Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy

Chương 143: Không hề ghen

Trước Sau
Tôi đã tự động viên mình phải biến hoá thành diễn viên xuất sắc nhưng đến nơi vẫn là một bộ dạng ngồi đực ra đấy, rõ ràng hiểu chuyện mười mươi nhưng người ngoài nhìn vào chắc đang cảm thấy dáng vẻ của tôi y như con vịt ngồi nghe tiếng sấm rền vang.

Cũng may mà người đầu ấp tay gối bên tôi là Tuấn Anh.

Trong cả quá trình chứng kiến Tuấn Anh "khoe mẽ" mà cũng phảng phất phong vị khiêm tốn nhã nhặn, tạo cho người nghe cảm giác trầm trồ ngưỡng mộ rồi lại muốn với tới nhưng e dè uy quyền hơn người thường thì tôi phải cảm ơn Trời biết bao nhiêu vì tạo nên nhân duyên cho tôi được gặp gỡ người biết giao tiếp tốt cỡ vậy.

Cậu ấy còn mở điện thoại cho ông xem hình chụp chung cùng các quan chức, lãnh đạo cấp cao. Ông ngoại thường coi Thời sự sao mà không biết được nên cứ luôn miệng khen Tuấn Anh giỏi giang, còn bảo tôi có phúc lắm mới chơi thân được với cậu ấy.

Tôi hiểu Tuấn Anh gọi việc này là khoe khoang nhưng thực chất những điều cậu ấy nói ra so với khối tài sản cậu ấy thực sự sở hữu được không bằng một góc móng tay. Chẳng qua Tuấn Anh không thích phô trương thanh thế nhưng vẫn vì tôi mà diễn một màn cháu trai hiếu thảo này.

Sau khi quảng cáo tôi đi học giỏi thế nào, nhận được công việc tốt ra sao, lập công ty thiết kế song song với mở rộng liên tục ba tiệm xăm hình nghệ thuật và phun thêu thẩm mỹ trong vòng một năm, đính kèm hình ảnh minh hoạ hoành tráng thế nào thì còn rút cả một phong bì tiền nhét vào tay ông, nói rằng tôi chuẩn bị cho ông đi du lịch. Tuy chuyện này không có trong kịch bản nhưng tôi cũng không quá sốc, vẫn ráng cười chỗ cần cười đến hết buổi.

Ông tiễn chúng tôi ra tận sân nên vào xe rồi tôi mới dở khóc dở cười khều người, "Anh này, sao tự nhiên lấy hình công ty của sếp em ra khoe luôn vậy? Hình như nổ hơi lố quá rồi đó. Lỡ sếp biết được lại cười cho."

Tuấn Anh thong thả đánh lái, điềm tĩnh nói: "Của em, công ty anh mua lại rồi. Nếu không phải em còn nhỏ tuổi, ông lại biết rõ gia cảnh từ bé tới lớn thì anh đã photoshop cho em làm ở mấy công ty khác nữa kia. Mà anh thấy nhiêu đây cũng đủ để đánh giá là tuổi trẻ tài cao rồi."

Nhưng tôi để ý câu đầu tiên, nghe tin này xong tôi mới sốc muốn té ngửa, "CÁI GÌ??? Tự nhiên sao sao sao anh phải mua lại?"

Cậu ấy cười cười, "Thích thì mua thôi. Cũng là một dạng đầu tư mà."

"Anh mua hồi nào vậy?"

"Hôm em chê sếp tổng em có vấn đề về đầu óc ấy. Anh cảm thấy trên đời này chỉ có anh mới vinh dự được em cảm thấy bị thần kinh thôi nên anh phải quyết tâm mua lại. Thuyết phục không?"

"..."

Tôi lăn đùng ra ghế cười ha ha ha.

"Vậy từ bây giờ em phải cắm đầu trên công ty ư? Không chịu đâu! Sẽ bị hói sớm đó! Em thích xăm với vẽ hơn là ngồi quản lý. Với lại em cũng chẳng biết cách trông coi, à lộn, phải là điều hành cả một công ty như thế nào. Rồi đang làm nhân viên tự do mà đùng một cái nhảy vào làm sếp chắc mấy anh chị cười cho thối mũi. Ngại lắm! Em không làm đâu!"

Tuấn Anh vươn tay qua nhéo nhẹ má tôi, "Anh có nói câu nào em phải dẹp công việc yêu thích để ngồi vào làm lãnh đạo chưa? Yên tâm, anh nói được làm được, ở bên anh em thích làm gì thì cứ làm thế ấy. Thực ra chỉ thay thế vị trí sếp tổng chứ mọi nhân sự, phòng ban vẫn y như cũ, em cứ thoải mái như trước thôi."

Tôi gật đầu tâm đắc một hồi, gần về tới nhà mới giật mình nhận ra, "Ủa? Bây giờ anh là sếp em luôn rồi đó!!!"

Tuấn Anh bật cười, ung dung nói: "Rất vinh hạnh!" Một bộ dạng cực kì ngứa đòn.

Nhưng mà...

Tự nhiên bây giờ tay tôi như bị chuột rút, hình như có một sức mạnh vô hình mang tên "không được bật sếp" toả hào quang chói loá xung quanh bảo vệ bạn trai của mình mất rồi.

Tuấn Anh bóp má cho miệng tôi chu chu ra, cười hỏi: "Sao lại nhìn anh chằm chằm thế này là có ý gì? Trông cứ như chuẩn bị đem anh lên chảo chiên giòn vậy."

"Em muốn đánh anh." Tôi gạt tay cậu ấy ra.

Tuấn Anh xoè tay trước mặt tôi, "Đây, em đánh đi."

Tôi tiếp tục đẩy ra, thở dài ngồi phịch xuống ghế, chán nản nói: "Chết rồi, bây giờ anh là sếp của em mất rồi~ Ai mà dám đánh sếp cơ chứ~ Từ giờ trở đi còn phải nịnh anh nữa nếu không thì sẽ bị trừ lương... hức... xui xui còn bị đuổi việc cũng nên... humu..."

Xe không tấp ngay vào lề mà được bẻ lái rẽ sâu vào trong đường nhỏ toàn cây cối vắng vẻ. Sau khi dừng hẳn, Tuấn Anh cấp tốc tháo dây an toàn rồi chồm qua đè tôi dưới thân, ghì lấy gáy trao môi hôn cuồng nhiệt say đắm, phía trên môi lưỡi ngậm mút vang lên những tiếng hôn tình sắc còn phía dưới vạt quần vội vàng mở rộng, tay tôi nhanh chóng bị nhét vào trong lớp quần lót đội lên cao cao trước mắt.

"Haa~ Cục cưng... An à, em đáng yêu quá!"

Hơi thở cậu ấy nặng nề quyến rũ phả xuống khuôn mặt tôi nóng bỏng, nhưng có thứ còn nóng hơn chính là vật cương cứng nảy mạnh trong tay tôi lúc này.

Tuấn Anh hơi rời ra, hôn vụn vỡ liên tục lên làn môi, khàn giọng chậm rãi hỏi: "Cục cưng, em có biết nịnh không?"

Tôi si mê nhìn hầu kết gồ ghề gợi cảm trượt mạnh trước mặt, mơ màng đáp: "Em biết."

Có giọng cười khẽ trầm thấp cất lên sau đó là tiếng thở hắt ra khoan khoái, tôi không thấy được biểu cảm thoả mãn của cậu ấy vì đầu tôi bị ấn xuống dưới rồi.

Sau khi nịnh sếp xong, chúng tôi cùng điều chỉnh trang phục cẩn thận mới lên đường về nhà.

Trong lúc Tuấn Anh mặc quần cho tôi, tôi dặn dò cậu ấy phải cẩn thận người dì kia của tôi.

Vừa nãy nghe ông kể bà ba một hai đòi đưa con gái xuống nấu ăn phụ là tôi biết tỏng ý định muốn gì rồi. Đợt xưa người ở nước ngoài về nói dì ấy không giống trong hình nên ai về nhà nấy không cưới xin gì nữa. Mấy năm nay quen biết ai thì tôi không quan tâm nhưng công việc bấp bênh không ổn định, đa số làm tiếp viên quán nhậu, gội đầu, massage, có đợt nghe kể làm quán karaoke Bình An nhưng xảy ra xô xát tiền bo với lấy trộm trang sức của đồng nghiệp nên bị đuổi thì phải.

Những chuyện này tôi không kể với Tuấn Anh mà chỉ thuật lại lần đầu dì ấy gặp tụi anh Hai thế nào, căn dặn cậu ấy coi chừng bị nhắm trúng.

Mấy năm nay các anh vẫn đến nhà tôi sum họp đông đủ nhưng dì bị một lần mất mặt kia thì ăn đau không đến phụ bao giờ nữa. Bây giờ tự nhiên lại xuống trong khi dưới này mẹ tôi đã thuê mấy bác nấu cỗ thì nghĩ bằng đầu gối cũng biết đang cố ý thể hiện nữ công gia chánh cho ai coi.

Tôi nghiêm túc nói: "Anh nên cẩn thận tránh xa ra một chút, nhất là tuyệt chiêu ngã vào lòng quân tử kia, nếu em bắt được anh đỡ dì ấy thì em thiến anh luôn đó."

"Em ghen à?"

Tôi lắc đầu: "Không, em chỉ khó chịu thôi."

Tuấn Anh bật cười, khen tôi đáng yêu nhưng tôi chẳng thấy vui vẻ gì, nhàn nhạt liếc lên, "Em nói thật đấy. Anh đỡ ai cũng được còn bà dì này cứ để ngã xuống đất đụng đầu luôn đi cho tỉnh người ra."

Cậu ấy ôm tôi vào lòng, vuốt ve xoa nắn: "Được rồi. Những chuyện này em mất công dặn làm gì cho mệt người ra. Anh đều biết xử lý cả mà."

"Tại anh tốt quá, em sợ anh bị lợi dụng."

Cậu ấy bật cười ha hả, nhéo nhẹ má tôi sau đó xoa xoa lồng ngực, "Em cứ nói vậy làm đôi lúc anh cũng nhầm tưởng mình là người tốt đẹp thật đấy An ạ. Trên đời này em là người duy nhất khen anh bằng từ tốt đó. Anh không tính toán nghiền người ta ra bã thì thôi chứ ai lợi dụng được anh? Hửm? Em đừng nghĩ nhiều, tim đập mạnh không tốt cho sức khoẻ đâu."

Tôi vòng cánh tay ôm lấy cậu ấy, "Em cũng không điều khiển được, tự nhiên em thấy bất an lắm. Còn thấy tức ngực nữa. Biết là ai cũng muốn tốt cho con cái nhưng cũng phải nhìn rõ xem vị trí của mình đến đâu chứ. Em là do không biết tu mấy kiếp mới có cơ hội quen được anh nhưng nếu em là người ngoài nhìn vào anh cũng phải nghĩ đến một ngọc nữ trẻ đẹp, nền nếp, học thức, con nhà gia giáo quyền quý mới xứng đôi. Có câu gì nhỉ? 'Màn hoa lại trả chiếu hoa, bát ngọc thì phải đũa ngà mâm son', chí ít cũng phải cỡ..."

Đang nói thì Tuấn Anh hôn xuống, vươn lưỡi vào chặn miệng tôi lại, ngăn những điều dở dang tan biến vào trong hư không.

Bàn tay cậu ấy nhẹ nhàng vuốt ve gò má, trán đối lên trán tôi, du dương dỗ dành: "Ngoan, lại bắt đầu nói chuyện linh tinh rồi đấy, thả lỏng ra nào, đừng nói cũng đừng nghĩ về những điều không có thật. Sao em lại là người ngoài được? Em là người nhà của anh, là ngọc ngà Châu báu của anh, là vợ yêu bé nhỏ của anh. Yên tâm đi! Anh không để em phải lo lắng đâu!"

Nhưng linh cảm của tôi không sai, vừa về đến nơi, dì ấy vui vẻ chạy ra chào đón, rõ ràng miệng nói "An về rồi đấy à?" nhưng đôi mắt lấp lánh hướng đến người sóng vai bên cạnh tôi. Không biết dì có dự định té ngã hay không nhưng Tuấn Anh nhanh chóng chủ động né sang phía khác rồi nắm cổ tay dẫn tôi vào trong.

Dì hỏi: "Nghe mẹ nói bạn em năm nay ở nhà mình ăn Tết hả An? Giới thiệu bạn đi chứ!"

Nhà mình?

"Vâng."

Tôi đáp lại mỗi thế rồi đóng vai người câm luôn. Rõ ràng đã gặp mặt, hỏi thăm hôm Tuấn Anh đến nhà ông ngoại biếu tặng đồ rồi mà còn bày đặt hỏi.

Bởi vậy mới nói việc học rất quan trọng, đã học ít lo ăn chơi lêu lổng lại còn sắm vai ác thì rất dễ lộ bản chất, ngu ngu như tôi cũng nhìn thấu được thì chắc chắn chẳng qua mắt Tuấn Anh đẹp trai, í lộn, tài giỏi của tôi được đâu.

Vào tới trong nhà đã thấy mấy anh và tụi bạn chơi thân trong nhóm đang gầy sòng rồi. Chúng tôi vẫn thống nhất yêu đương lén lút nên tôi rụt tay mình ra khỏi, chỉ sóng vai cách một khoảng nhỏ thôi.

Tôi đang định lên tiếng giới thiệu thì Tuấn Anh chìa tay xuống vui vẻ cụng tay với từng anh, đến lượt ai thì anh Hùng dõng dạc giới thiệu "đây là thằng em tao, chơi thân nhất với An nhà mình..."

Thầy và các anh đều niềm nở hỏi han, chắc cùng là đàn ông nên dễ làm quen. Còn ghi nhớ việc mẹ tôi năm nào cũng quảng cáo bạn thân của tôi tên là Tuấn Anh vừa giỏi vừa đẹp như thế nào, bây giờ tận mắt chứng kiến đúng là điển trai như lời đồn. Tuấn Anh cũng hùa theo nói "nay dậy sớm đưa An nhà em đi thăm ông bà nên chưa kịp trang điểm chứ ngày thường em sửa soạn còn đẹp hơn cả hôm nay."



Chọc cho một đám cười muốn sái quai hàm mà không phát hiện ra câu của cậu ấy lấn cấn chỗ nào. Tự nhiên nhét thêm "nhà em" vào làm gì? Lỡ người khác phát hiện ra thì sao?

Đợi màn xã giao qua đi, Tuấn Anh không ngồi xuống cùng mà vỗ tay hô hoán mọi người đi phụ nấu ăn, nếu không cất bộ bài thì sẽ báo Công an.

Tôi lén lút nhéo lưng cậu ấy một cái: "Anh để yên cho mọi người chơi đi, dưới kia có các bác nấu rồi mà."

Anh Thịnh cười cười, vừa xào bài vừa hất hàm, nói: "Xuống rồi, bị đuổi lên hết rồi. Mày thích thì tự xuống nấu cho quen!"

Tôi hoàn toàn không thắc mắc gì khi thấy anh Thịnh nói chuyện thân thiết với Tuấn Anh thế này vì phong cách của anh ấy là vậy. Hồi xưa lúc mới gặp tôi, ảnh cũng bày ra thái độ y như anh trai ruột côn đồ lo lắng cho đàn em vậy.

Phong cách của anh Thịnh luôn là vậy, tụi tôi không lấy gì làm lạ nhưng quên mất là Tuấn Anh lần đầu gặp gỡ, không biết bị gọi là mày thì có phật ý hay không mà đùng đùng cuộn nắm tay thành đấm xông tới phía đó.

Tôi hoảng hồn chạy lại can, sợ anh Thịnh sẽ bị đục vào mặt, có ai ngờ Tuấn Anh chỉ vươn tay xuống búng điếu thuốc hút dở bay một đường trên không trung rồi được anh Hùng tóm lấy, nhẹ nhàng dụi xuống gạt tàn.

Anh Thịnh nhìn làn khói le lói, chửi tục một tiếng: "Cái địt!" Sau đó ngước lên đối diện với Tuấn Anh chằm chằm rồi im re luôn.

Tuấn Anh nhẹ nhàng nói: "Không hút thuốc, không chửi thề."

Anh Hùng bật cười, xoa đầu anh Thịnh một cái.

Tôi vội vàng lôi Tuấn Anh kéo xềnh xệch xuống phía sau, hạ thấp giọng: "Trời ơi anh tắt cái giọng cán bộ đi giùm em cái! Mọi người đều là bạn thân của em cả đấy!"

Tuấn Anh chùn chân đứng lại: "Không được! Chỉ có anh mới được làm bạn thân của em thôi!"

"..."

Bắt đầu rồi đấy!

Tôi lôi mãi tên thiếu nữ to xác mới chịu lăn vào phòng, khoá cửa kỹ rồi tôi nhón chân lên câu cổ âu yếm hôn môi cậu ấy, thủ thỉ: "Thế anh chỉ muốn làm bạn thân thôi hả? Vậy chúng ta mãi mãi là bạn nhé?"

"Cái gì anh cũng muốn thì phải làm sao đây?" Tuấn Anh luồn tay vào áo tôi.

"Anh tham quá~" Tôi thở hổn hển, ngửa đầu ra sau cho môi hôn mơn trớn hạ dần xuống cần cổ.

Sau khi cắn nhẹ xương quai xanh, Tuấn Anh nâng mông ẵm tôi lên dạng chân kẹp hai bên hông cậu ấy, vươn lưỡi vào khoang miệng, làm sâu thêm nụ hôn, mãi sau mới thở dốc tách ra, khàn giọng nói: "Anh lại cứng rồi."

Tôi cười khẽ, cọ cọ dụi dụi lên vai cậu ấy một chút rồi nhảy xuống, nói: "Em ra phụ mẹ trước, anh ở trong này một chút đi, chừng nào ổn rồi thì lên nhà chơi với tụi lớp trưởng."

"Ừm, em ra trước đi, xíu anh xuống với em."

"Không cần, cũng không phải làm gì nhiều đâu, có thuê mấy bác nấu lận, anh lên chơi cho thoải mái."

"Anh cần." Cậu ấy hôn xuống má tôi, "Phải tỏ ra là thằng con rể đáng đồng tiền bát gạo chứ không mẹ đổi ý thì sao?"

Tôi bật cười, gật đầu đồng ý, trước khi đi thì ôm chặt cậu ấy một cái cho bớt nhớ nhung mùi hương tuyết tùng ngọt ngào này.

Đi xuống không bao lâu thì tôi nghe các bác xôn xao, ngẩng đầu lên thì thấy cái trán dì tôi đỏ rực, sưng lên một cục tròn vo.

Chẳng lẽ những lời tôi buột miệng nói ra đã thành lời trù ẻo ứng nghiệm rồi à? Ông Trời để dì ấy té cắm đầu xuống dưới đất rồi ư?

Bà ba xức dầu, lo lắng hỏi thăm nhưng dì chỉ bảo bất cẩn nên cụng đầu. Lát sau Tuấn Anh đi xuống kể lại tôi mới biết sau khi tôi ra ngoài thì dì ấy gõ cửa phòng hỏi có tôi ở trong đó không. Cậu ấy nói không có, dì lại bảo mẹ tôi nhờ lên phòng lấy ít giấy bỏ đi để xuống nhóm bếp.

Tôi bĩu môi, "Rồi sao nữa?"

Tuấn Anh cười cười, "Anh cũng chẳng muốn nó vào phòng em đâu, rồi sợ lỡ mở cửa ra đúng lúc em lên nhìn thấy lại hiểu lầm chết. Nhưng mà anh không kìm được, tính anh thích trả đũa trước cả khi người ta manh nha kiếm chuyện với mình kia."

Tôi mỉm cười, "Lỡ người ta thực sự không có ý đó thì sao? Có khi là do em ghen tuông quá đáng nên nghĩ xấu thì sao?"

Tuấn Anh chọt nhẹ đầu ngón tay lên má tôi, nhướng mày trêu ghẹo: "Cục cưng chịu nhận là ghen rồi cơ à~"

Tôi nhìn dáo dác, gạt tay cậu ấy xuống, thầm thì: "Cẩn thận người khác nhìn thấy."

Tuấn Anh nhấc tay tôi đặt lên thành chậu rồi một mình rửa rau, hắng giọng: "Làm gì có vụ lỡ ấy, rõ ràng vừa gặp hồi nãy đã muốn té ngã thật còn gì. Y chóc lời em nói. Có khi phải kêu bà ba đưa nó đi khám xem có bị tai biến không mà sơ hở là lảo đảo như thế."

Tôi cảm thấy rất hưng phấn vì có bạn trai cùng ghét chung người mà mình không ưa. Thật không dám tưởng tượng nếu quen một người chính đạo luôn khuyên tôi nên hướng thiện, buông bỏ hận thù thì cuộc đời sẽ nhàm chán thế nào nữa.

"Rồi anh đấm dì à?" Tôi vui vẻ tò mò.

Tuấn Anh bật cười, "Không hề. Anh mà côn đồ vậy sao? Anh mở cửa cho nó đàng hoàng, thậm chí còn đứng né sang một bên cho nó vào."

"Dì vào phòng em thật?" Tôi kinh ngạc.

"Ừ." Tuấn Anh gật đầu, "Anh cho vào, nhưng chỉ được nửa bước chân sau đó đóng mạnh cửa rầm một tiếng, đầu nó va vào cửa cái 'cốp' người còn ngã văng sang hành lang 'bộp' một tiếng, lưng đập trúng tường thì phải. Sau đó anh chỉ cần nói 'à thôi để cháu tự đem xuống' như vậy là được. Dù ăn đau cay cú lắm nhưng chẳng oán trách được vì anh chỉ vô tình thôi mà, anh có biết gì đâu."

Tôi cười nắc nẻ, suýt nữa thì cắm đầu xuống thau nước, may mà Tuấn Anh vươn tay tóm lại kịp.

"Vui không?"

"Vui. Chúng ta thật ác độc."

Tôi gật đầu lia lịa, cười chảy cả nước mắt, đáng lẽ cũng không muốn đụng tới đâu mà ai kêu dì ấy nhắm trúng bồ tôi làm gì, tôi đành phải đóng vai ác thôi.

Tuy rất là thú vị nhưng tôi cũng tự cảm thấy bản thân hỗn trướng quá rồi, vậy nên dặn Tuấn Anh thôi không tính toán nữa, dù sao cũng là phận con gái sợ cậu ấy lỡ tay nện cú nữa lại đổ máu mất.

Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, chuyện không chỉ dừng lại ở đây, khi mâm cỗ dọn lên xong xuôi, các bác lục đục ra về thì dì mua một bịch nước lọc tới, chia cho mỗi người một chai uống cho đỡ khát. Thấy dì còn định tiến đến mời Tuấn Anh, tôi vội vàng bỏ đĩa thịt gà nhanh chóng chạy xuống giữ chồng.

Đúng vậy! Không phải sợ dì õng ẹo làm mất mặt gia đình trước mặt Tuấn Anh mà tôi sợ cậu ấy bị câu đi mất. Dù biết rõ Tuấn Anh vô cùng chung tình nhưng thế gian ẩn giấu nhiều hiểm nguy không kịp lường trước, người này khó khăn lắm tôi mới có được nên không thể chủ quan.

Tôi xuống tới nơi chỉ kịp nhìn thấy Tuấn Anh nghiêng đầu liếc mặt bàn, có lẽ vì hai tay đang bận bê đồ nên không thể tiếp nhận nước nên ra hiệu, nói: "Để đây đi." sau đó dì đặt chai nước bên cạnh cậu ấy rồi mỉm cười đi lả lướt ngang qua người tôi.

Rõ ràng giọng điệu vẫn lạnh nhạt nhưng mà...

Sao phải nhận nước của người ta làm gì? Nhà tôi bán nước mà! Tuấn Anh muốn uống cả thùng một lúc cũng được, tôi rất hào phóng, không hề tính toán đâu. Thậm chí nếu Tuấn Anh ho một tiếng thì tôi còn có thể lập tức lấy nước tinh khiết đem đi đun sôi ba lần cho cậu ấy uống.

Thấy tôi đứng chắn đường ngẩng đầu nhìn lên lom lom, Tuấn Anh hắng giọng, hỏi: "Em nhìn anh như vậy là có ý gì?"

Tôi tự chỉ vào khoé miệng mình, bình tĩnh hỏi: "Em thấy vừa rồi môi bên này của anh cong lên tận hai milimet là ít. Anh đã nói chuyện với người ta rất vui vẻ à?"

Tuấn Anh bật cười, vì còn mấy thằng bạn luân phiên xuống lấy đồ ăn nên cậu ấy cúi sát xuống, thổi một hơi gió bên tai, thầm thì quyến rũ: "Em ghen à?"

Sao người này thích hỏi vớ vẩn, thừa thãi thế nhỉ?

Chuyện này mà còn cần phải hỏi à?

Đương nhiên là tôi không ghen! Tôi chỉ đang tò mò thôi!

Tôi né tránh, chạy đi rót một cốc nước lọc, vì trời mùa Đông nước cũng hơi lạnh nên tôi cẩn thận pha thêm chút nước nóng, đợi âm ấm rồi mới bay vụt về, bưng tới trước mặt Tuấn Anh.



"Anh uống nước đi. Nước ấm tốt cho sức khoẻ."

Tuấn Anh lại bật cười.

Chắc Tuấn Anh nghĩ rằng tôi đang làm trò nhưng không phải, là do tôi tự trách bản thân hời hợt quên quan tâm đến cậu ấy. Đến cả người ngoài còn biết mời nước mà tôi là bạn trai lại không thể rót một cốc sao, huống chi cậu ấy còn phụ làm suốt từ chiều tới giờ.

Vậy là nâng miệng cốc lên tận môi cậu ấy, nhẹ nhàng bổ sung: "Thơm ngon, ngọt ngào, dinh dưỡng."

"Hahahahahahaha...!!!"

Tuấn Anh còn chưa kịp phản ứng thì Cường cười phá lên, vỗ vai mấy thằng còn lại, chỉ vào tôi, hú lên: "Tụi mày nghe đội trưởng đội ngớ ngẩn phát biểu cái đéo gì chưa? Nước lọc mà có vụ thơm ngon dinh dưỡng nữa hả? Ha ha ha ha..."

Sơn bĩu môi: "Mày mới ngớ ngẩn ấy! Nước lọc bây giờ có vị ngọt thật còn gì."

Tuấn Anh đặt đĩa đồ ăn xuống, cầm lấy ly nước trong tay tôi, uống ực một phát hết sạch, ung dung nói: "Đúng vậy. Trong nước lọc có các khoáng chất vô cùng có lợi cho sức khỏe như Kali, Natri, Magie, Canxi, Sắt, Kẽm,... toàn là các thành phần thiết yếu nuôi dưỡng cơ thể mày lớn lên to xác, đần độn, không được tích sự gì mỗi ngày đấy."

Cường: "..."

Lê Ninh huých vai đẩy Cường ra, nhẹ nhàng nói: "Địt cụ! Giờ tớ là giáo viên rồi, cậu đừng có mà nói tục ảnh hưởng đến tớ lắm!"

Vì câu nói đùa này nên mọi người chuyển hướng sang trêu ghẹo Lê Ninh.

Tuấn Anh ghé xuống tai tôi, nói thầm: "Đi lên phòng đợi anh."

Lúc đi qua Cường, tôi cố ý quay lại đá vào khuỷu chân cho nó khuỵ xuống, tranh thủ lúc nó không đề phòng thì lập tức tóm cánh tay trái bẻ ngoặt ra phía sau, cấp tốc nện xuống hai đấm cho nó la oai oái xin tha rồi mới chạy biến đi.

Sau khi gấp gáp hôn môi xong, hô hấp Tuấn Anh  nặng nề, nói: "Anh kiểm chứng rồi, đúng là cục cưng của anh rất biết nịnh. Càng ngày anh càng thấy thích em không kiềm được, nếu em cứ ngốc ngốc thế này mà lọt vào tay thằng khác chắc anh hoá điên mất thôi."

Tôi tự gạch bỏ hai tiếng "ngốc ngốc" kia rồi mạnh dạn điền vào đó thay bằng "đáng yêu", Tuấn Anh không bao giờ chê tôi nên chắc chắn cậu ấy được ăn cháo lưỡi phê quá nên nói nhầm thôi. Điều này tôi có thể thông cảm được vì mỗi lần hôn nhau toàn thân tôi cũng tê tái sung sướng muốn bay lên trời, nào còn đầu óc bình tĩnh mà nghĩ được gì nữa.

Cứ thế, tôi lăn vào lòng Tuấn Anh, cười tủm tỉm mãi, cảm thấy yêu đương cũng no bụng được rồi, ai ăn uống nhậu nhẹt thì cứ việc, chúng tôi chỉ ôm nhau vượt qua cơn đói thôi.

Nhưng Tuấn Anh lại không chịu ôm.

Cậu ấy dựng tôi ngồi dậy, ôm hai vai tôi, cúi xuống dặn dò: "Bây giờ em đi ra ngoài bảo thằng Hưng lập tức lấy cho anh đôi găng tay, nói nhỏ với anh Hai là Tuấn Anh gọi, còn em thì kêu An Bình đợi mọi người lên hết rồi lấy lý do gió lùa lạnh để khoá cái cửa phòng khách lại giùm anh nhé! Càng ít người xuống dưới này càng tốt, nhất là bà ba kia, dặn An Bình tuyệt đối không cho xuống đây."

Tôi lập tức đứng bật dậy thì bị lực ở bàn tay Tuấn Anh giữ chặt lại, cậu ấy mỉm cười: "Em không hỏi có chuyện gì à?"

Tôi mờ mịt lắc đầu, "Em không biết sao anh không nói nhưng tí nữa em khoá cửa xong cũng chạy xuống chỗ anh thôi, như vậy là sẽ biết mà."

Tuấn Anh bẹo má tôi, "Tưởng em nói việc của anh, đồ của anh thì dù tò mò cũng không can dự như hồi nhỏ chắc anh tụt quần em ra đánh mấy cái mất. Ngoan đi nhanh đi! Không phải anh không nói mà nói ra ở đây dây dưa mất thời gian, chưa kể em còn ngạc nhiên rồi can ngăn, anh lại phải ngồi thuyết phục, giải thích nữa. Tí nữa nghe cùng với mọi người luôn. Nhanh đi, anh đói rồi."

"Vâng."

Tôi hịn ga, định vỗ cánh liệng vút đi nhưng Tuấn Anh tiếp tục bắt lấy cổ tay giữ lại.

Rốt cuộc ai mới là người lề mề ở đây?

"Em vừa nói gì?"

"Hả?" Tôi có nói gì đâu???

"Anh nói 'nhanh đi anh đói rồi' sau đó em đứng bật dậy rồi trả lời là?"

"À..."

Thì ra lúc chiều hùng hục ở trên xe tôi lễ phép với sếp quá nên giờ quen miệng bị lịu, tôi phì cười, cãi: "Em không nói gì hết."

Tuấn Anh nắm cằm tôi, kéo lại hôn lên, "Em đã nói 'vâng' đấy An! Lúc em dạ, vâng nghe cưng chết đi được!"

Cậu ấy bóp eo tôi, cất giọng trầm khàn: "Tối nay gọi anh là chủ nhân nữa nhé?"

Gò má tôi nóng lên hừng hực.

"Vừa nãy trên xe em đã cầu xin ông chủ bắn thật nhiều cho em có bữa ăn no mà? Hửm?"

Tuấn Anh ghé xuống vành tai ửng đỏ của tôi, nhẹ nhàng cắn một cái rồi vươn lưỡi vào đảo khuấy, nắm tay tôi ấn xuống đũng quần cậu ấy, cùng nhau bóp một cái, khàn khàn thầm thì: "Cái dáng vẻ trần truồng bò quỳ nức nở ngậm lấy nơi này đáng yêu tới mức khiến anh hận không thể nhét vào miệng đút em no cả ngày đấy An ạ."

Cơ thể tôi ngứa ngáy nóng ran, không chịu nổi nữa, vội vàng đẩy người rồi lao như tên lửa ra ngoài, để lại phía sau cánh cửa tiếng cười trầm ấm đến là sảng khoái.

Cái kiểu cởi đồ ăn nói linh tinh là do người này bày ra chứ ai! Không hiểu sao lại gọi đó là tình thú trên giường. Lúc tôi muốn bắn, cậu ấy còn cố ý dùng ngón cái bịt chặt lại, cũng không thèm chuyển động, bắt tôi khóc lóc gọi chú thì mới tha cho. Thậm chí khi xong chuyện còn uy hiếp bữa sau muốn làm ba tôi luôn thì mới chịu trả cho tôi cái quần xì.

Nhưng không thể phủ nhận, những lúc quấn lấy nhau dập dìu nói lời kì quái thì cơ thể tôi vô cùng kích thích. Khoái cảm cứ thế dồn dập đánh thẳng xuống khiến tôi hưng phấn không chống cự nổi, tứ chi liên tục run lẩy bẩy mướt mồ hôi ngã vào lồng ngực người trong lòng.

Rõ ràng tôi nói thầm với mỗi anh Hùng nhưng anh Thịnh lại ghé tai vào, tôi chưa kịp đẩy ra đã thấy anh ấy đứng dậy, chân dài nhảy bật lên thành ghế, hai ba bước chạy tới lối vào, lách qua An Bình rồi biến mất tiêu.

Đang hóng chuyện thì đau bụng đi... à?

Điều kì lạ hơn nữa là ngay khi anh Hùng đứng lên thì thầy Khương, anh Tuấn Chinh, Tuấn Minh và anh Vương cũng đồng loạt đứng dậy.

Thầy Khương liếc qua, "Chuyện gì?"

Thấy hai anh cũng nhìn qua chờ đợi, tôi xua tay: "Không có chuyện gì đâu! Thầy ngồi đi, sắp ăn rồi."

Anh Hùng gật đầu, nói: "Tuấn Anh gọi. Đi! Xuống xem chuyện gì."

Tôi khóc không ra nước mắt, nhìn một loạt người nhanh như chớp bỏ chạy trước: "..."

Không biết chuyến này có bị Tuấn Anh tụt quần ra đánh mông không nữa? Cậu ấy dặn nói nhỏ với anh Hai mà tại sao anh Hai lớn rồi mà bép xép dữ vậy?

Tôi còn chưa tính toán cái tội nhiều năm trước liên mồm nói xạo rằng không liên lạc với Tuấn Anh, còn liên tục nhấn mạnh "anh không phải kiểu người tọc mạch nhiều chuyện" nữa chứ.

Lúc tôi chạy xuống thì thấy anh Thịnh hỏi: "Đem usb tới?"

Tuấn Anh vừa đeo găng tay cao su vừa gật đầu, hướng sang bên anh Hùng, nói: "Anh Hai gọi điện cho chú Khiêm, bảo chú ấy là Tuấn Anh về rồi, hai tiếng nữa chú đem người xuống đây Tuấn Anh có chút rắc rối cần nhờ."

Anh Tuấn Chinh hỏi: "Lỡ thực sự không có gì thì sao?"

Tuấn Anh bình thản đáp: "Không có gì thì làm cho có gì."

Anh Tuấn Minh gật đầu: "Ừ, gặp tao là đánh phủ đầu từ nhiều năm trước rồi."

Anh Vương lên tiếng, "Vậy đi cho khoẻ! Nương tay hoài rồi năm hôm bảy bận lại xuống đây gây chuyện với cô!"

Anh Hùng và anh Thịnh cùng gọi điện, còn đọc cả địa chỉ nhà tôi cho đối phương, tôi nghe loáng thoáng anh Hùng gọi người tên Khiêm kia là anh, nói chuyện khá thân thiết, còn dặn không cần thay cảnh phục là biết có điềm chẳng lành rồi.

Tôi còn chưa kịp hỏi có chuyện gì thì Tuấn Anh mở chai nước đưa lên gần mũi, sau đó nhếch nhẹ khoé môi, cười khẩy, nói: "Quả nhiên, là thuốc kích dục."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau