Thập Niên 70: Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão Cố Chấp Trọng Sinh
Chương 50: Xấu Hổ Tới Mức Mặt Nhỏ Máu Được Luôn
Đột nhiên ông thấy có hơi mê mang, những năm rồi ông không chịu buông bỏ, cật lực đi tìm con trai có khi nào là làm sai rồi không?
Thời buổi này, thiết bị y tế không thể so với sau này, cũng không có cái gọi là kiểm tra toàn diện. Bác sĩ Diệp là bạn học của Bạch Phi Bằng, ưu tiên kiểm tra thêm chút nữa.
Sau khi kiểm tra lại, bà Bạch chỉ bị cao huyết áp, cao huyết áp với loãng xương kéo theo bảy bảy bốn chín kiểu biểu hiện khác nữa.
Đến lúc này thì bà Bạch không giả vờ nổi nữa, bò dậy nói: “Thôi mình về thôi! Đây chắc chắn là bệnh viện ma rồi. Tôi chẳng có bệnh tật gì cả, bọn họ toàn nói linh ta linh tinh, chắc lại muốn moi tiền nhà mình đấy.”
Bạch Phi Bằng bất đắc dĩ nói: “Mẹ à, Hòa Hợp là bệnh viện chính quy đó.”
Bà Bạch xuống khỏi giường bệnh, vừa đi giày vừa phản bác lại: “Bệnh viện chính quy thì cũng có bác sĩ lòng dạ hiểm độc. Dù sao thì mẹ cũng không có bệnh tật gì cả, giờ chúng ta về nhà thôi.”
Bạch Du: “Bà à, có câu châm ngôn là bệnh nhỏ không trị ắt thành bệnh nặng. Chẳng lẽ bà lại không nghĩ tới chuyện chăm sóc sức khỏe cho tốt, chờ tới khi cháu kết hôn, có con hay sao ạ?”
Câu này vừa hay chọc phải chỗ ngứa của bà Bạch.
Bà quay đầu hỏi bác sĩ: “Thưa bác sĩ, bệnh này của tôi nếu uống thuốc đều đặn sẽ không chuyển biến nghiêm trọng đúng không?”
Bác sĩ Diệp gật đầu: “Tuy huyết áp của bà có hơi cao, cần phải uống thuốc hạ huyết áp, sau này cũng phải chú ý tới ăn uống, nghỉ ngơi và cả cảm xúc nữa. Bệnh này cũng không phải loại quá nặng, khống chế được thì sẽ không có việc gì cả nhưng nếu không để tâm tới nó thì nó rất dễ trở thành biến chứng cho bệnh khác. Cháu có một bệnh nhân cũng được chẩn đoán là cao huyết áp. Cháu có kê thuốc mà ông ấy không chịu uống đều đặn nên dẫn tới xuất huyết não. Tuy cứu được người nhưng lại bị liệt nửa người, giờ làm gì cũng phải có người ở bên cạnh để ý.”
“Thế thì cậu mau kê đơn cho tôi đi!”
Theo cái nhìn của bà Bạch thì liệt nửa người còn tệ hơn là chết quách đi.
Bà không muốn trở thành gánh nặng cho con cháu, hơn nữa bà còn muốn nhìn cháu gái thành gia lập thất cơ.
Bác sĩ Diệp cười gật đầu kê cho bà Bạch một ít thuốc hạ huyết áp, canxi để bổ sung canxi cho bà, còn đề cập tới một vài lưu ý cần thiết trong sinh hoạt hằng ngày nữa.
Tất nhiên bà Bạch không quên chuyện dạ dày của Bạch Du không được ổn định, cũng bảo luôn bác sĩ kiểm tra kê thuốc cho cô.
“Kê thuốc xong rồi thì chúng ta mau về thôi.”
Mới có một lát đã tiêu hết mười mấy đồng rồi, cứ ở đây thêm thì không còn tiền mà mua quan tài đâu đấy.
Bà nội Bạch kéo tay Bạch Du muốn rời đi lắm rồi.
Bạch Du nhìn về phía giường bệnh nói: “Bà ơi, mẹ cháu vẫn còn đang hôn mê, chắc bà không quên mẹ cháu đâu nhỉ?”
Quả thực là bà Bạch vứt con dâu ra sau đầu lâu rồi, cơ mà bà cũng chẳng thèm giả vờ làm gì. Tần Chính Nhân vẫn còn thích giả bộ lắm, cái này thì không nhịn được.
Thế là bà Bạch bước tới, duỗi tay nhéo lên người Tần Chính Nhân.
“Á á á!”
Tần Chính Nhân không ngờ bà Bạch lại nhéo mình như thế, lại càng không ngờ bà dùng nhiều sức tới như vậy.
Chỗ bị nhéo bây giờ vừa đau vừa rát, chỉ sợ đã sưng hết cả lên rồi thôi.
Bà Bạch liếc nhìn bà ta: “Nếu tỉnh rồi thì đi thôi. Bác sĩ bảo cô không có vấn đề gì đâu.
“…” Tần Chính Nhân xấu hổ tới mức mặt nhỏ máu được luôn.
Về tới nhà, Bạch Du hâm nóng lại đồ ăn.
Thật sự thì lúc này Bạch Phi Bằng chẳng muốn ăn cái gì cả. Ông chỉ thấy mình không đáng làm người, chỉ muốn về phòng nghỉ trong chốc lát nhưng ngoài phòng bếp cứ thoang thoảng mùi đồ ăn thơm nức vô cùng kích thích người khác thèm ăn.
Đúng lúc này bụng ông vang lên tiếng ọt ọt… Thật ra vẫn ăn được.
Thời buổi này, thiết bị y tế không thể so với sau này, cũng không có cái gọi là kiểm tra toàn diện. Bác sĩ Diệp là bạn học của Bạch Phi Bằng, ưu tiên kiểm tra thêm chút nữa.
Sau khi kiểm tra lại, bà Bạch chỉ bị cao huyết áp, cao huyết áp với loãng xương kéo theo bảy bảy bốn chín kiểu biểu hiện khác nữa.
Đến lúc này thì bà Bạch không giả vờ nổi nữa, bò dậy nói: “Thôi mình về thôi! Đây chắc chắn là bệnh viện ma rồi. Tôi chẳng có bệnh tật gì cả, bọn họ toàn nói linh ta linh tinh, chắc lại muốn moi tiền nhà mình đấy.”
Bạch Phi Bằng bất đắc dĩ nói: “Mẹ à, Hòa Hợp là bệnh viện chính quy đó.”
Bà Bạch xuống khỏi giường bệnh, vừa đi giày vừa phản bác lại: “Bệnh viện chính quy thì cũng có bác sĩ lòng dạ hiểm độc. Dù sao thì mẹ cũng không có bệnh tật gì cả, giờ chúng ta về nhà thôi.”
Bạch Du: “Bà à, có câu châm ngôn là bệnh nhỏ không trị ắt thành bệnh nặng. Chẳng lẽ bà lại không nghĩ tới chuyện chăm sóc sức khỏe cho tốt, chờ tới khi cháu kết hôn, có con hay sao ạ?”
Câu này vừa hay chọc phải chỗ ngứa của bà Bạch.
Bà quay đầu hỏi bác sĩ: “Thưa bác sĩ, bệnh này của tôi nếu uống thuốc đều đặn sẽ không chuyển biến nghiêm trọng đúng không?”
Bác sĩ Diệp gật đầu: “Tuy huyết áp của bà có hơi cao, cần phải uống thuốc hạ huyết áp, sau này cũng phải chú ý tới ăn uống, nghỉ ngơi và cả cảm xúc nữa. Bệnh này cũng không phải loại quá nặng, khống chế được thì sẽ không có việc gì cả nhưng nếu không để tâm tới nó thì nó rất dễ trở thành biến chứng cho bệnh khác. Cháu có một bệnh nhân cũng được chẩn đoán là cao huyết áp. Cháu có kê thuốc mà ông ấy không chịu uống đều đặn nên dẫn tới xuất huyết não. Tuy cứu được người nhưng lại bị liệt nửa người, giờ làm gì cũng phải có người ở bên cạnh để ý.”
“Thế thì cậu mau kê đơn cho tôi đi!”
Theo cái nhìn của bà Bạch thì liệt nửa người còn tệ hơn là chết quách đi.
Bà không muốn trở thành gánh nặng cho con cháu, hơn nữa bà còn muốn nhìn cháu gái thành gia lập thất cơ.
Bác sĩ Diệp cười gật đầu kê cho bà Bạch một ít thuốc hạ huyết áp, canxi để bổ sung canxi cho bà, còn đề cập tới một vài lưu ý cần thiết trong sinh hoạt hằng ngày nữa.
Tất nhiên bà Bạch không quên chuyện dạ dày của Bạch Du không được ổn định, cũng bảo luôn bác sĩ kiểm tra kê thuốc cho cô.
“Kê thuốc xong rồi thì chúng ta mau về thôi.”
Mới có một lát đã tiêu hết mười mấy đồng rồi, cứ ở đây thêm thì không còn tiền mà mua quan tài đâu đấy.
Bà nội Bạch kéo tay Bạch Du muốn rời đi lắm rồi.
Bạch Du nhìn về phía giường bệnh nói: “Bà ơi, mẹ cháu vẫn còn đang hôn mê, chắc bà không quên mẹ cháu đâu nhỉ?”
Quả thực là bà Bạch vứt con dâu ra sau đầu lâu rồi, cơ mà bà cũng chẳng thèm giả vờ làm gì. Tần Chính Nhân vẫn còn thích giả bộ lắm, cái này thì không nhịn được.
Thế là bà Bạch bước tới, duỗi tay nhéo lên người Tần Chính Nhân.
“Á á á!”
Tần Chính Nhân không ngờ bà Bạch lại nhéo mình như thế, lại càng không ngờ bà dùng nhiều sức tới như vậy.
Chỗ bị nhéo bây giờ vừa đau vừa rát, chỉ sợ đã sưng hết cả lên rồi thôi.
Bà Bạch liếc nhìn bà ta: “Nếu tỉnh rồi thì đi thôi. Bác sĩ bảo cô không có vấn đề gì đâu.
“…” Tần Chính Nhân xấu hổ tới mức mặt nhỏ máu được luôn.
Về tới nhà, Bạch Du hâm nóng lại đồ ăn.
Thật sự thì lúc này Bạch Phi Bằng chẳng muốn ăn cái gì cả. Ông chỉ thấy mình không đáng làm người, chỉ muốn về phòng nghỉ trong chốc lát nhưng ngoài phòng bếp cứ thoang thoảng mùi đồ ăn thơm nức vô cùng kích thích người khác thèm ăn.
Đúng lúc này bụng ông vang lên tiếng ọt ọt… Thật ra vẫn ăn được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất