Chương 22
Trong phòng lúc này chỉ còn hai người, Lâm Mộc Dương đi xử lí công việc
nên đã ra ngoài trước .
“ Thân thiết nhỉ ? “ – Lăng Quân nói .
“Bình thường thôi “.
“ Tôi không thấy thằng nhóc Tiêu Nam kia bình thường với cô chút nào “.
“ Đó là việc của cậu ta không liên quan đến tôi “.
“Việc hôm nay cũng thực cảm ơn chú nếu không còn gì thì tôi về trước đây “
Mộng Đình nói rồi định đứng dậy lại bị Lăng Quân ấn giữ hai vai xuống .
“ Đến cửa hàng ?”
"
“Đúng vậy “
'Chân thế này còn muốn đi sao “
ổn hơn rồi mà ‘
"
“Không được . Tôi xin nghỉ cho cô “.“ Không thể nghỉ được “
Hai người cứ thế nói qua nói lại mãi tới khi điện thoại của Mộng Đình reo lên .
“Alo, Mộng Đình hả cháu . Gia đình cô đang đi du lịch nghỉ dưỡng một thời gian chắc sang tháng sau mới về nên tạm thời cháu không cần tới cửa hàng đâu nhé “ – Giai Tuệ nói.
“Tận tháng sau ạ
?"
“ Uừ . Vậy thôi nhé cô sắp lên máy bay rồi ha”.
" À vâng a ".
Mộng Đình chào một tiếng rồi tắt điện thoại tâm trạng có hơi biến đổi .
'Sao vậy ? Bà chủ gọi ?”
“ Uhm . Được như ý chú rồi đó lại còn thất nghiệp tạm thời luôn “. – Cô vừa nói vừa nghĩ cũng thật là trùng hợp quá đi .
“ Ha vậy thì tốt rồi “.
“ Đi thôi tôi đưa về .”
“ Vậy thì làm phiền chú rồi . Đi thôi “.
'Không từ chối à?”
Mộng Đình nhún vai một cái thay cho lời đáp rồi vịn bàn ngay đó đứng dậy . Lăng Quân thấy thế đi đến bế thốc cô lên lần nữa .
“ Ây tôi tự đi được mà chú thả tôi xuống “.
Ngoan ngoãn một chút đi “Nói rồi anh sải bước nhanh đi ra xe ô tô nhẹ nhàng đặt cô ngồi vào ghế trở cô về nhà .
Về đến nhà Mộng Đình nằm ngay ra ghế thoáng nghĩ ngợi điều gì đó thì bỗng tiếng chuông điện thoại reo lên trên màn hình không đề tên người gọi tới .
"Alo ?"
“Xin chào cô Chu Mộng Đình phải không ?”“À vâng là tôi”
“ Tôi là quản lí của nhà hàng sáng nay chúng ta đã gặp nhau rồi . Phía nhà hàng thành thực xin lỗi không thể nhận cô vào làm nữa”
“ Vì sao vậy ạ ?"
'Mong cô đừng làm khó tôi, tôi cũng chỉ dựa theo chỉ thị mà làm thôi “
“ À vâng “
“ Vậy chào cô
“ Chào chị “.
"
Mộng Đình cúp điện thoại thở dài ra một tiếng sao cô xui xẻo thế không biết giờ thì hay rồi cô chính thức vô công rỗi nghề chân lại còn bị thương nữa sắp tới chắc cạp đất lên ăn mất thôi .
Vừa nghĩ thì ngoài cửa có tiếng Hứa San vọng vào . Cô nhanh chóng ra mở cửa thấy cô bạn mình đang vịn tay vào tường thở dốc hình như chạy tới đây .
“ Làm sao thế?”
Hứa San thở vài hơi bình tĩnh lại nói :
“ Vào nhà rồi nói tớ xin miếng nước cái đã “.
Hứa San làm một hơi hết sạch chai nước lúc này cô mới để ý đến chân Mộng Đình :
“ Này bảo bối, chân cậu làm sao thế kia hả ?” – Hứa San nhìn vào cái chân đang quân băng gạc trắng của cô lo lắng hỏi .
“ Không sao . Tớ chỉ là vô ý ngã thôi.”
‘ Thật không ?! Hay là đám Hiểu Lam làm gì cậu đúng không ?”
“Tớ ngã thật mà . Cậu không đến họp lớp sao mà tới đây?”
“Haizzz nhắc tới là tớ lại điên tiết . Buổi họp sáng nay quả thực vô cùng vui vẻ nhưng đến chiều Hiểu Lam và đám bạn cậu ta xuất hiện làm mất vui luôn . Ngồi cả buổi giời chỉ để xem mấy trò giả trân khoe mẽ của đám người đấy làm tớ ngứa hết cả mắt mà . Tớ đã rất cố gắng nhẫn nhịn cho tới khi đám người từ nhà về sinh về nhìn bộ dạng giả vờ yếu đuối sợ hãi của Hàn Hiểu Lam kia còn nhắc tới gặp việc cậu sau đó cả đám xúm vào nói về cậu làm tớ tức điên người không thể chịu được nên đã mắng cho đám đó một trận.
Hứa San vẫn luôn như vậy cô nhìn bộ dạng bạn mình vừa nói vừa tức giận của Hứa San mà lòng cảm giác có chút ấm áp đây là người bạn luôn tin tưởng cô vô điều kiện luôn bảo vệ cô yêu thương cô . Nếu hôm nay cô mà nói cái
chân của mình bị như vậy là gián tiếp do Hàn Hiểu Lam gây ra chắc Hứa San đến tận nhà cô ta đòi công đạo cho cô mất .
"
“ Mà đám người đó sao gặp được cậu thế ?”
“ Tớ làm việc ở đấy nhưng bị đuổi rồi “.
Sao lại vậy có người khi dễ cậu ? Hàn Hiểu Lam ? “.
. Thì chân cẳng này ai nhận nữa “.
“ Haizzz sao sô bạn tôi xui xẻo vậy chứ mà thôi người ta không nhận thì tớ nhận, nuôi cậu cả đời luôn hạ”“ Vậy tớ không khách sáo “
“ Cứ tự nhiên “
“ Mà cậu đi đứng kiểu gì mà ngã thành ra thế này hả, làm tớ đau lòng chết
mất “.
"
'Do tớ không cẩn thận thôi . Đã ăn gì chưa tớ gọi đồ về chúng ta cùng ăn
"Ok"
"
10:00 tối, Hứa San vẫn đang cắm cọc ở nhà cô .
“ Này cô nương không về sao muộn rồi đó “.
“ Không về, tớ ở đây với cậu, chân cậu thế kia tớ mà không ở đây không hết lo được “
“Tớ không sao mà “
“ Không được, tớ cắm cọc ở đây rồi cậu có đuổi tớ cũng không về đâu . Tớ đi tắm trước nhé “- Hứa San tuyên bố dứt khoát rồi lao nhanh vào nhà tắm không cho Mộng Đình phản bác thêm gì.
nên đã ra ngoài trước .
“ Thân thiết nhỉ ? “ – Lăng Quân nói .
“Bình thường thôi “.
“ Tôi không thấy thằng nhóc Tiêu Nam kia bình thường với cô chút nào “.
“ Đó là việc của cậu ta không liên quan đến tôi “.
“Việc hôm nay cũng thực cảm ơn chú nếu không còn gì thì tôi về trước đây “
Mộng Đình nói rồi định đứng dậy lại bị Lăng Quân ấn giữ hai vai xuống .
“ Đến cửa hàng ?”
"
“Đúng vậy “
'Chân thế này còn muốn đi sao “
ổn hơn rồi mà ‘
"
“Không được . Tôi xin nghỉ cho cô “.“ Không thể nghỉ được “
Hai người cứ thế nói qua nói lại mãi tới khi điện thoại của Mộng Đình reo lên .
“Alo, Mộng Đình hả cháu . Gia đình cô đang đi du lịch nghỉ dưỡng một thời gian chắc sang tháng sau mới về nên tạm thời cháu không cần tới cửa hàng đâu nhé “ – Giai Tuệ nói.
“Tận tháng sau ạ
?"
“ Uừ . Vậy thôi nhé cô sắp lên máy bay rồi ha”.
" À vâng a ".
Mộng Đình chào một tiếng rồi tắt điện thoại tâm trạng có hơi biến đổi .
'Sao vậy ? Bà chủ gọi ?”
“ Uhm . Được như ý chú rồi đó lại còn thất nghiệp tạm thời luôn “. – Cô vừa nói vừa nghĩ cũng thật là trùng hợp quá đi .
“ Ha vậy thì tốt rồi “.
“ Đi thôi tôi đưa về .”
“ Vậy thì làm phiền chú rồi . Đi thôi “.
'Không từ chối à?”
Mộng Đình nhún vai một cái thay cho lời đáp rồi vịn bàn ngay đó đứng dậy . Lăng Quân thấy thế đi đến bế thốc cô lên lần nữa .
“ Ây tôi tự đi được mà chú thả tôi xuống “.
Ngoan ngoãn một chút đi “Nói rồi anh sải bước nhanh đi ra xe ô tô nhẹ nhàng đặt cô ngồi vào ghế trở cô về nhà .
Về đến nhà Mộng Đình nằm ngay ra ghế thoáng nghĩ ngợi điều gì đó thì bỗng tiếng chuông điện thoại reo lên trên màn hình không đề tên người gọi tới .
"Alo ?"
“Xin chào cô Chu Mộng Đình phải không ?”“À vâng là tôi”
“ Tôi là quản lí của nhà hàng sáng nay chúng ta đã gặp nhau rồi . Phía nhà hàng thành thực xin lỗi không thể nhận cô vào làm nữa”
“ Vì sao vậy ạ ?"
'Mong cô đừng làm khó tôi, tôi cũng chỉ dựa theo chỉ thị mà làm thôi “
“ À vâng “
“ Vậy chào cô
“ Chào chị “.
"
Mộng Đình cúp điện thoại thở dài ra một tiếng sao cô xui xẻo thế không biết giờ thì hay rồi cô chính thức vô công rỗi nghề chân lại còn bị thương nữa sắp tới chắc cạp đất lên ăn mất thôi .
Vừa nghĩ thì ngoài cửa có tiếng Hứa San vọng vào . Cô nhanh chóng ra mở cửa thấy cô bạn mình đang vịn tay vào tường thở dốc hình như chạy tới đây .
“ Làm sao thế?”
Hứa San thở vài hơi bình tĩnh lại nói :
“ Vào nhà rồi nói tớ xin miếng nước cái đã “.
Hứa San làm một hơi hết sạch chai nước lúc này cô mới để ý đến chân Mộng Đình :
“ Này bảo bối, chân cậu làm sao thế kia hả ?” – Hứa San nhìn vào cái chân đang quân băng gạc trắng của cô lo lắng hỏi .
“ Không sao . Tớ chỉ là vô ý ngã thôi.”
‘ Thật không ?! Hay là đám Hiểu Lam làm gì cậu đúng không ?”
“Tớ ngã thật mà . Cậu không đến họp lớp sao mà tới đây?”
“Haizzz nhắc tới là tớ lại điên tiết . Buổi họp sáng nay quả thực vô cùng vui vẻ nhưng đến chiều Hiểu Lam và đám bạn cậu ta xuất hiện làm mất vui luôn . Ngồi cả buổi giời chỉ để xem mấy trò giả trân khoe mẽ của đám người đấy làm tớ ngứa hết cả mắt mà . Tớ đã rất cố gắng nhẫn nhịn cho tới khi đám người từ nhà về sinh về nhìn bộ dạng giả vờ yếu đuối sợ hãi của Hàn Hiểu Lam kia còn nhắc tới gặp việc cậu sau đó cả đám xúm vào nói về cậu làm tớ tức điên người không thể chịu được nên đã mắng cho đám đó một trận.
Hứa San vẫn luôn như vậy cô nhìn bộ dạng bạn mình vừa nói vừa tức giận của Hứa San mà lòng cảm giác có chút ấm áp đây là người bạn luôn tin tưởng cô vô điều kiện luôn bảo vệ cô yêu thương cô . Nếu hôm nay cô mà nói cái
chân của mình bị như vậy là gián tiếp do Hàn Hiểu Lam gây ra chắc Hứa San đến tận nhà cô ta đòi công đạo cho cô mất .
"
“ Mà đám người đó sao gặp được cậu thế ?”
“ Tớ làm việc ở đấy nhưng bị đuổi rồi “.
Sao lại vậy có người khi dễ cậu ? Hàn Hiểu Lam ? “.
. Thì chân cẳng này ai nhận nữa “.
“ Haizzz sao sô bạn tôi xui xẻo vậy chứ mà thôi người ta không nhận thì tớ nhận, nuôi cậu cả đời luôn hạ”“ Vậy tớ không khách sáo “
“ Cứ tự nhiên “
“ Mà cậu đi đứng kiểu gì mà ngã thành ra thế này hả, làm tớ đau lòng chết
mất “.
"
'Do tớ không cẩn thận thôi . Đã ăn gì chưa tớ gọi đồ về chúng ta cùng ăn
"Ok"
"
10:00 tối, Hứa San vẫn đang cắm cọc ở nhà cô .
“ Này cô nương không về sao muộn rồi đó “.
“ Không về, tớ ở đây với cậu, chân cậu thế kia tớ mà không ở đây không hết lo được “
“Tớ không sao mà “
“ Không được, tớ cắm cọc ở đây rồi cậu có đuổi tớ cũng không về đâu . Tớ đi tắm trước nhé “- Hứa San tuyên bố dứt khoát rồi lao nhanh vào nhà tắm không cho Mộng Đình phản bác thêm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất