy, phần bụng giống như bị ô tô cán qua, toàn thân đau đến mức không nói được, một lát sau, hắn ta mới chậm rãi nói: “Văn kiện của tôi đâu?”
Bác sĩ im lặng, người này bị người ta đánh đến mức này, không lo lắng cho thân thể của mình ngược lại lo lắng cho văn kiện đầu tiên, không biết bên trong là vàng hay là thứ gì đáng tiền, chỉ nói: “Ở đầu giường, văn kiện kia có thể quan trọng bao nhiêu, trước tiên giữ gìn sức khỏe của mình rồi hãng rồi nói sau.”
Hà Hiểu Phong nghe vậy nghiêng đầu nhìn thoáng qua, văn kiện đúng là đặt ở đầu giường, hắn ta thở dài một hơi, giấy chứng nhận ly hôn này, được hắn ta bỏ ra tới năm trăm tệ mua về, không thể xảy ra vấn đề!
Bác sĩ nhìn hắn ta mở miệng hồi lâu cũng không nói lời nào, sau đó tự nhủ: “Chúng tôi đã làm kiểm tra tổng quát cho cậu, tay trái của cậu bị gãy xương, bên trong khoang bụng có chút xuất huyết, xương ống chân đùi phải tuy có chút vỡ ra nhưng không lệch vị trí ban đầu quá nhiều, nói tóm lại không tính là thương thế quá nghiêm trọng, nhưng vẫn phải nằm viện mấy ngày để quan sát.”
Hà Hiểu Phong là tài xế, vừa nghe nói tay hắn ta bị gãy, chân cũng gãy, bên trong khoang bụng còn xuất huyết, vậy mà trong mắt của bác sĩ còn không không tính đây là thương thế nghiêm trọng, hắn ta suýt chút nữa thì đứt hơi không thở nổi.
Nhưng lúc này hắn ta không còn chút sức lực nào để tranh luận với bác sĩ, không đợi hắn ta mở miệng, bác sĩ lại hỏi: “Đúng rồi, vừa rồi có mấy người thấy cậu bị té xỉu ở chỗ nhà kho, có phải cậu đánh nhau với người ta không, cần tôi báo cho công an không?”
Chuyện vừa rồi quá đột ngột, rõ ràng người đàn ông kia đến có chuẩn bị, Hà Hiểu Phong căn bản không nhìn thấy mặt của hắn, chỉ cảm thấy thanh âm của hắn phi thường lạ lẫm, khiến hắn ta cũng không nhận ra, thế nhưng trong lúc nhất thời hắn ta cũng không biết rốt cuộc mình đắc tội người nào.
Không biết phải làm sao, ý nghĩ này vừa lướt qua khỏi não, đột nhiên hắn ta liền nghĩ đến một người, thế nhưng người đàn ông kia nhiều năm ở bên ngoài, mới trở về cùng lắm một tuần, tối hôm qua Chung Bảo Ý còn đuổi theo người đàn ông kia không rõ tình hình, cho nên anh không biết điều gì mới đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất