Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự
Chương 9: Thả Mã Đại Tráng
"Thả ta ra ngoài! Thả ta ra ngoài!"
Đường Tiểu Hà hét đến khàn cả giọng mà vẫn không chịu dừng, mới sáng sớm đã la hét còn đúng giờ hơn cả gà trống báo thức, vừa đến giờ đã bắt đầu ồn ào.
"Mùng một tháng ba rồi, Thiên Hương lâu đã bắt đầu chiêu mộ đầu bếp rồi! Qua hôm nay ta sẽ phải đợi đến sang năm, rốt cuộc mấy người muốn nhốt ta đến khi nào! Cho dù có nhốt ta cả vạn năm thì người cũng không phải do ta giết! Thả ra ra ngoài!"
Cai ngục móc móc lỗ tai đi tới, nhíu mày nói: "Sức lực của tiểu tử ngươi cũng tốt đó, đã gần nửa tháng rồi, ngày nào ngươi cũng la hét mà không thấy mệt à?"
Đường Tiểu Hà: "Thà mệt chết còn hơn bị nhốt ở đây! Thả ta ra ngoài!"
Vẻ mặt cai ngục bất đắc dĩ, lắc lắc chìa khóa trong tay, chậm rãi đi về phía phòng giam của Đường Tiểu Hà.
Ngay khi Đường Tiểu Hà cho rằng kỳ tích sắp xuất hiện, thì cai ngục lại quay ngoắt đầu đi, bước tới phòng giam của Mã Đại Tráng ở bên cạnh.
"Đại nhân nói ngươi bị oan, khiến ngươi phải chịu cực khổ bị nhốt lâu như vậy, cửa mở rồi, về nhà đi thôi."
Mã Đại Tráng quỳ xuống dập đầu, vui đến phát khóc: "Tống đại nhân đúng là Bao Công chuyển thế, tiểu nhân đích thực là bị oan!"
"Còn ta còn ta!" Đường Tiểu Hà ở trong phòng giam điên cuỗng vẫy tay, hai mắt sáng lên, "Còn ta nữa cai ngục đại ca! Ta cũng bị oan!"
Cai ngục liếc mắt nhìn Đường Tiểu Hà, bàn tay vốn dĩ đã đặt lên chìa khóa, bỗng nhiên nghĩ tới lời căn dặn của Thiếu Khanh -- "Đường Tiểu Hà không có người thân hay bạn bè ở kinh thành, nếu như thả ra cùng lúc với Mã Đại Tráng, chắc chắn sẽ bị hắn ta trả thù, không cần thả ra vội."
Cai ngục lại hạ tay xuống, giọng điệu không tốt: "Ngươi cái gì mà ngươi, đại nhân chỉ sai ta thả hắn ra chứ không phải ngươi, liên quan gì tới ngươi? Cứ yên tĩnh mà ở đó đi."
Đường Tiểu Hà chết lặng.
Nàng nhìn ánh mắt dương dương đắc ý của Mã Đại Tráng, không nghĩ ra vì sao hắn có thể được thả ra ngoài, còn mình thì không, còn có công lý nữa hay không đây?
"A a a! Tại sao lại đối xử với ta như vậy!" Đường Tiểu Hà đỏ bừng mắt, điên cuồng rung lắc song sắt, "Cả đời Đường Tiểu Hà ta tích đức làm việc thiện, giết cá cũng không giết cá có trứng, sao ta lại lâm vào cảnh ngộ như này! Ông trời ơi, sao ngài lại không mở mắt ra mà xem! Nếu làm người tốt mà không có báo đáp, từ nay về sau ta sẽ làm kẻ đại gian ác!"
Cai ngục: "Lắc hư song sắt là phải đền tiền đó."
Đường Tiểu Hà vội vàng bỏ tay ra.
***
Thời tiết đầu xuân trong lành, trời trong nắng ấm.
Mã Đại Tráng ra khỏi đại lao của Đại lý tự, bị ánh mặt trời nóng bỏng chiếu vào mắt, hắn ta giơ tay lên che nắng, cười nói với cai ngục đứng bên cạnh: "Mấy ngày nay nhờ có ngài chăm sóc, tiểu đệ chắc chắn sẽ nhớ kỹ phần ân tình này của ngài."
"Được rồi được rồi, đi nhanh đi."
"À, được được."
Sau khi khách sáo một phen xong, Mã Đại Tráng được người dẫn đi ra cửa hông phía đông của Đại lý tự.
Thời điểm bước ra khỏi cửa, vẻ mặt của Mã Đại Tráng lập tức thay đổi, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo.
"Hừ, con như tên tiểu tử Đường Tiểu Hà kia gặp may." Mã Đại Tráng nhỏ giọng mắng chửi, ngữ khí hung ác, "Nếu có thể ra ngục cùng lúc với ta, nói gì thì nói lão tử cũng nhất định phải chặt một tay một chân của hắn, để hắn bớt xen vào chuyện của người khác."
Mắng xong, hắn ngước mắt lên, ánh mắt lướt qua đám đông náo nhiệt, khẽ nói: "Dù sao cũng không thể ở lại kinh thành được nữa, chi bằng về quê tránh đầu sóng ngọn gió, cũng tiện chăm sóc nương và tiểu muội."
Vừa dứt lời, chỉ nghe "bốp" một tiếng, Mã Đại Tráng trợn trắng mắt, ngã thẳng về phía trước.
Trương Bảo run rẩy cầm chày gỗ trong tay: "Hắn sẽ không tắt thở luôn chứ?"
Vương Tài an ủi hắn: "Không đến mức đó đâu, nếu lỡ có chết thì tìm đại chỗ nào đó chôn là được, cũng không có ai trông thấy -- nhìn cái gì mà nhìn! Chưa thấy Đại lý tự xử án bao giờ à!"
Hai người kêu hai sai dịch tới, hợp sức khiêng Mã Đại Tráng lên xe, lấy miếng vải đắp lên người hắn, rồi kéo tới khách điếm Tu Duyên.
Ban đêm, trăng mờ sao thưa.
Ánh trăng trắng sáng chiếu qua khung cửa sổ, rải đầy sương trắng trên mặt đất, gió mát thổi qua khe cửa, len lỏi khắp căn phòng, mang theo cảm giác se se lạnh.
Mã Đại Tráng chậm rãi mở mắt ra, lập tức hít sâu một hơi, bàn tay không tự chủ đặt sau gáy, lẩm bẩm mắng: "Mẹ kiếp, kẻ nào dám đánh lén lão tử --"
Vừa mắng hắn vừa ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thoáng qua một cái hắn đã sợ đến ngây ngẩn cả người.
Trước mắt là khung cảnh mà hắn phải ghi tạc trong lòng -- nhà bếp khách điếm Tu Duyên.
"Ta... Sao ta lại ở đây?" Hắn ta thấy hoảng sợ, lập tức đứng dậy chạy ra cửa, nhưng không hiểu sao cửa lại không mở được, dường như đã bị khóa từ bên ngoài.
"Chết tiệt! Rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
Hắn nhấc chân mạnh đạp mạnh lên cửa, muốn đá văng cửa ra nhưng không được mà còn chân còn bị đau, hắn quay đầu lại muốn chui ra bằng đường cửa sổ.
Kết quả vừa ngoảnh đầu lại, hắn ta suýt chút nữa là hồn bay phách lạc.
Trong bóng tối mờ mịt, chỉ thấy trước tấm thớt thái đồ ăn có đặt một cái băng ghế, có một nữ nhân tóc tai rối loạn đang ngồi trên ghế, mặc áo lụa đỏ thẫm, váy dài màu xanh nhạt đơn giản, máu tươi từ đầu ngón tay của nữ nhân đó chậm rãi nhỏ giọt xuống đất, phát ra âm thanh "tí tách"...
"A!"
Mã Đại Tráng co quắp ngã xuống đất, cơ thể không ngừng rụt về sau, khóe mắt như muốn nứt ra: "Không thể nào! Chuyện này không có khả năng! Chắc chắn là ta đang nằm mơ! Đúng vậy! Ta đang nằm mơ!"
Hắn ta vội vàng nhắm mắt lại, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, cơ mặt run rẩy, miệng run lập cập nói: "Chỉ là mơ thôi, tỉnh mộng là được, tỉnh mộng là xong..."
Đúng lúc này, chỗ băng ghế truyền tới tiếng hát du dương --
"Tóc thiếp vừa che trán,
Hay bẻ hoa trước nhà.
Chàng cưỡi ngựa tre tới,
Chạy quanh giường nghịch ném quả mơ xanh.
Cùng ở phố Trường Can,
Trẻ nhỏ không tị hiềm..."
Tiếng ca càng lúc càng dồn dập, càng ngày càng gần, dần dần biến thành tiếng nỉ non bên tai Mã Đại Tráng.
Mã Đại Tráng nghe bài hát này, cảm nhận được hơi lạnh bao trùm xung quanh, hắn vẫn vô cùng sợ hãi, cả người run rẩy như cầy sấy.
Hắn ta càng run sợ hơn, từ trong khóe mắt lại chảy ra hai hàng nước mắt nóng hổi, run giọng nghẹn ngào nói: "Cửu Nương, Cửu Nương, xin nàng hãy tha thứ cho ta, ngày đó ta thật sự chỉ lỡ tay thôi, nếu không phải nàng khích bác ta, làm sao ta có thể xuống tay chém nàng được, ta, ta yêu nàng như vậy cơ mà..."
Bỗng nhiên, tiếng ca ngừng lại.
Giai điệu ai oán buồn bã ban đầu bỗng chốc biến thành giọng nam tử vang dội: "Hay lắm, thật sự là ngươi."
Mã Đại Tráng mở mắt ra, chỉ thấy trong bếp đã thắp mấy ngọn nến, những người cầm nến lần lượt bước ra từ trong bóng tối, trên người đều mặc công phục xanh xám của Đại lý tự, không cần nói cũng biết thân phận của những người này là gì.
Mà "Cửu Nương" đang đứng trước mặt hắn ta, thật ra là một tên tiểu bạch kiểm với đôi mắt đào hoa cải trang thành, là một gã đàn ông chính hiệu.
Lúc này Mã Đại Trang mới ý thức được rằng mình đã bị lừa, tức giận đến mức đấm một quyền xuống đất, quát: "Ngươi là ai!"
Thôi Quần Thanh hất mái tóc dài ra sau vai, hắng giọng một cái rồi ôn hòa nói: "Để ta tự giới thiệu một chút, ta họ Thôi tên Quần Thanh, tự Tầm Áng, xuất thân từ dòng họ Thanh Hà Thôi thị, một trong năm họ nổi tiếng nhất, mười tám tuổi đỗ cử nhân, mười chín tuổi đỗ tiến sĩ, cùng năm đó tiến vào Hàn Lâm viện, hai mươi tuổi..."
Tống Hạc Khanh đẩy hắn qua một bên, cau mày bình tĩnh nhìn chằm chằm Mã Đại Tráng, sau đó ra lệnh cho thuộc hạ: "Đưa về, thăng đường,"
Đường Tiểu Hà hét đến khàn cả giọng mà vẫn không chịu dừng, mới sáng sớm đã la hét còn đúng giờ hơn cả gà trống báo thức, vừa đến giờ đã bắt đầu ồn ào.
"Mùng một tháng ba rồi, Thiên Hương lâu đã bắt đầu chiêu mộ đầu bếp rồi! Qua hôm nay ta sẽ phải đợi đến sang năm, rốt cuộc mấy người muốn nhốt ta đến khi nào! Cho dù có nhốt ta cả vạn năm thì người cũng không phải do ta giết! Thả ra ra ngoài!"
Cai ngục móc móc lỗ tai đi tới, nhíu mày nói: "Sức lực của tiểu tử ngươi cũng tốt đó, đã gần nửa tháng rồi, ngày nào ngươi cũng la hét mà không thấy mệt à?"
Đường Tiểu Hà: "Thà mệt chết còn hơn bị nhốt ở đây! Thả ta ra ngoài!"
Vẻ mặt cai ngục bất đắc dĩ, lắc lắc chìa khóa trong tay, chậm rãi đi về phía phòng giam của Đường Tiểu Hà.
Ngay khi Đường Tiểu Hà cho rằng kỳ tích sắp xuất hiện, thì cai ngục lại quay ngoắt đầu đi, bước tới phòng giam của Mã Đại Tráng ở bên cạnh.
"Đại nhân nói ngươi bị oan, khiến ngươi phải chịu cực khổ bị nhốt lâu như vậy, cửa mở rồi, về nhà đi thôi."
Mã Đại Tráng quỳ xuống dập đầu, vui đến phát khóc: "Tống đại nhân đúng là Bao Công chuyển thế, tiểu nhân đích thực là bị oan!"
"Còn ta còn ta!" Đường Tiểu Hà ở trong phòng giam điên cuỗng vẫy tay, hai mắt sáng lên, "Còn ta nữa cai ngục đại ca! Ta cũng bị oan!"
Cai ngục liếc mắt nhìn Đường Tiểu Hà, bàn tay vốn dĩ đã đặt lên chìa khóa, bỗng nhiên nghĩ tới lời căn dặn của Thiếu Khanh -- "Đường Tiểu Hà không có người thân hay bạn bè ở kinh thành, nếu như thả ra cùng lúc với Mã Đại Tráng, chắc chắn sẽ bị hắn ta trả thù, không cần thả ra vội."
Cai ngục lại hạ tay xuống, giọng điệu không tốt: "Ngươi cái gì mà ngươi, đại nhân chỉ sai ta thả hắn ra chứ không phải ngươi, liên quan gì tới ngươi? Cứ yên tĩnh mà ở đó đi."
Đường Tiểu Hà chết lặng.
Nàng nhìn ánh mắt dương dương đắc ý của Mã Đại Tráng, không nghĩ ra vì sao hắn có thể được thả ra ngoài, còn mình thì không, còn có công lý nữa hay không đây?
"A a a! Tại sao lại đối xử với ta như vậy!" Đường Tiểu Hà đỏ bừng mắt, điên cuồng rung lắc song sắt, "Cả đời Đường Tiểu Hà ta tích đức làm việc thiện, giết cá cũng không giết cá có trứng, sao ta lại lâm vào cảnh ngộ như này! Ông trời ơi, sao ngài lại không mở mắt ra mà xem! Nếu làm người tốt mà không có báo đáp, từ nay về sau ta sẽ làm kẻ đại gian ác!"
Cai ngục: "Lắc hư song sắt là phải đền tiền đó."
Đường Tiểu Hà vội vàng bỏ tay ra.
***
Thời tiết đầu xuân trong lành, trời trong nắng ấm.
Mã Đại Tráng ra khỏi đại lao của Đại lý tự, bị ánh mặt trời nóng bỏng chiếu vào mắt, hắn ta giơ tay lên che nắng, cười nói với cai ngục đứng bên cạnh: "Mấy ngày nay nhờ có ngài chăm sóc, tiểu đệ chắc chắn sẽ nhớ kỹ phần ân tình này của ngài."
"Được rồi được rồi, đi nhanh đi."
"À, được được."
Sau khi khách sáo một phen xong, Mã Đại Tráng được người dẫn đi ra cửa hông phía đông của Đại lý tự.
Thời điểm bước ra khỏi cửa, vẻ mặt của Mã Đại Tráng lập tức thay đổi, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo.
"Hừ, con như tên tiểu tử Đường Tiểu Hà kia gặp may." Mã Đại Tráng nhỏ giọng mắng chửi, ngữ khí hung ác, "Nếu có thể ra ngục cùng lúc với ta, nói gì thì nói lão tử cũng nhất định phải chặt một tay một chân của hắn, để hắn bớt xen vào chuyện của người khác."
Mắng xong, hắn ngước mắt lên, ánh mắt lướt qua đám đông náo nhiệt, khẽ nói: "Dù sao cũng không thể ở lại kinh thành được nữa, chi bằng về quê tránh đầu sóng ngọn gió, cũng tiện chăm sóc nương và tiểu muội."
Vừa dứt lời, chỉ nghe "bốp" một tiếng, Mã Đại Tráng trợn trắng mắt, ngã thẳng về phía trước.
Trương Bảo run rẩy cầm chày gỗ trong tay: "Hắn sẽ không tắt thở luôn chứ?"
Vương Tài an ủi hắn: "Không đến mức đó đâu, nếu lỡ có chết thì tìm đại chỗ nào đó chôn là được, cũng không có ai trông thấy -- nhìn cái gì mà nhìn! Chưa thấy Đại lý tự xử án bao giờ à!"
Hai người kêu hai sai dịch tới, hợp sức khiêng Mã Đại Tráng lên xe, lấy miếng vải đắp lên người hắn, rồi kéo tới khách điếm Tu Duyên.
Ban đêm, trăng mờ sao thưa.
Ánh trăng trắng sáng chiếu qua khung cửa sổ, rải đầy sương trắng trên mặt đất, gió mát thổi qua khe cửa, len lỏi khắp căn phòng, mang theo cảm giác se se lạnh.
Mã Đại Tráng chậm rãi mở mắt ra, lập tức hít sâu một hơi, bàn tay không tự chủ đặt sau gáy, lẩm bẩm mắng: "Mẹ kiếp, kẻ nào dám đánh lén lão tử --"
Vừa mắng hắn vừa ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thoáng qua một cái hắn đã sợ đến ngây ngẩn cả người.
Trước mắt là khung cảnh mà hắn phải ghi tạc trong lòng -- nhà bếp khách điếm Tu Duyên.
"Ta... Sao ta lại ở đây?" Hắn ta thấy hoảng sợ, lập tức đứng dậy chạy ra cửa, nhưng không hiểu sao cửa lại không mở được, dường như đã bị khóa từ bên ngoài.
"Chết tiệt! Rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
Hắn nhấc chân mạnh đạp mạnh lên cửa, muốn đá văng cửa ra nhưng không được mà còn chân còn bị đau, hắn quay đầu lại muốn chui ra bằng đường cửa sổ.
Kết quả vừa ngoảnh đầu lại, hắn ta suýt chút nữa là hồn bay phách lạc.
Trong bóng tối mờ mịt, chỉ thấy trước tấm thớt thái đồ ăn có đặt một cái băng ghế, có một nữ nhân tóc tai rối loạn đang ngồi trên ghế, mặc áo lụa đỏ thẫm, váy dài màu xanh nhạt đơn giản, máu tươi từ đầu ngón tay của nữ nhân đó chậm rãi nhỏ giọt xuống đất, phát ra âm thanh "tí tách"...
"A!"
Mã Đại Tráng co quắp ngã xuống đất, cơ thể không ngừng rụt về sau, khóe mắt như muốn nứt ra: "Không thể nào! Chuyện này không có khả năng! Chắc chắn là ta đang nằm mơ! Đúng vậy! Ta đang nằm mơ!"
Hắn ta vội vàng nhắm mắt lại, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, cơ mặt run rẩy, miệng run lập cập nói: "Chỉ là mơ thôi, tỉnh mộng là được, tỉnh mộng là xong..."
Đúng lúc này, chỗ băng ghế truyền tới tiếng hát du dương --
"Tóc thiếp vừa che trán,
Hay bẻ hoa trước nhà.
Chàng cưỡi ngựa tre tới,
Chạy quanh giường nghịch ném quả mơ xanh.
Cùng ở phố Trường Can,
Trẻ nhỏ không tị hiềm..."
Tiếng ca càng lúc càng dồn dập, càng ngày càng gần, dần dần biến thành tiếng nỉ non bên tai Mã Đại Tráng.
Mã Đại Tráng nghe bài hát này, cảm nhận được hơi lạnh bao trùm xung quanh, hắn vẫn vô cùng sợ hãi, cả người run rẩy như cầy sấy.
Hắn ta càng run sợ hơn, từ trong khóe mắt lại chảy ra hai hàng nước mắt nóng hổi, run giọng nghẹn ngào nói: "Cửu Nương, Cửu Nương, xin nàng hãy tha thứ cho ta, ngày đó ta thật sự chỉ lỡ tay thôi, nếu không phải nàng khích bác ta, làm sao ta có thể xuống tay chém nàng được, ta, ta yêu nàng như vậy cơ mà..."
Bỗng nhiên, tiếng ca ngừng lại.
Giai điệu ai oán buồn bã ban đầu bỗng chốc biến thành giọng nam tử vang dội: "Hay lắm, thật sự là ngươi."
Mã Đại Tráng mở mắt ra, chỉ thấy trong bếp đã thắp mấy ngọn nến, những người cầm nến lần lượt bước ra từ trong bóng tối, trên người đều mặc công phục xanh xám của Đại lý tự, không cần nói cũng biết thân phận của những người này là gì.
Mà "Cửu Nương" đang đứng trước mặt hắn ta, thật ra là một tên tiểu bạch kiểm với đôi mắt đào hoa cải trang thành, là một gã đàn ông chính hiệu.
Lúc này Mã Đại Trang mới ý thức được rằng mình đã bị lừa, tức giận đến mức đấm một quyền xuống đất, quát: "Ngươi là ai!"
Thôi Quần Thanh hất mái tóc dài ra sau vai, hắng giọng một cái rồi ôn hòa nói: "Để ta tự giới thiệu một chút, ta họ Thôi tên Quần Thanh, tự Tầm Áng, xuất thân từ dòng họ Thanh Hà Thôi thị, một trong năm họ nổi tiếng nhất, mười tám tuổi đỗ cử nhân, mười chín tuổi đỗ tiến sĩ, cùng năm đó tiến vào Hàn Lâm viện, hai mươi tuổi..."
Tống Hạc Khanh đẩy hắn qua một bên, cau mày bình tĩnh nhìn chằm chằm Mã Đại Tráng, sau đó ra lệnh cho thuộc hạ: "Đưa về, thăng đường,"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất