Chương 22: Trẻ lạc
Cô trả lời tin nhắn của Lâm Khải bằng cách cảm ơn lịch sự.Cô nhìn anh dùng bữa ăn đơn giản có chút kì lạ trong
ลิ่น.
Nếu không đến công ty vậy ở nhà anh thường làm gì?Đọc sách!Cô thở dài,quên mất anh ta đâu phải người thích giải trí.Không hiểu sao nhưng giờ cô không có hứng ăn nữa,uống ít nước rồi đứng lên.
Đi đâu vậy?Chăm hoa của bà.
Nói rồi cô chạy lên tầng hai đến ban công kiểm tra các nụ hoa rồi tưới nước,che nắng. Lúc này điện thoại cô reo lên.
Cô nhấc máy
Là Kim Mẫn gọi cho cô
-Chị Hoa hôm nay em vừa làm xong giấy tờ cho mẹ,chị...có muốn đến gặp một chút không.
Nhận được tin này cô rất vui nhưng sao lời mời lại có chút chần chừ,suy nghĩ một chút cô cũng đồng ý với Kim
Mẫn rằng sẽ đến.Con bé vui vẻ cảm ơn cô rồi tắt máy.
Ngồi nhìn những nụ hoa sắp nở, đáng lẽ sẽ vui vẻ vì đó sẽ là một thứ mới mẻ có thể cho thấy một sự tươi mới trong cuộc sống của cô cũng giống như chuyện của dì vậy,mong chờ từng ngày đến khi bông hoa sắp nở lại có chút khoảng cách.
Bỏ qua những suy nghĩ đó cô nhanh chóng thay đồ chuẩn bị đến bệnh viện.
Cô đi đâu vậy?ừm .tôi đến bệnh viện có chút việc!không khoẻ sao, để tôi đưa cô đi không bà lại mắng cho.Sau một hồi từ chối không xong,anh chở cô đến bệnh viện,cô bước xuống xe anh cũng đậu xe ở tầng hầm rồi đi theo.
-Anh.. Tổng giám đốc anh không cần phải đi cùng tôi đâu hay là anh đợi tôi phía dưới hầm gửi xe tôi có chút việc sẽ xuống ngay
-ừm
Cô nhanh chóng đến phòng bệnh của dì, Kim Mẫn đưa cho cô xem giấy xét nghiệm của dì. Vào phía trong đã thấy dì nằm trên giường nhìn cô bằng ánh mắt khó đoán.Sợ lại làm dì kích động cô lùi về cánh cửa không muốn vào trong.
-Chị à,nếu mẹ em khoẻ lại em nhất định sẽ nói cho mẹ biết tấm lòng của chị,rồi mẹ em sẽ nhớ ra thôi!
Kim Mẫn vỗ vai cô an ủi,cô gạt đi sự lo lắng mỉm cười nói với Kim Mẫn
Khi nào phầu thuật em gọi chị nhé,chị muốn cùng em chăm sóc dì một chút.Được,đương nhiên em sẽ thông báo cho chị.Cô vui mừng ôm lấy Kim Mẫn.
-Thật sự,chị luôn xem dì như mẹ của mình dù trước giờ dì rất khó tính,nhưng dù sau dì với em cũng là người thân một nhà, tiếc là nếu như mẹ của chị còn sống....thì dì cũng không đến nỗi này rồi.
Thật sự khi nhìn một đứa trẻ ở cạnh mẹ hay gia đình chúng cô có chút ghen tị.
-Chị Hoa,chị đừng nói như vậy mà. Bây giờ là chuyện bây giờ thôi đừng buồn lòng nữa.
Cô nói vài lời với Kim Mẫn xong thì cũng quay về chỗ Lục Nghiêm Thành.
Anh ta ngồi trong xe đang gọi điện cho ai đó,cô thấy vậy im lặng ngồi vào xe sợ sẽ làm gián đoạn.
-Tôi có việc cần ghé công ty một lát.
Cô ừm hửm rồi ngồi im lặng nhìn đường phố.
Không được khoẻ sao?Không có màCô đang chìm trong suy nghĩ bị anh hỏi làm phiền liền hơi cau mày. Điểm này anh không thể không thấy.
Hung dữ cái gì chứ,tôi thấy cô thật sự là đang có bệnh.Ai dám hung dữ với anh chứ,anh hung dữ nhất còn gìGiọng cô nói nhỏ dần,dù là có ý mắng nhưng lại sợ anh nghe.
Đến công ty anh xuống xe đến chỗ Trợ lí Tô đợi sẵn. Trước khi đi còn dặn dò cô ở trong xe đợi anh.
Được khoảng 20 phút khi cô đang ngồi xem lại giấy tờ của dì thì nghe tiếng trẻ con khóc.Nghe theo hướng âm thanh đó phát ra cô thấy một đứa trẻ ở phía lề đừng bên kia đang khóc lớn.Bỏ lại giấy tờ trong xe cô nhanh chóng đến chỗ cô bé đó.
-Cô bé này em bị lạc mẹ rồi sao?
Cô ngồi xuống trước cô bé rồi nhẹ nhàng hỏi rõ tình hình.
-Dạ..em không thấy mẹ đâu nữa...
Cô an ủi cô bé bình tĩnh lại bằng chiếc kẹo nhỏ trong túi.Cô bé đó bây giờ không còn khóc nữa nhưng tình hình thì cô cần phải tìm kiếm người mẹ của bé gái này.
Bây giờ chị gọi cho mẹ em nhé,em có nhớ số điện thoại không?Không ạ!
Cô suy nghĩ một lúc rồi nhanh chóng dẫn cô bé đến đồn cảnh sát gần đó thông báo trẻ lạc. Ngồi cùng đứa bé đợi người mẹ đến đón cô an ủi vè trò truyện để bé gái không sợ hãi .Được một lúc thì điện thoại cô dỗ chuông.
Lục Nghiêm Thành gọi cho cô
Này! Cô đang ở đâu vậy?Tôi ở đồn cảnh sát chuyện là...alo tổng giám đốc !Cô chưa nói hết câu anh đã tắt máy rồi,đứa bé lúc này vẫn đang vui vẻ mà quên đi sợ hãi lúc nãy, nhìn vạy thôi cô cũng yên tâm phần nào rồi.
Một lát sau người mẹ đến nức nở đón con của mình.
-Con bé này đi đâu không biết làm mẹ lo chết được.
Người phụ nữ ôm con vào lòng mà khóc vì mừng,cô thấy vạy cũng yên tâm nhưng sao lại có chút xót xa.
-Mẹ ơi là chị đó đã đưa con đến đây đó ạ
ลิ่น.
Nếu không đến công ty vậy ở nhà anh thường làm gì?Đọc sách!Cô thở dài,quên mất anh ta đâu phải người thích giải trí.Không hiểu sao nhưng giờ cô không có hứng ăn nữa,uống ít nước rồi đứng lên.
Đi đâu vậy?Chăm hoa của bà.
Nói rồi cô chạy lên tầng hai đến ban công kiểm tra các nụ hoa rồi tưới nước,che nắng. Lúc này điện thoại cô reo lên.
Cô nhấc máy
Là Kim Mẫn gọi cho cô
-Chị Hoa hôm nay em vừa làm xong giấy tờ cho mẹ,chị...có muốn đến gặp một chút không.
Nhận được tin này cô rất vui nhưng sao lời mời lại có chút chần chừ,suy nghĩ một chút cô cũng đồng ý với Kim
Mẫn rằng sẽ đến.Con bé vui vẻ cảm ơn cô rồi tắt máy.
Ngồi nhìn những nụ hoa sắp nở, đáng lẽ sẽ vui vẻ vì đó sẽ là một thứ mới mẻ có thể cho thấy một sự tươi mới trong cuộc sống của cô cũng giống như chuyện của dì vậy,mong chờ từng ngày đến khi bông hoa sắp nở lại có chút khoảng cách.
Bỏ qua những suy nghĩ đó cô nhanh chóng thay đồ chuẩn bị đến bệnh viện.
Cô đi đâu vậy?ừm .tôi đến bệnh viện có chút việc!không khoẻ sao, để tôi đưa cô đi không bà lại mắng cho.Sau một hồi từ chối không xong,anh chở cô đến bệnh viện,cô bước xuống xe anh cũng đậu xe ở tầng hầm rồi đi theo.
-Anh.. Tổng giám đốc anh không cần phải đi cùng tôi đâu hay là anh đợi tôi phía dưới hầm gửi xe tôi có chút việc sẽ xuống ngay
-ừm
Cô nhanh chóng đến phòng bệnh của dì, Kim Mẫn đưa cho cô xem giấy xét nghiệm của dì. Vào phía trong đã thấy dì nằm trên giường nhìn cô bằng ánh mắt khó đoán.Sợ lại làm dì kích động cô lùi về cánh cửa không muốn vào trong.
-Chị à,nếu mẹ em khoẻ lại em nhất định sẽ nói cho mẹ biết tấm lòng của chị,rồi mẹ em sẽ nhớ ra thôi!
Kim Mẫn vỗ vai cô an ủi,cô gạt đi sự lo lắng mỉm cười nói với Kim Mẫn
Khi nào phầu thuật em gọi chị nhé,chị muốn cùng em chăm sóc dì một chút.Được,đương nhiên em sẽ thông báo cho chị.Cô vui mừng ôm lấy Kim Mẫn.
-Thật sự,chị luôn xem dì như mẹ của mình dù trước giờ dì rất khó tính,nhưng dù sau dì với em cũng là người thân một nhà, tiếc là nếu như mẹ của chị còn sống....thì dì cũng không đến nỗi này rồi.
Thật sự khi nhìn một đứa trẻ ở cạnh mẹ hay gia đình chúng cô có chút ghen tị.
-Chị Hoa,chị đừng nói như vậy mà. Bây giờ là chuyện bây giờ thôi đừng buồn lòng nữa.
Cô nói vài lời với Kim Mẫn xong thì cũng quay về chỗ Lục Nghiêm Thành.
Anh ta ngồi trong xe đang gọi điện cho ai đó,cô thấy vậy im lặng ngồi vào xe sợ sẽ làm gián đoạn.
-Tôi có việc cần ghé công ty một lát.
Cô ừm hửm rồi ngồi im lặng nhìn đường phố.
Không được khoẻ sao?Không có màCô đang chìm trong suy nghĩ bị anh hỏi làm phiền liền hơi cau mày. Điểm này anh không thể không thấy.
Hung dữ cái gì chứ,tôi thấy cô thật sự là đang có bệnh.Ai dám hung dữ với anh chứ,anh hung dữ nhất còn gìGiọng cô nói nhỏ dần,dù là có ý mắng nhưng lại sợ anh nghe.
Đến công ty anh xuống xe đến chỗ Trợ lí Tô đợi sẵn. Trước khi đi còn dặn dò cô ở trong xe đợi anh.
Được khoảng 20 phút khi cô đang ngồi xem lại giấy tờ của dì thì nghe tiếng trẻ con khóc.Nghe theo hướng âm thanh đó phát ra cô thấy một đứa trẻ ở phía lề đừng bên kia đang khóc lớn.Bỏ lại giấy tờ trong xe cô nhanh chóng đến chỗ cô bé đó.
-Cô bé này em bị lạc mẹ rồi sao?
Cô ngồi xuống trước cô bé rồi nhẹ nhàng hỏi rõ tình hình.
-Dạ..em không thấy mẹ đâu nữa...
Cô an ủi cô bé bình tĩnh lại bằng chiếc kẹo nhỏ trong túi.Cô bé đó bây giờ không còn khóc nữa nhưng tình hình thì cô cần phải tìm kiếm người mẹ của bé gái này.
Bây giờ chị gọi cho mẹ em nhé,em có nhớ số điện thoại không?Không ạ!
Cô suy nghĩ một lúc rồi nhanh chóng dẫn cô bé đến đồn cảnh sát gần đó thông báo trẻ lạc. Ngồi cùng đứa bé đợi người mẹ đến đón cô an ủi vè trò truyện để bé gái không sợ hãi .Được một lúc thì điện thoại cô dỗ chuông.
Lục Nghiêm Thành gọi cho cô
Này! Cô đang ở đâu vậy?Tôi ở đồn cảnh sát chuyện là...alo tổng giám đốc !Cô chưa nói hết câu anh đã tắt máy rồi,đứa bé lúc này vẫn đang vui vẻ mà quên đi sợ hãi lúc nãy, nhìn vạy thôi cô cũng yên tâm phần nào rồi.
Một lát sau người mẹ đến nức nở đón con của mình.
-Con bé này đi đâu không biết làm mẹ lo chết được.
Người phụ nữ ôm con vào lòng mà khóc vì mừng,cô thấy vạy cũng yên tâm nhưng sao lại có chút xót xa.
-Mẹ ơi là chị đó đã đưa con đến đây đó ạ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất