Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 7:
E là sức lực của cô gái nhỏ này sẽ trở thành công cốc.
Chỉ là không biết vụ án bắt cóc lần này sẽ có kết quả như thế nào.
*
Nguyễn Kiều rời khỏi đồn cảnh sát, đi bộ đến nhà Lâm Vũ Tuyên ở Bắc Kinh, Nguyễn Kiều cũng rất rõ ràng, lúc này ngoài Lâm Vũ Tuyên nguyện ý cưu mang cô ra, thì hầu hết những người khác đều đang chờ xem cô làm trò hề.
Nhưng cô không phải Nguyễn Kiều thật, từ nhỏ mặt cô đã dày như bức tường thành, thích cười thì cười, miễn là đừng cản trở cô kiếm tiền.
Vài ngày trước Lâm Vũ Tuyên đi tham gia một chương trình, trong nhà chẳng còn gì để ăn, Nguyễn Kiều muốn tiết kiệm tiền, liền đến siêu thị gần đó mua ít rau héo, lúc đi về thì vẻ mặt cô tái nhợt như sắp ngã quỵ xuống, cô ngồi xổm xuống nghỉ ngơi một lúc, vừa định đứng lên thì thấy một thanh niên đi ngang qua nhìn chằm chằm vào cô.
Nguyễn Kiều khựng lại, vô thức đưa tay sờ mặt mình.
Đeo khẩu trang rồi mà, không lẽ vẫn nhận ra cô sao?
Nhưng người thanh niên này cũng chỉ thò tay vào túi lục lọi, nhét hai đồng xu một tệ vào tay Nguyễn Kiều, còn lẩm bẩm: "Lúc nãy mua thuốc lá thừa tiền lẻ, thấy cô đáng thương nên cho cô."
Nguyễn Kiều: "..."
Cô đường đường là truyền nhân của Thiên Sư môn, chủ nhân tương lai của Thiên Sư môn lại có một ngày bị coi như ăn xin ven đường.
Nguyễn Kiều khịt mũi, cô tủi thân lắm, nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, nói cảm ơn với người thanh niên rồi quay đầu đi đến siêu thị nhỏ bên cạnh mua bốn cây kẹo que.
Lúc ra khỏi siêu thị nhỏ, người thanh niên vẫn chưa đi mà đứng im tại chỗ nhìn Nguyễn Kiều bằng ánh mắt nghi ngờ.
Nguyễn Kiều nhìn kẹo que trong tay, đưa cho anh ta một cây.
Vị ngọt của đào lan tỏa trong khoang miệng, Nguyễn Kiều nheo mắt, cuối cùng cũng cảm nhận được niềm vui và sức mạnh mà đường mang lại.
Cô vẫy tay với người thanh niên, trước khi đi thuận miệng hỏi một câu: "Anh bạn, đêm dài lãng mạn, tối nay anh định làm gì?"
Người thanh niên: "..."
Biểu cảm của anh ta dần trở nên kỳ lạ, vội vàng lùi lại mấy bước, sợ vì một lần tốt bụng của mình lại gây ra phiền phức lớn.
Nhưng Nguyễn Kiều không để ý đến phản ứng của anh ta, tiếp tục hỏi: "Ở nhà ngủ? Hay ra ngoài chơi?"
Người thanh niên không ngờ cô gái này lại tự nhiên như vậy, thậm chí còn có ý định dò hỏi đời tư của anh ta, trong lòng đã không chút do dự dán hai nhãn "bệnh thần kinh" và "biến thái" lên người Nguyễn Kiều.
Anh ta lập tức tránh xa Nguyễn Kiều hơn, vẻ mặt đề phòng: "Cô chạy từ bệnh viện nào ra vậy? Tôi có thể giúp cô gọi điện thoại cho họ đến đón cô về."
Vẻ mặt Nguyễn Kiều trở nên lạnh lùng, mang vẻ tiếc hận sắt không thành thép: "Tôi nhìn tướng mạo anh thấy anh có nạn đổ máu, tính giúp anh phá giải tai ương miễn phí, anh nghĩ cái gì về tôi vậy? Tôi rất bình thường!"
"Anh bạn đừng nghe cô ta nói bậy. Hai giờ trước tôi cũng thấy cô ta nói như vậy ở quảng trường Bạch Vân với một người đàn ông, chắc là lừa đảo."
Chỉ là không biết vụ án bắt cóc lần này sẽ có kết quả như thế nào.
*
Nguyễn Kiều rời khỏi đồn cảnh sát, đi bộ đến nhà Lâm Vũ Tuyên ở Bắc Kinh, Nguyễn Kiều cũng rất rõ ràng, lúc này ngoài Lâm Vũ Tuyên nguyện ý cưu mang cô ra, thì hầu hết những người khác đều đang chờ xem cô làm trò hề.
Nhưng cô không phải Nguyễn Kiều thật, từ nhỏ mặt cô đã dày như bức tường thành, thích cười thì cười, miễn là đừng cản trở cô kiếm tiền.
Vài ngày trước Lâm Vũ Tuyên đi tham gia một chương trình, trong nhà chẳng còn gì để ăn, Nguyễn Kiều muốn tiết kiệm tiền, liền đến siêu thị gần đó mua ít rau héo, lúc đi về thì vẻ mặt cô tái nhợt như sắp ngã quỵ xuống, cô ngồi xổm xuống nghỉ ngơi một lúc, vừa định đứng lên thì thấy một thanh niên đi ngang qua nhìn chằm chằm vào cô.
Nguyễn Kiều khựng lại, vô thức đưa tay sờ mặt mình.
Đeo khẩu trang rồi mà, không lẽ vẫn nhận ra cô sao?
Nhưng người thanh niên này cũng chỉ thò tay vào túi lục lọi, nhét hai đồng xu một tệ vào tay Nguyễn Kiều, còn lẩm bẩm: "Lúc nãy mua thuốc lá thừa tiền lẻ, thấy cô đáng thương nên cho cô."
Nguyễn Kiều: "..."
Cô đường đường là truyền nhân của Thiên Sư môn, chủ nhân tương lai của Thiên Sư môn lại có một ngày bị coi như ăn xin ven đường.
Nguyễn Kiều khịt mũi, cô tủi thân lắm, nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, nói cảm ơn với người thanh niên rồi quay đầu đi đến siêu thị nhỏ bên cạnh mua bốn cây kẹo que.
Lúc ra khỏi siêu thị nhỏ, người thanh niên vẫn chưa đi mà đứng im tại chỗ nhìn Nguyễn Kiều bằng ánh mắt nghi ngờ.
Nguyễn Kiều nhìn kẹo que trong tay, đưa cho anh ta một cây.
Vị ngọt của đào lan tỏa trong khoang miệng, Nguyễn Kiều nheo mắt, cuối cùng cũng cảm nhận được niềm vui và sức mạnh mà đường mang lại.
Cô vẫy tay với người thanh niên, trước khi đi thuận miệng hỏi một câu: "Anh bạn, đêm dài lãng mạn, tối nay anh định làm gì?"
Người thanh niên: "..."
Biểu cảm của anh ta dần trở nên kỳ lạ, vội vàng lùi lại mấy bước, sợ vì một lần tốt bụng của mình lại gây ra phiền phức lớn.
Nhưng Nguyễn Kiều không để ý đến phản ứng của anh ta, tiếp tục hỏi: "Ở nhà ngủ? Hay ra ngoài chơi?"
Người thanh niên không ngờ cô gái này lại tự nhiên như vậy, thậm chí còn có ý định dò hỏi đời tư của anh ta, trong lòng đã không chút do dự dán hai nhãn "bệnh thần kinh" và "biến thái" lên người Nguyễn Kiều.
Anh ta lập tức tránh xa Nguyễn Kiều hơn, vẻ mặt đề phòng: "Cô chạy từ bệnh viện nào ra vậy? Tôi có thể giúp cô gọi điện thoại cho họ đến đón cô về."
Vẻ mặt Nguyễn Kiều trở nên lạnh lùng, mang vẻ tiếc hận sắt không thành thép: "Tôi nhìn tướng mạo anh thấy anh có nạn đổ máu, tính giúp anh phá giải tai ương miễn phí, anh nghĩ cái gì về tôi vậy? Tôi rất bình thường!"
"Anh bạn đừng nghe cô ta nói bậy. Hai giờ trước tôi cũng thấy cô ta nói như vậy ở quảng trường Bạch Vân với một người đàn ông, chắc là lừa đảo."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất