Vì Yêu Nên Không Thể Kiểm Soát
Chương 32: Hối Hận Muộn Màng
Buổi chiều La Sơn đi làm vườn về thì liền tranh thủ vào nhà nấu cơm . Người đàn ông này từ nhỏ đá tự lập cho nên từ khi mẹ anh mất thì anh cũng biết tự làm việc và nuôi sống bản thân ..
"Anh về rồi"
"Ừm ,cô đã khoẻ chưa mà đi xuống đây " La Sơn đang nấu cơm thì thấy Gia Hân đi xuống bếp .
" Tôi khỏe rồi,anh có gì làm không có tôi phụ với "
"Ừm vậy cô lặt rau đi " anh vừa nói vừa chỉ rổ rau ở trên bàn .
"Được"
Đối với cô thì mấy công việc này rất đơn giản chỉ cần mấy phút là có thể làm xong rồi .La Sơn vừa nấu cơm xong thì quay ra làm cá để lát nữa có thế chế biến vài món ngon.
Sau khi Gia Hân làm xong thì cô cũng đi rửa rau cho sạch rồi để cho ráo nước để lát nữa nấu canh .Cô vừa ngồi vừa quan sát khu bếp một lượt thì thấy khá là sạch sẽ và ngăn nắp đến cô cũng không tin được đây là căn nhà của một người đàn ông.
La Sơn anh ấy đúng là người tốt mà cũng may có anh ấy cứu mình chứ nếu không giờ này mình đã chết bờ chết bụi ở đâu luôn rồi
Đúng là người tốt hiếm có khó tìm vậy mà mình lại được anh ấy giúp đỡ đã vậy còn chờ mình miếng ăn ,giấc ngủ nữa .
"La Sơn anh cho tôi hỏi là ở đây có chỗ nào cần người phụ việc không"
" Cô muốn đi làm à "
"Ừm tại tôi thấy sức khoẻ đã ổn định rồi với lại ở nhà cũng không có gì làm "
"Vậy ngày mai tôi đưa cô lên thị trấn tìm việc" anh vừa nói vừa nhìn chầm chầm vào đối phương .
" Vậy tôi cám ơn anh trước"
"Ừm, không có gì"
Hơn 30 phút sau thì cơm nước cũng đã được dọn ra. Cô và La Sơn ngồi trên ghế cây rồi cùng nhau ăn cơm tối nhưng cũng không hẳn là tối lắm bởi bây giờ cũng chỉ hơn 6 giờ mà thôi .
" Cô ăn canh nhiều vào,bổ lắm đấy " anh vừa nói vừa múc vào bát cho Gia Hân .
" Vâng...cảm ơn anh "
La Sơn cười cười rồi tiếp tục ăn cơm.Đã lâu lắm rồi căn nhà này mới có tiếng nói khi ăn cơm bởi vì từ khi mẹ của anh mất thì anh chỉ thui thủi có một mình mà thôi .
Một lát sau ,sau khi ăn cơm xong thì La Sơn rửa chén còn Gia Hân thì lao bàn nhìn vào giống như một cặp vợ chồng thật sự vậy nhưng tiếc là bọn họ chỉ là bạn mà thôi .
" Gia Hân ở nhà tôi không có đồ của con gái nên cô mặc đỡ đồ của tôi đi rồi ngày mai tôi ra chợ mua đồ cho cô "
" Vâng.. vậy tôi cảm ơn anh trước "
Gia Hân nhận lấy bộ quần áo rồi đi ra sau nhà tắm rửa . Khoảng chừng 20 phút sau thì cũng tắm xong cô bước ra ngoài lao khô tóc rồi đi lại giường nằm ngủ....
Thành phố A khi về đêm lúc nào cũng vô cùng nhộn nhịp và tràn đầy sắc màu .
Hàn Bách Quân ngồi ở quán bar uống rượu từ chiều cho đến 2 giờ sáng nhưng vẫn không chịu về nhà. Cả người thì say bí tỉ lúc nào cũng gọi tên Gia Hân nhưng cô đã đi rồi cho nên cũng không thể nghe thấy ..
Đến bây giờ Bách Quân hối hận thì được cái gì chứ ,cô ấy đã đi khỏi thành phố này rồi
6 năm qua mình đã sai rồi, cô ấy không có giết em gái mình vậy mà mình lại nhẫn tâm đẩy cô ấy vào tù .Còn kẻ sát nhân vẫn nhởn nhớ ngoài vòng pháp luật bây giờ nghĩ lại thì thấy mình thật ngu ngốc mà .Thân làm chủ tịch của một công ty lớn mà không biết suy nghĩ gì cả và để rồi mình phải hối hận như thế này .
" Gia Hân ..Gia Hân em về được không"
Người đàn ông vừa uống rượu vừa lẩm nhẩm tên của cô .Đến bây giờ thì người đàn ông này mới nhận ra là cô quan trọng với anh như thế nào,cô chỉ bỏ trốn hơn 1 ngày thôi mà anh dường như đã phát điên lên rồi..
6 năm chịu cảnh tù tội và phải chịu sự xỉ nhục từ anh vậy thì sau này khi gặp lại Gia Hân có tha thứ cho anh hay là không. Rồi liệu cô ấy có yêu mình thêm một lần nữa hay không .
Bây giờ hàng ngàn câu hỏi ở trong đầu khiến cho người đàn ông không ngừng đau đớn ,giá như trước kia anh điều tra kỹ một chút thì mọi chuyện sẽ không thành ra như thế này .Bách Quân anh vô cùng hối hận khi không tín tưởng người con gái này, anh đúng là một thằng đàn ông tồi ,đáng chết mà ..
Trong cơn say anh vừa uống vừa rơi lệ ,giọt nước mắt của sự hối hận nhưng mà hình như đã quá muộn màng rồi.
Hiện tại anh đã hối hận khi đã đánh mất cô nhưng lời thú tội này đã không còn giá trị gì nữa rồi .
"Anh về rồi"
"Ừm ,cô đã khoẻ chưa mà đi xuống đây " La Sơn đang nấu cơm thì thấy Gia Hân đi xuống bếp .
" Tôi khỏe rồi,anh có gì làm không có tôi phụ với "
"Ừm vậy cô lặt rau đi " anh vừa nói vừa chỉ rổ rau ở trên bàn .
"Được"
Đối với cô thì mấy công việc này rất đơn giản chỉ cần mấy phút là có thể làm xong rồi .La Sơn vừa nấu cơm xong thì quay ra làm cá để lát nữa có thế chế biến vài món ngon.
Sau khi Gia Hân làm xong thì cô cũng đi rửa rau cho sạch rồi để cho ráo nước để lát nữa nấu canh .Cô vừa ngồi vừa quan sát khu bếp một lượt thì thấy khá là sạch sẽ và ngăn nắp đến cô cũng không tin được đây là căn nhà của một người đàn ông.
La Sơn anh ấy đúng là người tốt mà cũng may có anh ấy cứu mình chứ nếu không giờ này mình đã chết bờ chết bụi ở đâu luôn rồi
Đúng là người tốt hiếm có khó tìm vậy mà mình lại được anh ấy giúp đỡ đã vậy còn chờ mình miếng ăn ,giấc ngủ nữa .
"La Sơn anh cho tôi hỏi là ở đây có chỗ nào cần người phụ việc không"
" Cô muốn đi làm à "
"Ừm tại tôi thấy sức khoẻ đã ổn định rồi với lại ở nhà cũng không có gì làm "
"Vậy ngày mai tôi đưa cô lên thị trấn tìm việc" anh vừa nói vừa nhìn chầm chầm vào đối phương .
" Vậy tôi cám ơn anh trước"
"Ừm, không có gì"
Hơn 30 phút sau thì cơm nước cũng đã được dọn ra. Cô và La Sơn ngồi trên ghế cây rồi cùng nhau ăn cơm tối nhưng cũng không hẳn là tối lắm bởi bây giờ cũng chỉ hơn 6 giờ mà thôi .
" Cô ăn canh nhiều vào,bổ lắm đấy " anh vừa nói vừa múc vào bát cho Gia Hân .
" Vâng...cảm ơn anh "
La Sơn cười cười rồi tiếp tục ăn cơm.Đã lâu lắm rồi căn nhà này mới có tiếng nói khi ăn cơm bởi vì từ khi mẹ của anh mất thì anh chỉ thui thủi có một mình mà thôi .
Một lát sau ,sau khi ăn cơm xong thì La Sơn rửa chén còn Gia Hân thì lao bàn nhìn vào giống như một cặp vợ chồng thật sự vậy nhưng tiếc là bọn họ chỉ là bạn mà thôi .
" Gia Hân ở nhà tôi không có đồ của con gái nên cô mặc đỡ đồ của tôi đi rồi ngày mai tôi ra chợ mua đồ cho cô "
" Vâng.. vậy tôi cảm ơn anh trước "
Gia Hân nhận lấy bộ quần áo rồi đi ra sau nhà tắm rửa . Khoảng chừng 20 phút sau thì cũng tắm xong cô bước ra ngoài lao khô tóc rồi đi lại giường nằm ngủ....
Thành phố A khi về đêm lúc nào cũng vô cùng nhộn nhịp và tràn đầy sắc màu .
Hàn Bách Quân ngồi ở quán bar uống rượu từ chiều cho đến 2 giờ sáng nhưng vẫn không chịu về nhà. Cả người thì say bí tỉ lúc nào cũng gọi tên Gia Hân nhưng cô đã đi rồi cho nên cũng không thể nghe thấy ..
Đến bây giờ Bách Quân hối hận thì được cái gì chứ ,cô ấy đã đi khỏi thành phố này rồi
6 năm qua mình đã sai rồi, cô ấy không có giết em gái mình vậy mà mình lại nhẫn tâm đẩy cô ấy vào tù .Còn kẻ sát nhân vẫn nhởn nhớ ngoài vòng pháp luật bây giờ nghĩ lại thì thấy mình thật ngu ngốc mà .Thân làm chủ tịch của một công ty lớn mà không biết suy nghĩ gì cả và để rồi mình phải hối hận như thế này .
" Gia Hân ..Gia Hân em về được không"
Người đàn ông vừa uống rượu vừa lẩm nhẩm tên của cô .Đến bây giờ thì người đàn ông này mới nhận ra là cô quan trọng với anh như thế nào,cô chỉ bỏ trốn hơn 1 ngày thôi mà anh dường như đã phát điên lên rồi..
6 năm chịu cảnh tù tội và phải chịu sự xỉ nhục từ anh vậy thì sau này khi gặp lại Gia Hân có tha thứ cho anh hay là không. Rồi liệu cô ấy có yêu mình thêm một lần nữa hay không .
Bây giờ hàng ngàn câu hỏi ở trong đầu khiến cho người đàn ông không ngừng đau đớn ,giá như trước kia anh điều tra kỹ một chút thì mọi chuyện sẽ không thành ra như thế này .Bách Quân anh vô cùng hối hận khi không tín tưởng người con gái này, anh đúng là một thằng đàn ông tồi ,đáng chết mà ..
Trong cơn say anh vừa uống vừa rơi lệ ,giọt nước mắt của sự hối hận nhưng mà hình như đã quá muộn màng rồi.
Hiện tại anh đã hối hận khi đã đánh mất cô nhưng lời thú tội này đã không còn giá trị gì nữa rồi .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất