Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Nhị Phòng Vương Gia
Chương 160:
Dựa theo Khánh Thúy Thúy yêu cầu, xưởng mới đều là xây tường đất cao bằng hai người, hiện giờ đã dựng xong, chừng trăm thước. Tứ phía vây kín, lúc sau mở đường đi, đến lúc đó quản sự nương tử giữ khóa cửa, người làm việc dựa theo thứ tự lãnh thẻ bài đi vào làm việc.
Nàng chuẩn bị đắp lên hai tòa xưởng trái phải, tất cả đều là sân phơi nắng.
Phía trước đã có bốn cái sân, hai sân trên sườn núi, một là chỗ thay quần áo trược khi bắt đầu làm việc, cùng với phòng làm việc kết toán tiền công. Một chỗ khác là chuyên dụng để thu hàng hóa, xào nguyên liệu, chỗ ướp. Hai sân dưới sườn núi hoàn toàn đổi thành chỗ làm đồ xông khói.
Người làm việc càng ngày càng chuyên chức. Người phụ trách thu hàng hóa sử dụng đòn cân nhanh nhẹn, lại còn có thể tính toán sổ sách.
Sau khi thu hàng hóa sẽ là phân loại thành các sọt, đánh số giao cho công nhân xử lý cá. Xử lý là trải qua tẩy rửa cá, tiếp đó xử lý theo trình tự của chủng loại hàng là xông khói hay phơi khô…, rồi sau đó giao cho xưởng.
Xưởng dựa theo bản ghi chép thu hàng hóa để nhận hàng sau khi xử lý, quyết định cho lên phơi nắng hay xông khói... Cũng đối chiếu cân lượng sau xử lý có phù hợp với lúc thu hàng không.
Toàn bộ trình tự làm việc cũng có đến vài bước, nhưng là khiến Khánh Thúy Thúy lại suy tư vài ngày. Tránh đi chỗ rườm rà, lại muốn đơn giản hoá trình tự làm việc, đồng thời cũng muốn tránh người làm công trước sau thông đồng giở trò bịp bợm.
Trước mắt vừa đi vừa sửa.
Nhìn chằm chằm xong xưởng, Khánh Thúy Thúy lại đi chỗ phơi nắng. Vừa lúc gặp mặt đương gia Tiền gia từ sau núi xuống dưới, phía sau là một nhi một nữ giúp ôm một bó cây trúc.
Tôn Lí chính đồng ý Tiền thẩm dời vào thôn, phân phòng ở tự nhiên cũng là phòng ở lúc trước tá điền từng ở qua. Tiền thẩm ngại phòng ở quá lụi bại, nhất thời lại lấy không ra nhiều tiền tới xây nhà mới, vì thế cầu Khánh Thúy Thúy thi ân, ở sườn núi phía sau phơi nắng dựng một cái trúc xá.
Khánh Thúy Thúy nhìn một nhà bọn họ bận việc, cũng không tiện quấy rầy, chỉ điểm vài câu về trúc xá trước đây nhà mình dựng ra sao, sau đó liền rời đi.
Thời điểm Khánh Thúy Thúy tiến vào sân viện phơi nắng vừa vặn người nghe được mấy người ghé vào cùng nhau nói vài món đại sự gần đây phát sinh.
Thời điểm nhàn nhã, Khánh Thúy Thúy liền không quá câu thúc. Thấy một thím vì thấy chính mình đến mà xô đẩy người bên cạnh, ý bảo nàng đừng nói chuyện, cười cười: “Thời điểm không có việc, nhóm các thím không cần phải ngại ta, lên đi lại một phen hoặc là uống trà nước...”
Nơi này có vài người là số tuổi không ngang bằng với Khánh Thúy Thúy. Có thể tới làm việc kiếm tiền, cũng là người suy nghĩ minh bạch, nhanh nhẹn. Chủ nhân nói như vậy, bất quá là thiện tâm. Nếu là các nàng ỷ vào chủ nhân tốt bụng thật dám lười nhác trốn việc, kia chính là đợi bị sa thải.
Lại không phải không có tiền lệ như vậy.
Khánh Thúy Thúy tự nhiên hiểu tâm lý của mọi người, vì thế mang ra ấm trà đổ thêm nước, “Trước mắt nửa con cá đều không có, nếu là không nói lời nào, cũng không phải là muốn buồn chết. Mới vừa nghe, là nói muốn xây đập lớn?”
Mã thẩm trước hết từ ghế nhỏ đứng dậy, “Còn không phải là nói sự tình đập lớn sao? Chủ nhân, ngươi cũng nghe nói?”
Trước đó Khánh Kiều Kiều tới, chính là thay nương nàng truyền lời, nói là nhà ngoại ở Lâm Hoa thôn nghe được tin tức, có Công Bộ thị lang của triều đình đi tới chỗ bọn họ xem đường sông.
Nói là muốn tu sửa đập lớn.
Nhìn vị trí kia ước chừng chính là ở thôn đông của Lâm Hoa thôn, cách ba dặm ở hướng bắc chỗ hẻm núi, đập chứa nước đại khái liền sẽ ở khối đất trũng kia, hướng đông Hoa Khê thôn.
Nói đến cũng khéo, Tần, vương hai nhà năm trước khai khẩn ra tới hai mươi mẫu đất hoang cùng đập chứa nước kia dựa rất gần.
Mã thím nói cùng nương nàng truyền đạt không sai biệt lắm, “Chủ nhân, mười mẫu đất kia khai khẩn thật là đúng thời điểm, nói ra chính là ngươi có mệnh số tốt. Đương gia nhà ta hôm qua từ ruộng trở về, nói là đập cũ không sửa được, cho nên triều đình mới một lần nữa cái đập lớn mới. Về sau còn phải sửa lại đường sông. Đến lúc đó chúng ta Hoa Khê thôn liền không phải đầy đồng ruộng phì nhiêu sao.”
Có thể nói là nước phù sa không chảy ruộng ngoài.
Nàng chuẩn bị đắp lên hai tòa xưởng trái phải, tất cả đều là sân phơi nắng.
Phía trước đã có bốn cái sân, hai sân trên sườn núi, một là chỗ thay quần áo trược khi bắt đầu làm việc, cùng với phòng làm việc kết toán tiền công. Một chỗ khác là chuyên dụng để thu hàng hóa, xào nguyên liệu, chỗ ướp. Hai sân dưới sườn núi hoàn toàn đổi thành chỗ làm đồ xông khói.
Người làm việc càng ngày càng chuyên chức. Người phụ trách thu hàng hóa sử dụng đòn cân nhanh nhẹn, lại còn có thể tính toán sổ sách.
Sau khi thu hàng hóa sẽ là phân loại thành các sọt, đánh số giao cho công nhân xử lý cá. Xử lý là trải qua tẩy rửa cá, tiếp đó xử lý theo trình tự của chủng loại hàng là xông khói hay phơi khô…, rồi sau đó giao cho xưởng.
Xưởng dựa theo bản ghi chép thu hàng hóa để nhận hàng sau khi xử lý, quyết định cho lên phơi nắng hay xông khói... Cũng đối chiếu cân lượng sau xử lý có phù hợp với lúc thu hàng không.
Toàn bộ trình tự làm việc cũng có đến vài bước, nhưng là khiến Khánh Thúy Thúy lại suy tư vài ngày. Tránh đi chỗ rườm rà, lại muốn đơn giản hoá trình tự làm việc, đồng thời cũng muốn tránh người làm công trước sau thông đồng giở trò bịp bợm.
Trước mắt vừa đi vừa sửa.
Nhìn chằm chằm xong xưởng, Khánh Thúy Thúy lại đi chỗ phơi nắng. Vừa lúc gặp mặt đương gia Tiền gia từ sau núi xuống dưới, phía sau là một nhi một nữ giúp ôm một bó cây trúc.
Tôn Lí chính đồng ý Tiền thẩm dời vào thôn, phân phòng ở tự nhiên cũng là phòng ở lúc trước tá điền từng ở qua. Tiền thẩm ngại phòng ở quá lụi bại, nhất thời lại lấy không ra nhiều tiền tới xây nhà mới, vì thế cầu Khánh Thúy Thúy thi ân, ở sườn núi phía sau phơi nắng dựng một cái trúc xá.
Khánh Thúy Thúy nhìn một nhà bọn họ bận việc, cũng không tiện quấy rầy, chỉ điểm vài câu về trúc xá trước đây nhà mình dựng ra sao, sau đó liền rời đi.
Thời điểm Khánh Thúy Thúy tiến vào sân viện phơi nắng vừa vặn người nghe được mấy người ghé vào cùng nhau nói vài món đại sự gần đây phát sinh.
Thời điểm nhàn nhã, Khánh Thúy Thúy liền không quá câu thúc. Thấy một thím vì thấy chính mình đến mà xô đẩy người bên cạnh, ý bảo nàng đừng nói chuyện, cười cười: “Thời điểm không có việc, nhóm các thím không cần phải ngại ta, lên đi lại một phen hoặc là uống trà nước...”
Nơi này có vài người là số tuổi không ngang bằng với Khánh Thúy Thúy. Có thể tới làm việc kiếm tiền, cũng là người suy nghĩ minh bạch, nhanh nhẹn. Chủ nhân nói như vậy, bất quá là thiện tâm. Nếu là các nàng ỷ vào chủ nhân tốt bụng thật dám lười nhác trốn việc, kia chính là đợi bị sa thải.
Lại không phải không có tiền lệ như vậy.
Khánh Thúy Thúy tự nhiên hiểu tâm lý của mọi người, vì thế mang ra ấm trà đổ thêm nước, “Trước mắt nửa con cá đều không có, nếu là không nói lời nào, cũng không phải là muốn buồn chết. Mới vừa nghe, là nói muốn xây đập lớn?”
Mã thẩm trước hết từ ghế nhỏ đứng dậy, “Còn không phải là nói sự tình đập lớn sao? Chủ nhân, ngươi cũng nghe nói?”
Trước đó Khánh Kiều Kiều tới, chính là thay nương nàng truyền lời, nói là nhà ngoại ở Lâm Hoa thôn nghe được tin tức, có Công Bộ thị lang của triều đình đi tới chỗ bọn họ xem đường sông.
Nói là muốn tu sửa đập lớn.
Nhìn vị trí kia ước chừng chính là ở thôn đông của Lâm Hoa thôn, cách ba dặm ở hướng bắc chỗ hẻm núi, đập chứa nước đại khái liền sẽ ở khối đất trũng kia, hướng đông Hoa Khê thôn.
Nói đến cũng khéo, Tần, vương hai nhà năm trước khai khẩn ra tới hai mươi mẫu đất hoang cùng đập chứa nước kia dựa rất gần.
Mã thím nói cùng nương nàng truyền đạt không sai biệt lắm, “Chủ nhân, mười mẫu đất kia khai khẩn thật là đúng thời điểm, nói ra chính là ngươi có mệnh số tốt. Đương gia nhà ta hôm qua từ ruộng trở về, nói là đập cũ không sửa được, cho nên triều đình mới một lần nữa cái đập lớn mới. Về sau còn phải sửa lại đường sông. Đến lúc đó chúng ta Hoa Khê thôn liền không phải đầy đồng ruộng phì nhiêu sao.”
Có thể nói là nước phù sa không chảy ruộng ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất