Cả Nhà Xuyên Đến 60, Nữ Phụ Mỹ Nhân Kết Hôn Với Quân Ca Nơi Hải Đảo

Chương 38:  

Trước Sau
 

Ước chừng cũng phải đến tám, chín mươi tuổi rồi, nhất là trong ngày trọng đại như thế này, chắc hẳn là bậc trưởng bối nào đó trong nhà họ Lục.

Trong ký ức của Kỷ Hương Lan, bà cụ này trông rất quen.

 

Chỉ là bà cụ này từ lúc bước vào trong nhà, sau khi đưa mắt đảo qua một lượt, thì cứ nhíu chặt mày nhìn cô mãi.

 

Ngay cả chỗ ngồi cũng là ngồi ghế thượng toạ, nghe Lục Trường Thịnh gọi bà một tiếng "Mẹ, mẹ đến rồi ạ?", cô mới chợt hiểu ra, thì ra là bà nội của Lục Vệ.

Bên cạnh Kỷ Hương Lan có một chỗ trống, Lục Vệ rất tự nhiên ngồi xuống.

Bà cụ hừ lạnh một tiếng, đuôi mắt cũng không thèm liếc nhìn Lục Trường Thịnh, mà nhìn Kỷ Hương Lan nói.

 

"Ngày trọng đại thế này, làm sao mẹ có thể không đến được."

 

Sau khi bà ngồi xuống, thỉnh thoảng lại ăn một miếng bánh ngọt trên bàn, không biết là do thèm ăn, hay là do đói bụng, lúc này Tăng Tố Phân và Đỗ Sơ Xuân cũng đi vào.

 

Lục Trường Thịnh nhìn bà cụ một cái, lại nhìn Kỷ Cảnh Hòa một cái, lên tiếng phá vỡ sự im lặng, "Mẹ, đây là Kỷ Cảnh Hòa của nhà họ Kỷ, chắc mẹ còn nhớ, hôm đó con cũng đã nói với mẹ rồi. Đây là vợ của anh ấy, còn đây là con gái của họ, hồi nhỏ hay đến nhà mình chơi, giờ đã lớn thế này rồi."



 

Bà cụ mắt không chớp lấy một cái, vẫn nhìn chằm chằm Kỷ Hương Lan, cũng không biết là đang nói với Kỷ Hương Lan hay là đang nói với mọi người trong sảnh.

 

"Ta đương nhiên là nhận ra, mẹ bây tuy già rồi, nhưng trí nhớ vẫn còn tốt lắm. Con bé này hồi nhỏ còn làm vỡ của ta hai cái bình hoa, chạy vào phòng ta còn làm rách một cái khăn tay của ta."

 

Kỷ Hương Lan: "..."

Trí nhớ thật tốt.

 

Đỗ Sơ Xuân và Kỷ Cảnh Hòa nhỏ giọng nói thầm, "Chẳng phải là giống hệt con gái chúng ta hồi bé sao…"

 

Lục Trường Thịnh: "Mẹ, hồi đó con nít không hiểu chuyện, cũng không phải đồ vật gì quý giá, sao mẹ còn nhắc mãi chuyện đó làm gì. Bây giờ Hương Lan đã hai mươi rồi, mẹ xem, nữ đại thập bát biến, bây giờ con bé ngoan hiền hơn nhiều rồi."

 

Bà cụ khẽ cười, nhìn Lục Trường Thịnh với ánh mắt đầy ẩn ý, "Lục Vệ năm nay đã hai mươi sáu tuổi rồi, đúng là nên tìm một mối hôn sự rồi. Con gái nhà họ Kỷ này lớn lên có tướng mạo hiền dịu đoan trang là tốt. Thế nhưng mà, người ta thường nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời, mẹ thấy hai đứa nó không hợp nhau đâu."

 

Đỗ Sơ Xuân và Kỷ Cảnh Hòa nghe vậy, nụ cười trên mặt có chút gượng gạo.

 



Bà cụ nói câu này trước mặt họ không chỉ khiến họ mất mặt mà còn khiến cả hai gia đình cứng đờ.

 

Lục Trường Thịnh hoảng hốt, ông đột nhiên đứng bật dậy. Ông đưa tay ra giữ lấy cánh tay Kỷ Cảnh Hòa, ra hiệu an ủi. Ông cảm thấy mẹ mình nói những lời này trước mặt nhà họ Kỷ, khiến người ta khó xử.

 

"Mẹ, mẹ nói vậy là không đúng rồi, chẳng phải chúng ta đã bàn bạc kỹ rồi sao, để cho hai đứa nhỏ tự nói chuyện với nhau trước? Mẹ nói những lời này là sao chứ, hai nhà chúng ta có giao tình gì, lúc cha còn sống, chẳng phải mẹ rõ hơn ai sao?"

 

Tăng Tố Phân lén lút liếc nhìn Kỷ Hương Lan, thấy sắc mặt cô không thay đổi, vội vàng nói: “Mẹ, Hương Lan là người tốt bụng và thông minh, hơn nữa hai nhà cũng rất hiểu nhau, không phải là tốt sao?”

 

Hôm nay đáng lẽ là ngày vui vẻ, mời người ta đến nhà, kết quả lại xảy ra chuyện như thế này, khiến họ biết ăn nói thế nào với nhà họ Kỷ đây, nói đến đây Tăng Tố Phân cũng cảm thấy rất ngại ngùng.

 

May mà mấy bà dì trong nhà đều đang túm tụm trong bếp, lúc nãy bà đã dặn dò đừng ai xúm vào phòng khách, sợ dọa Kỷ Hương Lan, con bé vốn nhút nhát.

 

Hôm đó bà cụ biết chuyện này, cũng không tỏ thái độ gì, chỉ nói đợi gặp mặt bà cũng muốn xem thử, không ngờ hôm nay vừa gặp, đã đột nhiên gây khó dễ.

 

Họ đã lén hỏi Lục Vệ, Lục Vệ nói nếu Kỷ Hương Lan không có ý kiến gì, thì mọi chuyện cứ theo sắp xếp của họ, cũng không phản đối, nên họ mới muốn tác hợp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau