Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự
Chương 32: Mất Tích
Trước kia nàng chỉ lo hận tên cẩu quan này, bây giờ mới phát hiện, tên cẩu quan này thực sự rất tốt, rất... có năng lực.
Đặc biệt khi hắn nhắm mắt, ánh mắt sắc bén nghiêm túc bị lông mi che khuất, lông mi dài rung rinh theo hơi thở phập phồng, đuôi mắt hơi xếch, lông mày đen như mực, dung nhan đẹp đẽ phong lưu, trông quý khí bức người.
Hà Tiến nói hắn xuất thân là võ trạng nguyên, Tạ Trường Thọ lại nói hắn chỉ là một tên nông dân thối, nhưng Đường Tiểu Hà nhìn trái nhìn phải, đều cảm thấy hắn không giống ngư người tập võ, cũng không giống như người làm nông.
Hắn giống như một công tử được nuôi dưỡng ở vùng sông nước Giang Nam hơn.
"Khụ khụ." Tống Hạc Khanh thấy ngứa ngứa họng, ho một tiếng rồi mở mắt ra.
Đường Tiểu Hà vội vàng quay mặt đi, hai má nóng lên một cách khó hiểu, cầm hộp cơm lên liền chạy ra ngoài, vội nói: "Sắc trời không còn sớm nữa, đại nhân nghỉ ngơi sớm đi, ta về trước đây."
"Đợi chút." Tống Hạc Khanh gọi nàng lại, đứng dậy chồng mấy cái chén không lên nhau rồi đưa qua, chậm rãi để vào hộp cơm nói: "Gấp cái gì, chén cũng chưa dọn mà đã chạy rồi, bổn quan cũng đâu có ăn thịt ngươi."
Đường Tiểu Hà chỉ mải cúi đầu, không nhìn hắn.
Tống Hạc Khanh chỉ cho rằng nàng còn giận hắn vì chuyện ban ngày, bất đắc dĩ thở dài nói: "Yên tâm đi, ta đã viết tấu chương vạch tội rồi, hai ngày nữa tảo triều ta sẽ trình lên cho Thánh thượng, đến lúc đó trước mặt rất nhiều người, lão nhân gia không xử trí Tạ Trường Thọ thì sẽ không xuống đài được."
Đường Tiểu Hà đầu tiên mà mừng rỡ, nhưng đã nhanh chóng ý thức được hắn đang làm gì, ngước mặt lên khiếp sợ nhìn hắn nói: "Không đúng, theo ý này của ngươi, sao lại giống như ngươi đang bức bách Bệ hạ vậy?"
"Phải không?" Tống Hạc Khanh lộ ra vẻ kinh ngạc, "Ta cảm thấy ta làm việc ôn hòa lắm mà."
Đường Tiểu Hà: "..."
Ôn hòa cái con khỉ.
Tống Hạc Khanh: "Đúng rồi, sau khi chuyện này kết thúc, từ nay ngươi đùng có gọi ta là cẩu quan nữa, ta nào có giống chó đâu cơ chứ."
Đường Tiểu Hà nghĩ nghĩ một chút rồi gật đầu chân thành nói: "Được, miêu quan."
Tống Hạc Khanh: "..."
Tống Hạc Khanh: "Đường Tiểu Hà, không bị đánh thì ngươi cảm thấy khó chịu có phải không?"
Ngay lúc hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ thì có tiểu lại bên ngoài phủ nha chạy tới, khom người hành lễ nói: "Thiếu Khanh đại nhân, quản gia Triệu Quý Đông phủ Thừa tướng xin gặp."
Tống Hạc Khanh lập tức lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, lông mày nhíu chặt nói: "Quản gia phủ Thừa tướng? Ông ta tới làm gì?"
Tấu chương vạch tội hắn còn chưa viết xong cơ mà, chẳng lẽ Tạ thừa tướng có khả năng đoán trước được chuyện sắp xảy ra.
Cũng không đúng, loại người chính khách như lão khi tính kế người khác sẽ làm trong bí mật, không bao giờ công khai ra ngoài, đừng nói chi chỉ vì một Tạ Trường Thọ, Tống Hạc Khanh cảm thấy cho dù bản thân có vạch tội Tạ tướng, thì ông ta cũng sẽ không sai người đến cửa để thăm hỏi hòa giải.
Vậy thì có thể là lý do gì?
Tống Hạc Khanh không nghĩ nhiều nữa, lập tức ra lệnh: "Dẫn người tới nhị đường tiếp đãi đi, ta sẽ tới ngay."
"Vâng."
Tống Hạc Khanh quay về phòng thay quần áo, liếc Đường Tiểu Hà một cái, giơ tay búng một cái lên trán nàng nói: "Xú tiểu tử, quay về sẽ tính sổ với ngươi sau."
Đường Tiểu Hà đau đến nhe răng, xoa xoa cái trán đỏ bừng nhỏ giọng mắng: "Cẩu quan."
Tống Hạc Khanh cách cánh cửa phòng hô: "Ta nghe thấy rõ ngươi đang mắng ta đó!"
Đường Tiểu Hà co giò bỏ chạy.
Chốc lát sau, Tống Hạc Khanh đã ăn mặc chỉnh tề đi tới phòng Dần Cung trong nhị đường dùng để tiếp khách.
Hắn vừa bước qua cửa, quản gia Tướng phủ vốn đang ngồi im lặng uống trà vội vàng đứng dậy chắp tay thi lễ: "Quản sự Triệu Quý Đông phủ Thừa tướng, bái kiến Thiếu Khanh đại nhân."
"Triệu quản sự không cần đa lễ." Tống Hạc Khanh đi thẳng tới ghế chủ vị, ngồi xuống xong liền đi thẳng vào vấn đề, "Đêm đã khuya, không biết Triệu quản sự tìm tới cửa là vì chuyện gì?"
Triệu Quý Đông ngồi thẳng dậy, vẻ mặt đầy lo lắng nói: "Nếu như không phải thật sự là chuyện lớn, tiểu nhân cũng không dám dấu giếm chủ nhân, đêm khuya chạy đến Đại lý tự thế này để làm phiền Tống đại nhân nghỉ ngơi."
Tống Hạc Khanh nghe ra ý tứ trong câu nói này, liền đưa tay ra hiệu cho nha dịch trong nội đường lui ra ngoài, đợi mọi người đã lui ra hết, mới lại nhìn về phía Triệu Quý Đông.
Không ngờ Triệu Quý Đông lại đứng lên hành lễ lần nữa, cúi đầu nói: "Tống đại nhân, xin Tống đại nhân cứu giúp ạ!"
Trong lòng Tống Hạc Khanh vô cùng sửng sốt, vội vàng đứng dậy đỡ người lên nói: "Triệu quản sự cứ nói thẳng, nếu đã giấu chủ mà đến thì chắc là vấn đề cá nhân của ông?"
Triệu Quý Đông lắc đầu, gấp đến độ nước mắt lưng tròng: "Không phải ta, là tiểu chủ nhân, không thấy tiểu chủ nhân đâu cả?"
Trong đầu Tống Hạc Khanh lập tức hiện lên cái tên Tạ Trường Thọ, nhất thời cảm thấy kinh ngạc nói: "Không thấy Tạ tiểu quốc cữu?"
Triệu Quý Đông nặng nề gật đầu: "Đúng vậy, không thấy đâu nữa, bình thường sau khi về đến nhà tiểu chủ nhân sẽ đi ngủ, nhưng hôm nay hành vi của người rất khác thường, chân bị thương mà không chịu nghỉ ngơi cho tốt, lại còn chạy loạn và la hét trong nhà, quần áo cũng không mặc đàng hoàng, đi đến đâu phá đến đó. Ta bận rộn lo liệu việc trong phủ, nên không thể lúc nào cũng trông nom tiểu chủ tử được, liền kêu mấy gã sai vặt lanh lợi trông chừng người, kết quả bọn chúng không coi kỹ, để cho người chạy ra ngoài. Lúc đầu mấy tên ngu xuẩn đó không dám nói, cứ ở bên ngoài tìm đến nửa đêm. Đến khi thật sự không tìm được người nữa, mới báo cáo chuyện này với ta, ta... Ta cũng không biết nên làm thế nào, chỉ có thể đến cầu xin Tống đại nhân tranh thủ thời gian phái người đi tìm kiếm trong thành, nhất định phải tìm được tiểu chủ tử về trước khi lễ hội đèn lồng kết thúc!"
Tống Hạc Khanh nghe xong liền hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Tạ Trường Thọ là con trai của lão Tạ tướng, cũng là con trai trưởng duy nhất mà Tạ phu nhân dùng cả tính mạng của mình để sinh ra, bởi vì vừa sinh ra đã mất đi mẫu thân, nên từ nhỏ hắn đã nhận được sự cưng chiều hết mực của Tạ tướng, cũng dưỡng thành cái tính càn quấy hung hăng coi trời bằng vung, cho nên mới có thể làm ra những chuyện vô liêm sỉ như hành hung dân chúng thấp cổ bé họng ngay trên phố.
Trước mắt đã sắp tới Long thần của Thánh thượng, Tạ tướng bận rộn ở trong cung bồi giá, đương nhiên sẽ chẳng có thời gian quan tâm đến mấy chuyện bừa bãi của nhi tử, Tướng phủ lại không có nữ chủ nhân quản lý, nên chỉ có thể giao hắn cho quản gia chăm sóc.
Mà quản gia lại thất trách, không tìm thấy Tạ Trường Thọ, nếu như Tạ tướng biết được, e rằng chẳng cần đợi Triệu Quý Đông bí mật đến đây báo án, đã bị người ta dùng trượng đánh chết tại chỗ để giải tỏa sự phẫn nộ trong lòng rồi.
Chuyện này, quả thực có thể coi là "Rất lớn".
Đặc biệt khi hắn nhắm mắt, ánh mắt sắc bén nghiêm túc bị lông mi che khuất, lông mi dài rung rinh theo hơi thở phập phồng, đuôi mắt hơi xếch, lông mày đen như mực, dung nhan đẹp đẽ phong lưu, trông quý khí bức người.
Hà Tiến nói hắn xuất thân là võ trạng nguyên, Tạ Trường Thọ lại nói hắn chỉ là một tên nông dân thối, nhưng Đường Tiểu Hà nhìn trái nhìn phải, đều cảm thấy hắn không giống ngư người tập võ, cũng không giống như người làm nông.
Hắn giống như một công tử được nuôi dưỡng ở vùng sông nước Giang Nam hơn.
"Khụ khụ." Tống Hạc Khanh thấy ngứa ngứa họng, ho một tiếng rồi mở mắt ra.
Đường Tiểu Hà vội vàng quay mặt đi, hai má nóng lên một cách khó hiểu, cầm hộp cơm lên liền chạy ra ngoài, vội nói: "Sắc trời không còn sớm nữa, đại nhân nghỉ ngơi sớm đi, ta về trước đây."
"Đợi chút." Tống Hạc Khanh gọi nàng lại, đứng dậy chồng mấy cái chén không lên nhau rồi đưa qua, chậm rãi để vào hộp cơm nói: "Gấp cái gì, chén cũng chưa dọn mà đã chạy rồi, bổn quan cũng đâu có ăn thịt ngươi."
Đường Tiểu Hà chỉ mải cúi đầu, không nhìn hắn.
Tống Hạc Khanh chỉ cho rằng nàng còn giận hắn vì chuyện ban ngày, bất đắc dĩ thở dài nói: "Yên tâm đi, ta đã viết tấu chương vạch tội rồi, hai ngày nữa tảo triều ta sẽ trình lên cho Thánh thượng, đến lúc đó trước mặt rất nhiều người, lão nhân gia không xử trí Tạ Trường Thọ thì sẽ không xuống đài được."
Đường Tiểu Hà đầu tiên mà mừng rỡ, nhưng đã nhanh chóng ý thức được hắn đang làm gì, ngước mặt lên khiếp sợ nhìn hắn nói: "Không đúng, theo ý này của ngươi, sao lại giống như ngươi đang bức bách Bệ hạ vậy?"
"Phải không?" Tống Hạc Khanh lộ ra vẻ kinh ngạc, "Ta cảm thấy ta làm việc ôn hòa lắm mà."
Đường Tiểu Hà: "..."
Ôn hòa cái con khỉ.
Tống Hạc Khanh: "Đúng rồi, sau khi chuyện này kết thúc, từ nay ngươi đùng có gọi ta là cẩu quan nữa, ta nào có giống chó đâu cơ chứ."
Đường Tiểu Hà nghĩ nghĩ một chút rồi gật đầu chân thành nói: "Được, miêu quan."
Tống Hạc Khanh: "..."
Tống Hạc Khanh: "Đường Tiểu Hà, không bị đánh thì ngươi cảm thấy khó chịu có phải không?"
Ngay lúc hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ thì có tiểu lại bên ngoài phủ nha chạy tới, khom người hành lễ nói: "Thiếu Khanh đại nhân, quản gia Triệu Quý Đông phủ Thừa tướng xin gặp."
Tống Hạc Khanh lập tức lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, lông mày nhíu chặt nói: "Quản gia phủ Thừa tướng? Ông ta tới làm gì?"
Tấu chương vạch tội hắn còn chưa viết xong cơ mà, chẳng lẽ Tạ thừa tướng có khả năng đoán trước được chuyện sắp xảy ra.
Cũng không đúng, loại người chính khách như lão khi tính kế người khác sẽ làm trong bí mật, không bao giờ công khai ra ngoài, đừng nói chi chỉ vì một Tạ Trường Thọ, Tống Hạc Khanh cảm thấy cho dù bản thân có vạch tội Tạ tướng, thì ông ta cũng sẽ không sai người đến cửa để thăm hỏi hòa giải.
Vậy thì có thể là lý do gì?
Tống Hạc Khanh không nghĩ nhiều nữa, lập tức ra lệnh: "Dẫn người tới nhị đường tiếp đãi đi, ta sẽ tới ngay."
"Vâng."
Tống Hạc Khanh quay về phòng thay quần áo, liếc Đường Tiểu Hà một cái, giơ tay búng một cái lên trán nàng nói: "Xú tiểu tử, quay về sẽ tính sổ với ngươi sau."
Đường Tiểu Hà đau đến nhe răng, xoa xoa cái trán đỏ bừng nhỏ giọng mắng: "Cẩu quan."
Tống Hạc Khanh cách cánh cửa phòng hô: "Ta nghe thấy rõ ngươi đang mắng ta đó!"
Đường Tiểu Hà co giò bỏ chạy.
Chốc lát sau, Tống Hạc Khanh đã ăn mặc chỉnh tề đi tới phòng Dần Cung trong nhị đường dùng để tiếp khách.
Hắn vừa bước qua cửa, quản gia Tướng phủ vốn đang ngồi im lặng uống trà vội vàng đứng dậy chắp tay thi lễ: "Quản sự Triệu Quý Đông phủ Thừa tướng, bái kiến Thiếu Khanh đại nhân."
"Triệu quản sự không cần đa lễ." Tống Hạc Khanh đi thẳng tới ghế chủ vị, ngồi xuống xong liền đi thẳng vào vấn đề, "Đêm đã khuya, không biết Triệu quản sự tìm tới cửa là vì chuyện gì?"
Triệu Quý Đông ngồi thẳng dậy, vẻ mặt đầy lo lắng nói: "Nếu như không phải thật sự là chuyện lớn, tiểu nhân cũng không dám dấu giếm chủ nhân, đêm khuya chạy đến Đại lý tự thế này để làm phiền Tống đại nhân nghỉ ngơi."
Tống Hạc Khanh nghe ra ý tứ trong câu nói này, liền đưa tay ra hiệu cho nha dịch trong nội đường lui ra ngoài, đợi mọi người đã lui ra hết, mới lại nhìn về phía Triệu Quý Đông.
Không ngờ Triệu Quý Đông lại đứng lên hành lễ lần nữa, cúi đầu nói: "Tống đại nhân, xin Tống đại nhân cứu giúp ạ!"
Trong lòng Tống Hạc Khanh vô cùng sửng sốt, vội vàng đứng dậy đỡ người lên nói: "Triệu quản sự cứ nói thẳng, nếu đã giấu chủ mà đến thì chắc là vấn đề cá nhân của ông?"
Triệu Quý Đông lắc đầu, gấp đến độ nước mắt lưng tròng: "Không phải ta, là tiểu chủ nhân, không thấy tiểu chủ nhân đâu cả?"
Trong đầu Tống Hạc Khanh lập tức hiện lên cái tên Tạ Trường Thọ, nhất thời cảm thấy kinh ngạc nói: "Không thấy Tạ tiểu quốc cữu?"
Triệu Quý Đông nặng nề gật đầu: "Đúng vậy, không thấy đâu nữa, bình thường sau khi về đến nhà tiểu chủ nhân sẽ đi ngủ, nhưng hôm nay hành vi của người rất khác thường, chân bị thương mà không chịu nghỉ ngơi cho tốt, lại còn chạy loạn và la hét trong nhà, quần áo cũng không mặc đàng hoàng, đi đến đâu phá đến đó. Ta bận rộn lo liệu việc trong phủ, nên không thể lúc nào cũng trông nom tiểu chủ tử được, liền kêu mấy gã sai vặt lanh lợi trông chừng người, kết quả bọn chúng không coi kỹ, để cho người chạy ra ngoài. Lúc đầu mấy tên ngu xuẩn đó không dám nói, cứ ở bên ngoài tìm đến nửa đêm. Đến khi thật sự không tìm được người nữa, mới báo cáo chuyện này với ta, ta... Ta cũng không biết nên làm thế nào, chỉ có thể đến cầu xin Tống đại nhân tranh thủ thời gian phái người đi tìm kiếm trong thành, nhất định phải tìm được tiểu chủ tử về trước khi lễ hội đèn lồng kết thúc!"
Tống Hạc Khanh nghe xong liền hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Tạ Trường Thọ là con trai của lão Tạ tướng, cũng là con trai trưởng duy nhất mà Tạ phu nhân dùng cả tính mạng của mình để sinh ra, bởi vì vừa sinh ra đã mất đi mẫu thân, nên từ nhỏ hắn đã nhận được sự cưng chiều hết mực của Tạ tướng, cũng dưỡng thành cái tính càn quấy hung hăng coi trời bằng vung, cho nên mới có thể làm ra những chuyện vô liêm sỉ như hành hung dân chúng thấp cổ bé họng ngay trên phố.
Trước mắt đã sắp tới Long thần của Thánh thượng, Tạ tướng bận rộn ở trong cung bồi giá, đương nhiên sẽ chẳng có thời gian quan tâm đến mấy chuyện bừa bãi của nhi tử, Tướng phủ lại không có nữ chủ nhân quản lý, nên chỉ có thể giao hắn cho quản gia chăm sóc.
Mà quản gia lại thất trách, không tìm thấy Tạ Trường Thọ, nếu như Tạ tướng biết được, e rằng chẳng cần đợi Triệu Quý Đông bí mật đến đây báo án, đã bị người ta dùng trượng đánh chết tại chỗ để giải tỏa sự phẫn nộ trong lòng rồi.
Chuyện này, quả thực có thể coi là "Rất lớn".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất