Vì Yêu Nên Không Thể Kiểm Soát
Chương 75: Đất Nước Mỹ
Đến sáng ngày hôm sau cả người Gia Khiêm có chút mệt mỏi cho nên anh cũng không đi làm mà ở nhà ngủ bù cho ngày hôm qua.
Cho đến 5 giờ chiều Đoàn Khanh đi vào trong phòng thì thấy anh vẫn còn nằm trên giường, bộ dạng chẳng có chút sức sống gì cả .
"Mày định nằm ở đây cho đến bây giờ nữa hả ...công ty thì không đến làm việc"
"Ba ... chẳng phải đây là những gì mà ba muốn hay sao .."
" Từ đây trở về sao con mong ba đừng làm phiền đến Gia Hân nữa ,còn cháu đức tôn của ba con sẽ đem về như ý muốn của ba "
Gia Khiêm nói xong liền đi ra khỏi phòng. Hiện giờ anh không muốn sống ở căn nhà này nữa bởi vì anh đã quá mệt mỏi rồi .
Qua 3 tuần sau tình hình sức khỏe của Bách Quân đỡ hơn một chút thì đã được y bác sĩ hộ tống đến Mỹ để điều trị .Bởi vì anh giành được sự sống nhưng không biết là sống được bao lâu cho nên đành phải qua Mỹ,ở đó có nhiều máy móc và thiết bị hiện đại hơn ..
Ở đây được mấy ngày thì Gia Hân cũng quen được thời tiết và cuộc sống sinh hoạt của con người nơi đây ...
Buổi tối khá là lạnh cho nên cô mặt khá là nhiều áo ấm ,tay chân cũng mang tất để giữ ấm cho bản thân .
Sau khi ăn cơm xong thì cô cũng dọn dẹp rồi đi lại ghế ngồi xuống mà tâm sự ,nói chuyện cùng với anh .Đã mấy ngày rồi mà anh vẫn nằm như thế khiến cho cô rất là đau lòng .
"Bách Quân....anh tỉnh lại được không ...ở đây an toàn lắm "
Một phần là vì cho cuộc sống của hai người an toàn nữa ,cho nên Dương Tuấn đã hộ tống 2 người qua đây .Dù gì thì ở đất nước Mỹ cái gì cũng tốt, cũng hiện đại hơn với lại cũng không cần gặp gia đình nhà họ Đoàn nữa.
"Quân ...anh nhất định phải tỉnh lại đấy ... chúng ta đã có con với nhau rồi...."
Gia Hân vừa nói vừa ôm cánh tay của Bách Quân ,cô chạm nhẹ vào từng ngón tay rồi hôn lên nó .
Người con gái ngồi ở đó cho đến đêm khuya nhưng vẫn không chịu đi lại giường ngủ ,mà ngồi đó ôm lấy cánh tay của anh rồi thiếp đi từ bao giờ .
Cho đến sáng hôm sau khi cô thức dậy thì mới biết là mình đã ngủ quên .Gia Hân lúc này cũng đi vào trong toilet vệ sinh cá nhân cho sạch sẽ .
Dạo gần đây cô ăn uống rất thất thường, ngủ thì lúc này lúc kia cho nên bản thân cũng khá là mệt mỏi, cứ ăn bao nhiêu thì nôn bấy nhiêu. Từ khi cô có thai đến giờ cũng sục hết mấy cân rồi .Mặc dù em bé chỉ mấy có mấy tuần thôi nhưng nó đã hành cô muốn chống mặt luôn rồi .
Sau khi rửa mặt xong xuôi thì cô cũng lấy điện thoại ra đặt đồ ăn sáng và một ít thực phẩm cần dùng đến .Ở đây cô không quen ai lỡ mà có đi lạc thì cũng biết như thế nào,cho nên cách tốt nhất đó chính là đặt đồ ăn cho tiện .
Khoảng chừng nữa tiếng sau thì người giao thức ăn cũng đã đến, Gia Hân đi ra ngoài nhận rồi nhanh chóng trở lại phòng bệnh ...
"Cạch "
Cô đặt thức ăn lên bàn rồi ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện với Bách Quân .
"Ông xã...em chờ ngày anh tỉnh dậy rồi chúng ta cùng đi ăn một bữa thật ngon được không , bảo bảo cũng cần có ba mà ..."
Đột nhiên lúc này có một giọng nói quen thuộc vang lên :" tất nhiên rồi,anh là ba của bảo bảo mà "
Hộp cơm trên tay của cô cũng rơi xuống đất một cái " bịch " ,hai tay cô có chút run rẩy rồi đưa tay chạm lên gương mặt của người đàn ông .
" Quân ...anh .anh tỉnh rồi sao ...anh ...anh .. tỉnh rồi đúng không ..."
"Hức .hức ..hức.."
" Hân Hân em đừng khóc ...anh tỉnh rồi "
Cô nghe anh nói vậy liền ôm chầm lấy anh rồi thủ thỉ.
"Em biết mà ,anh nhất định sẽ tỉnh dậy"
"Ngốc quá ...anh không sao mà ...lúc nãy em nói là em có bảo bảo rồi đúng không "
"Ừm, chúng ta có con rồi "
"Em thấy anh có giỏi không, chỉ trong một đêm mà làm em có bảo bảo rồi .."
" Anh này, giờ phút này còn trêu đùa em nữa"
Bách Quân mỉm cười rồi ôm lấy cô ,bàn tay cũng đặt lên tấm lưng của cô mà xiết chặt .Sau này một nhà ba người có thể sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau rồi.
Cho đến 5 giờ chiều Đoàn Khanh đi vào trong phòng thì thấy anh vẫn còn nằm trên giường, bộ dạng chẳng có chút sức sống gì cả .
"Mày định nằm ở đây cho đến bây giờ nữa hả ...công ty thì không đến làm việc"
"Ba ... chẳng phải đây là những gì mà ba muốn hay sao .."
" Từ đây trở về sao con mong ba đừng làm phiền đến Gia Hân nữa ,còn cháu đức tôn của ba con sẽ đem về như ý muốn của ba "
Gia Khiêm nói xong liền đi ra khỏi phòng. Hiện giờ anh không muốn sống ở căn nhà này nữa bởi vì anh đã quá mệt mỏi rồi .
Qua 3 tuần sau tình hình sức khỏe của Bách Quân đỡ hơn một chút thì đã được y bác sĩ hộ tống đến Mỹ để điều trị .Bởi vì anh giành được sự sống nhưng không biết là sống được bao lâu cho nên đành phải qua Mỹ,ở đó có nhiều máy móc và thiết bị hiện đại hơn ..
Ở đây được mấy ngày thì Gia Hân cũng quen được thời tiết và cuộc sống sinh hoạt của con người nơi đây ...
Buổi tối khá là lạnh cho nên cô mặt khá là nhiều áo ấm ,tay chân cũng mang tất để giữ ấm cho bản thân .
Sau khi ăn cơm xong thì cô cũng dọn dẹp rồi đi lại ghế ngồi xuống mà tâm sự ,nói chuyện cùng với anh .Đã mấy ngày rồi mà anh vẫn nằm như thế khiến cho cô rất là đau lòng .
"Bách Quân....anh tỉnh lại được không ...ở đây an toàn lắm "
Một phần là vì cho cuộc sống của hai người an toàn nữa ,cho nên Dương Tuấn đã hộ tống 2 người qua đây .Dù gì thì ở đất nước Mỹ cái gì cũng tốt, cũng hiện đại hơn với lại cũng không cần gặp gia đình nhà họ Đoàn nữa.
"Quân ...anh nhất định phải tỉnh lại đấy ... chúng ta đã có con với nhau rồi...."
Gia Hân vừa nói vừa ôm cánh tay của Bách Quân ,cô chạm nhẹ vào từng ngón tay rồi hôn lên nó .
Người con gái ngồi ở đó cho đến đêm khuya nhưng vẫn không chịu đi lại giường ngủ ,mà ngồi đó ôm lấy cánh tay của anh rồi thiếp đi từ bao giờ .
Cho đến sáng hôm sau khi cô thức dậy thì mới biết là mình đã ngủ quên .Gia Hân lúc này cũng đi vào trong toilet vệ sinh cá nhân cho sạch sẽ .
Dạo gần đây cô ăn uống rất thất thường, ngủ thì lúc này lúc kia cho nên bản thân cũng khá là mệt mỏi, cứ ăn bao nhiêu thì nôn bấy nhiêu. Từ khi cô có thai đến giờ cũng sục hết mấy cân rồi .Mặc dù em bé chỉ mấy có mấy tuần thôi nhưng nó đã hành cô muốn chống mặt luôn rồi .
Sau khi rửa mặt xong xuôi thì cô cũng lấy điện thoại ra đặt đồ ăn sáng và một ít thực phẩm cần dùng đến .Ở đây cô không quen ai lỡ mà có đi lạc thì cũng biết như thế nào,cho nên cách tốt nhất đó chính là đặt đồ ăn cho tiện .
Khoảng chừng nữa tiếng sau thì người giao thức ăn cũng đã đến, Gia Hân đi ra ngoài nhận rồi nhanh chóng trở lại phòng bệnh ...
"Cạch "
Cô đặt thức ăn lên bàn rồi ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện với Bách Quân .
"Ông xã...em chờ ngày anh tỉnh dậy rồi chúng ta cùng đi ăn một bữa thật ngon được không , bảo bảo cũng cần có ba mà ..."
Đột nhiên lúc này có một giọng nói quen thuộc vang lên :" tất nhiên rồi,anh là ba của bảo bảo mà "
Hộp cơm trên tay của cô cũng rơi xuống đất một cái " bịch " ,hai tay cô có chút run rẩy rồi đưa tay chạm lên gương mặt của người đàn ông .
" Quân ...anh .anh tỉnh rồi sao ...anh ...anh .. tỉnh rồi đúng không ..."
"Hức .hức ..hức.."
" Hân Hân em đừng khóc ...anh tỉnh rồi "
Cô nghe anh nói vậy liền ôm chầm lấy anh rồi thủ thỉ.
"Em biết mà ,anh nhất định sẽ tỉnh dậy"
"Ngốc quá ...anh không sao mà ...lúc nãy em nói là em có bảo bảo rồi đúng không "
"Ừm, chúng ta có con rồi "
"Em thấy anh có giỏi không, chỉ trong một đêm mà làm em có bảo bảo rồi .."
" Anh này, giờ phút này còn trêu đùa em nữa"
Bách Quân mỉm cười rồi ôm lấy cô ,bàn tay cũng đặt lên tấm lưng của cô mà xiết chặt .Sau này một nhà ba người có thể sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất