Sau Khi Xuyên Trở Về Hắn Vuốt Trọc Hào Môn Bá Miêu
Chương 1: Trở về
(17/8/2022)
Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ
“Thụy Tuyết, hay là thôi bỏ đi? Nhiều người đang nhìn như vậy……”
“Đúng vậy Thụy Tuyết, cũng không dính tới trên người cậu, anh trai này cũng không phải cố ý, cũng đã xin lỗi rồi, bớt giận đi, không chấp nhặt với anh ta nữa.”
“Đúng vậy, đừng tức giận, đừng tức giận……”
……
Khi ý thức của Quý Phong từ trong hỗn loạn khôi phục lại tỉnh táo, thanh âm ồn ào kia một mạch truyền đến, cậu bình tĩnh đứng ở nơi đó, nhìn tình cảnh trước mặt chỉ cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Cậu đứng đấy nghe những người này há miệng phát ra tiếng, lại như đang đứng ngoài cuộc, trong lúc nhất thời có chút không hiểu gì.
Ánh mắt cậu lướt từ cửa sổ lớn sát đất trong suốt sạch sẽ đến một đống bàn ghế ngăn cách trước mặt, cuối cùng rũ mắt, dừng trên người bốn thiếu nữ ngồi ở bàn trước mặt cậu.
Trong đó có ba người đang tận tình khuyên nhủ một thiếu nữ sắc mặt âm trầm, dáng dấp mười tám mười chín tuổi, thanh xuân xinh đẹp, có một gương mặt bé bằng lòng bàn tay, da thịt trắng như tuyết, chỉ là giờ phút này đôi mắt đẹp kia đang phẫn nộ, gắt gao nhìn chằm chằm vào cậu, nhưng nhìn kỹ lại mang theo hoảng loạn.
Quý Phong đối diện với hai mắt tức giận của thiếu nữ kia, cậu nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, đầu óc hỗn loạn như bị nghẹt khí đột nhiên vỡ ra, nháy mắt tỉnh táo lại.
Cậu không phải đã chết rồi sao? Phản quân tấn công thành, cậu vì bảo vệ tòa thành trì này đã lấy tu vi cả đời của bản thân để xoay chuyển thế cục, cũng lấy thân hi sinh cho tổ quốc.
Nhưng tình cảnh trước mặt lại quá mức quen thuộc, đây là ngày đầu tiên ở thế giới ban đầu, cậu vừa tới thành phố C để làm việc, ngày đó cậu gặp em gái song bào thai đã tách ra mười năm, Quý Tuyết.
Chỉ là cô ta hiện giờ không gọi là Quý Tuyết, mà là Phong Thụy Tuyết. Mười năm trước, cô ta được Phong gia nhận nuôi, hiện giờ đã là hòn ngọc quý trên tay Phong gia.
Đôi mắt đen của cậu giật giật, động tác cúi đầu cứng đờ nhìn vệt nước trên người mình, rốt cuộc cũng nhớ lại tình cảnh giờ phút này, hết thảy quá khứ như mây mù bị đẩy ra, dần dần rõ ràng.
Thế giới ban đầu, 18 tuổi năm ấy cậu thi đỗ đại học C.
Mà hôm nay là ngày đầu tiên cậu tới thành phố C, đi gặp Lưu tiên sinh, người hảo tâm giúp đỡ cậu mấy năm nay, khi rời đi, con trai Lưu Doãn của Lưu tiên sinh vốn dĩ muốn tới quán cà phê này làm việc nhưng bạn gái hắn tạm thời có việc tìm hắn, Lưu Doãn chỉ có thể xin cậu tạm thay một ngày.
Năm đó cậu mới đi thi từ trong núi ra, trời xa đất lạ, hơn nữa lòng mang cảm kích với Lưu gia, tất nhiên đã đồng ý.
Cậu học rất nhanh, tuy rằng vụng về nhưng một buổi sáng cũng học ra dáng ra hình.
Chỉ là buổi chiều lại xảy ra việc ngoài ý muốn.
Lúc ấy cậu bưng bốn ly cà phê đưa tới, nhưng chờ tới khi nhìn thấy thiếu nữ trước bàn dựa lối đi nhỏ thì bất ngờ vô cùng, cậu không ngờ ngày đầu tiên tới thành phố C lại tình cờ gặp được em gái ruột của mình.
Tuy rằng xa cách mười năm, mấy năm trước Quý Phong không yên tâm về em gái, trộm tích cóp tiền đã lâu rồi đi bộ một chuyến hơn nửa tháng tới thành phố C, lúc ấy Phong gia còn chưa phát tài, cậu theo địa chỉ cũ tìm được nhà cũ Phong gia, nhưng nhìn thấy em gái sống ở Phong gia khá tốt, cậu liền yên tâm lại lén lút rời đi.
Hiện giờ tuy rằng đã qua mấy năm, nhưng khuôn mặt của Phong Thụy Tuyết không thay đổi bao nhiêu so với hồi mười hai mười ba tuổi, hơn nữa hai người là long phượng thai, tuy rằng lớn lên không phải rất giống nhau nhưng cẩn thận xem mặt mày thì vẫn giống, lúc này mới khiến cậu ánh mắt đầu tiên đã nhận ra.
Chỉ là lúc ấy cậu quá mức kích động, tay run lên, khay nghiêng một chút, khiến cà phê bắn ra một hai giọt trên túi xách tay của Phong Thụy Tuyết đặt ở một bên.
Cậu lập tức xin lỗi, vội vàng lau chùi sạch sẽ, bởi vì là da thật, lau một cái là rớt, cậu ngay từ đầu cũng không biết là của Phong Thụy Tuyết, vừa muốn dò hỏi muốn bồi thường như thế nào, mà khi cậu mới vừa mở miệng, Phong Thụy Tuyết khó có thể tin lại gặp cậu cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, trực tiếp cầm cà phê hắt cậu một thân.
Lúc ấy cậu đã bị một giội này giội cho choáng váng, nhiệt tình khi nhìn thấy em gái ruột lúc này cũng hoàn toàn bị giội sạch.
Quý Phong bình tĩnh lại nhìn một màn trước mặt này, hiện giờ hẳn là cậu trọng sinh về tới một khắc mới vừa bị giội cà phê tới quá mức khiếp sợ mà choáng váng kia, chỉ là tiếp theo Phong Thụy Tuyết hắt cậu một thân cà phê còn ngại không đủ, hơn nữa vừa tức giận lại vừa sợ hãi, sợ cậu xuất hiện sẽ thay đổi thân phận, địa vị hiện giờ của cô ta, chửi ầm lên muốn cậu bồi thường.
Một cái túi xách tay giá mấy vạn, lúc ấy dọa cậu phát ngốc.
Ba bạn học đi cùng Phong Thụy Tuyết cũng bị choáng váng, sự việc nhìn có vẻ không nghiêm trọng lắm lại bị người trong quán cà phê chỉ chỉ trỏ trỏ liền khuyên cô ta, nhưng Phong Thụy Tuyết đâu phải là bởi vì túi xách tay, cô ta đang giận chó đánh mèo, giả vờ đồng ý lời xin lỗi, nhưng nháy mắt khi cậu xoay người bưng cà phê đi lại vươn chân vướng ngã cậu, khi cà phê rơi xuống đất bắn đến váy và giày của Phong Thụy Tuyết.
Phong Thụy Tuyết lại lần nữa mở miệng bắt cậu bồi thường, mười mấy vạn, làm cậu lúc ấy mới vừa tới thành phố C khó lòng giãi bày, mở mồm muốn gọi em gái nhưng thấy ánh mắt chán ghét mà lại ghét bỏ của Phong Thụy Tuyết thì hiểu ra, yên lặng ngậm miệng lại, cho dù cậu gọi thì cô ta cũng sẽ không nhận, đã sớm không coi cậu là anh trai.
Cuối cùng khi cậu cắn răng nhận, may mắn có Lưu tiên sinh giúp cậu tạm thời bồi thường trước, vốn dĩ chỉ cần phí phụ giặt là được nhưng cậu lại cắn răng bồi thường tất cả cho Phong Thụy Tuyết.
Lúc ấy cậu cái gì cũng không hiểu, mơ màng hồ đồ đồng ý.
Sau này cậu vừa học vừa làm thêm bốn công việc khác, nhưng ngay cả như vậy Phong Thụy Tuyết cũng không định buông tha cho cậu, cô ta sợ bí mật người thật sự cứu thiếu gia của Phong gia năm đó là cậu bị bại lộ, không chỉ lén lút tung tin đồn oan uổng ở đại học C rằng tay cậu không sạch sẽ, còn chửi bới cậu nói là vừa đi học vừa đi làm nhưng thực tế lại tới *hội sở bồi rượu bán mình, cuối cùng náo loạn lớn khiến cậu không thể ở lại đại học C nữa.
(*Câu lạc bộ)
Thậm chí bởi vì Lưu tiên sinh giúp cậu mà Lưu gia cũng bị đối phó, nghĩ đến những việc ác cô ta làm ra, đôi mắt Quý Phong dần dần lạnh xuống.
Chỉ là biến hoá cảm xúc này đều bị cậu che giấu, không bị bất cứ ai phát hiện.
Nhưng bộ dáng này của cậu càng làm cho bạn học của Phong Thụy Tuyết cảm thấy áy náy, anh trai này lớn lên đẹp như vậy, Phong Thụy Tuyết sao có thể mắng khó nghe như thế? Trước kia cũng không phát hiện ra mồm miệng Phong Thụy Tuyết không buông tha người khác như vậy đấy? Lời này quá khó nghe, quả thực giống như người đàn bà đanh đá chửi đổng.
Anh trai này đã xin lỗi rồi, thậm chí còn trả đơn thay bọn họ, cũng có thể bồi thường tất cả phí giặt sạch túi xách, nhưng kỳ quái chính là Phong Thụy Tuyết không định bỏ qua.
Vì người nhìn qua càng ngày càng nhiều, thậm chí có người còn lấy điện thoại ra, cơn tức giận của Phong Thụy Tuyết rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, nghĩ đến Phong gia ở thành phố C có uy tín danh dự, nếu truyền ra không tránh được sẽ nói cô ta ỷ thế hiếp người.
Cô ta rất nhanh nghĩ ra một kế hay.
Nếu chỉ bắn vài giọt thì thật sự không tiện làm to chuyện, nhưng nếu là……
Ánh mắt của cô ta chợt ngoan độc, đột nhiên mở to mắt lộ ra ánh mắt nhu nhược đáng thương: “Nếu các cậu cũng giúp hắn nói chuyện, vậy thì quên đi…… Bởi vì đây là quà trưởng thành Hạo ca ca tặng cho tớ sinh nhật 18 tuổi, có ý nghĩa đặc thù, tớ nhất thời sốt ruột nên lúc này mới……”
Ba người sửng sốt, bất chợt hiểu ra, trách không được, thì ra là *Phong thiếu đưa, bảo sao Thụy Tuyết tức giận như vậy.
(*Phong thiếu gia aka Phong Hạo)
Bọn họ vội vàng an ủi, làm cô ta nguôi giận.
Phong Thụy Tuyết thoáng nhìn người cầm di động sắc mặt buông lỏng mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhìn về phía Quý Phong: “Bồi thường cũng không cần, anh đi trước đi.”
Quý Phong vẫn luôn rũ đầu nhìn chân như bị dọa rồi, cửa hàng trưởng ở một bên đã sớm chạy nhanh gật đầu tỏ vẻ biết ơn, miễn phí một đơn này cho bọn họ, nhanh chóng muốn kéo Quý Phong đi.
Nhưng nháy mắt khi Quý Phong ôm khay xoay người đi, Phong Thụy Tuyết dựa vào che đậy, chậm rãi vươn chân.
Quý Phong thấy động tác nhỏ của cô ta, khóe miệng lộ ra nụ cười trào phúng, cậu vốn đang đợi câu không so đo này của cô ta, cậu vừa mới tới không có bất cứ *bối cảnh gì nên cũng không có cách nào, món nợ giữa bọn họ để về sau chậm rãi tính đi.
(*Chỗ dựa, chỗ đứng vững chắc)
Phong Thụy Tuyết vẫn luôn nhìn chằm chằm dưới chân, mong đợi một màn đặc sắc tiếp theo.
Kết quả, khi nhìn thấy Quý Phong sắp bị vướng ngã, cậu lại nâng chân dài lên, bước cao một bước, lập tức lướt qua, đi xa.
Phong Thụy Tuyết: “???”
Phong Thụy Tuyết khó thở, cắn răng ám hại đối phương thế mà cậu ta lại tránh được, định chờ một lần nữa cậu ta đưa tới cà phê tới lại cho cậu ta đẹp mặt.
Kết quả lần sau lại là người khác đến, nói Quý Phong vốn dĩ chỉ là nhân viên tạm tuyển, đã bị sa thải.
Phong Thụy Tuyết định bí mật tính nợ: “???”
Sau bếp.
Quý Phong lẳng lặng nghe cửa hàng trưởng răn dạy, chờ cuối cùng mới thở dài một tiếng: “Tôi đã bảo Tiểu Trương thay cậu qua đấy, cũng nói cậu là người tạm thời làm công bị sa thải, chờ ngày mai Tiểu Lưu tới đây, chỉ coi như cậu chưa từng tới. Tôi cũng không có cách, cô gái kia nhìn có vẻ sẽ không dễ dàng bỏ qua, như vậy đối với cậu và tiệm đều tốt.”
Cửa hàng trưởng hạ mềm giọng, tuy mới ở chung nửa ngày nhưng cậu nhóc cần cù giản dị lại chịu thương chịu khó kia, hắn thật ra rất thích, hơn nữa lớn lên lại đẹp, một buổi sáng giúp bọn họ mời chào không ít lợi nhuận.
Nếu không phải xảy ra việc này, hắn còn muốn giữ người ở lại, chỉ bằng gương mặt này, việc làm ăn của quán cà phê có thể tốt hơn rất nhiều.
Quý Phong nghiêm túc cảm ơn: “Lần này gây thêm phiền phức cho cửa hàng trưởng rồi, cháu ở sau bếp hỗ trợ, đợi đến tối không tiếp tục kinh doanh nữa thì rời đi, xem như tiền bồi thường cà phê.”
Cửa hàng trưởng không nghĩ rằng cậu biết điều như vậy, liên tục xua tay, thấy đối phương kiên trì cũng không từ chối nữa.
Quý Phong đi thay bộ đồng phục nhân viên trên người bị hắt cà phê trước, mặc quần áo của mình vào lần nữa, một thân áo sơmi và quần jean giặt đến trắng bệch, hàng vỉa hè ở nông thôn 30 đồng hai cái, mặc trên người cậu lại ra dáng người mẫu.
Cửa hàng trưởng nhìn mà đấm ngực dậm chân, người này nếu ở trong tiệm bọn họ, có thể thay bọn họ mời chào nhiều lợi nhuận đó.
Nhưng cô gái kia một thân hàng hiệu, đắc tội không nổi.
Quý Phong ở sau bếp vẫn luôn bận đến trời tối, đến khi một vị khách cuối cùng cũng rời đi, cậu hỗ trợ thu thập, rửa sạch sẽ cốc ở sau bếp, lúc này mới rời đi.
Chỉ là trước khi rời đi, Quý Phong nhìn cửa hàng trưởng trông tiệm đêm nay, cậu nhìn giữa mày cửa hàng trưởng, giống như vô tình nói: “Cửa hàng trưởng, lúc trước cháu nghe người ta nói bệnh viện hàng đầu ở trung tâm thành phố C có kiểm tra sức khỏe miễn phí cho người già, hai ngày này bác có muốn đưa bác trai đi kiểm tra một chút không?”
“Hả? Thật ư?” Cửa hàng trưởng ngẩng đầu, mắt lộ ra vui mừng, chờ thấy Quý Phong xác định gật đầu, nghĩ tới bố của Lưu Doãn hình như là bác sĩ khoa ngoại của trung tâm thành phố, cũng không hoài nghi, khi đưa Quý Phong rời đi còn đưa một hộp *điểm tâm mà quán cà phê bán còn dư lại chờ xử lý, đưa cho Quý Phong vừa làm không được nửa ngày.
(*Đồ ăn nhẹ, lót dạ)
Quý Phong suy nghĩ, cũng coi như thu tiền xem tướng, thoải mái nhận lấy.
Bệnh viện trung tâm thành phố tất nhiên không có kiểm tra sức khỏe miễn phí cho người già, nhưng cửa hàng trưởng nếu nghe xong cũng sẽ mang người đi, hắn là đứa con có hiếu, tới nơi đó cho dù biết không miễn phí nhưng cũng không muốn cha già mất công một chuyến, tất nhiên sẽ kiểm tra sức khoẻ.
Đến lúc đó cũng sớm kiểm tra ra, cũng sẽ không trung niên mất cha.
Bởi vì việc lần này giải quyết thuận lợi, cửa hàng trưởng không thông báo cho Lưu Doãn, tất nhiên Lưu tiên sinh cũng không biết, khi cậu ra khỏi quán cà phê rất xa, lúc này mới xoa xoa cánh tay nhức mỏi.
Cả ngày hôm nay cuối cùng cũng làm cậu có loại cảm giác làm đến nơi đến chốn, cậu thật sự…… đã trọng sinh trở lại.
Trọng sinh về kiếp đầu, ngày đầu tiên cậu vừa tới thành phố C.
Ở cổ đại làm quý công tử hơn hai mươi năm, đột nhiên lại trở về thế giới ban đầu đối mặt với khốn cùng và thất vọng, Quý Phong đã thản nhiên tiếp thu.
Chỉ là cậu ở cổ đại lấy thân hi sinh cho tổ quốc, không biết sư phụ và các sư huynh, sư đệ đã biết sẽ khổ sở thế nào?
Quý Phong nhắm mắt lại, lúc ấy đưa ra lựa chọn cậu đã chuẩn bị tốt, hiện giờ còn có thể nhặt nhiều thêm một cái mạng, cậu đã rất cảm kích trời xanh rồi.
Quý Phong dựa theo phương hướng trong trí nhớ đi tới Lưu gia, cách hai con phố cũng không xa.
Khi Lưu Doãn đưa cậu tới quán cà phê đã từng nói đêm nay hắn muốn ở cùng bạn gái, còn đưa chìa khóa trong nhà cho cậu.
Lưu tiên sinh buổi sáng vội vã đi công tác, lúc ấy phó thác cậu cho Lưu Doãn.
Cậu vốn định tìm nhà khách ở lại trước, đợi khi tìm được việc làm hoặc là ở ký túc xá của nhân viên, Lưu tiên sinh một hai phải giữ cậu lại chờ ngài ấy trở về giúp cậu tìm công việc, lúc ấy Lưu tiên sinh đi vội vã, ngàn dặn dò, vạn dặn dò, cậu chỉ có thể tạm thời ở lại.
Nhưng cậu không ngờ ngay kiếp đầu cậu xui xẻo như vậy, ngày làm việc đầu tiên lại gặp Phong Thụy Tuyết.
Sau đó……
Nghĩ đến những việc ngày sau Phong Thụy Tuyết làm với cậu và Lưu gia, ánh mắt Quý Phong lạnh xuống, nếu đã trở lại thì mối thù kiếp đầu kia, cũng nên cho Phong Thụy Tuyết cẩn thận nếm thử.
Mười năm trước cô ta cầm đồ của mình đi, cậu vốn dĩ cũng không để ý nhưng nếu cầm đồ của cậu mà còn muốn lấy mạng cậu, thậm chí còn liên lụy người vô tội, vậy thì không thể tha thứ.
Khi Quý Phong ra khỏi quán cà phê đã hơn 10 giờ tối, lúc này sắp 11 giờ, người trên đường phố không ít nhưng xuyên qua một cái ngõ nhỏ đi vào trong, gần như không có người.
Bốn phía đen như mực, chỉ có đèn đường cách một đoạn phát ra ánh sáng yếu ớt.
Khi Quý Phong đi qua ngõ nhỏ này, lại đi mấy chục mét nữa đến một đường lớn khác, phía trước cách đó không xa có một cái thùng rác, cậu đi về phía trước vài bước, bước chân đột nhiên dừng lại, rồi ngay lập tức bất động thanh sắc tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng càng đi về phía trước, hơi thở quanh quẩn mùi máu tươi càng thêm nồng đậm.
Cùng lúc đó, một người đàn ông mặc quần áo da màu đen đi từ đầu ngõ tới phía cậu, khi nhìn thấy cậu, hắn hơi dừng một chút, tay phải nhanh chóng giấu vào trong ngực, sau đó cũng không lấy ra.
Tuy rằng hắn rất nhanh nhưng Quý Phong đã thấy rõ thứ mà hắn vừa mới để vào trong ngực —— Một khẩu súng.
Quý Phong rất muốn bội phục vận khí này của chính mình, nhưng trong kiếp đầu chưa từng xảy ra việc này.
Ngẫm lại cũng đúng, lúc này ở thế giới đầu, cậu bị Phong Thụy Tuyết bắt đền, bởi vì liên quan quá lớn đến Lưu Doãn và Lưu tiên sinh, Lưu tiên sinh phải bỏ công việc lại, ngồi chuyến bay nhanh nhất trở về giúp cậu xử lý tiếp mới không để cậu bị Phong Thụy Tuyết nhục nhã, chèn ép đến thảm hại hơn.
Khi ấy cậu ra khỏi quán cà phê đã là sau nửa đêm, sau đó lập tức đi theo Lưu tiên sinh về Lưu gia trước.
Quý Phong giả vờ như không thấy, tiếp tục đi về phía trước.
Mà càng tới gần cái thùng rác ở chính giữa kia, mùi máu tươi nồng đậm càng không thể che giấu được.
Người đàn ông đối diện đi tới gần hiển nhiên cũng ngửi thấy.
Chỉ là bởi vì hắn kiêng kỵ người qua đường Quý Phong này nên không ra tay trước, khi hai người đi thoáng qua nhau, Quý Phong mắt nhìn thẳng tiếp tục đi về phía trước.
Người nọ yên tâm, một đôi mắt thẳng băng nhìn chằm chằm vào thùng rác.
Mười bước…… Chín bước…… Tám bước……
Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ
“Thụy Tuyết, hay là thôi bỏ đi? Nhiều người đang nhìn như vậy……”
“Đúng vậy Thụy Tuyết, cũng không dính tới trên người cậu, anh trai này cũng không phải cố ý, cũng đã xin lỗi rồi, bớt giận đi, không chấp nhặt với anh ta nữa.”
“Đúng vậy, đừng tức giận, đừng tức giận……”
……
Khi ý thức của Quý Phong từ trong hỗn loạn khôi phục lại tỉnh táo, thanh âm ồn ào kia một mạch truyền đến, cậu bình tĩnh đứng ở nơi đó, nhìn tình cảnh trước mặt chỉ cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Cậu đứng đấy nghe những người này há miệng phát ra tiếng, lại như đang đứng ngoài cuộc, trong lúc nhất thời có chút không hiểu gì.
Ánh mắt cậu lướt từ cửa sổ lớn sát đất trong suốt sạch sẽ đến một đống bàn ghế ngăn cách trước mặt, cuối cùng rũ mắt, dừng trên người bốn thiếu nữ ngồi ở bàn trước mặt cậu.
Trong đó có ba người đang tận tình khuyên nhủ một thiếu nữ sắc mặt âm trầm, dáng dấp mười tám mười chín tuổi, thanh xuân xinh đẹp, có một gương mặt bé bằng lòng bàn tay, da thịt trắng như tuyết, chỉ là giờ phút này đôi mắt đẹp kia đang phẫn nộ, gắt gao nhìn chằm chằm vào cậu, nhưng nhìn kỹ lại mang theo hoảng loạn.
Quý Phong đối diện với hai mắt tức giận của thiếu nữ kia, cậu nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, đầu óc hỗn loạn như bị nghẹt khí đột nhiên vỡ ra, nháy mắt tỉnh táo lại.
Cậu không phải đã chết rồi sao? Phản quân tấn công thành, cậu vì bảo vệ tòa thành trì này đã lấy tu vi cả đời của bản thân để xoay chuyển thế cục, cũng lấy thân hi sinh cho tổ quốc.
Nhưng tình cảnh trước mặt lại quá mức quen thuộc, đây là ngày đầu tiên ở thế giới ban đầu, cậu vừa tới thành phố C để làm việc, ngày đó cậu gặp em gái song bào thai đã tách ra mười năm, Quý Tuyết.
Chỉ là cô ta hiện giờ không gọi là Quý Tuyết, mà là Phong Thụy Tuyết. Mười năm trước, cô ta được Phong gia nhận nuôi, hiện giờ đã là hòn ngọc quý trên tay Phong gia.
Đôi mắt đen của cậu giật giật, động tác cúi đầu cứng đờ nhìn vệt nước trên người mình, rốt cuộc cũng nhớ lại tình cảnh giờ phút này, hết thảy quá khứ như mây mù bị đẩy ra, dần dần rõ ràng.
Thế giới ban đầu, 18 tuổi năm ấy cậu thi đỗ đại học C.
Mà hôm nay là ngày đầu tiên cậu tới thành phố C, đi gặp Lưu tiên sinh, người hảo tâm giúp đỡ cậu mấy năm nay, khi rời đi, con trai Lưu Doãn của Lưu tiên sinh vốn dĩ muốn tới quán cà phê này làm việc nhưng bạn gái hắn tạm thời có việc tìm hắn, Lưu Doãn chỉ có thể xin cậu tạm thay một ngày.
Năm đó cậu mới đi thi từ trong núi ra, trời xa đất lạ, hơn nữa lòng mang cảm kích với Lưu gia, tất nhiên đã đồng ý.
Cậu học rất nhanh, tuy rằng vụng về nhưng một buổi sáng cũng học ra dáng ra hình.
Chỉ là buổi chiều lại xảy ra việc ngoài ý muốn.
Lúc ấy cậu bưng bốn ly cà phê đưa tới, nhưng chờ tới khi nhìn thấy thiếu nữ trước bàn dựa lối đi nhỏ thì bất ngờ vô cùng, cậu không ngờ ngày đầu tiên tới thành phố C lại tình cờ gặp được em gái ruột của mình.
Tuy rằng xa cách mười năm, mấy năm trước Quý Phong không yên tâm về em gái, trộm tích cóp tiền đã lâu rồi đi bộ một chuyến hơn nửa tháng tới thành phố C, lúc ấy Phong gia còn chưa phát tài, cậu theo địa chỉ cũ tìm được nhà cũ Phong gia, nhưng nhìn thấy em gái sống ở Phong gia khá tốt, cậu liền yên tâm lại lén lút rời đi.
Hiện giờ tuy rằng đã qua mấy năm, nhưng khuôn mặt của Phong Thụy Tuyết không thay đổi bao nhiêu so với hồi mười hai mười ba tuổi, hơn nữa hai người là long phượng thai, tuy rằng lớn lên không phải rất giống nhau nhưng cẩn thận xem mặt mày thì vẫn giống, lúc này mới khiến cậu ánh mắt đầu tiên đã nhận ra.
Chỉ là lúc ấy cậu quá mức kích động, tay run lên, khay nghiêng một chút, khiến cà phê bắn ra một hai giọt trên túi xách tay của Phong Thụy Tuyết đặt ở một bên.
Cậu lập tức xin lỗi, vội vàng lau chùi sạch sẽ, bởi vì là da thật, lau một cái là rớt, cậu ngay từ đầu cũng không biết là của Phong Thụy Tuyết, vừa muốn dò hỏi muốn bồi thường như thế nào, mà khi cậu mới vừa mở miệng, Phong Thụy Tuyết khó có thể tin lại gặp cậu cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, trực tiếp cầm cà phê hắt cậu một thân.
Lúc ấy cậu đã bị một giội này giội cho choáng váng, nhiệt tình khi nhìn thấy em gái ruột lúc này cũng hoàn toàn bị giội sạch.
Quý Phong bình tĩnh lại nhìn một màn trước mặt này, hiện giờ hẳn là cậu trọng sinh về tới một khắc mới vừa bị giội cà phê tới quá mức khiếp sợ mà choáng váng kia, chỉ là tiếp theo Phong Thụy Tuyết hắt cậu một thân cà phê còn ngại không đủ, hơn nữa vừa tức giận lại vừa sợ hãi, sợ cậu xuất hiện sẽ thay đổi thân phận, địa vị hiện giờ của cô ta, chửi ầm lên muốn cậu bồi thường.
Một cái túi xách tay giá mấy vạn, lúc ấy dọa cậu phát ngốc.
Ba bạn học đi cùng Phong Thụy Tuyết cũng bị choáng váng, sự việc nhìn có vẻ không nghiêm trọng lắm lại bị người trong quán cà phê chỉ chỉ trỏ trỏ liền khuyên cô ta, nhưng Phong Thụy Tuyết đâu phải là bởi vì túi xách tay, cô ta đang giận chó đánh mèo, giả vờ đồng ý lời xin lỗi, nhưng nháy mắt khi cậu xoay người bưng cà phê đi lại vươn chân vướng ngã cậu, khi cà phê rơi xuống đất bắn đến váy và giày của Phong Thụy Tuyết.
Phong Thụy Tuyết lại lần nữa mở miệng bắt cậu bồi thường, mười mấy vạn, làm cậu lúc ấy mới vừa tới thành phố C khó lòng giãi bày, mở mồm muốn gọi em gái nhưng thấy ánh mắt chán ghét mà lại ghét bỏ của Phong Thụy Tuyết thì hiểu ra, yên lặng ngậm miệng lại, cho dù cậu gọi thì cô ta cũng sẽ không nhận, đã sớm không coi cậu là anh trai.
Cuối cùng khi cậu cắn răng nhận, may mắn có Lưu tiên sinh giúp cậu tạm thời bồi thường trước, vốn dĩ chỉ cần phí phụ giặt là được nhưng cậu lại cắn răng bồi thường tất cả cho Phong Thụy Tuyết.
Lúc ấy cậu cái gì cũng không hiểu, mơ màng hồ đồ đồng ý.
Sau này cậu vừa học vừa làm thêm bốn công việc khác, nhưng ngay cả như vậy Phong Thụy Tuyết cũng không định buông tha cho cậu, cô ta sợ bí mật người thật sự cứu thiếu gia của Phong gia năm đó là cậu bị bại lộ, không chỉ lén lút tung tin đồn oan uổng ở đại học C rằng tay cậu không sạch sẽ, còn chửi bới cậu nói là vừa đi học vừa đi làm nhưng thực tế lại tới *hội sở bồi rượu bán mình, cuối cùng náo loạn lớn khiến cậu không thể ở lại đại học C nữa.
(*Câu lạc bộ)
Thậm chí bởi vì Lưu tiên sinh giúp cậu mà Lưu gia cũng bị đối phó, nghĩ đến những việc ác cô ta làm ra, đôi mắt Quý Phong dần dần lạnh xuống.
Chỉ là biến hoá cảm xúc này đều bị cậu che giấu, không bị bất cứ ai phát hiện.
Nhưng bộ dáng này của cậu càng làm cho bạn học của Phong Thụy Tuyết cảm thấy áy náy, anh trai này lớn lên đẹp như vậy, Phong Thụy Tuyết sao có thể mắng khó nghe như thế? Trước kia cũng không phát hiện ra mồm miệng Phong Thụy Tuyết không buông tha người khác như vậy đấy? Lời này quá khó nghe, quả thực giống như người đàn bà đanh đá chửi đổng.
Anh trai này đã xin lỗi rồi, thậm chí còn trả đơn thay bọn họ, cũng có thể bồi thường tất cả phí giặt sạch túi xách, nhưng kỳ quái chính là Phong Thụy Tuyết không định bỏ qua.
Vì người nhìn qua càng ngày càng nhiều, thậm chí có người còn lấy điện thoại ra, cơn tức giận của Phong Thụy Tuyết rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, nghĩ đến Phong gia ở thành phố C có uy tín danh dự, nếu truyền ra không tránh được sẽ nói cô ta ỷ thế hiếp người.
Cô ta rất nhanh nghĩ ra một kế hay.
Nếu chỉ bắn vài giọt thì thật sự không tiện làm to chuyện, nhưng nếu là……
Ánh mắt của cô ta chợt ngoan độc, đột nhiên mở to mắt lộ ra ánh mắt nhu nhược đáng thương: “Nếu các cậu cũng giúp hắn nói chuyện, vậy thì quên đi…… Bởi vì đây là quà trưởng thành Hạo ca ca tặng cho tớ sinh nhật 18 tuổi, có ý nghĩa đặc thù, tớ nhất thời sốt ruột nên lúc này mới……”
Ba người sửng sốt, bất chợt hiểu ra, trách không được, thì ra là *Phong thiếu đưa, bảo sao Thụy Tuyết tức giận như vậy.
(*Phong thiếu gia aka Phong Hạo)
Bọn họ vội vàng an ủi, làm cô ta nguôi giận.
Phong Thụy Tuyết thoáng nhìn người cầm di động sắc mặt buông lỏng mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhìn về phía Quý Phong: “Bồi thường cũng không cần, anh đi trước đi.”
Quý Phong vẫn luôn rũ đầu nhìn chân như bị dọa rồi, cửa hàng trưởng ở một bên đã sớm chạy nhanh gật đầu tỏ vẻ biết ơn, miễn phí một đơn này cho bọn họ, nhanh chóng muốn kéo Quý Phong đi.
Nhưng nháy mắt khi Quý Phong ôm khay xoay người đi, Phong Thụy Tuyết dựa vào che đậy, chậm rãi vươn chân.
Quý Phong thấy động tác nhỏ của cô ta, khóe miệng lộ ra nụ cười trào phúng, cậu vốn đang đợi câu không so đo này của cô ta, cậu vừa mới tới không có bất cứ *bối cảnh gì nên cũng không có cách nào, món nợ giữa bọn họ để về sau chậm rãi tính đi.
(*Chỗ dựa, chỗ đứng vững chắc)
Phong Thụy Tuyết vẫn luôn nhìn chằm chằm dưới chân, mong đợi một màn đặc sắc tiếp theo.
Kết quả, khi nhìn thấy Quý Phong sắp bị vướng ngã, cậu lại nâng chân dài lên, bước cao một bước, lập tức lướt qua, đi xa.
Phong Thụy Tuyết: “???”
Phong Thụy Tuyết khó thở, cắn răng ám hại đối phương thế mà cậu ta lại tránh được, định chờ một lần nữa cậu ta đưa tới cà phê tới lại cho cậu ta đẹp mặt.
Kết quả lần sau lại là người khác đến, nói Quý Phong vốn dĩ chỉ là nhân viên tạm tuyển, đã bị sa thải.
Phong Thụy Tuyết định bí mật tính nợ: “???”
Sau bếp.
Quý Phong lẳng lặng nghe cửa hàng trưởng răn dạy, chờ cuối cùng mới thở dài một tiếng: “Tôi đã bảo Tiểu Trương thay cậu qua đấy, cũng nói cậu là người tạm thời làm công bị sa thải, chờ ngày mai Tiểu Lưu tới đây, chỉ coi như cậu chưa từng tới. Tôi cũng không có cách, cô gái kia nhìn có vẻ sẽ không dễ dàng bỏ qua, như vậy đối với cậu và tiệm đều tốt.”
Cửa hàng trưởng hạ mềm giọng, tuy mới ở chung nửa ngày nhưng cậu nhóc cần cù giản dị lại chịu thương chịu khó kia, hắn thật ra rất thích, hơn nữa lớn lên lại đẹp, một buổi sáng giúp bọn họ mời chào không ít lợi nhuận.
Nếu không phải xảy ra việc này, hắn còn muốn giữ người ở lại, chỉ bằng gương mặt này, việc làm ăn của quán cà phê có thể tốt hơn rất nhiều.
Quý Phong nghiêm túc cảm ơn: “Lần này gây thêm phiền phức cho cửa hàng trưởng rồi, cháu ở sau bếp hỗ trợ, đợi đến tối không tiếp tục kinh doanh nữa thì rời đi, xem như tiền bồi thường cà phê.”
Cửa hàng trưởng không nghĩ rằng cậu biết điều như vậy, liên tục xua tay, thấy đối phương kiên trì cũng không từ chối nữa.
Quý Phong đi thay bộ đồng phục nhân viên trên người bị hắt cà phê trước, mặc quần áo của mình vào lần nữa, một thân áo sơmi và quần jean giặt đến trắng bệch, hàng vỉa hè ở nông thôn 30 đồng hai cái, mặc trên người cậu lại ra dáng người mẫu.
Cửa hàng trưởng nhìn mà đấm ngực dậm chân, người này nếu ở trong tiệm bọn họ, có thể thay bọn họ mời chào nhiều lợi nhuận đó.
Nhưng cô gái kia một thân hàng hiệu, đắc tội không nổi.
Quý Phong ở sau bếp vẫn luôn bận đến trời tối, đến khi một vị khách cuối cùng cũng rời đi, cậu hỗ trợ thu thập, rửa sạch sẽ cốc ở sau bếp, lúc này mới rời đi.
Chỉ là trước khi rời đi, Quý Phong nhìn cửa hàng trưởng trông tiệm đêm nay, cậu nhìn giữa mày cửa hàng trưởng, giống như vô tình nói: “Cửa hàng trưởng, lúc trước cháu nghe người ta nói bệnh viện hàng đầu ở trung tâm thành phố C có kiểm tra sức khỏe miễn phí cho người già, hai ngày này bác có muốn đưa bác trai đi kiểm tra một chút không?”
“Hả? Thật ư?” Cửa hàng trưởng ngẩng đầu, mắt lộ ra vui mừng, chờ thấy Quý Phong xác định gật đầu, nghĩ tới bố của Lưu Doãn hình như là bác sĩ khoa ngoại của trung tâm thành phố, cũng không hoài nghi, khi đưa Quý Phong rời đi còn đưa một hộp *điểm tâm mà quán cà phê bán còn dư lại chờ xử lý, đưa cho Quý Phong vừa làm không được nửa ngày.
(*Đồ ăn nhẹ, lót dạ)
Quý Phong suy nghĩ, cũng coi như thu tiền xem tướng, thoải mái nhận lấy.
Bệnh viện trung tâm thành phố tất nhiên không có kiểm tra sức khỏe miễn phí cho người già, nhưng cửa hàng trưởng nếu nghe xong cũng sẽ mang người đi, hắn là đứa con có hiếu, tới nơi đó cho dù biết không miễn phí nhưng cũng không muốn cha già mất công một chuyến, tất nhiên sẽ kiểm tra sức khoẻ.
Đến lúc đó cũng sớm kiểm tra ra, cũng sẽ không trung niên mất cha.
Bởi vì việc lần này giải quyết thuận lợi, cửa hàng trưởng không thông báo cho Lưu Doãn, tất nhiên Lưu tiên sinh cũng không biết, khi cậu ra khỏi quán cà phê rất xa, lúc này mới xoa xoa cánh tay nhức mỏi.
Cả ngày hôm nay cuối cùng cũng làm cậu có loại cảm giác làm đến nơi đến chốn, cậu thật sự…… đã trọng sinh trở lại.
Trọng sinh về kiếp đầu, ngày đầu tiên cậu vừa tới thành phố C.
Ở cổ đại làm quý công tử hơn hai mươi năm, đột nhiên lại trở về thế giới ban đầu đối mặt với khốn cùng và thất vọng, Quý Phong đã thản nhiên tiếp thu.
Chỉ là cậu ở cổ đại lấy thân hi sinh cho tổ quốc, không biết sư phụ và các sư huynh, sư đệ đã biết sẽ khổ sở thế nào?
Quý Phong nhắm mắt lại, lúc ấy đưa ra lựa chọn cậu đã chuẩn bị tốt, hiện giờ còn có thể nhặt nhiều thêm một cái mạng, cậu đã rất cảm kích trời xanh rồi.
Quý Phong dựa theo phương hướng trong trí nhớ đi tới Lưu gia, cách hai con phố cũng không xa.
Khi Lưu Doãn đưa cậu tới quán cà phê đã từng nói đêm nay hắn muốn ở cùng bạn gái, còn đưa chìa khóa trong nhà cho cậu.
Lưu tiên sinh buổi sáng vội vã đi công tác, lúc ấy phó thác cậu cho Lưu Doãn.
Cậu vốn định tìm nhà khách ở lại trước, đợi khi tìm được việc làm hoặc là ở ký túc xá của nhân viên, Lưu tiên sinh một hai phải giữ cậu lại chờ ngài ấy trở về giúp cậu tìm công việc, lúc ấy Lưu tiên sinh đi vội vã, ngàn dặn dò, vạn dặn dò, cậu chỉ có thể tạm thời ở lại.
Nhưng cậu không ngờ ngay kiếp đầu cậu xui xẻo như vậy, ngày làm việc đầu tiên lại gặp Phong Thụy Tuyết.
Sau đó……
Nghĩ đến những việc ngày sau Phong Thụy Tuyết làm với cậu và Lưu gia, ánh mắt Quý Phong lạnh xuống, nếu đã trở lại thì mối thù kiếp đầu kia, cũng nên cho Phong Thụy Tuyết cẩn thận nếm thử.
Mười năm trước cô ta cầm đồ của mình đi, cậu vốn dĩ cũng không để ý nhưng nếu cầm đồ của cậu mà còn muốn lấy mạng cậu, thậm chí còn liên lụy người vô tội, vậy thì không thể tha thứ.
Khi Quý Phong ra khỏi quán cà phê đã hơn 10 giờ tối, lúc này sắp 11 giờ, người trên đường phố không ít nhưng xuyên qua một cái ngõ nhỏ đi vào trong, gần như không có người.
Bốn phía đen như mực, chỉ có đèn đường cách một đoạn phát ra ánh sáng yếu ớt.
Khi Quý Phong đi qua ngõ nhỏ này, lại đi mấy chục mét nữa đến một đường lớn khác, phía trước cách đó không xa có một cái thùng rác, cậu đi về phía trước vài bước, bước chân đột nhiên dừng lại, rồi ngay lập tức bất động thanh sắc tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng càng đi về phía trước, hơi thở quanh quẩn mùi máu tươi càng thêm nồng đậm.
Cùng lúc đó, một người đàn ông mặc quần áo da màu đen đi từ đầu ngõ tới phía cậu, khi nhìn thấy cậu, hắn hơi dừng một chút, tay phải nhanh chóng giấu vào trong ngực, sau đó cũng không lấy ra.
Tuy rằng hắn rất nhanh nhưng Quý Phong đã thấy rõ thứ mà hắn vừa mới để vào trong ngực —— Một khẩu súng.
Quý Phong rất muốn bội phục vận khí này của chính mình, nhưng trong kiếp đầu chưa từng xảy ra việc này.
Ngẫm lại cũng đúng, lúc này ở thế giới đầu, cậu bị Phong Thụy Tuyết bắt đền, bởi vì liên quan quá lớn đến Lưu Doãn và Lưu tiên sinh, Lưu tiên sinh phải bỏ công việc lại, ngồi chuyến bay nhanh nhất trở về giúp cậu xử lý tiếp mới không để cậu bị Phong Thụy Tuyết nhục nhã, chèn ép đến thảm hại hơn.
Khi ấy cậu ra khỏi quán cà phê đã là sau nửa đêm, sau đó lập tức đi theo Lưu tiên sinh về Lưu gia trước.
Quý Phong giả vờ như không thấy, tiếp tục đi về phía trước.
Mà càng tới gần cái thùng rác ở chính giữa kia, mùi máu tươi nồng đậm càng không thể che giấu được.
Người đàn ông đối diện đi tới gần hiển nhiên cũng ngửi thấy.
Chỉ là bởi vì hắn kiêng kỵ người qua đường Quý Phong này nên không ra tay trước, khi hai người đi thoáng qua nhau, Quý Phong mắt nhìn thẳng tiếp tục đi về phía trước.
Người nọ yên tâm, một đôi mắt thẳng băng nhìn chằm chằm vào thùng rác.
Mười bước…… Chín bước…… Tám bước……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất