Chương 17: Gì mà sáng bất ổn vậy ta?
Buổi sáng trời mưa tầm tã của ngày 16 tháng 4 năm 20XZ.
Tại nhà của Tứ Quỷ.
Thái Lâm đang ngủ ở trong phòng thì một tiếng ồn ở bên ngoài cửa ra vào khiến gã thức giấc. Gã lọ mọ ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở mà bước xuống giường. Tay mò chốt để mở cửa thì thấy Minh Tâm đang đè Ân Tú xuống sàn rất bạo dạng. Thái Lâm đứng hình mất năm giây, đúng lúc này Hạo Trung bước ra khỏi phòng với bộ đồ vest đen vì sáng nay cậu ta đã nhận được tin mail rồi, và cũng như ai kia. “...”, một sự im ắng nhẹ tầm khoảng mười phút, Hạo Trung lúc này mới lên tiếng:
- Hai bây có tâm tình gì thì vào phòng rồi muốn làm gì thì làm.
Thái Lâm nhíu mày lại, tiếp lời:
- Sao hai bây có thế làm mấy hành động đó ở trước phòng người khác vậy hửm?
“...”, lại một sự im ắng kéo dài năm giây, Minh Tâm lườm nhẹ rồi đứng dậy đi khỏi mà không nói không rằng, Ân Tú ngồi bật dậy, khuôn mặt tái mét, thở ra một hơi nhẹ nhõm. Thái Lâm mới tiến tới, ngồi xổm xuống rồi nhìn vào người bạn này của mình, hỏi:
- Sao vậy bạn? Chọc gì nó?
Ân Tú ỉu xìu mặt lại bảo:
- Tao chỉ giỡn lúc nó đang viết gì đó giấy ghi chú ấy, lố quá nên nó rượt tao… kết quả là hai tụi mày thấy đấy.
Hạo Trung bên góc kia nghe được liền bật cười, nói:
- Ngu.
Dứt câu thì cậu ta đi xuống dưới nhà, Thái Lâm cười nhạt rồi nhanh chóng đóng sầm cửa lại để ngủ tiếp. Bỏ mặc Ân Tú ngồi ở đó cô đơn, đúng là bạn bè có khác, thân ai nấy lo.
Lúc ở dưới nhà, Hạo Trung và Minh Tâm đang chuẩn bị đồ ăn sáng, những miếng thịt bò sống và kèm vài bộ phận của con người “cực thơm ngon, bổ dưỡng”. Một lát sau, chỉ có ba người ăn vì Thái Lâm đang ngủ chay thây ở phòng rồi. Đang ăn, bỗng nhiên Hạo Trung lên tiếng:
- Có cần sự giúp đỡ của Vũ Quỷ không, chuyện của Thái Lâm ấy?
Minh Tâm lạnh lùng trả lời:
- Nếu hắn ta giúp mà không kéo nó về lại Âm Phủ thì tao có thể cho hắn đi theo nó 24/7.
Hạo Trung gắp thịt bò sống bỏ vào miệng, nghe được lời này mà mỉm cười, nói:
- Vũ Quỷ ấy hả? Yên tâm đi, hắn ta sẽ không ép nếu Thái Lâm không muốn.
Ân Tú thắc mắc hỏi:
- Sao mày biết rõ thế?
Cậu nhướng mày, bỏ đũa xuống bàn mà đáp:
- Lúc chưa rời khỏi Âm Phủ, đã biết rồi. Không sao.
Minh Tâm bèn thở dài, giọng hơi tự trách:
- Biết vậy… hồi đấy tao không nên kéo theo Thái Lâm nữa.
Hạo Trung nhếch mép, bảo:
- Giờ tự trách thì muộn rồi đấy.
“...”, Minh Tâm im lặng, chỉ gật đầu. Ân Tú đang ăn miếng gan người, có liếc mắt thì Hạo Trung mặc vest rất điển trai nên nhíu mày hỏi:
- Đi đâu mà ăn mặc đẹp vậy?
Cậu ta trả lời:
- Ờ, đi làm chứ gì.
Minh Tâm ngạc nhiên hỏi:
- Thật à? Làm ở đâu?
Hạo Trung vui vẻ đáp:
- Ở công ty của bộ tứ Tiểu Diêm Vương.
“Phụt”, cả hai người nghe xong đồng loạt sặc thức ăn ra ngoài, vội vàng lấy khăn giấy để lau, cậu ta ngơ ngác nhìn và khó hiểu hỏi:
- Sao đấy? Tao vào đó tìm tung tích Hoa Ngũ Sắc từ họ sẽ dễ hơn.
Ân Tú cười méo miệng, bảo:
- Thua mày, cứ thích chơi với cọp không vậy?
Hạo Trung đáp:
- Không vào hang cọp thì sao bắt được cọp con. Có gì báo với tụi mày là được chứ gì.
Minh Tâm mới chắp tay ra sau cổ, hướng ánh nhìn về người bạn này mà lắc đầu. Đúng là không cản nổi. Ít phút sau, Hạo Trung đứng dậy, tạm biệt mọi người rồi đi ra khỏi nhà. Đúng lúc này, Thái Lâm đi xuống với bộ ngủ màu đen thuần. Đi tới bàn ăn rót một ly máu để uống, rồi ngồi vào ghế mà ăn phần được bạn mình chừa lại. Minh Tâm nhìn qua thở dài mà nói:
- Tao sẽ gặp Kim Quỷ, thử tên này định làm gì.
Ân Tú vội vàng bảo:
- Cho tao đi nữa.
Hắn ta nhíu mày nói:
- Mày đi theo làm gì, sáng tao còn chưa xử mày xong đó nhé.
Ân Tú phịu mặt, bảo:
- Biết lỗi rồi mà.
Minh Tâm cầm đôi đũa đang dùng dở của mình mà ném vào người ai kia, đứng dậy và bỏ tay vào túi đi thẳng lên phòng thay quần áo rồi xuống lại, cầm chìa khóa xe mà ra ngoài. Thái Lâm phía đối diện kia cứ cười khà khà, bảo:
- Ngu quá bạn.
Ừ, bạn bè tốt. Sáng sớm bị chửi ngu tận hai lần. Nói chứ lâu lâu bất đồng quan điểm về cách làm việc thôi, chứ họ dễ thương mà nhỉ?
...
Tại nhà của bộ tứ.
Bên này thì cũng bất ổn không kém cạnh gì. Sáng sớm Lạc Kiên ở ngoài phòng khách đã nghe “bài diễn văn” chính hiệu của Diêm Vương vì cái tội lúc nãy tạt nước bẩn vào ông. Bốn người kia trốn ở phòng đọc sách, lâu lâu ló đầu ra ngoài để xem.
- Con xin lỗi mà, nhưng ai bảo phụ vương đến trúng thời điểm làm gì, với cả thấy phụ vương có ướt mấy đâu.
Diêm Vương lấy gối ném thẳng mặt vào con trai mình, tức giận bảo:
- Trả treo này.
Anh mếu máo đáp lại:
- Không có mà.
Diêm Vương đành thở dài, nói:
- Mà mấy đứa kia đâu?
Lạc Kiên nhìn qua nhìn về lắc đầu không biết, định cất tiếng trả lời thì bốn người kia đã xuất hiện sau lưng Diêm Vương mà chào hỏi lễ phép.
- Dạ tụi con chào Diêm Vương ạ.
Ông ấy nghe liền quay đầu lui rồi nở một nụ cười hài lòng, nói:
- Ngoan quá, chứ ai như thằng ất ơ kia.
Lạc Kiên phản bác lại:
- Ủa phụ vương, nói vậy con buồn.
Nguyệt Chi cất tiếng xen ngang:
- Con pha trà thảo mộc cho người nhé.
- Được được.
Nói chuyện một lúc thì Diêm Vương cũng phải xuống Âm Phủ lại. Họ nhìn đồng hồ rồi nhìn ra ngoài trời. Ôi trời nay mưa vẫn phải đi kiếm tiền. Họ đi xe oto cho tiện nhưng mà bốn người ba ngả.
...
Đến giờ trưa, ở bên ngoài trời cũng hết mưa hẳn. Tại văn phòng phó giám đốc, Bạch Quân vẫn còn suy nghĩ các chi tiết nên vẽ như thế nào thì Hạo Trung bước vào đem tới một hộp cơm được mua ở quán ăn ven đường.
- Phó giám đốc, ăn kẻo đói giờ. Anh ngồi ba tiếng để “ngắm” cái này rồi đấy.
Tại nhà của Tứ Quỷ.
Thái Lâm đang ngủ ở trong phòng thì một tiếng ồn ở bên ngoài cửa ra vào khiến gã thức giấc. Gã lọ mọ ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở mà bước xuống giường. Tay mò chốt để mở cửa thì thấy Minh Tâm đang đè Ân Tú xuống sàn rất bạo dạng. Thái Lâm đứng hình mất năm giây, đúng lúc này Hạo Trung bước ra khỏi phòng với bộ đồ vest đen vì sáng nay cậu ta đã nhận được tin mail rồi, và cũng như ai kia. “...”, một sự im ắng nhẹ tầm khoảng mười phút, Hạo Trung lúc này mới lên tiếng:
- Hai bây có tâm tình gì thì vào phòng rồi muốn làm gì thì làm.
Thái Lâm nhíu mày lại, tiếp lời:
- Sao hai bây có thế làm mấy hành động đó ở trước phòng người khác vậy hửm?
“...”, lại một sự im ắng kéo dài năm giây, Minh Tâm lườm nhẹ rồi đứng dậy đi khỏi mà không nói không rằng, Ân Tú ngồi bật dậy, khuôn mặt tái mét, thở ra một hơi nhẹ nhõm. Thái Lâm mới tiến tới, ngồi xổm xuống rồi nhìn vào người bạn này của mình, hỏi:
- Sao vậy bạn? Chọc gì nó?
Ân Tú ỉu xìu mặt lại bảo:
- Tao chỉ giỡn lúc nó đang viết gì đó giấy ghi chú ấy, lố quá nên nó rượt tao… kết quả là hai tụi mày thấy đấy.
Hạo Trung bên góc kia nghe được liền bật cười, nói:
- Ngu.
Dứt câu thì cậu ta đi xuống dưới nhà, Thái Lâm cười nhạt rồi nhanh chóng đóng sầm cửa lại để ngủ tiếp. Bỏ mặc Ân Tú ngồi ở đó cô đơn, đúng là bạn bè có khác, thân ai nấy lo.
Lúc ở dưới nhà, Hạo Trung và Minh Tâm đang chuẩn bị đồ ăn sáng, những miếng thịt bò sống và kèm vài bộ phận của con người “cực thơm ngon, bổ dưỡng”. Một lát sau, chỉ có ba người ăn vì Thái Lâm đang ngủ chay thây ở phòng rồi. Đang ăn, bỗng nhiên Hạo Trung lên tiếng:
- Có cần sự giúp đỡ của Vũ Quỷ không, chuyện của Thái Lâm ấy?
Minh Tâm lạnh lùng trả lời:
- Nếu hắn ta giúp mà không kéo nó về lại Âm Phủ thì tao có thể cho hắn đi theo nó 24/7.
Hạo Trung gắp thịt bò sống bỏ vào miệng, nghe được lời này mà mỉm cười, nói:
- Vũ Quỷ ấy hả? Yên tâm đi, hắn ta sẽ không ép nếu Thái Lâm không muốn.
Ân Tú thắc mắc hỏi:
- Sao mày biết rõ thế?
Cậu nhướng mày, bỏ đũa xuống bàn mà đáp:
- Lúc chưa rời khỏi Âm Phủ, đã biết rồi. Không sao.
Minh Tâm bèn thở dài, giọng hơi tự trách:
- Biết vậy… hồi đấy tao không nên kéo theo Thái Lâm nữa.
Hạo Trung nhếch mép, bảo:
- Giờ tự trách thì muộn rồi đấy.
“...”, Minh Tâm im lặng, chỉ gật đầu. Ân Tú đang ăn miếng gan người, có liếc mắt thì Hạo Trung mặc vest rất điển trai nên nhíu mày hỏi:
- Đi đâu mà ăn mặc đẹp vậy?
Cậu ta trả lời:
- Ờ, đi làm chứ gì.
Minh Tâm ngạc nhiên hỏi:
- Thật à? Làm ở đâu?
Hạo Trung vui vẻ đáp:
- Ở công ty của bộ tứ Tiểu Diêm Vương.
“Phụt”, cả hai người nghe xong đồng loạt sặc thức ăn ra ngoài, vội vàng lấy khăn giấy để lau, cậu ta ngơ ngác nhìn và khó hiểu hỏi:
- Sao đấy? Tao vào đó tìm tung tích Hoa Ngũ Sắc từ họ sẽ dễ hơn.
Ân Tú cười méo miệng, bảo:
- Thua mày, cứ thích chơi với cọp không vậy?
Hạo Trung đáp:
- Không vào hang cọp thì sao bắt được cọp con. Có gì báo với tụi mày là được chứ gì.
Minh Tâm mới chắp tay ra sau cổ, hướng ánh nhìn về người bạn này mà lắc đầu. Đúng là không cản nổi. Ít phút sau, Hạo Trung đứng dậy, tạm biệt mọi người rồi đi ra khỏi nhà. Đúng lúc này, Thái Lâm đi xuống với bộ ngủ màu đen thuần. Đi tới bàn ăn rót một ly máu để uống, rồi ngồi vào ghế mà ăn phần được bạn mình chừa lại. Minh Tâm nhìn qua thở dài mà nói:
- Tao sẽ gặp Kim Quỷ, thử tên này định làm gì.
Ân Tú vội vàng bảo:
- Cho tao đi nữa.
Hắn ta nhíu mày nói:
- Mày đi theo làm gì, sáng tao còn chưa xử mày xong đó nhé.
Ân Tú phịu mặt, bảo:
- Biết lỗi rồi mà.
Minh Tâm cầm đôi đũa đang dùng dở của mình mà ném vào người ai kia, đứng dậy và bỏ tay vào túi đi thẳng lên phòng thay quần áo rồi xuống lại, cầm chìa khóa xe mà ra ngoài. Thái Lâm phía đối diện kia cứ cười khà khà, bảo:
- Ngu quá bạn.
Ừ, bạn bè tốt. Sáng sớm bị chửi ngu tận hai lần. Nói chứ lâu lâu bất đồng quan điểm về cách làm việc thôi, chứ họ dễ thương mà nhỉ?
...
Tại nhà của bộ tứ.
Bên này thì cũng bất ổn không kém cạnh gì. Sáng sớm Lạc Kiên ở ngoài phòng khách đã nghe “bài diễn văn” chính hiệu của Diêm Vương vì cái tội lúc nãy tạt nước bẩn vào ông. Bốn người kia trốn ở phòng đọc sách, lâu lâu ló đầu ra ngoài để xem.
- Con xin lỗi mà, nhưng ai bảo phụ vương đến trúng thời điểm làm gì, với cả thấy phụ vương có ướt mấy đâu.
Diêm Vương lấy gối ném thẳng mặt vào con trai mình, tức giận bảo:
- Trả treo này.
Anh mếu máo đáp lại:
- Không có mà.
Diêm Vương đành thở dài, nói:
- Mà mấy đứa kia đâu?
Lạc Kiên nhìn qua nhìn về lắc đầu không biết, định cất tiếng trả lời thì bốn người kia đã xuất hiện sau lưng Diêm Vương mà chào hỏi lễ phép.
- Dạ tụi con chào Diêm Vương ạ.
Ông ấy nghe liền quay đầu lui rồi nở một nụ cười hài lòng, nói:
- Ngoan quá, chứ ai như thằng ất ơ kia.
Lạc Kiên phản bác lại:
- Ủa phụ vương, nói vậy con buồn.
Nguyệt Chi cất tiếng xen ngang:
- Con pha trà thảo mộc cho người nhé.
- Được được.
Nói chuyện một lúc thì Diêm Vương cũng phải xuống Âm Phủ lại. Họ nhìn đồng hồ rồi nhìn ra ngoài trời. Ôi trời nay mưa vẫn phải đi kiếm tiền. Họ đi xe oto cho tiện nhưng mà bốn người ba ngả.
...
Đến giờ trưa, ở bên ngoài trời cũng hết mưa hẳn. Tại văn phòng phó giám đốc, Bạch Quân vẫn còn suy nghĩ các chi tiết nên vẽ như thế nào thì Hạo Trung bước vào đem tới một hộp cơm được mua ở quán ăn ven đường.
- Phó giám đốc, ăn kẻo đói giờ. Anh ngồi ba tiếng để “ngắm” cái này rồi đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất