Lén Lút Yêu Đương Trong Giới Giải Trí Là Trải Nghiệm Gì?
Chương 7
Biên Bá Hiền cũng cảm thấy tóc mình dài rồi, nhưng không muốn ra ngoài, cậu luôn thích đóng kén ở nhà mà.
Phác Xán Liệt đi tụ tập với Ngô Thế Huân, hắn vốn muốn đưa Biên Bá Hiền theo, Biên Bá Hiền không chịu, cậu nói thà ở nhà nằm chơi di động còn hơn.
Trước khi Phác Xán Liệt ra ngoài, Biên Bá Hiền còn không quên nhắc hắn đừng uống quá nhiều rượu.
Phác Xán Liệt say là sẽ thích chơi điên chơi khùng, vờn cậu quá sức, lúc xỉn sẽ không có một giây nào là an tĩnh.
Biên Bá Hiền nằm ngủ trên ghế sa lon. Cuối cùng bị cuộc điện thoại đánh thức, cậu thấy ầm ĩ bèn quăng gối ôm trên tay sang một bên, khoai tây chiên đặt trên đùi cũng rơi rải rác đầy đất.
Cửa sổ không được rèm che chắn, Biên Bá Hiền nhìn bầu trời tối om bên ngoài, bắt máy, Ngô Thế Huân nói với cậu bằng giọng điệu bất đắc dĩ: “Anh, anh Xán Liệt lại say rồi.”
Biên Bá Hiền thở dài, vuốt tóc ra sau, đè nén lửa giận đang bốc lên ngùn ngụt, tiếp lời: “Hai mươi phút sau anh đến, chăm sóc tốt cho anh cậu nha.”
Thay đồ ở nhà ra, đội mũ tai bèo, đeo khẩu trang, mắt kính, Biên Bá Hiền tận lực che chắn kín bưng, có điều thấy cũng sắp khuya, số cậu vẫn khá đỏ, hẳn là paparazzi sẽ không ẩn hiện vào lúc này.
Biên Bá Hiền lái xe mình đi, vội vàng đến nhà Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân lảo đảo mở cửa, chỉ về phía Phác Xán Liệt đang giãy nảy khóc lóc om sòm trên ghế sa lon: “Rốt cuộc anh cũng tới, mau mau mau, mau mang anh ấy về, em bái anh ấy luôn. Chỉ biết lải nhải với em về anh…” Thấy Biên Bá Hiền vào, Ngô Thế Huân vuốt tóc đi đến phòng tắm.
Cậu tiến tới, đá chân Phác Xán Liệt: “Phác Xán Liệt, còn biết em là ai không?”
Hắn liếc Biên Bá Hiền một cái, lẩm bẩm: “Không quen.”
Cậu nổi giận: “Chà, vẫn chưa chịu tỉnh đúng không? Lặp lại, em là ai?”
Dường như Phác Xán Liệt khá mất kiên nhẫn, đưa tay ra lắc mấy cái: “Dù sao cũng không phải Biên Bá Hiền, Ngô Thế Huân gọi Biên Bá Hiền đến cho anh!” Dứt câu còn trề môi, nước đọng trên miệng vẫn chưa khô.
Biên Bá Hiền tháo khẩu trang xuống, cúi người nâng đầu Phác Xán Liệt lên, há miệng cắn môi dưới của hắn, thấy Phác Xán Liệt hơi ngọ nguậy mới cười buông ra: “Ma men, về nhà với em!”
“Là em hỏ bảo bối.” Hắn cười ngu, ôm eo cậu đung đưa trái phải: “Nhớ em muốn chớt.”
Biên Bá Hiền tốn hết sức lực mới đỡ được Phác Xán Liệt dậy, cậu đeo khẩu trang, khoác tay hắn lên vai mình, dìu Phác Xán Liệt đang lâng lâng ra cửa: “Thế Huân, bọn anh đi nhé!”
Ngô Thế Huân cuối cùng cũng bước ra từ phòng tắm, ừ một tiếng, lầm bầm đôi tình nhân giết cẩu mà giết tới nhà mình luôn.
Trong thang máy Phác Xán Liệt cũng không an phận, vừa sờ mông Biên Bá Hiền vừa ôm eo cậu, Biên Bá Hiền không khỏi phát cáu, kê đầu hắn vào hõm cổ mình.
Tán tỉnh ở thang máy luôn đỡ hơn là bị chụp được.
Nào ngờ Phác Xán Liệt lè lưỡi liếm cổ cậu, Biên Bá Hiền bị dọa giật mình, suýt đã dùng hapkido quật hắn xuống đất.
Rời thang máy, cậu càng cẩn thận hơn, nhìn khắp nơi không có ai, mới dám đỡ Phác Xán Liệt đi ra, chẳng hiểu hắn khùng điên cái gì, cởi nón của Biên Bá Hiền, nắm thật chặt, cậu giật thế nào cũng không nổi.
“Đồ ngốc, em giận nha.” Biên Bá Hiền hù hắn.
“Ai cho!” Phác Xán Liệt bỗng gào thét, cậu thoáng sửng sốt, lập tức nhéo cơ bắp của hắn: “Muốn ném anh đi ghê á.”
Biên Bá Hiền cũng không giành nón với hắn nữa, đỡ hắn vào ghế phụ, bản thân sau khi lên xe thì thắt dây an toàn cho hắn, lại bị Phác Xán Liệt quấn eo: “Biên Bá Hiền.”
Cậu hiếm khi nghe thấy hắn gọi mình nghiêm túc như vậy: “Gì, không để em lái xe à?”
Mắt Phác Xán Liệt díu lại, miệng liên tục rầm rì: “Anh sẽ luôn bảo vệ em, không ai được phép bắt nạt em.”
Biên Bá Hiền tạm cho rằng hắn uống say nên nằm mơ gì đó, vỗ về: “Được, không cho phép ai bắt nạt công chúa Tây Tây* của chúng ta luôn.”
*Tây (西) phiên âm là xī, đồng âm với C
Lần trước dạo trên mạng, cậu đã thấy fan quạt* của Phác Xán Liệt gọi hắn là “công chúa Tây Tây”, Biên Bá Hiền cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy danh xưng này quả là đúng đắn.
*ở đây tác giả dùng chữ 泥塑粉 dịch ra là fan tượng bùn, ý chỉ những fan thích nữ hóa idol nam, xem idol nam là bạn gái, mình thấy để chữ đấy hơi không thuận nên để là fan quạt nhá
Hằng ngày Phác Xán Liệt làm nũng trước mặt cậu, thích dính lấy người ta, chính xác là công chúa.
Lăn lộn về đến nhà cũng không còn sớm, lần này Phác Xán Liệt xỉn nhưng rất yên lặng, Biên Bá Hiền mừng vì hắn không bí tỉ.
Khó khăn nhất là, Phác Xán Liệt ấy mà ngoan ngoãn mặc cho cậu định đoạt, giúp hắn tắm cũng không nói một lời, y hệt nhóc con khôn khéo, chẳng có động tác gì. Biên Bá Hiền thầm vui vẻ.
Phác Xán Liệt đang nằm trên giường, chợt nghiêm trang ngồi dậy, kéo Biên Bá Hiền tới đối diện mình: “Bảo bối.”
Tóc Phác Xán Liệt còn ướt, cậu quỳ, đắp khăn lông lên đầu hắn nhẹ nhàng lau chùi: “Sao nào.”
Phác Xán Liệt an tĩnh vài giây, vòng tay qua eo cậu, vì Biên Bá Hiền quỳ, cao hơn hắn một ít, thấy Phác Xán Liệt dúi đầu vào ngực mình, cũng không nói chuyện, chờ hắn lên tiếng.
Tối nay Phác Xán Liệt có vẻ bất thường.
Thanh âm của hắn hơi biến đổi, chẳng hay có phải ảo giác không, Biên Bá Hiền cảm thấy hắn khá nghẹn ngào.
“Hình như anh chưa từng nói với em, Biên Bá Hiền, anh rất yêu em, rất yêu em.”
Biên Bá Hiền khựng lại, dừng động tác, muốn kéo tay Phác Xán Liệt, xem thử hắn ra sao rồi, Phác Xán Liệt lại ôm thật chặt, không để cậu nhìn.
“Trước đây anh không bao giờ nghĩ, em cũng sẽ thích anh, anh vui lắm… cực kỳ vui, được ở cạnh em… mỗi ngày anh đều rất hạnh phúc.” Đại khái vẫn chưa tỉnh rượu hoàn toàn, hắn nói năng có chút lộn xộn.
Biên Bá Hiền cảm giác áo mình ươn ướt, Phác Xán Liệt đang khóc ư?
Cậu ôm cổ Phác Xán Liệt, xoa tóc hắn, mặc dù không biết hôm nay hắn gặp chuyện gì, nhưng những lời này cũng khiến tim cậu đau nhói.
“Anh muốn công khai, chỉ muốn cho mọi người biết em là của anh. Nhưng… nhưng em không thích, em không muốn công khai. Thế Huân nói, chắc là em sợ hậu công khai sẽ bị mắng, anh không muốn em bị mắng, anh sẽ không nhắc về chuyện này nữa.” Rốt cuộc Phác Xán Liệt cũng mở then cài, hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu nhìn cậu.
Biên Bá Hiền xấu xa bật cười, bóp thịt hai bên má hắn: “Ngố, anh đúng là siêu ngố.”
Cậu lau nước mắt cho Phác Xán Liệt, thấy vẫn chưa đủ, lại ghé tới hôn lên mắt hắn: “Em mà sợ bị chửi hả, không thèm sợ nhá.”
“Ngố ơi, có biết là em lo cho anh không.” Biên Bá Hiền nắn nắn tai hắn, lại đáp xuống một nụ hôn thương yêu: “Nhõng nhẽo vậy, rõ là công chúa.”
Phác Xán Liệt “ồ” một tiếng, đè cậu xuống giường, gặm cổ cậu như con sói đói, Biên Bá Hiền bị hôn đến ngứa, khó nhịn mà vươn tay trêu đùa thân dưới hắn, nhìn sắc mặt Phác Xán Liệt dần dần chuyển đỏ.
Cậu dùng tay còn lại ôm cổ hắn, trán kề trán.
Biên Bá Hiền nhẹ giọng nói: “Anh biết không, em cũng muốn bảo vệ anh.”
Lòng Phác Xán Liệt nóng lên.
Những suy tư giận dỗi nhỏ vụn, xuôi theo sắc trời, lộ ra giữa bụi bặm mà rọi vào giường, cuối cùng lắng sâu.
Trên mạng, tấm hình về việc tối qua Phác Xán Liệt được một cô gái thân mật đỡ lên xe bị lan truyền.
Người hâm mộ của Phác Xán Liệt ngoại trừ hoang mang còn không quên rằng giấc mộng hão huyền của fan Xán Bạch rốt cuộc cũng kết thúc: “Anh tui là thẳng!”
Người hâm mộ của Biên Bá Hiền phấn khích bởi anh nhà mình không phải bị ghép CP nữa.
Mà fan CP đau lòng muốn chết vì nhà sập còn bị fan only mắng xối xả.
Lúc này một fan CP tinh mắt phát hiện, cái người gọi là ‘cô gái’ trong hình, dáng vóc cực kỳ giống Biên Bá Hiền, dù không phải Biên Bá Hiền, thì cũng chưa phân biệt được trai gái, nói rộng hơn, fan CP không muốn dựa vào một tấm hình mà đã cho là real, sự thật cần đợi kiểm chứng.
Fan 1 của Phác Xán Liệt: Thần kinh, studio đã bảo không thân rồi, ngưng chọt được không?
Fan 2 của Phác Xán Liệt: Studio đã đích thân bác bỏ tin đồn, còn chưa trị hết chứng ảo tưởng ship nhảm à?
Fan của Biên Bá Hiền: Đừng có lôi Biên Bá Hiền vào, tội anh mình quá.
Fan CP: TUI! SỐNG! RỒI!
Trên mạng cãi nhau ỏm tỏi, Phác Xán Liệt thì đang ôm Biên Bá Hiền ngủ say.
Phác Xán Liệt đi tụ tập với Ngô Thế Huân, hắn vốn muốn đưa Biên Bá Hiền theo, Biên Bá Hiền không chịu, cậu nói thà ở nhà nằm chơi di động còn hơn.
Trước khi Phác Xán Liệt ra ngoài, Biên Bá Hiền còn không quên nhắc hắn đừng uống quá nhiều rượu.
Phác Xán Liệt say là sẽ thích chơi điên chơi khùng, vờn cậu quá sức, lúc xỉn sẽ không có một giây nào là an tĩnh.
Biên Bá Hiền nằm ngủ trên ghế sa lon. Cuối cùng bị cuộc điện thoại đánh thức, cậu thấy ầm ĩ bèn quăng gối ôm trên tay sang một bên, khoai tây chiên đặt trên đùi cũng rơi rải rác đầy đất.
Cửa sổ không được rèm che chắn, Biên Bá Hiền nhìn bầu trời tối om bên ngoài, bắt máy, Ngô Thế Huân nói với cậu bằng giọng điệu bất đắc dĩ: “Anh, anh Xán Liệt lại say rồi.”
Biên Bá Hiền thở dài, vuốt tóc ra sau, đè nén lửa giận đang bốc lên ngùn ngụt, tiếp lời: “Hai mươi phút sau anh đến, chăm sóc tốt cho anh cậu nha.”
Thay đồ ở nhà ra, đội mũ tai bèo, đeo khẩu trang, mắt kính, Biên Bá Hiền tận lực che chắn kín bưng, có điều thấy cũng sắp khuya, số cậu vẫn khá đỏ, hẳn là paparazzi sẽ không ẩn hiện vào lúc này.
Biên Bá Hiền lái xe mình đi, vội vàng đến nhà Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân lảo đảo mở cửa, chỉ về phía Phác Xán Liệt đang giãy nảy khóc lóc om sòm trên ghế sa lon: “Rốt cuộc anh cũng tới, mau mau mau, mau mang anh ấy về, em bái anh ấy luôn. Chỉ biết lải nhải với em về anh…” Thấy Biên Bá Hiền vào, Ngô Thế Huân vuốt tóc đi đến phòng tắm.
Cậu tiến tới, đá chân Phác Xán Liệt: “Phác Xán Liệt, còn biết em là ai không?”
Hắn liếc Biên Bá Hiền một cái, lẩm bẩm: “Không quen.”
Cậu nổi giận: “Chà, vẫn chưa chịu tỉnh đúng không? Lặp lại, em là ai?”
Dường như Phác Xán Liệt khá mất kiên nhẫn, đưa tay ra lắc mấy cái: “Dù sao cũng không phải Biên Bá Hiền, Ngô Thế Huân gọi Biên Bá Hiền đến cho anh!” Dứt câu còn trề môi, nước đọng trên miệng vẫn chưa khô.
Biên Bá Hiền tháo khẩu trang xuống, cúi người nâng đầu Phác Xán Liệt lên, há miệng cắn môi dưới của hắn, thấy Phác Xán Liệt hơi ngọ nguậy mới cười buông ra: “Ma men, về nhà với em!”
“Là em hỏ bảo bối.” Hắn cười ngu, ôm eo cậu đung đưa trái phải: “Nhớ em muốn chớt.”
Biên Bá Hiền tốn hết sức lực mới đỡ được Phác Xán Liệt dậy, cậu đeo khẩu trang, khoác tay hắn lên vai mình, dìu Phác Xán Liệt đang lâng lâng ra cửa: “Thế Huân, bọn anh đi nhé!”
Ngô Thế Huân cuối cùng cũng bước ra từ phòng tắm, ừ một tiếng, lầm bầm đôi tình nhân giết cẩu mà giết tới nhà mình luôn.
Trong thang máy Phác Xán Liệt cũng không an phận, vừa sờ mông Biên Bá Hiền vừa ôm eo cậu, Biên Bá Hiền không khỏi phát cáu, kê đầu hắn vào hõm cổ mình.
Tán tỉnh ở thang máy luôn đỡ hơn là bị chụp được.
Nào ngờ Phác Xán Liệt lè lưỡi liếm cổ cậu, Biên Bá Hiền bị dọa giật mình, suýt đã dùng hapkido quật hắn xuống đất.
Rời thang máy, cậu càng cẩn thận hơn, nhìn khắp nơi không có ai, mới dám đỡ Phác Xán Liệt đi ra, chẳng hiểu hắn khùng điên cái gì, cởi nón của Biên Bá Hiền, nắm thật chặt, cậu giật thế nào cũng không nổi.
“Đồ ngốc, em giận nha.” Biên Bá Hiền hù hắn.
“Ai cho!” Phác Xán Liệt bỗng gào thét, cậu thoáng sửng sốt, lập tức nhéo cơ bắp của hắn: “Muốn ném anh đi ghê á.”
Biên Bá Hiền cũng không giành nón với hắn nữa, đỡ hắn vào ghế phụ, bản thân sau khi lên xe thì thắt dây an toàn cho hắn, lại bị Phác Xán Liệt quấn eo: “Biên Bá Hiền.”
Cậu hiếm khi nghe thấy hắn gọi mình nghiêm túc như vậy: “Gì, không để em lái xe à?”
Mắt Phác Xán Liệt díu lại, miệng liên tục rầm rì: “Anh sẽ luôn bảo vệ em, không ai được phép bắt nạt em.”
Biên Bá Hiền tạm cho rằng hắn uống say nên nằm mơ gì đó, vỗ về: “Được, không cho phép ai bắt nạt công chúa Tây Tây* của chúng ta luôn.”
*Tây (西) phiên âm là xī, đồng âm với C
Lần trước dạo trên mạng, cậu đã thấy fan quạt* của Phác Xán Liệt gọi hắn là “công chúa Tây Tây”, Biên Bá Hiền cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy danh xưng này quả là đúng đắn.
*ở đây tác giả dùng chữ 泥塑粉 dịch ra là fan tượng bùn, ý chỉ những fan thích nữ hóa idol nam, xem idol nam là bạn gái, mình thấy để chữ đấy hơi không thuận nên để là fan quạt nhá
Hằng ngày Phác Xán Liệt làm nũng trước mặt cậu, thích dính lấy người ta, chính xác là công chúa.
Lăn lộn về đến nhà cũng không còn sớm, lần này Phác Xán Liệt xỉn nhưng rất yên lặng, Biên Bá Hiền mừng vì hắn không bí tỉ.
Khó khăn nhất là, Phác Xán Liệt ấy mà ngoan ngoãn mặc cho cậu định đoạt, giúp hắn tắm cũng không nói một lời, y hệt nhóc con khôn khéo, chẳng có động tác gì. Biên Bá Hiền thầm vui vẻ.
Phác Xán Liệt đang nằm trên giường, chợt nghiêm trang ngồi dậy, kéo Biên Bá Hiền tới đối diện mình: “Bảo bối.”
Tóc Phác Xán Liệt còn ướt, cậu quỳ, đắp khăn lông lên đầu hắn nhẹ nhàng lau chùi: “Sao nào.”
Phác Xán Liệt an tĩnh vài giây, vòng tay qua eo cậu, vì Biên Bá Hiền quỳ, cao hơn hắn một ít, thấy Phác Xán Liệt dúi đầu vào ngực mình, cũng không nói chuyện, chờ hắn lên tiếng.
Tối nay Phác Xán Liệt có vẻ bất thường.
Thanh âm của hắn hơi biến đổi, chẳng hay có phải ảo giác không, Biên Bá Hiền cảm thấy hắn khá nghẹn ngào.
“Hình như anh chưa từng nói với em, Biên Bá Hiền, anh rất yêu em, rất yêu em.”
Biên Bá Hiền khựng lại, dừng động tác, muốn kéo tay Phác Xán Liệt, xem thử hắn ra sao rồi, Phác Xán Liệt lại ôm thật chặt, không để cậu nhìn.
“Trước đây anh không bao giờ nghĩ, em cũng sẽ thích anh, anh vui lắm… cực kỳ vui, được ở cạnh em… mỗi ngày anh đều rất hạnh phúc.” Đại khái vẫn chưa tỉnh rượu hoàn toàn, hắn nói năng có chút lộn xộn.
Biên Bá Hiền cảm giác áo mình ươn ướt, Phác Xán Liệt đang khóc ư?
Cậu ôm cổ Phác Xán Liệt, xoa tóc hắn, mặc dù không biết hôm nay hắn gặp chuyện gì, nhưng những lời này cũng khiến tim cậu đau nhói.
“Anh muốn công khai, chỉ muốn cho mọi người biết em là của anh. Nhưng… nhưng em không thích, em không muốn công khai. Thế Huân nói, chắc là em sợ hậu công khai sẽ bị mắng, anh không muốn em bị mắng, anh sẽ không nhắc về chuyện này nữa.” Rốt cuộc Phác Xán Liệt cũng mở then cài, hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu nhìn cậu.
Biên Bá Hiền xấu xa bật cười, bóp thịt hai bên má hắn: “Ngố, anh đúng là siêu ngố.”
Cậu lau nước mắt cho Phác Xán Liệt, thấy vẫn chưa đủ, lại ghé tới hôn lên mắt hắn: “Em mà sợ bị chửi hả, không thèm sợ nhá.”
“Ngố ơi, có biết là em lo cho anh không.” Biên Bá Hiền nắn nắn tai hắn, lại đáp xuống một nụ hôn thương yêu: “Nhõng nhẽo vậy, rõ là công chúa.”
Phác Xán Liệt “ồ” một tiếng, đè cậu xuống giường, gặm cổ cậu như con sói đói, Biên Bá Hiền bị hôn đến ngứa, khó nhịn mà vươn tay trêu đùa thân dưới hắn, nhìn sắc mặt Phác Xán Liệt dần dần chuyển đỏ.
Cậu dùng tay còn lại ôm cổ hắn, trán kề trán.
Biên Bá Hiền nhẹ giọng nói: “Anh biết không, em cũng muốn bảo vệ anh.”
Lòng Phác Xán Liệt nóng lên.
Những suy tư giận dỗi nhỏ vụn, xuôi theo sắc trời, lộ ra giữa bụi bặm mà rọi vào giường, cuối cùng lắng sâu.
Trên mạng, tấm hình về việc tối qua Phác Xán Liệt được một cô gái thân mật đỡ lên xe bị lan truyền.
Người hâm mộ của Phác Xán Liệt ngoại trừ hoang mang còn không quên rằng giấc mộng hão huyền của fan Xán Bạch rốt cuộc cũng kết thúc: “Anh tui là thẳng!”
Người hâm mộ của Biên Bá Hiền phấn khích bởi anh nhà mình không phải bị ghép CP nữa.
Mà fan CP đau lòng muốn chết vì nhà sập còn bị fan only mắng xối xả.
Lúc này một fan CP tinh mắt phát hiện, cái người gọi là ‘cô gái’ trong hình, dáng vóc cực kỳ giống Biên Bá Hiền, dù không phải Biên Bá Hiền, thì cũng chưa phân biệt được trai gái, nói rộng hơn, fan CP không muốn dựa vào một tấm hình mà đã cho là real, sự thật cần đợi kiểm chứng.
Fan 1 của Phác Xán Liệt: Thần kinh, studio đã bảo không thân rồi, ngưng chọt được không?
Fan 2 của Phác Xán Liệt: Studio đã đích thân bác bỏ tin đồn, còn chưa trị hết chứng ảo tưởng ship nhảm à?
Fan của Biên Bá Hiền: Đừng có lôi Biên Bá Hiền vào, tội anh mình quá.
Fan CP: TUI! SỐNG! RỒI!
Trên mạng cãi nhau ỏm tỏi, Phác Xán Liệt thì đang ôm Biên Bá Hiền ngủ say.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất