Chương 55: Từ giả thành thật
Sáng hôm sau, ánh nắng cưỡi mây xuyên qua khung cửa sổ rọi vào phòng, hắt lên hai thân ảnh đang cuộn vào nhau trên chiếc giường lớn.
Ở bên ngoài, tiếng chim hót ríu ra ríu rít, tiếng xe cộ đông đúc qua lại, tiếng mọi người hăng hái chào hỏi nhau lần lượt vang lên lọt vào tai Lâm Ngữ Yến. Hàng mi cong dài của cô khẽ rung động, đôi mắt khép hờ dần mở hẳn.
Những âm thanh báo hiệu một ngày mới lại đến kia là những điều rất đổi bình thường mà mỗi sáng Lâm Ngữ Yến đều sẽ nghe thấy, nhưng hôm nay không hiểu sao lại đặc biệt cảm thấy thật dễ chịu và đáng yêu.
Cô quay sang nhìn người bên cạnh, nhưng không ngờ lại rơi vào đôi mắt đen tĩnh lặng sâu thẳm của anh. Lâm Ngữ Yến chợt cảm thấy vô cùng ngượng ngùng. Phàm Dực đã tỉnh từ bao giờ? Không biết liệu trong lúc ngủ cô có ngáy hay tư thế ngủ có khó coi lắm hay không?
Nghĩ đến đây cô cảm thấy thật xấu hổ mà kéo chăn cao lên che lấp cả mũi, chỉ để lộ ra đôi mắt to tròn lén nhìn anh.
Phàm Dực chỉ cần liếc mắt cũng đủ hiểu Lâm Ngữ Yến đang nghĩ gì, anh cong môi mỉm cười nhìn phản ứng ngại ngùng vô cùng đáng yêu của cô, ánh mắt thập phần nuông chiều "Em không có ngáy, cả đêm nằm ngủ rất ngoan."
Lúc này Lâm Ngữ Yến mới chịu kéo tấm chăn xuống, cô dè dặt hỏi lại "Thật không?"
"Thật." Phàm Dực cười đến cong cả đôi mắt.
Lâm Ngữ Yến vui vẻ lại lần nữa sà vào lòng anh, cọ cọ đầu vòm ngực săn chắc của anh giống như mèo con đang làm nũng. Lúc này một ý nghĩ xẹt qua trong đầu Lâm Ngữ Yến, cô ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt ánh lên tia tinh nghịch "Mà nè, năm nay anh đã 31 tuổi rồi nhỉ? Em thì chỉ mới 24. Chúng ta cách nhau tận 7 tuổi, em có thể gọi anh bằng chú luôn ấy chứ?"
Lời đến đây thôi cũng đã đủ làm ai kia sa sầm nét mặt, nhưng Lâm Ngữ Yến vẫn giả vờ như không nhìn thấy, tiếp tục buông lời trêu chọc "Lớn tuổi rồi mà anh cũng còn sung sức quá ấy nhỉ? Em vốn cũng không trông chờ gì nhiều, vì em nghĩ nếu anh già rồi thì về phương diện đó sẽ không được nữa."
Kết quả là lời vừa nói xong, Lâm Ngữ Yến đã bị Phàm Dực lật người đè dưới thân, anh sắc mặt đen xì, nghiến răng hậm hực "Vậy để ông chú này cho em thấy anh có 'được' hay không nhé."
Dứt lời một nụ hôn nóng bỏng nồng nhiệt rơi xuống đôi môi của Lâm Ngữ Yến. Hai người môi lưỡi lại quấn quýt mãi cho đến khi không khí của cô gần sắp bị anh rút cạn, Lâm Ngữ Yến mới vội đưa tay đẩy Phàm Dực ra, hồn hển ra sức hít lấy hít để không khí, cô lắc đầu nguầy nguậy, cất giọng đứt quãng "Em... chỉ... chỉ nói đùa thôi... Anh được hay không, tối qua em đã chứng kiến đủ rồi... Eo của em đến giờ vẫn còn ê ẩm đây!"
"Muộn rồi." Phàm Dực chỉ buông hai từ nhẹ bâng rồi tiếp tục hôn lên đôi môi của Lâm Ngữ Yến, dùng hành động để chứng minh cho cô thấy liệu ông chú 31 tuổi như anh có được hay không.
Sau khi kết thúc cuộc vận động buổi sáng, hậu quả là Lâm Ngữ Yến toàn thân đau nhức, cứng đờ, ngay cả việc ngồi dậy cô còn chẳng muốn chứ đừng nói gì đến đặt chân xuống giường.
Nhìn thấy Lâm Ngữ Yến thành ra như thế, Phàm Dực đồng thời vừa cảm thấy có lôi vừa cảm thấy đắc ý. Thế nên để giải quyết hậu quả mình gây ra, anh đã lấy phép nghỉ ở nhà một ngày chăm sóc cho cô từ miếng ăn, giấc ngủ, cho đến việc thay quần áo.
Lâm Ngữ Yến dĩ nhiên cũng chẳng thể đi làm nổi với cái cơ thể rã rời này, nhưng cũng may là hôm nay cô chỉ có 1 buổi chụp hình quảng cáo nên Phương Trúc đã giúp cô sắp xếp nghỉ bệnh và sẽ chụp bù lại vào ngày khác.
Lại nói từ sau khi Phàm Dực và Lâm Ngữ Yến xác định tình cảm, cả hai mỗi ngày mỗi giờ mỗi phút đều show ân ái mặn nồng.
Chu Khánh đối với việc này có vẻ rất tận hưởng và thậm chí còn mang vẻ mặt thoả mãn mỗi khi chứng kiến khoảnh khắc hai người yêu thương chăm sóc lần nhau.
Nhưng ngược lại thì hành động này lại làm cho Phương Trúc và Giang Mặc, vốn dĩ là hai người thân cận và gần gũi nhất, thường xuyên túc trực ở bên cạnh Lâm Ngữ Yến và Phàm Dực, cảm thấy vô cùng nhức mắt.
"Ở trong đấy thêm một chút nữa thì hai con mắt mình sẽ thật sự lòi ra ngoài mất." Ở sân vườn bên ngoài của biệt
thự Mộng Yên, Giang Mặc vừa đứng hút thuốc vừa dụi dụi mắt, tự mình lẩm bẩm càm ràm.
Đúng lúc này Phương Trúc đột nhiên xuất hiện từ phía sau, cô đi tới đứng cạnh Giang Mặc, gật gù đồng tình lên tiếng "Đúng vậy đấy, nhìn cảnh hai người họ gấp thức ăn qua lại cho nhau rồi ông chủ Phàm dùng ánh mắt cưng chiều nhìn chị Ngữ Yến mà em cũng nổi hết cả da gà. Hôm trước đi khám, bác sĩ nói thị lực của em có chút tuột dốc, chắc là vì chứng kiến quá nhiều những cảnh như thế đấy."
Giang Mặc nhìn thấy Phương Trúc thì lập tức dập điếu thuốc trong tay, cúi đầu hai bên tự ngửi ngửi áo mình xem xem liệu có bị ám mùi thuốc không, đôi mắt anh không tự chủ bất giác lén liếc nhìn cô.
Nhưng không ngờ Giang Mặc vừa nhìn sang thì liền chạm ngay một đôi mắt to tròn lấp lánh cũng đang nhìn mình không chút e dè, anh chột da lập tức đảo mắt, vờ nhìn sang chỗ khác.
Phương Trúc ở bên này lặng lẽ thu hết tất cả biểu cảm của anh vào mắt nhưng không lên tiếng vạch trần Giang
Mặc, tâm trạng cô đang rất vui vẻ, ở một bên đưa tay che miệng cười khúc khích.
Nếu tất cả mọi người đều ví Giang Mặc như một con chó điên hung tợn, đầu óc không nhanh nhạy nhưng lại trung thành tuyệt đối với Phàm Dực, thì đối với Phương Trúc, Giang Mặc là một người tính cách tuy có chút cộc căn nhưng lại rất đơn thuần và trượng nghĩa.
Thông qua mấy lần tiếp xúc, Phương Trúc có thể nhìn thấy rất rõ mặt tốt bụng và ấm áp của Giang Mặc mà có lẽ chưa ai từng thấy qua hay thật sự để ý đến.
Có lẽ là vì ảnh hưởng từ môi trường xung quanh mà anh trở thành một người thô kệch và chỉ biết dùng đến nắm đấm để nói chuyện.
Nhưng ở một mặt khác, Giang Mặc cũng sẽ vô thức mà giúp đỡ Chu Khánh bưng những dụng cụ làm vườn bằng sắt nặng nhọc.
Anh sẽ thay Vương Cường đưa đón Lâm Ngữ Yến đi làm vì hôm ấy con gái của Vương Cường sốt cao và từ chối nhận tiền cảm ơn của anh ta.
Giang Mặc cũng sẽ đều đặn cho chú mèo hoang ở sân vườn phía sau Mộng Yên ăn mỗi khi đưa đón Phàm Dực.
Một Giang Mặc tử tế và chân thành như thế, vậy mà ai ai cũng bỏ qua và chỉ nhớ đến anh như một người hung tợn và thô lỗ.
Nhìn thấy Phương Trúc cười khúc khích, Giang Mặc ở bên ngoài làm ra bộ dáng khó chịu, càu nhàu lên tiếng "Có gì vui mà cười chứ." Nhưng khoé miệng anh lại bất giác nhếch lên.
"Không có gì." Phương Trúc tinh nghịch liếc nhìn Giang Mặc, cô nhoẻn miệng cười làm lộ ra chiếc má lúm đáng yêu.
****
Hoằng Dạ
Lại qua thêm vài hôm, chuyện tình cảm giữa Lâm Ngữ Yến và Phàm Dực phát triển vô cùng tốt. Tốt đến nỗi thậm chí dạo gần đây cô rất thường xuyên gói đồ ăn trưa rồi đem đến công ty cho anh.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, Lâm Ngữ Yến vẫn gói cơm trưa rồi đem đến Hoằng Dạ cho Phàm Dực.
"Phu nhân đến đưa cơm trưa cho phó chủ tịch đó ạ?" Thư ký Hà nhìn thấy Lâm Ngữ Yến đến thì vui vẻ đứng dậy chào hỏi.
Lâm Ngữ Yến gật đầu lịch sự "Vâng."
"Phó chủ tịch hiện đang có cuộc họp với các cổ đông, còn khoảng chừng hơn 1 tiếng nữa mới kết thúc. Nếu phu nhân có việc bận thì có thể đưa hộp cơm cho tôi, chừng nào ngài ấy quay lại tôi sẽ giao cho ngài ấy. Còn nếu cô muốn đợi thì có thể vào trong văn phòng phó chủ tịch nghỉ ngơi một lúc ạ." Thư ký Hà một cách chuyên nghiệp thông báo cho Lâm Ngữ Yến về lịch trình hiện tại của Phàm Dực.
Lâm Ngữ Yến nghe xong thì gật gù "À anh ấy đang hợp sao? Vậy nhờ cô đưa cơm trưa cho anh ấy giúp tôi nhé.
Hai tiếng nữa tôi phải quay lại chỗ làm rồi. Làm phiền cô vậy. Cảm ơn cô." Lâm Ngữ Yến mỉm cười cảm ơn thư ký
Hà, giao hộp cơm trong tay cho cô ấy rồi xoay người rời đi.
Trên đường đi xuống đại sảnh, bên trong thang máy lúc này không khí đang vô cùng ngộp ngạt và chật hẹp.
Nhân viên trong công ty giống như tề tựu hết về chiếc thang máy này, chen lấn nhau đứng chật cứng. Lâm Ngữ Yến bị ép vào tận sâu bên trong thang máy, cô có chút bực dọc không hiểu sao hôm nay lại đông người thế này?
Phòng làm việc của Phàm Dực vốn ở tầng cao thứ hai trong công ty, chỉ sau phòng làm việc của Tô chủ tịch, Tô Viễn Kính. Vậy nên từ phòng làm việc của anh đi xuống đương nhiên không thể tránh khỏi việc thang máy đôi khi bị dừng ở các tầng thấp hơn.
Tuy nhiên do số lượng thang máy ở Hoằng Dạ lên đến bốn cái, nên xuyên suốt một tháng nay khi Lâm Ngữ Yến đi xuống lầu, số lần cô bị dừng lại ở các tầng thấp hơn là rất ít và số lượng người vào thang máy cũng không quá nhiều.
Nhưng chẳng hiểu vì sao hôm nay lại đặc biệt vô cùng đông người, chen chút chật kín cả thang máy.
Hơn nữa không biết có phải ảo giác hay không mà Lâm Ngữ Yến có cảm giác chiếc thang máy dường như dừng lại ở mỗi một tầng đi xuống.
Cô khó chịu cau mày, tự hỏi rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này?
Ở bên ngoài, tiếng chim hót ríu ra ríu rít, tiếng xe cộ đông đúc qua lại, tiếng mọi người hăng hái chào hỏi nhau lần lượt vang lên lọt vào tai Lâm Ngữ Yến. Hàng mi cong dài của cô khẽ rung động, đôi mắt khép hờ dần mở hẳn.
Những âm thanh báo hiệu một ngày mới lại đến kia là những điều rất đổi bình thường mà mỗi sáng Lâm Ngữ Yến đều sẽ nghe thấy, nhưng hôm nay không hiểu sao lại đặc biệt cảm thấy thật dễ chịu và đáng yêu.
Cô quay sang nhìn người bên cạnh, nhưng không ngờ lại rơi vào đôi mắt đen tĩnh lặng sâu thẳm của anh. Lâm Ngữ Yến chợt cảm thấy vô cùng ngượng ngùng. Phàm Dực đã tỉnh từ bao giờ? Không biết liệu trong lúc ngủ cô có ngáy hay tư thế ngủ có khó coi lắm hay không?
Nghĩ đến đây cô cảm thấy thật xấu hổ mà kéo chăn cao lên che lấp cả mũi, chỉ để lộ ra đôi mắt to tròn lén nhìn anh.
Phàm Dực chỉ cần liếc mắt cũng đủ hiểu Lâm Ngữ Yến đang nghĩ gì, anh cong môi mỉm cười nhìn phản ứng ngại ngùng vô cùng đáng yêu của cô, ánh mắt thập phần nuông chiều "Em không có ngáy, cả đêm nằm ngủ rất ngoan."
Lúc này Lâm Ngữ Yến mới chịu kéo tấm chăn xuống, cô dè dặt hỏi lại "Thật không?"
"Thật." Phàm Dực cười đến cong cả đôi mắt.
Lâm Ngữ Yến vui vẻ lại lần nữa sà vào lòng anh, cọ cọ đầu vòm ngực săn chắc của anh giống như mèo con đang làm nũng. Lúc này một ý nghĩ xẹt qua trong đầu Lâm Ngữ Yến, cô ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt ánh lên tia tinh nghịch "Mà nè, năm nay anh đã 31 tuổi rồi nhỉ? Em thì chỉ mới 24. Chúng ta cách nhau tận 7 tuổi, em có thể gọi anh bằng chú luôn ấy chứ?"
Lời đến đây thôi cũng đã đủ làm ai kia sa sầm nét mặt, nhưng Lâm Ngữ Yến vẫn giả vờ như không nhìn thấy, tiếp tục buông lời trêu chọc "Lớn tuổi rồi mà anh cũng còn sung sức quá ấy nhỉ? Em vốn cũng không trông chờ gì nhiều, vì em nghĩ nếu anh già rồi thì về phương diện đó sẽ không được nữa."
Kết quả là lời vừa nói xong, Lâm Ngữ Yến đã bị Phàm Dực lật người đè dưới thân, anh sắc mặt đen xì, nghiến răng hậm hực "Vậy để ông chú này cho em thấy anh có 'được' hay không nhé."
Dứt lời một nụ hôn nóng bỏng nồng nhiệt rơi xuống đôi môi của Lâm Ngữ Yến. Hai người môi lưỡi lại quấn quýt mãi cho đến khi không khí của cô gần sắp bị anh rút cạn, Lâm Ngữ Yến mới vội đưa tay đẩy Phàm Dực ra, hồn hển ra sức hít lấy hít để không khí, cô lắc đầu nguầy nguậy, cất giọng đứt quãng "Em... chỉ... chỉ nói đùa thôi... Anh được hay không, tối qua em đã chứng kiến đủ rồi... Eo của em đến giờ vẫn còn ê ẩm đây!"
"Muộn rồi." Phàm Dực chỉ buông hai từ nhẹ bâng rồi tiếp tục hôn lên đôi môi của Lâm Ngữ Yến, dùng hành động để chứng minh cho cô thấy liệu ông chú 31 tuổi như anh có được hay không.
Sau khi kết thúc cuộc vận động buổi sáng, hậu quả là Lâm Ngữ Yến toàn thân đau nhức, cứng đờ, ngay cả việc ngồi dậy cô còn chẳng muốn chứ đừng nói gì đến đặt chân xuống giường.
Nhìn thấy Lâm Ngữ Yến thành ra như thế, Phàm Dực đồng thời vừa cảm thấy có lôi vừa cảm thấy đắc ý. Thế nên để giải quyết hậu quả mình gây ra, anh đã lấy phép nghỉ ở nhà một ngày chăm sóc cho cô từ miếng ăn, giấc ngủ, cho đến việc thay quần áo.
Lâm Ngữ Yến dĩ nhiên cũng chẳng thể đi làm nổi với cái cơ thể rã rời này, nhưng cũng may là hôm nay cô chỉ có 1 buổi chụp hình quảng cáo nên Phương Trúc đã giúp cô sắp xếp nghỉ bệnh và sẽ chụp bù lại vào ngày khác.
Lại nói từ sau khi Phàm Dực và Lâm Ngữ Yến xác định tình cảm, cả hai mỗi ngày mỗi giờ mỗi phút đều show ân ái mặn nồng.
Chu Khánh đối với việc này có vẻ rất tận hưởng và thậm chí còn mang vẻ mặt thoả mãn mỗi khi chứng kiến khoảnh khắc hai người yêu thương chăm sóc lần nhau.
Nhưng ngược lại thì hành động này lại làm cho Phương Trúc và Giang Mặc, vốn dĩ là hai người thân cận và gần gũi nhất, thường xuyên túc trực ở bên cạnh Lâm Ngữ Yến và Phàm Dực, cảm thấy vô cùng nhức mắt.
"Ở trong đấy thêm một chút nữa thì hai con mắt mình sẽ thật sự lòi ra ngoài mất." Ở sân vườn bên ngoài của biệt
thự Mộng Yên, Giang Mặc vừa đứng hút thuốc vừa dụi dụi mắt, tự mình lẩm bẩm càm ràm.
Đúng lúc này Phương Trúc đột nhiên xuất hiện từ phía sau, cô đi tới đứng cạnh Giang Mặc, gật gù đồng tình lên tiếng "Đúng vậy đấy, nhìn cảnh hai người họ gấp thức ăn qua lại cho nhau rồi ông chủ Phàm dùng ánh mắt cưng chiều nhìn chị Ngữ Yến mà em cũng nổi hết cả da gà. Hôm trước đi khám, bác sĩ nói thị lực của em có chút tuột dốc, chắc là vì chứng kiến quá nhiều những cảnh như thế đấy."
Giang Mặc nhìn thấy Phương Trúc thì lập tức dập điếu thuốc trong tay, cúi đầu hai bên tự ngửi ngửi áo mình xem xem liệu có bị ám mùi thuốc không, đôi mắt anh không tự chủ bất giác lén liếc nhìn cô.
Nhưng không ngờ Giang Mặc vừa nhìn sang thì liền chạm ngay một đôi mắt to tròn lấp lánh cũng đang nhìn mình không chút e dè, anh chột da lập tức đảo mắt, vờ nhìn sang chỗ khác.
Phương Trúc ở bên này lặng lẽ thu hết tất cả biểu cảm của anh vào mắt nhưng không lên tiếng vạch trần Giang
Mặc, tâm trạng cô đang rất vui vẻ, ở một bên đưa tay che miệng cười khúc khích.
Nếu tất cả mọi người đều ví Giang Mặc như một con chó điên hung tợn, đầu óc không nhanh nhạy nhưng lại trung thành tuyệt đối với Phàm Dực, thì đối với Phương Trúc, Giang Mặc là một người tính cách tuy có chút cộc căn nhưng lại rất đơn thuần và trượng nghĩa.
Thông qua mấy lần tiếp xúc, Phương Trúc có thể nhìn thấy rất rõ mặt tốt bụng và ấm áp của Giang Mặc mà có lẽ chưa ai từng thấy qua hay thật sự để ý đến.
Có lẽ là vì ảnh hưởng từ môi trường xung quanh mà anh trở thành một người thô kệch và chỉ biết dùng đến nắm đấm để nói chuyện.
Nhưng ở một mặt khác, Giang Mặc cũng sẽ vô thức mà giúp đỡ Chu Khánh bưng những dụng cụ làm vườn bằng sắt nặng nhọc.
Anh sẽ thay Vương Cường đưa đón Lâm Ngữ Yến đi làm vì hôm ấy con gái của Vương Cường sốt cao và từ chối nhận tiền cảm ơn của anh ta.
Giang Mặc cũng sẽ đều đặn cho chú mèo hoang ở sân vườn phía sau Mộng Yên ăn mỗi khi đưa đón Phàm Dực.
Một Giang Mặc tử tế và chân thành như thế, vậy mà ai ai cũng bỏ qua và chỉ nhớ đến anh như một người hung tợn và thô lỗ.
Nhìn thấy Phương Trúc cười khúc khích, Giang Mặc ở bên ngoài làm ra bộ dáng khó chịu, càu nhàu lên tiếng "Có gì vui mà cười chứ." Nhưng khoé miệng anh lại bất giác nhếch lên.
"Không có gì." Phương Trúc tinh nghịch liếc nhìn Giang Mặc, cô nhoẻn miệng cười làm lộ ra chiếc má lúm đáng yêu.
****
Hoằng Dạ
Lại qua thêm vài hôm, chuyện tình cảm giữa Lâm Ngữ Yến và Phàm Dực phát triển vô cùng tốt. Tốt đến nỗi thậm chí dạo gần đây cô rất thường xuyên gói đồ ăn trưa rồi đem đến công ty cho anh.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, Lâm Ngữ Yến vẫn gói cơm trưa rồi đem đến Hoằng Dạ cho Phàm Dực.
"Phu nhân đến đưa cơm trưa cho phó chủ tịch đó ạ?" Thư ký Hà nhìn thấy Lâm Ngữ Yến đến thì vui vẻ đứng dậy chào hỏi.
Lâm Ngữ Yến gật đầu lịch sự "Vâng."
"Phó chủ tịch hiện đang có cuộc họp với các cổ đông, còn khoảng chừng hơn 1 tiếng nữa mới kết thúc. Nếu phu nhân có việc bận thì có thể đưa hộp cơm cho tôi, chừng nào ngài ấy quay lại tôi sẽ giao cho ngài ấy. Còn nếu cô muốn đợi thì có thể vào trong văn phòng phó chủ tịch nghỉ ngơi một lúc ạ." Thư ký Hà một cách chuyên nghiệp thông báo cho Lâm Ngữ Yến về lịch trình hiện tại của Phàm Dực.
Lâm Ngữ Yến nghe xong thì gật gù "À anh ấy đang hợp sao? Vậy nhờ cô đưa cơm trưa cho anh ấy giúp tôi nhé.
Hai tiếng nữa tôi phải quay lại chỗ làm rồi. Làm phiền cô vậy. Cảm ơn cô." Lâm Ngữ Yến mỉm cười cảm ơn thư ký
Hà, giao hộp cơm trong tay cho cô ấy rồi xoay người rời đi.
Trên đường đi xuống đại sảnh, bên trong thang máy lúc này không khí đang vô cùng ngộp ngạt và chật hẹp.
Nhân viên trong công ty giống như tề tựu hết về chiếc thang máy này, chen lấn nhau đứng chật cứng. Lâm Ngữ Yến bị ép vào tận sâu bên trong thang máy, cô có chút bực dọc không hiểu sao hôm nay lại đông người thế này?
Phòng làm việc của Phàm Dực vốn ở tầng cao thứ hai trong công ty, chỉ sau phòng làm việc của Tô chủ tịch, Tô Viễn Kính. Vậy nên từ phòng làm việc của anh đi xuống đương nhiên không thể tránh khỏi việc thang máy đôi khi bị dừng ở các tầng thấp hơn.
Tuy nhiên do số lượng thang máy ở Hoằng Dạ lên đến bốn cái, nên xuyên suốt một tháng nay khi Lâm Ngữ Yến đi xuống lầu, số lần cô bị dừng lại ở các tầng thấp hơn là rất ít và số lượng người vào thang máy cũng không quá nhiều.
Nhưng chẳng hiểu vì sao hôm nay lại đặc biệt vô cùng đông người, chen chút chật kín cả thang máy.
Hơn nữa không biết có phải ảo giác hay không mà Lâm Ngữ Yến có cảm giác chiếc thang máy dường như dừng lại ở mỗi một tầng đi xuống.
Cô khó chịu cau mày, tự hỏi rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất