Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 20:
Hoắc Minh Trạch không kìm được hỏi cô: "Dạo này em có khỏe không?"
Nguyễn Kiều: "..."
Cứu tôi với!
Anh ta là nam chính tại sao lại nói chuyện với một nữ phụ độc ác như cô chứ, anh ta không thấy như vậy không phù hợp với thiết lập nhân vật nam chính của anh ta sao?!
Nam chính không giữ đạo đức như vậy phải bị lôi ra ngoài ngâm lồng heo!
Kỷ Khinh Hoài thấy dù anh ta đã dùng cơ thể chắn trước Nguyễn Kiều, nhưng ánh mắt của Hoắc Minh Trạch vẫn muốn vượt qua anh ta để nhìn Nguyễn Kiều, biểu cảm trên mặt cũng không mấy dễ coi.
Anh ta cau mày, lại gọi một tiếng "Hoắc thiếu gia", nhưng Hoắc Minh Trạch vẫn không thèm nhìn Kỷ Khinh Hoài lấy nửa con mắt.
Đối với Hoắc Minh Trạch mà nói, Kỷ Khinh Hoài trước đây chỉ là một nhân viên trong công ty của anh ta mà thôi, mặc dù năng lực làm việc của anh ta rất tốt, và quan hệ với Trình Huyền cũng không tệ, nhưng vẫn không lọt vào mắt xanh của anh ta.
Đặc biệt là lúc này, đối phương đứng trước Nguyễn Kiều như thể đang chống lưng cho cô, khiến Hoắc Minh Trạch thấy chán ghét và khó chịu.
Trong lúc hai bên im lặng, Nguyễn Kiều dường như cũng nhận ra rằng hôm nay nếu cô không nói rõ ràng với Hoắc Minh Trạch, thì có lẽ không thể ăn bữa cơm này một cách suôn sẻ, cũng không thể vặt lông cừu Kỷ Khinh Hoài được.
Cô giơ tay vỗ vai Kỷ Khinh Hoài, trấn an anh ta, sau đó bước lên một bước, gương mặt trắng trẻo nhưng xinh đẹp lập tức hiện ra trước mắt Hoắc Minh Trạch.
Vừa nhìn thấy, Nguyễn Kiều lại ngẩn người.
Khuôn mặt này của Hoắc Minh Trạch…
Cô nhíu mày, mở miệng hỏi thẳng: "Hoắc thiếu gia, anh gọi tôi có chuyện gì không?"
Hoắc Minh Trạch khựng lại, thực ra chẳng có chuyện gì cả. Gọi hai tiếng "Kiều Kiều" chỉ là phản ứng theo bản năng.
Nguyễn Kiều thấy Hoắc Minh Trạch im lặng không nói, cũng đặc biệt kiên nhẫn.
Rốt cuộc nguyên chủ đối với Hoắc Minh Trạch có tâm tư gì, có thích và yêu mến anh ta hay không, cô không biết, nhưng cô thì chắc chắn là không.
Vì vậy, khi đối mặt với Hoắc Minh Trạch, cô vô cùng bình thản: "Vì Hoắc thiếu gia không nói, vậy tôi nói trước. Tôi và nhà họ Nguyễn không còn quan hệ gì nữa. Hôn ước với anh cũng đã hủy bỏ, sau này gặp nhau cứ coi như không quen biết là được, nếu không thì chẳng tốt cho ai cả."
"Không quen biết? Chẳng lẽ ngay cả bạn bè cũng không thể làm sao?" Hoắc Minh Trạch bị sự dứt khoát của Nguyễn Kiều làm cho giật mình, lập tức phản bác.
Tuy nhiên, câu hỏi như vậy chỉ khiến Nguyễn Kiều có biểu cảm kỳ lạ như nhìn người thiểu năng, cô hít một hơi, tỏ vẻ không thể tin nổi: "Hoắc thiếu gia, một người bạn trai cũ đủ tư cách thì phải giống như người đã chết rồi, ai muốn làm bạn với anh chứ, anh đừng làm tôi buồn nôn cũng đừng làm Nguyễn Phỉ buồn nôn. Được rồi, hôm nay chúng ta nói đến đây thôi, anh về suy nghĩ kỹ xem tôi nói có đúng không. Bây giờ tôi và anh Kỷ cần đi ăn cơm, tạm biệt."
Nguyễn Kiều: "..."
Cứu tôi với!
Anh ta là nam chính tại sao lại nói chuyện với một nữ phụ độc ác như cô chứ, anh ta không thấy như vậy không phù hợp với thiết lập nhân vật nam chính của anh ta sao?!
Nam chính không giữ đạo đức như vậy phải bị lôi ra ngoài ngâm lồng heo!
Kỷ Khinh Hoài thấy dù anh ta đã dùng cơ thể chắn trước Nguyễn Kiều, nhưng ánh mắt của Hoắc Minh Trạch vẫn muốn vượt qua anh ta để nhìn Nguyễn Kiều, biểu cảm trên mặt cũng không mấy dễ coi.
Anh ta cau mày, lại gọi một tiếng "Hoắc thiếu gia", nhưng Hoắc Minh Trạch vẫn không thèm nhìn Kỷ Khinh Hoài lấy nửa con mắt.
Đối với Hoắc Minh Trạch mà nói, Kỷ Khinh Hoài trước đây chỉ là một nhân viên trong công ty của anh ta mà thôi, mặc dù năng lực làm việc của anh ta rất tốt, và quan hệ với Trình Huyền cũng không tệ, nhưng vẫn không lọt vào mắt xanh của anh ta.
Đặc biệt là lúc này, đối phương đứng trước Nguyễn Kiều như thể đang chống lưng cho cô, khiến Hoắc Minh Trạch thấy chán ghét và khó chịu.
Trong lúc hai bên im lặng, Nguyễn Kiều dường như cũng nhận ra rằng hôm nay nếu cô không nói rõ ràng với Hoắc Minh Trạch, thì có lẽ không thể ăn bữa cơm này một cách suôn sẻ, cũng không thể vặt lông cừu Kỷ Khinh Hoài được.
Cô giơ tay vỗ vai Kỷ Khinh Hoài, trấn an anh ta, sau đó bước lên một bước, gương mặt trắng trẻo nhưng xinh đẹp lập tức hiện ra trước mắt Hoắc Minh Trạch.
Vừa nhìn thấy, Nguyễn Kiều lại ngẩn người.
Khuôn mặt này của Hoắc Minh Trạch…
Cô nhíu mày, mở miệng hỏi thẳng: "Hoắc thiếu gia, anh gọi tôi có chuyện gì không?"
Hoắc Minh Trạch khựng lại, thực ra chẳng có chuyện gì cả. Gọi hai tiếng "Kiều Kiều" chỉ là phản ứng theo bản năng.
Nguyễn Kiều thấy Hoắc Minh Trạch im lặng không nói, cũng đặc biệt kiên nhẫn.
Rốt cuộc nguyên chủ đối với Hoắc Minh Trạch có tâm tư gì, có thích và yêu mến anh ta hay không, cô không biết, nhưng cô thì chắc chắn là không.
Vì vậy, khi đối mặt với Hoắc Minh Trạch, cô vô cùng bình thản: "Vì Hoắc thiếu gia không nói, vậy tôi nói trước. Tôi và nhà họ Nguyễn không còn quan hệ gì nữa. Hôn ước với anh cũng đã hủy bỏ, sau này gặp nhau cứ coi như không quen biết là được, nếu không thì chẳng tốt cho ai cả."
"Không quen biết? Chẳng lẽ ngay cả bạn bè cũng không thể làm sao?" Hoắc Minh Trạch bị sự dứt khoát của Nguyễn Kiều làm cho giật mình, lập tức phản bác.
Tuy nhiên, câu hỏi như vậy chỉ khiến Nguyễn Kiều có biểu cảm kỳ lạ như nhìn người thiểu năng, cô hít một hơi, tỏ vẻ không thể tin nổi: "Hoắc thiếu gia, một người bạn trai cũ đủ tư cách thì phải giống như người đã chết rồi, ai muốn làm bạn với anh chứ, anh đừng làm tôi buồn nôn cũng đừng làm Nguyễn Phỉ buồn nôn. Được rồi, hôm nay chúng ta nói đến đây thôi, anh về suy nghĩ kỹ xem tôi nói có đúng không. Bây giờ tôi và anh Kỷ cần đi ăn cơm, tạm biệt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất