Chương 16: Rung động!
Trợ lí Tô cũng giúp anh ta soạn lại mấy tệp hồ sơ trên bàn rồi nhanh chóng chạy theo.
Phía ngoài vườn.Một cái bàn nhỏ cạnh bóng cây anh ta để đống sách xuống.Rồi chỉnh lại áo sơ mi trắng.
-Cảm ơn tổng giám đốc!
-Nếu ở đây cứ gọi tên tôi Lục Nghiêm Thành,không thì cô lại quen mà để ông bà phát hiện.Lát sau bà sẽ qua đây tôi bận việc ở công ty đi trước.
-Ò..chú ý an toàn nhé,anh Nghiêm...Thành!
Cách gọi này cô thấy không quen lắm.
Anh ta đi rồi cô cũng pha một ít trà ngồi đọc sách.Khoảng 2 giờ sau thì đã thấy xe của bà đến,cô nhanh chóng chạy sang đón bà.
-Ôi cháu của bà,thằng nhóc đó lại bỏ con một mình rồi nhỉ!!
Cô vừa khoác tay bà đi vào phòng khách vừa nói chuyện.
-Anh ấy bận công việc bà ạ!
-Thật là,cháu không thấy buồn sau
-Con với anh ấy đôi lúc đều bận nên tụi con thông cảm cho nhau,việc này tụi con cũng quen rồi ạ.
Đến phòng khách bà nội thở dài ngồi xuống ghế sofa,cầm tay cô nghiêm túc nói chuyện.
-Con đó! Suốt ngày bị bỏ ở nhà không cảm thấy buồn chán sao?
-Không ạ!
-Con bé này thật là,bà sẽ nói với ông để cho hai đứa có thời gian với nhau nhiều hơn,không thể để nó cứ bỏ cháu như vậy.
Cô chỉ biết cười trừ rồi uống trà.Đậu Đậu cũng ngủ trên đùi bà vô cùng ngoan ngoãn.Đi dạo,xem tivi,nói chuyện với bà hồi lâu cũng đã đến xế chiều.
-Bà oi,hay là bà với con cùng nấu bữa tối nhé.
-Được!
Phòng bếp
Hai bà cháu cùng lên thực đơn và chuẩn bị nguyên liệu.
-Cháu không thích cá sao?
-Vâng ạ,nếu cháu ăn nhiều cá biển còn bị dị ứng nữa nên cháu không thích cá chút nào.
Bà giải thích sự bổ dưỡng từ loài cá cho cô nghe nhưng cô vẫn lắc đầu bà chỉ đành nấu một món cá sốt cho anh,cùng bà trò chuyện và nấu ăn đến lúc cô định bỏ rau mùi vào món súp thì bà liền hỏi.
-Cháu không biết tiểu Lục rất ghét rau mùi sao???
Đến khúc này cô cứng đơ người,chẳng lẻ bị nghi ngờ rồi sao...nhanh chóng tìm lời giải thích.
-Cháu định sẽ trả thù Nghiêm Thành...đúng vậy cháu định sẽ trêu anh ấy thôi ạ!hì hì
-À được được cứ để vào bà cũng muốn cháu thấy gương mặt của nó khi thấy rau mùi.
Không gian bếp trở về vui vẻ,hai người lại tiếp tục vừa trò chuyện vừa nấu ăn.Khi đã chuẩn bị xong bày ra bàn trời cũng đã về tối.Bà thấy Lục Nghiêm Thành chưa về định sẽ gọi nhưng cô nói anh ấy phải tăng ca mời bà cùng dùng bữa.
-Haiz nếu hôm nay bà không đến cháu cứ dùng bữa một mình nhỉ.
-Vâng ạ! Anh ấy bận việc không sao đâu ạ.
Bà suy nghĩ rồi thở dài,khi dùng bữa tối xong bà cũng quay về dù sau cũng không thể ở cùng cô mãi được.
Khoảng ba mươi phút sau thì trời đổ mưa,cô nhớ ra đống sách ở ngoài vườn quên mang vào,hơi chần chừ nhưng nghĩ nếu không nhanh thì mưa sẽ còn lớn hơn nữa nên chạy nhanh ra vườn.Cô ôm đống sách đó vào lòng mà che chắn,vào đến trong thì người cô ướt sũng.
-May quá vừa kịp lúc
Để mấy quyển sách đó lên bàn chổ phòng khách cô nhanh chống đi tăm rồi thay đồ phòng việc bị bệnh.Xuống đến phòng khách vừa đúng lúc Lục Nghiêm Thành về,anh ta trông có vẻ mệt mỏi.
-Anh đã ăn tối chưa?
Định bụng sẽ khoe về việc cùng bà nấu bữa tối cho anh và dọn ra cho anh thưởng thức nhưng anh ấy đã ăn rồi bữa tối,cô cũng hơi tiếc một chút.Anh đi lên lầu chỉ còn một mình cô dưới phòng khách có hơi nhàm chán cô đi đến kệ để chậu cây nhỏ của mình.Tuy nó hơi cao nhưng nếu cô bắt ghế nhón chân một chút cũng có thể tự mình lấy được.Cứ nhón chân hết cỡ cô cũng chỉ chạm được đến đế chậu,chơi liều cô nhảy lên chụp lấy chậu cây nhưng xui xẻo hụt chân khỏi ghế.Ôm chặt chậu cây cô nhắm mắt chờ đợi bằng sự bất lực...Không đau??thấy kì lạ cô mở mắt ra là...tổng giám đốc! anh ta đang đỡ cô,nhanh chóng đứng đàng hoàng lại.
-Cảm ơn anh!
-Cẩn thận một chút,nếu không lấy tới cứ kêu tôi,không may ngã thì nguy hiểm lắm rõ chưa.
Cô gật đầu rồi ôm chậu cây ra phía cửa sổ lớn,anh ta thì vẫn ngồi ở sofa xem tin tức.Lúc nãy tim cô đập rất nhanh không biết là do sợ hãi hay là do rung động rồi.Trước giờ sự quan tâm khác giới đối với cô là chưa bao giờ có,chắc là thiếu chút tình thương nên cô ảo tưởng rồi.Suy nghĩ vậy nhưng trong lòng cô cũng có đáp án rồi chỉ là cô không dám đối diện với nó,dù sao đối với anh ta là sự ga lăng nhưng với cô hành động đó lại có giá trị hơn thế.Còn có cô dù sao cũng chỉ là một nhân viên nhỏ,đôi khi cô quên mất anh ta là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn là thiếu gia nhà họ Lục khoảng cách hai người là vô cùng lớn,sự rung động này của cô e là không nên có rồi.Tất cả là do cô suy nghĩ nhiều thôi,nhưng thật sự từ giây phút này tình giả thành thật rồi.
Phía ngoài vườn.Một cái bàn nhỏ cạnh bóng cây anh ta để đống sách xuống.Rồi chỉnh lại áo sơ mi trắng.
-Cảm ơn tổng giám đốc!
-Nếu ở đây cứ gọi tên tôi Lục Nghiêm Thành,không thì cô lại quen mà để ông bà phát hiện.Lát sau bà sẽ qua đây tôi bận việc ở công ty đi trước.
-Ò..chú ý an toàn nhé,anh Nghiêm...Thành!
Cách gọi này cô thấy không quen lắm.
Anh ta đi rồi cô cũng pha một ít trà ngồi đọc sách.Khoảng 2 giờ sau thì đã thấy xe của bà đến,cô nhanh chóng chạy sang đón bà.
-Ôi cháu của bà,thằng nhóc đó lại bỏ con một mình rồi nhỉ!!
Cô vừa khoác tay bà đi vào phòng khách vừa nói chuyện.
-Anh ấy bận công việc bà ạ!
-Thật là,cháu không thấy buồn sau
-Con với anh ấy đôi lúc đều bận nên tụi con thông cảm cho nhau,việc này tụi con cũng quen rồi ạ.
Đến phòng khách bà nội thở dài ngồi xuống ghế sofa,cầm tay cô nghiêm túc nói chuyện.
-Con đó! Suốt ngày bị bỏ ở nhà không cảm thấy buồn chán sao?
-Không ạ!
-Con bé này thật là,bà sẽ nói với ông để cho hai đứa có thời gian với nhau nhiều hơn,không thể để nó cứ bỏ cháu như vậy.
Cô chỉ biết cười trừ rồi uống trà.Đậu Đậu cũng ngủ trên đùi bà vô cùng ngoan ngoãn.Đi dạo,xem tivi,nói chuyện với bà hồi lâu cũng đã đến xế chiều.
-Bà oi,hay là bà với con cùng nấu bữa tối nhé.
-Được!
Phòng bếp
Hai bà cháu cùng lên thực đơn và chuẩn bị nguyên liệu.
-Cháu không thích cá sao?
-Vâng ạ,nếu cháu ăn nhiều cá biển còn bị dị ứng nữa nên cháu không thích cá chút nào.
Bà giải thích sự bổ dưỡng từ loài cá cho cô nghe nhưng cô vẫn lắc đầu bà chỉ đành nấu một món cá sốt cho anh,cùng bà trò chuyện và nấu ăn đến lúc cô định bỏ rau mùi vào món súp thì bà liền hỏi.
-Cháu không biết tiểu Lục rất ghét rau mùi sao???
Đến khúc này cô cứng đơ người,chẳng lẻ bị nghi ngờ rồi sao...nhanh chóng tìm lời giải thích.
-Cháu định sẽ trả thù Nghiêm Thành...đúng vậy cháu định sẽ trêu anh ấy thôi ạ!hì hì
-À được được cứ để vào bà cũng muốn cháu thấy gương mặt của nó khi thấy rau mùi.
Không gian bếp trở về vui vẻ,hai người lại tiếp tục vừa trò chuyện vừa nấu ăn.Khi đã chuẩn bị xong bày ra bàn trời cũng đã về tối.Bà thấy Lục Nghiêm Thành chưa về định sẽ gọi nhưng cô nói anh ấy phải tăng ca mời bà cùng dùng bữa.
-Haiz nếu hôm nay bà không đến cháu cứ dùng bữa một mình nhỉ.
-Vâng ạ! Anh ấy bận việc không sao đâu ạ.
Bà suy nghĩ rồi thở dài,khi dùng bữa tối xong bà cũng quay về dù sau cũng không thể ở cùng cô mãi được.
Khoảng ba mươi phút sau thì trời đổ mưa,cô nhớ ra đống sách ở ngoài vườn quên mang vào,hơi chần chừ nhưng nghĩ nếu không nhanh thì mưa sẽ còn lớn hơn nữa nên chạy nhanh ra vườn.Cô ôm đống sách đó vào lòng mà che chắn,vào đến trong thì người cô ướt sũng.
-May quá vừa kịp lúc
Để mấy quyển sách đó lên bàn chổ phòng khách cô nhanh chống đi tăm rồi thay đồ phòng việc bị bệnh.Xuống đến phòng khách vừa đúng lúc Lục Nghiêm Thành về,anh ta trông có vẻ mệt mỏi.
-Anh đã ăn tối chưa?
Định bụng sẽ khoe về việc cùng bà nấu bữa tối cho anh và dọn ra cho anh thưởng thức nhưng anh ấy đã ăn rồi bữa tối,cô cũng hơi tiếc một chút.Anh đi lên lầu chỉ còn một mình cô dưới phòng khách có hơi nhàm chán cô đi đến kệ để chậu cây nhỏ của mình.Tuy nó hơi cao nhưng nếu cô bắt ghế nhón chân một chút cũng có thể tự mình lấy được.Cứ nhón chân hết cỡ cô cũng chỉ chạm được đến đế chậu,chơi liều cô nhảy lên chụp lấy chậu cây nhưng xui xẻo hụt chân khỏi ghế.Ôm chặt chậu cây cô nhắm mắt chờ đợi bằng sự bất lực...Không đau??thấy kì lạ cô mở mắt ra là...tổng giám đốc! anh ta đang đỡ cô,nhanh chóng đứng đàng hoàng lại.
-Cảm ơn anh!
-Cẩn thận một chút,nếu không lấy tới cứ kêu tôi,không may ngã thì nguy hiểm lắm rõ chưa.
Cô gật đầu rồi ôm chậu cây ra phía cửa sổ lớn,anh ta thì vẫn ngồi ở sofa xem tin tức.Lúc nãy tim cô đập rất nhanh không biết là do sợ hãi hay là do rung động rồi.Trước giờ sự quan tâm khác giới đối với cô là chưa bao giờ có,chắc là thiếu chút tình thương nên cô ảo tưởng rồi.Suy nghĩ vậy nhưng trong lòng cô cũng có đáp án rồi chỉ là cô không dám đối diện với nó,dù sao đối với anh ta là sự ga lăng nhưng với cô hành động đó lại có giá trị hơn thế.Còn có cô dù sao cũng chỉ là một nhân viên nhỏ,đôi khi cô quên mất anh ta là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn là thiếu gia nhà họ Lục khoảng cách hai người là vô cùng lớn,sự rung động này của cô e là không nên có rồi.Tất cả là do cô suy nghĩ nhiều thôi,nhưng thật sự từ giây phút này tình giả thành thật rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất