Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Chương 21: Tiểu Đầu Bếp Này Cũng Khá Đẹp Trai

Trước Sau
Đường Tiểu Hà nhìn kỹ lại, nam tử trước mặt khoảng chừng hai mươi tuổi, dáng người mảnh khảnh, khoác chiếc áo ngoài màu trắng ngà, sắc mặt cũng trắng bệch y như màu áo, càng làm nổi bật lên đôi mắt đen láy sâu thẳm, thêm hai quầng thâm nhạt dưới mắt, khiến cho ngươi ta nhìn vào trông không giống người sống, mà giống như quỷ nam vừa chui ra khỏi mộ, còn là loại oán khí đầy mình.

Lẽ ra Đường Tiểu Hà nên sợ hãi mới phải, nhưng khi chú ý tới hai quầng thâm dưới mắt của "quỷ nam" này, nàng ném cái chày cán bột đi, ánh mắt sáng rực lên nói: "Là huynh à!"

Cây chày cán bột rơi xuống đất phát ra một tiếng vang lớn, một lần nữa Tống Hạc Khanh lại bị nàng dọa sợ đến hoa mắt chóng mặt, giơ tay che ngực, còn suýt chút ngã lăn tại chỗ. Mãi đến khi hắn ngước mắt lên nhìn rõ là ai mới thở phào nhẹ nhõm nói: "Tại sao lại là ngươi."

Thấy hắn sắp ngã, Đường Tiểu Hà vội vàng đỡ lấy hắn: "Sao không thể là ta, ta là đầu bếp, không ở phòng bếp thì ở đâu được chứ, ngược lại là huynh đó, nửa đêm nửa hôm không ngủ mò đến đây làm gì vậy, làm ta sợ hết hồn."

Tống Hạc Khanh thầm nghĩ rốt cuộc là ai dọa ai chứ, tay vẫn vuốt ngực, chưa hết kinh hãi nói: "Ta đến tìm người, thấy nhà ăn còn sáng đèn nên tưởng hắn đến đây ăn khuya."

Đường Tiểu Hà suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Ta ở đây suốt đêm, không thấy ai đến cả, có lẽ huynh đi nhầm chỗ rồi."

Tống Hạc Khanh trải qua một phen kinh hoảng vừa rồi, suy nghĩ ban đầu đã sớm bay đi đâu mất, nhíu mày không vui nói: "Vậy ta không tìm nữa, quay lại tính sổ với hắn sau."

Đường Tiểu Hà thấy hắn muốn đi, vội vàng nắm chặt cánh tay hắn: "Huynh chớ đi vội, chờ một chút."

Tống Hạc Khanh dừng bước, quay đầu liếc tiểu đầu bếp một cái, không biết trong hồ lô của đối phương bán cái gì.

Đường Tiểu Hà kéo Tống Hạc Khanh vào phòng bếp, ấn hắn ngồi xuống ghế, sau đó lấy một cái bình thuốc nhỏ từ trong ngăn tủ ra, rút nút bình ra rồi đổ thứ gì đó vào lòng bàn tay, dùng đầu ngón tay quẹt một chút xong giơ tay muốn bôi lên mắt của Tống Hạc Khanh.

Tống Hạc Khanh theo bản năng ngửa người ra sau, nhìn chằm chằm vào vệt hồng hồng trên đầu ngón tay Đường Tiểu Hà, cảnh giác hỏi: "Đây là cái gì."

Đường Tiểu Hà cẩn thận bôi lên vết thương cho hắn, nhẹ nhàng nói: "Dầu hoa hồng, là ta tự làm, rất có hiệu quả với vết thương bị bầm tím ứ máu. Hai ngày qua ta đã muốn đưa cho huynh, nhưng mãi vẫn không tìm thấy huynh, còn nữa, rốt cuộc là huynh đang trực ở đâu thế, đến giờ cơm cũng không thấy huynh tới."

Lúc này Tống Hạc Khanh mới phản ứng lại, hình như hắn chưa từng tiết lộ thân phận của mình cho tên đầu bếp ngốc này.



Chuyện này nên mở miệng sao đây, nói rằng ta là lão đại đứng đầu của ngươi? Là Thiếu Khanh đại nhân của ngươi? Hay là đại lão gia của ngươi?

Không được, quá tự luyến rồi.

"Ta là..." Tống Hạc Khanh nhắm mắt suy nghĩ một chút, lại không nghĩ ra được gì, mở mắt ra định nói dối cho qua chuyện, nhưng lại đối diện trực tiếp với đôi mắt của Đường Tiểu Hà.

Hắn hơi ngẩn ra.

Tiểu đầu bếp này có gương mặt trắng trẻo nõn nã, nhìn gần như vậy mà không hề thấy lỗ chân lông, giống như một miếng đậu hũ mềm mại. Đôi mắt hạnh to tròn, đen trắng rõ ràng, lòng trắng mắt không có tơ máu, trong veo thuần khiết hiếm thấy.

Trong Đại lý tự này không phải người đang làm việc thì cũng là đang ngồi tù, Tống Hạc Khanh đã thấy qua biết bao đôi mắt hoặc sung huyết hoặc đục ngầu, bất chợt đối diện với đôi mắt này, hắn có chút luyến tiếc không muốn dời mắt.

Mặc dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng tiểu đầu bếp này quả thật khá đẹp trai.

"Đường Tiểu Hà." Bỗng dưng, Tống Hạc Khanh gọi tên nàng, giọng nói trầm thấp.

Gọi xong, bỗng nhiên có giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt hắn.

Đường Tiểu Hà giật mình, vội vàng hỏi: "Sao vậy? Sao huynh lại khóc? Ta mạnh tay quá làm huynh đau à?"

Tống Hạc Khanh nhẹ nhàng lắc đầu, hốc mắt đỏ hoe, giơ tay run rẩy chỉ vào mắt mình: "Cái dầu hoa hồng này của ngươi -- là làm từ ớt à?"

"Không phải."



"Vậy sao bôi lên mắt lại cay như vậy! Cay chết ta rồi!"

Tống Hạc Khanh đứng dậy lao nhanh như chớp tới bên chum nước, điên cuồng vốc nước rửa mắt, miệng rên không ngừng: "Cay quá! Cay quá đi!"

Đường Tiểu Hà choáng váng, nhìn cảnh tượng này lầm bẩm: "Cay..."

Nàng quay qua nhìn hũ ớt chưa giã hết trên thớt, bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói: "Xin lỗi huynh! Ta nhớ ra rồi, vữa nãy ta mới giã ớt mà quên chưa rửa tay!"

"Ngươi hại chết ta rồi!" Tống Hạc Khanh gào thét.

Đường Tiểu Hà vội vàng đi lên xem xét tình trạng của hắn, vừa đưa khăn tay vừa thổi mắt, giày vò một hồi cuối cùng Tống Hạc Khanh cũng yên ổn hơn, nhưng hai con mắt lại sưng phù như hai quả hạch đào, tầm nhìn từ một khoảng lớn biến thành một khe nhỏ.

Tống Hạc Khanh vừa tức giận vừa xấu hổ, gắng mở to đôi con mắt sưng húp gào lên với Đường Tiểu Hà: "Ngươi nói xem hơn nửa đêm ngươi giã ớt làm cái gì! Ngươi không giã ớt thì ta có biến thành như vầy không! Ngươi có thù oán gì với ta à, lần nào gặp ngươi cũng xui xẻo hết sức!"

Đường Tiểu Hà vừa áy náy vừa tủi thân, nắm góc áo ngập ngừng nói: "Còn không phải là vì cái tên cẩu quan Tống Hạc Khanh kia..."

Tống Hạc Khanh dựng lỗ tai lên, khí thế lập tức tan biến, kinh ngạc nói: "Có quan hệ gì với Tống Hạc Khanh, không đúng, vì sao ngươi lại gọi hắn là cẩu quan?"

Hắn không dám nhận mình là Bao Công chuyển thế hay Địch Công nhập hồn, nhưng kể từ khi nhậm chức cho tới nay hắn vẫn luôn cẩn thận siêng năng làm tốt công việc trong phận sự của mình, hai chữ "cẩu quan" này đội lên đầu hắn, e rằng có phần trái với lẽ thường.

Đường Tiểu Hà càng thêm tủi thân, cụp đôi mắt to tròn xuống, rưng rưng muốn khóc: "Nếu như không phải do hắn ăn cay giỏi như thế, sao ta phải thức đêm làm ớt bột chứ."

Mặt già của Tống Hạc Khanh đỏ lên, tằng hắng một tiếng rồi khẽ nói: "Nói vậy cũng đúng, nhưng cũng không đến mức gọi hắn là cẩu quan chứ."

Cái ngưỡng cửa dành cho cẩu quan này quá mức thấp kém rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau