Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Chương 30: Có Người Ức Hiếp Ta

Trước Sau
Thời gian trôi qua từng chút một tựa như đã qua hơn mười năm, rốt cuộc nó cũng bò tới chân Tạ Trường Thọ, ngẩng đầu lên, nhìn về phía chiếc bánh bao bị giơ lên cao.

Tạ Trường Thọ vui vẻ nói: "Lợi hại đấy, ta cho ngươi ngay đây."

Hắn buông tay, bánh bao rơi trên mặt đất.

Ngay lúc A Tế muốn vươn tay ra, hắn lại giơ bàn chân núc ních của mình lên, dẫm thẳng lên cái bánh bao trên đất.

Bánh bao trắng mềm bị đế giày bẩn thỉu của hắn nghiền nát, cuối cùng biến thành một đống bùn đen.

Tạ Trường Thọ phủi tay, vẻ mặt đầy chán ghét nói: "Làm bẩn đế giày của ta mất rồi, thật mất hứng."

Hắn lên kiệu, được một đám thuộc hạ vây quanh nghênh ngang rời đi.

A Tế cứ thế nhìn chằm chằm đống bùn đen trên đất, mắt cũng không thèm chớp, cứ như một cái cọc gỗ vậy.

Đường Tiểu Hà vội vàng chạy tới muốn ôm A Tế đi tìm thầy thuốc, kết quả phát hiện thằng nhóc này nhìn nhỏ con thế nhưng lại rất nặng, muốn đỡ nó lên cũng khó, dù có gắng sức cỡ nào cũng không thể nâng nó dậy được, nàng đành phải xin người qua đường giúp đỡ, nhưng nhiều người chỉ nhíu mày rồi bỏ đi, không có ai chịu ra tay giúp đỡ nàng cả.

Đường Tiểu Hà đành phải căng da dầu đỡ A Tế lên lưng, cắn răng khó khăn tiến lên từng bước một nói: "A Tế, ngươi ráng chịu đựng nhé, ta nhất định sẽ cứu ngươi!"

"Tại sao... Tại sao..." A Tế nằm trên lưng nàng thì thào nói, giọng nói mong manh yếu ớt.

Đường Tiểu Hà sợ nó sẽ chết, vội vàng đáp lại: "Tại sao cái gì?"



"Hắn đã không ăn, tại sao phải... cướp bánh bao của ta."

Đường Tiểu Hà bị câu hỏi này làm cho nghẹn ngào, cố nén nước mắt nói: "Ta cũng không biết, vì sao hắn phải cướp bánh bao của ngươi trong khi hắn có cơm ăn dư dật, lại còn dẫm nát nó, ta cũng không biết tại sao hắn lại làm vậy."

"A Tế, ta chỉ biết ta coi ngươi như bạn bè, cho nên ta cầu xin ngươi đừng xảy ra chuyện gì, nếu không ta sẽ đau lòng chết mất, ta chắc chắn sẽ đau lòng đến chết mất."

Đường Tiểu Hà chỉ lo nói chuyện với A Tế mà không chú ý dưới chân, không cẩn thận vấp phải cục đá, sau đó ngã cắm đầu xuống đất, cằm bị đập đau điếng đến nỗi ứa nước mắt.

Đường Tiểu Hà cố nén nước mắt, xác nhận A Tế không sao liền đứng lên muốn đi tiếp.

Đang lúc nàng đang cố gắng hết sức để nâng người lên, một bàn tay thon dài trắng nõn xuất hiện trước mắt nàng.

Khoảnh khắc nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt đó, tất cả tủi thân liền ùa tới, nước mắt nén nhịn cả nửa ngày lập tức tràn mi, gần như là lớn tiếng khóc nói: "Thiếu Khanh đại nhân, có... có người ức hiếp ta!"

Tống Hạc Khanh rũ đôi mắt hồ ly đánh giá tiểu đầu bếp nhà mình, cùng với đứa bé ăn mày trên lưng tiểu đầu bếp, chân mày nhíu chặt đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi.

Thực ra hắn ra ngoài là muốn tìm người để hưng sư vấn tội, suy cho cùng có đầu bếp nào đến giờ rồi mà còn chưa chịu nấu cơm chứ.

Bây giờ xem ra, hắn đã biết là vì sao rồi.

Ba nén nhang sau, trong y quán.

Vết thương trên cằm của Đường Tiểu Hà đã được xử lý, lúc này đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế, rưng rưng nước mắt nói: "Dù sao đầu đuôi sự việc chính là như vậy, ta cũng không biết vì sao tên mập chết bầm kia lại tới gây sự với ta, mặc dù A Tế cắn người là sai, nhưng tên mập chết bầm kia cũng khinh người quá đáng, trước khi đi còn dẫm nát bánh bao của ta."



Tống Hạc Khanh đứng ở trước mặt Đường Tiểu Hà, đã từng thẩm vấn qua nhiều phạm nhân, ánh mắt cũng vô thức mang theo ý thẩm vấn, sau khi quan sát kỹ khuôn mặt trắng nõn non mịn có thể véo ra nước của Đường Tiểu Hà, hắn bỗng nhớ đến những tin đồn về quốc cữu Tạ Trường Thọ -- hoành hành ngang ngược, hoang dâm vô độ, nam nữ đều ăn.

Đã gần đến ba ngày lễ hội đèn lồng Long thần của Hoàng đế mà tên kia thật sự không biết kiềm chế bản thân chút nào.

Trong đầu Tống Hạc Khanh đã hiện lên một trăm tám mươi tội danh để tống Tạ Trường Thọ vào đại lao, nhưng ngoài miệng vẫn ôn hòa nói với Đường Tiểu Hà: "Được rồi, người không sao là được, ngã một lần thì sẽ khôn ra một chút, lần sau đừng có dây dưa với loại người không ra gì này nữa."

Đường Tiểu Hà sửng sốt, ngước mặt lên nhìn hắn nói: "Người không ra gì, ngươi nói ai vậy?"

Tống Hạc Khanh hất cằm về phía gian phòng trong y quán, nói: "Nếu như ngay từ đầu ngươi không tỏ ra đồng cảm rồi thả tên trộm kia đi thì đâu đến nỗi phải đi tìm nó? Người quân tử không đứng dưới một bức tường nguy hiểm ngươi có hiểu không, nếu muốn bảo vệ mình, điều đầu tiên và quan trọng nhất là phải học cách tránh xa tiểu nhân."

Đường Tiểu Hà phát cáu, nhíu mày nói: "Cái gì quân tử cái gì tiểu nhân, A Tế là tiểu nhân ư? Nó rõ ràng là một đứa trẻ ngoan, chỉ là không được người ta dạy dỗ tốt mà thôi, ngươi đừng có dễ dàng đưa ra kết luận như vậy có được không. Lại nói nếu như A Tế là tiểu nhân, vậy quân tử là ai, ngươi sao? Nếu ngươi là quân tử thì đã không hồ đồ mà phán sai tội rồi nhốt ta vào đại lao Đại lý tự? Ta thấy quân tử như ngươi cũng chẳng phải loại tốt lành gì."

Tống Hạc Khanh bị nàng nói như vậy thì giận sôi máu, nhưng vẫn không tìm được lời nào để phản bác, hắn chỉ tay vào Đường Tiểu Hà, nghẹn cả buổi đến nỗi đỏ bừng cả mặt, cuối cùng chỉ phun ra được một câu: "Ngươi, ngươi là cái đồ vô lý!"

"Vô lý còn hơn cái đồ máu lạnh vô tình."

"Ngươi nói ai máu lạnh vô tình?"

"Là ngươi là ngươi, Tống Hạc Khanh ngươi là cái đồ máu lạnh vô tình, bạc tình bạc nghĩa không phân rõ phải trái trắng đen, loại người như ngươi sau này vĩnh viễn sẽ không lấy được vợ!"

"Không lấy thì không lấy, ta không lấy được vợ thì liên quan cái rắm gì tới ngươi!"

Lão đại phu thấy hai người ngươi một câu ta một câu thì trốn ở sau rèm không dám thò đầu ra nói tiếng nào, qua nửa ngày mới lau mồ hôi trên trán yếu ớt nói: "Thiếu Khanh đại nhân, vị tiểu bằng hữu bên trong đã tỉnh rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau