Yêu Chiều Vô Hạn: Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi

Chương 126: 64.1: Rất Đẹp

Trước Sau
Sau khi dịu đẹp ở phòng tắm, Đoàn Hồng Huyên khỏa thân đỏ rực ẵm Ngải Tử Lam da thịt trắng nõn, thơm mùi xà bông đi ra, trên chiếc cổ trắng ngần điểm những vết lốm đốm, hiển nhiên là được trồng không ít dâu tây, khuôn mặt hồng nhuận, mắt hàm thu thủy, tất cả động lòng người, khiến cho người khác tâm sinh hướng về.

Ngải Tử Lam sau khi được nhẹ nhàng đặt trên giường, liền vội vàng kéo chăn che lấy cơ thể mình, chỉ lộ ra một gương mặt xinh đẹp, vô cùng dễ thương. Lần đầu nếm thử mùi vị tình yêu, cô sao có thể không ngại ngùng cho được.

“Ọc ọc, ọc ọc Trong không khí đột nhiên vang lên âm thanh cổ quái, lắng nghe xung quanh dường như âm thanh là từ trên người Ngải Tử Lam phát ra.”

Ngải Tử Lam không nhịn được rụt cổ lại, đơn giản là đem cả đầu chúi vào trong chăn, bộ dạng xấu hổ khi gặp người khác.

“Đói rồi?” Đoàn Hồng Huyên cười cười liếc nhìn cô, tràn đầy vẻ chọc quê.

Cũng khó trách, tối qua vốn không ăn được bao nhiêu, lại trải qua một đêm vận động kịch liệt cùng sự trêu chọc sáng nay, Ngải Tử Lam sớm đã bụng đói kêu vang. Là hắn suy nghĩ không chu đáo rồi, nếu để cô gái nhỏ này đói thì thực không tốt chút nào.

“Em không đói.” Ngải Tử Lam cả người đều vùi trong chăn vẫn như cũ cứng miệng nói, đôi mắt to lại len lén nhìn lên người Đoàn Hồng Huyên.

“Không đói?”Đoàn Hồng Huyên không cho rằng vậy bèn hỏi ngược lại, giọng trầm thấp, thần sắc trên mặt lại có chút quỷ bí, “Đó là vì anh cho em ăn no rồi.”

Ngải Tử Lam nét mặt bất lực, ánh mắt lộ ra sự hơi tuyệt vọng, không biết nên nói như thế nào, nói cái gì cũng không vãn hồi được cục diện, cô đã thuận theo chiều gió, không có sức xoay chuyển nữa.

Cô quả thực bội phục bản lĩnh của Đoàn Hồng Huyên. Bất kể mình nói cái gì, anh ta cũng có thể lái câu chuyện sang khía cạnh khiến người khác phải xấu hổ. Thật khó mà khiến cho người ta tin, anh ta không phải một kẻ lão luyện. Từ biểu hiện của anh ta mà xem, anh ta rõ ràng là một kẻ vô cùng lão luyện, một kẻ đạo hạnh cao thâm, không thầy dạy vẫn hiểu như thường.

Nói thì nói vậy, trêu chọc thì cũng đã trêu chọc xong rồi. Đoàn Hồng Huyên vẫn là mặc xong quần áo, ra ngoài kêu phục vụ chuẩn bị bữa sáng, sau đó tự mình đem bữa sáng vào phòng. Hắn không muốn để cho nhân viên phục vụ trông thấy một căn phòng xuân sắc, đặc biệt là Ngải Tử Lam xinh đẹp đến động lòng người.

Nhân khoảng thời gian ngắn ngủi Đoàn Hồng Huyên ra ngoài, Ngải Tử Lam đã chải đầu mặc quần áo xong. Bởi vậy, lúc Đoàn Hồng Huyên trở lại, liền thấy Ngải Tử Lam mặc một chiếc váy voan hoa màu trắng ngồi bên bàn, dáng vẻ đoan trang, bộ dáng ưu nhã mà thánh khiết.



“Ăn thôi.” Đoàn Hồng Huyên trầm giọng nói, không nói thêm gì nữa, liền lập tức đi tới, đặt bữa sáng xuống, ngồi xuống trước mặt Ngải Tử Lam.

Bữa điểm tâm mỹ vị đã gần trong gang tấc, đói đến hoa mắt chóng mặt Ngải Tử Lam cũng không cố kỵ gì nữa, trực tiếp ăn ngấu nghiến, một lát sau, bụng đã được lấp đầy, sau khi cảm giác đói bụng biến mất, mới hoảng hốt phát hiện có một đạo ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, nhất thời không khí có chút yên tĩnh.

Ngải Tử Lam ngẩng đầu lên, chỉ thấy Đoàn Hồng Huyên một mặt sủng nhược nhìn mình, ánh mắt lạnh băng đã biến đâu mất, chỉ còn lại một đôi mắt rất đỗi dịu dàng.

Cứ coi như là giữa vợ chồng với nhau đi, bất cứ ai bị nhìn chằm chằm khi đang ăn cũng sẽ cảm thấy ngại ngùng, Ngải Tử Lam cũng không ngoại lệ, ánh mắt né tránh không biết nên nhìn về phía nào, lông mi chớp chớp run run, đành theo bản năng mà nhìn về phần thức ăn của Đoàn Hồng Huyên, có chút hơi bất an nói: “Anh không ăn sao?”

“Anh không đói.” Đoàn Hồng Huyên nhàn nhạt trả lời, dường như nhìn thấu nội tâm Ngải Tử Lam, còn không quên bổ sung một câu, “Em muốn ăn thì có thể ăn cả.”

Thật khéo, Ngải Tử Lam thật sự muốn nói, nếu anh ta không ăn, thì để cho cô ăn đi. Cũng không phải là cô ham ăn, mà quả thực là rất đói, tinh lực tiêu hao quá mức.

Nhìn lại Đoàn Hồng Huyên, một bộ trầm ổn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, bộ ngực lớn rắn chắc, cánh tay mạnh mẽ có lực, giống như là tinh lực vẫn hết sức dồi dào, không nhất thiết phải bổ sung thêm quá nhiều năng lượng, điều này khiến cho Ngải Tử Lam rất là bồn chồn.

Giống như là cho dù nghĩ như thế nào, thì sự hoa lạc tối qua cùng trêu chọc sáng nay, Đoàn Hồng Huyên vẫn đang trong vui vẻ, còn cô thì liên tục phải chịu tội, bị trêu chọc đến mức chân tay mệt rã rời, thở gấp liên tục, thiếu chút nữa là không thể động đậy.

Sự khác biệt này thiệt lớn. Nghĩ như vậy, trong lòng Ngải Tử Lam có chút uất ức, đột nhiên cảm thấy mình có ăn nhiều cũng không thấm vào đâu, cho dù có ăn cả phần của Đoàn Hồng Huyên thì đó cũng là lẽ đương nhiên thôi. Dù sao thì, người chịu nhiều khổ cũng chính là cô mà.

“Được.” Ngải Tử Lam một chút cũng không ngại ngùng, không chút do dự nhận lấy phần ăn của Đoàn Hồng Huyên.

Trong lúc nhất thời, trong căn phòng, Đoàn Hồng Huyên lặng lẽ ngắm nhìn Ngải Tử Lam ăn sáng, giống như là ngắm nhìn bảo bối do chính tay mình nuôi nấng vậy, hài lòng mà gặm đồ ăn, nhìn nhìn. Đoàn Hồng Huyên cầm lòng không đậu khóe môi hơi nhếch lên, đuôi lông mày ẩn tình, mặt tươi roi rói, cho thấy hắn hiện giờ tâm tình rất là vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau