Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa
Quyển 9Chương 2: CHƯƠNG 2
Bạn nhỏ Phương Quân Càn ngắm nghía ân nhân cứu mạng trước mặt, đứa bé chừng bảy tám tuổi, mặt đẹp như tranh, trời đã lập thu, nhưng trên người chỉ phong phanh manh áo dài trắng, trong vẻ thanh nhã lại như ẩn hiện nét siêu thoát xuất trần.
Mái tóc dài của đứa bé thả nhẹ phất phơ trong gió, khi nó xoay người về phía này, tóc mềm đen mượt cuốn theo, phả lên mặt một làn gió mát.
Ánh trăng mát lạnh rơi trên khuôn mặt đứa bé, khóe môi chỉ nhếch nhẹ, dường như cả núi non cũng muốn sụp xuống dưới chân vậy.
Có cảm giác, hình như đã từng quen biết.
Phương Quân Càn ngứa miệng, nhịn không được nói: “Chúng ta từng gặp nhau rồi chứ!”
Từng gặp sao?
Nhất định là từng gặp.
Chúng ta từng nắm tay nhau ngắm đào hoa rợp trời.
Từng cưỡi ngựa rong ruổi khắp đất rộng trời cao.
Người đã ở tại Tụ Thủ Nhai, lặng lẽ chờ ta mười sáu năm đằng đẵng.
Ta đã đứng bên sông Tam Đồ, liếc trộm dung mạo người kiếp lai sinh.
Bao phen luân hồi, bao đời tìm kiếm, để rồi sau đó, vận mệnh an bài chúng ta tương ngộ, ở đây, lúc này.
Lại sau đó nữa, người mỉm cười đối diện ta nói: “Chúng ta từng gặp nhau rồi chứ!”
Chúng ta từng gặp nhau rồi chứ?
Nếu không,
Vì sao chỉ là bình thủy tương phùng, lại có thể khiến tim ta dồn dập.
Tim thót.
Lòng đau.
Đứa bé áo trắng gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu, ánh mắt của nó xem chừng có chút gì đó hoang mang.
Nhìn nó chẳng có vẻ gì giống như những đứa trẻ đồng trang lứa khác, ngay cả trước nụ cười hòa ái thân thiết của bạn nhỏ họ Phương cũng chỉ lãnh đạm thờ ơ.
Bất quá, người mở miệng trước lại là đứa trẻ ấy: “Ngươi là ai?”
Phương Quân Càn vốn cho rằng người ta không thèm đếm xỉa tới mình, bây giờ nghe hỏi thì lập tức vui mừng quá đỗi: “Ta họ Phương, gọi là Phương Quân Càn, bảy tuổi.”
“Sao ngươi lại ở đây?” Nó lại hỏi tiếp.
Nói tới mới thấy kỳ, một đứa trước giờ trời không sợ đất không sợ như Phương Quân Càn mà lại bắt đầu thấy tay chân luống cuống tâm thế khẩn trương trước mặt đứa bé xa lạ.
“Ta chuồn ra ngoài chơi… Kết quả… lạc đường, còn gặp phải sói hoang nữa…”
Đứa bé áo trắng gật gật đầu, thấy người cậu nhóc khẽ run lên, tự nhiên hỏi: “Ngươi có lạnh không?”
Tiểu Quân Càn lúc này mới nhận ra áo mình đã ướt đẫm hơi sương, bụng kêu ọt ọt.
“Vừa lạnh vừa đói nữa!” Phương Quân Càn cười ngọt lừ, dịch sát vào người ta thỏ thẻ: “Có gì ăn không?”
…
Đứa bé áo trắng có vẻ rất thông thuộc nơi này, nhanh chóng gom được một đống cành khô mang về, nhưng vừa lấy cái đánh lửa chuẩn bị nhóm lên thì mới phát hiện nó đã ướt mem.
‘Cách’ một tiếng, ngọn lửa bừng sáng trên tay tiểu Quân Càn, liền đó, búi rơm cũng được nhen lên.
“Đây là cái gì vậy?” Đứa bé áo trắng giật mình hấp háy mắt.
Mồ hôi Phương Quân Càn nhỏ xuống: “Cái hộp quẹt.”
Hộp quẹt?
Đứa bé áo trắng nhìn đối phương với vẻ kỳ quái.
Ngoài lề một chút, lúc đó dù là ở thị thành, hộp quẹt cũng là thứ quý hiếm, rất có giá trị nhưng chẳng ai bán mà mua.
Đủ thấy gia đình đứa bé tên Phương Quân Càn này chắc chắn không phú cũng quý, không giàu thì cũng sang.
Đứa bé áo trắng đưa chiếc đào huân lên miệng, nhẹ thổi mấy tiếng, con chim ưng thông minh lúc nãy từ trên trời bay tới, thả xuống mấy con chim sẻ.
Bạn nhỏ họ Phương trợn mắt há hốc, chợt dâng lên niềm ái mộ vô bờ đối với người trước mặt: Là tiên nữ sao?
Rồi tự mình khẳng định luôn: Nàng nhất định là tiên nữ!
Phương tiểu bảo à, cậu không thấy mình trong vụ này rất là sai lầm sao…
Bốn con chim sẻ phơi bụng trên ngọn lửa hồng, mỡ tươm xèo xèo, mùi thơm lừng cứ xông vào mũi khiến người tay chân nhấp nhổm không yên.
Phương Quân Càn có cảm giác cái giọng dụ dỗ của mình rất giống với con sói dưới lốt bà ngoại của cô bé quàng khăn đỏ: “Sao nhìn thấy ngon quá đi… Muốn tới thử một miếng không nè?”
Đứa bé áo trắng lúc lắc đầu: “Ta không ăn mặn.”
Phương tiểu bảo dễ gì buông tha: “Ngươi đang tuổi ăn tuổi lớn mà, không ăn thịt sao lớn được!”
Nói rồi hung hăng dúi xâu thịt vào tay người ta, không cầm nhất định không buông tha: “Thử đi mà! Tay nghề của ta không nhất thì cũng nhì đó nha.”
Nhìn thấy đôi mắt đầy chờ mong của Phương Quân Càn, đứa bé áo trắng rốt cuộc cũng miễn cưỡng, ngập ngừng đưa lên miệng cắn thử một miếng.
Nhai nhai, nuốt nuốt, mắt chợt sáng lên!
“Thế nào hả, ta đâu có nói quá đúng không?!” Phương Quân Càn cười trộm: phá giới rồi phá giới rồi nha!
Được nước lấn tới: “À nè, tên họ đầy đủ của ta nói cho ngươi biết rồi! Ngươi cũng phải cho ta biết tên ngươi mới công bằng à nha.”
Đứa bé áo trắng khẽ chau đôi mày thanh tú, có vẻ như không thích nói đến tên họ của mình, chỉ lạnh nhạt một câu: “Ta họ Tiếu.”
“Tiếu? Hay Tiêu? Là cái nào?”
“Là ‘Tiếu’ trong ‘sinh tiếu’ (cầm tinh) đó!” Lúc nói câu đó, hình như nó hơi bực mình.
Phương tiểu bảo chớp chớp mắt, bản lĩnh dụ dỗ của bổn thiếu gia quả nhiên thế gian không ai bằng – Thì ra ‘nàng’ họ Tiếu…
Tiếu tiên nữ… Tiểu tiên nữ?
Phương tiểu bảo nheo mắt cười cười: cái họ thiệt là hợp nha!
Lại được thể xáp lại gần hơn, dựa sát vô người ta, thủ thỉ bên tai: “Chúng mình kết bạn nha? Nhà bạn ở đâu vậy?”
Đối với một đứa trẻ như vậy, đề phòng quả thực là cái gì đó không cần thiết, nên đứa bé áo trắng cứ mặc đối phương nhích lại gần, dựa sát vào mình.
“Tôi… từ nhỏ đã bị cha mẹ đưa đến tự miếu trên núi thanh tu, mệnh cách của tôi với gia gia (ông nội) không tốt, trước năm tôi mười hai tuồi không được bước chân vào nhà. Ừm, phải năm năm nữa mới được về nhà…”
“Cái này… thật mê tín mà! Mê tín!!” Bạn nhỏ họ Phương nghe xong trong lòng sục sôi căm phẫn.
Rồi sau đó không ngại ngần bày ra vẻ mặt ta đây hiểu biết, thản nhiên giáo huấn bạn học sinh duy nhất trước mặt mình: “Ngay cả Hoàng đế cũng thoái vị rồi, vậy mà vẫn còn có gia đình nặng nề phong kiến như vầy sao! Bây giờ cái gì cũng được khoa học giải thích hết rồi – Bạn biết khoa học không?”
Cậu học trò nhỏ nghếch mắt liếc ‘ông thầy’, nhàn nhạt đáp: “Khoa học là từ cổ bắt nguồn từ thời Đại Khuynh quốc, nghĩa gốc là ‘khoa cử chi học’, đến gần đây, trong từ điển phiên dịch tiếng nước ngoài, quốc phụ Tôn Trọng Khải đã dịch từ ‘science’ thành ‘khoa học’ với ý nghĩa bao gồm gác loại tri thức khác nhau cùng với học vấn.”
Bạn nhỏ họ Phương chết sững tại chỗ, há miệng run run vì kinh ngạc: tiu nghỉu hồi lâu “Chậc… Múa rìu qua mắt thợ rồi.”
Bạn Tiếu vẫn nhìn cậu, đôi mắt vừa có e thẹn, vừa có tha thiết: “Tôi… là lần đầu tiên được nói chuyện với người cùng tuổi như bạn đó… Bạn sẽ thường đến thăm tôi chứ?”
Cầu còn không được nữa là!
Phương tiểu bảo mừng húm, lập tức chớp thời cơ: “Ừ ừ, chỗ này thiệt chẳng có gì vui hết trơn, hèn chi mà bạn buồn chán ha! Hay là vầy, đi với tôi về Đông Bắc đi!”
“Đông Bắc á?” Đứa bé áo trắng thèm muốn đến chết được, “Nghe nói ở chỗ đó mùa đông có băng đăng…”
“Đúng rồi, băng đăng mùa đông rất là đẹp đó nha! À, nhà của tôi là ở Đông Bắc đó!”
Lúc này, trong lòng Phương tiểu thiếu gia một mực đinh ninh là sẽ đưa ‘tiểu tiên nữ’ băng tuyết thông minh này về nhà làm vợ…
Thật đáng thương cho bạn nhỏ họ Phương, hoàn toàn cho rằng người ta là một cô bé.
Mãi cho đến khi hai người gặp lại nhau lúc trưởng thành rồi, Tiếu công tử vẫn còn ôm hận trong lòng.
Mỗi lúc như vậy, Phương tiểu bảo lại tức giận, oai oái lên kêu oan: “Khuynh Vũ tự vấn lương tâm đi, lần đó đúng là nói không rõ ràng gì hết, sao lại đổ hết cho ta được! Huynh từ đầu tới cuối không hề nói mình là con trai nha! Huynh nói mình từ nhỏ đã bị cha mẹ gửi lên núi tu hành, ta đương nhiên sẽ nghĩ cha mẹ huynh trọng nam khinh nữ kiếm cớ bỏ rơi huynh… Huống chi… con trai gì mà để tóc dài? Đã vậy so với em gái nhà bên của ta còn muốn đẹp hơn nhiều nữa chứ…” Phương tiểu bảo càng nói càng thương tâm, càng nói càng tủi thân tràn ngập, “Lại còn trách ta!? Ta còn chưa thèm nói huynh lừa đảo tình cảm chân thật trong sáng thuần khiết của ta thì có!”
Cuối cùng chốt lại…
“Tiếu Khuynh Vũ,” Phương Quân Càn nghiêm trọng, “Huynh phải bồi thường mối tình đầu cho ta.”
Bất quá ngay lúc này, Phương Quân Càn hoàn toàn không biết mình đang nhầm lẫn một cách tai hại.
Cậu bé đã toàn tâm toàn ý sớm ngày đánh dấu chủ quyền tiểu tiên nữ của mình, đỡ mất công kẻ khác nhanh chân cướp mất.
Nhìn từ trên xuống dưới hết một lượt, cuối cùng hai con mắt tinh anh dính chặt vào chiếc đào huân lủng lẳng trên ngực áo trắng muốt của người ta.
Lại tiếp tục sán vào sát bên người ta, gương mặt bạn nhỏ họ Phương tràn ngập hiếu kỳ: “Lúc nãy… bạn dùng cái này cứu tôi phải không?”
Gật.
“Tặng tôi đi!”
“Hả?” Đứa bé kinh ngạc, từ nhỏ tới giờ chưa từng gặp kẻ nào mặt dày như vậy.
Thấy đối phương do dự bất quyết, Phương Quân Càn bèn nghĩ cách gì đó vớt vát không khí, suy tính như chớp, trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp lóe lên tia gian tà: “Hay là vầy nha, tôi sẽ lấy hộp quẹt đổi cho bạn vậy.”
Trở tay một cái, chiếc hộp quẹt kim loại xinh xẻo đã nằm gọn trong lòng bàn tay.
Chế tác tinh xảo, nhìn là biết người tạo ra nó phải là bậc thầy rồi.
Hoa văn phức tạp, linh kiện tỉ mỉ, chính xác, ánh lửa ngời sáng mê người.
Đã vậy, bên ngoài còn cẩn thận khảm một viên hồng ngọc, lại càng tôn thêm sự quý giá hào nhoáng của nó.
Đứa bé áo trắng lắc lắc đầu: “Cái này quý hiếm lắm. Đào huân chẳng qua tôi tự làm lấy thôi, nếu bạn muốn thì tôi tặng bạn cũng được mà.”
Nói rồi không chần chừ đưa tay lên tháo sợi dây đỏ trên cổ xuống, đặt đào huân vào tay đứa kia.
“Không không không…” Phương tiểu bảo lắc đầu nguầy nguậy, “Làm vậy coi sao được, tôi là người vô cùng công tâm mà! Bạn mà không nhận, tôi cũng không lấy đâu.”
Nhìn biểu cảm khó xử của tiểu tiên nữ, bạn nhỏ họ Phương lén cười trong lòng, tuy vậy ngoài mặt vẫn đeo cái vẻ trang nghiêm đạo mạo: “Hay là vầy, tôi mượn đào huân này chơi hai ngày thôi, bạn cứ giữ hộp quẹt đó coi như làm tin đi. Đợi hai ngày nữa tôi chơi chán rồi sẽ tìm bạn đổi lại, có được không?”
“Ừ… vậy cũng được đó.” Đứa bé áo trắng suy nghĩ rồi gật gù tán thành.
Nhìn ‘nàng’ nhận lấy lễ vật của mình, Phương Quân Càn cũng vội vội vàng vàng chộp lấy đào huân cho nhanh, kẻo ‘nàng’ bất ngờ hối hận.
Cậu nhóc vui vẻ cười, trong nụ cười ngoài ba phần sung sướng, ba phần đắc ý, ba phần tà ý, lại còn thêm một phần gian xảo: “Nè, hai ta đã trao đổi tín vật định tình rồi đó nhà, tức là đã ước định chung thân rồi đó nha.”
Cái gì?
Khuôn mặt trẻ thơ kia xẹt qua một tia kinh ngạc, nửa nghi ngờ mình nghe nhầm.
Cái gì trao đổi tín vật ước định chung thân?
Ánh trăng dát lên cây rừng một tầng sáng bạc mênh mang, hương thơm mát lạnh của hoa đào trên người tiểu tiên nữ nhẹ nhàng thoang thoang trong không khí.
Phương Quân Càn cảm thấy phản ứng trợn to hai mắt của ‘nàng’ quả thực vô cùng đáng yêu, nhịn không được sán đến gần, hôn nhẹ lên môi ‘nàng’ một cái: “Phương Quân Càn thề với trời cao, đời này nhất định phải lấy được nàng làm vợ!”
Vừa dứt lời liền thấy một nắm đấm bay tới!
Chỉ nghe ‘bốp’ một tiếng, Tiểu Quân Càn bỗng thấy trước mắt tối sầm, còn chưa kịp phản ứng đã bất tỉnh nhân sự!
Tiếu bảo bảo giận dữ đến nỗi sắc mặt lúc đỏ lúc trắng! Lồng ngực phập phồng kịch liệt, chỉ hận không thể bồi thêm cho hắn vài cú đá nữa!
Cậu chung quy đã hiểu ra cái điều bất hợp lý đó rồi.
Quân khốn kiếp! Ngu si! Đần độn! Vô lại!
Ta có chỗ nào giống con gái hả!?
Không không không, chính mình mới là ngu ngốc.
Đã vậy còn đáp ứng hắn chứ…
Biết vậy ngay từ đầu mặc kệ sói hoang thịt hắn cho rồi đi!
Đứa bé tuổi còn nhỏ, nhưng đã kiêu hãnh ngất trời, hà huống chi còn xúc phạm đến tôn nghiêm chưa bao giờ cho phép ai đụng tới, có muốn ghim hận kẻ này trong lòng cũng chẳng cần thêm lý do gì khác!
Tiểu bảo bảo thật phẫn ức chết đi được…
Nó thật sự không muốn thấy mặt tên này một chút nào nữa…
Để hắn tự sinh tự diệt đi.
Nghĩ đến đó rồi, đứa bé áo trắng uất ức dấm dẳng bỏ đi, không thèm quay đầu nhìn lại, bóng hình xa dần rồi biến mất giữa đêm đen.
Sau này, nó cũng sẽ coi như chưa từng gặp qua tên đó.
Có một số người, càng hận càng ghét càng thù ai, trái lại càng khắc sâu tên của kẻ đó vào tận đáy lòng.
Mà, thù hận, cũng tốn thời gian chứ bộ.
Cứ mỗi khi thanh tu bình yên quá mức đến nhàm tẻ, Tiếu Khuynh Vũ lại ngẫu nhiên nhớ đến tên nhóc có nụ cười tươi rói mà láo toét đó một cách không thể giải thích được.
Một kẻ hoàn toàn trái ngược với mình.
Tươi tắn, nhiệt huyết, ưu việt hơn người.
Nơi cổ tự, trong am vắng, Tiếu Khuynh Vũ lặng lẽ như một gốc đào hoa, cô đơn ngạo nghễ, ngày lại qua ngày, năm dài tháng rộng.
Cả cỏ cây cũng không nhớ tuế nguyệt đã trải bao lần thay đổi, trong những ngày tháng bình an đến tuyệt vọng ấy, ngay cả ký ức của mình cũng đã nhòa nhạt mơ hồ.
Chỉ duy nhất, vẫn nhớ rất rõ kẻ đó.
Mái tóc dài của đứa bé thả nhẹ phất phơ trong gió, khi nó xoay người về phía này, tóc mềm đen mượt cuốn theo, phả lên mặt một làn gió mát.
Ánh trăng mát lạnh rơi trên khuôn mặt đứa bé, khóe môi chỉ nhếch nhẹ, dường như cả núi non cũng muốn sụp xuống dưới chân vậy.
Có cảm giác, hình như đã từng quen biết.
Phương Quân Càn ngứa miệng, nhịn không được nói: “Chúng ta từng gặp nhau rồi chứ!”
Từng gặp sao?
Nhất định là từng gặp.
Chúng ta từng nắm tay nhau ngắm đào hoa rợp trời.
Từng cưỡi ngựa rong ruổi khắp đất rộng trời cao.
Người đã ở tại Tụ Thủ Nhai, lặng lẽ chờ ta mười sáu năm đằng đẵng.
Ta đã đứng bên sông Tam Đồ, liếc trộm dung mạo người kiếp lai sinh.
Bao phen luân hồi, bao đời tìm kiếm, để rồi sau đó, vận mệnh an bài chúng ta tương ngộ, ở đây, lúc này.
Lại sau đó nữa, người mỉm cười đối diện ta nói: “Chúng ta từng gặp nhau rồi chứ!”
Chúng ta từng gặp nhau rồi chứ?
Nếu không,
Vì sao chỉ là bình thủy tương phùng, lại có thể khiến tim ta dồn dập.
Tim thót.
Lòng đau.
Đứa bé áo trắng gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu, ánh mắt của nó xem chừng có chút gì đó hoang mang.
Nhìn nó chẳng có vẻ gì giống như những đứa trẻ đồng trang lứa khác, ngay cả trước nụ cười hòa ái thân thiết của bạn nhỏ họ Phương cũng chỉ lãnh đạm thờ ơ.
Bất quá, người mở miệng trước lại là đứa trẻ ấy: “Ngươi là ai?”
Phương Quân Càn vốn cho rằng người ta không thèm đếm xỉa tới mình, bây giờ nghe hỏi thì lập tức vui mừng quá đỗi: “Ta họ Phương, gọi là Phương Quân Càn, bảy tuổi.”
“Sao ngươi lại ở đây?” Nó lại hỏi tiếp.
Nói tới mới thấy kỳ, một đứa trước giờ trời không sợ đất không sợ như Phương Quân Càn mà lại bắt đầu thấy tay chân luống cuống tâm thế khẩn trương trước mặt đứa bé xa lạ.
“Ta chuồn ra ngoài chơi… Kết quả… lạc đường, còn gặp phải sói hoang nữa…”
Đứa bé áo trắng gật gật đầu, thấy người cậu nhóc khẽ run lên, tự nhiên hỏi: “Ngươi có lạnh không?”
Tiểu Quân Càn lúc này mới nhận ra áo mình đã ướt đẫm hơi sương, bụng kêu ọt ọt.
“Vừa lạnh vừa đói nữa!” Phương Quân Càn cười ngọt lừ, dịch sát vào người ta thỏ thẻ: “Có gì ăn không?”
…
Đứa bé áo trắng có vẻ rất thông thuộc nơi này, nhanh chóng gom được một đống cành khô mang về, nhưng vừa lấy cái đánh lửa chuẩn bị nhóm lên thì mới phát hiện nó đã ướt mem.
‘Cách’ một tiếng, ngọn lửa bừng sáng trên tay tiểu Quân Càn, liền đó, búi rơm cũng được nhen lên.
“Đây là cái gì vậy?” Đứa bé áo trắng giật mình hấp háy mắt.
Mồ hôi Phương Quân Càn nhỏ xuống: “Cái hộp quẹt.”
Hộp quẹt?
Đứa bé áo trắng nhìn đối phương với vẻ kỳ quái.
Ngoài lề một chút, lúc đó dù là ở thị thành, hộp quẹt cũng là thứ quý hiếm, rất có giá trị nhưng chẳng ai bán mà mua.
Đủ thấy gia đình đứa bé tên Phương Quân Càn này chắc chắn không phú cũng quý, không giàu thì cũng sang.
Đứa bé áo trắng đưa chiếc đào huân lên miệng, nhẹ thổi mấy tiếng, con chim ưng thông minh lúc nãy từ trên trời bay tới, thả xuống mấy con chim sẻ.
Bạn nhỏ họ Phương trợn mắt há hốc, chợt dâng lên niềm ái mộ vô bờ đối với người trước mặt: Là tiên nữ sao?
Rồi tự mình khẳng định luôn: Nàng nhất định là tiên nữ!
Phương tiểu bảo à, cậu không thấy mình trong vụ này rất là sai lầm sao…
Bốn con chim sẻ phơi bụng trên ngọn lửa hồng, mỡ tươm xèo xèo, mùi thơm lừng cứ xông vào mũi khiến người tay chân nhấp nhổm không yên.
Phương Quân Càn có cảm giác cái giọng dụ dỗ của mình rất giống với con sói dưới lốt bà ngoại của cô bé quàng khăn đỏ: “Sao nhìn thấy ngon quá đi… Muốn tới thử một miếng không nè?”
Đứa bé áo trắng lúc lắc đầu: “Ta không ăn mặn.”
Phương tiểu bảo dễ gì buông tha: “Ngươi đang tuổi ăn tuổi lớn mà, không ăn thịt sao lớn được!”
Nói rồi hung hăng dúi xâu thịt vào tay người ta, không cầm nhất định không buông tha: “Thử đi mà! Tay nghề của ta không nhất thì cũng nhì đó nha.”
Nhìn thấy đôi mắt đầy chờ mong của Phương Quân Càn, đứa bé áo trắng rốt cuộc cũng miễn cưỡng, ngập ngừng đưa lên miệng cắn thử một miếng.
Nhai nhai, nuốt nuốt, mắt chợt sáng lên!
“Thế nào hả, ta đâu có nói quá đúng không?!” Phương Quân Càn cười trộm: phá giới rồi phá giới rồi nha!
Được nước lấn tới: “À nè, tên họ đầy đủ của ta nói cho ngươi biết rồi! Ngươi cũng phải cho ta biết tên ngươi mới công bằng à nha.”
Đứa bé áo trắng khẽ chau đôi mày thanh tú, có vẻ như không thích nói đến tên họ của mình, chỉ lạnh nhạt một câu: “Ta họ Tiếu.”
“Tiếu? Hay Tiêu? Là cái nào?”
“Là ‘Tiếu’ trong ‘sinh tiếu’ (cầm tinh) đó!” Lúc nói câu đó, hình như nó hơi bực mình.
Phương tiểu bảo chớp chớp mắt, bản lĩnh dụ dỗ của bổn thiếu gia quả nhiên thế gian không ai bằng – Thì ra ‘nàng’ họ Tiếu…
Tiếu tiên nữ… Tiểu tiên nữ?
Phương tiểu bảo nheo mắt cười cười: cái họ thiệt là hợp nha!
Lại được thể xáp lại gần hơn, dựa sát vô người ta, thủ thỉ bên tai: “Chúng mình kết bạn nha? Nhà bạn ở đâu vậy?”
Đối với một đứa trẻ như vậy, đề phòng quả thực là cái gì đó không cần thiết, nên đứa bé áo trắng cứ mặc đối phương nhích lại gần, dựa sát vào mình.
“Tôi… từ nhỏ đã bị cha mẹ đưa đến tự miếu trên núi thanh tu, mệnh cách của tôi với gia gia (ông nội) không tốt, trước năm tôi mười hai tuồi không được bước chân vào nhà. Ừm, phải năm năm nữa mới được về nhà…”
“Cái này… thật mê tín mà! Mê tín!!” Bạn nhỏ họ Phương nghe xong trong lòng sục sôi căm phẫn.
Rồi sau đó không ngại ngần bày ra vẻ mặt ta đây hiểu biết, thản nhiên giáo huấn bạn học sinh duy nhất trước mặt mình: “Ngay cả Hoàng đế cũng thoái vị rồi, vậy mà vẫn còn có gia đình nặng nề phong kiến như vầy sao! Bây giờ cái gì cũng được khoa học giải thích hết rồi – Bạn biết khoa học không?”
Cậu học trò nhỏ nghếch mắt liếc ‘ông thầy’, nhàn nhạt đáp: “Khoa học là từ cổ bắt nguồn từ thời Đại Khuynh quốc, nghĩa gốc là ‘khoa cử chi học’, đến gần đây, trong từ điển phiên dịch tiếng nước ngoài, quốc phụ Tôn Trọng Khải đã dịch từ ‘science’ thành ‘khoa học’ với ý nghĩa bao gồm gác loại tri thức khác nhau cùng với học vấn.”
Bạn nhỏ họ Phương chết sững tại chỗ, há miệng run run vì kinh ngạc: tiu nghỉu hồi lâu “Chậc… Múa rìu qua mắt thợ rồi.”
Bạn Tiếu vẫn nhìn cậu, đôi mắt vừa có e thẹn, vừa có tha thiết: “Tôi… là lần đầu tiên được nói chuyện với người cùng tuổi như bạn đó… Bạn sẽ thường đến thăm tôi chứ?”
Cầu còn không được nữa là!
Phương tiểu bảo mừng húm, lập tức chớp thời cơ: “Ừ ừ, chỗ này thiệt chẳng có gì vui hết trơn, hèn chi mà bạn buồn chán ha! Hay là vầy, đi với tôi về Đông Bắc đi!”
“Đông Bắc á?” Đứa bé áo trắng thèm muốn đến chết được, “Nghe nói ở chỗ đó mùa đông có băng đăng…”
“Đúng rồi, băng đăng mùa đông rất là đẹp đó nha! À, nhà của tôi là ở Đông Bắc đó!”
Lúc này, trong lòng Phương tiểu thiếu gia một mực đinh ninh là sẽ đưa ‘tiểu tiên nữ’ băng tuyết thông minh này về nhà làm vợ…
Thật đáng thương cho bạn nhỏ họ Phương, hoàn toàn cho rằng người ta là một cô bé.
Mãi cho đến khi hai người gặp lại nhau lúc trưởng thành rồi, Tiếu công tử vẫn còn ôm hận trong lòng.
Mỗi lúc như vậy, Phương tiểu bảo lại tức giận, oai oái lên kêu oan: “Khuynh Vũ tự vấn lương tâm đi, lần đó đúng là nói không rõ ràng gì hết, sao lại đổ hết cho ta được! Huynh từ đầu tới cuối không hề nói mình là con trai nha! Huynh nói mình từ nhỏ đã bị cha mẹ gửi lên núi tu hành, ta đương nhiên sẽ nghĩ cha mẹ huynh trọng nam khinh nữ kiếm cớ bỏ rơi huynh… Huống chi… con trai gì mà để tóc dài? Đã vậy so với em gái nhà bên của ta còn muốn đẹp hơn nhiều nữa chứ…” Phương tiểu bảo càng nói càng thương tâm, càng nói càng tủi thân tràn ngập, “Lại còn trách ta!? Ta còn chưa thèm nói huynh lừa đảo tình cảm chân thật trong sáng thuần khiết của ta thì có!”
Cuối cùng chốt lại…
“Tiếu Khuynh Vũ,” Phương Quân Càn nghiêm trọng, “Huynh phải bồi thường mối tình đầu cho ta.”
Bất quá ngay lúc này, Phương Quân Càn hoàn toàn không biết mình đang nhầm lẫn một cách tai hại.
Cậu bé đã toàn tâm toàn ý sớm ngày đánh dấu chủ quyền tiểu tiên nữ của mình, đỡ mất công kẻ khác nhanh chân cướp mất.
Nhìn từ trên xuống dưới hết một lượt, cuối cùng hai con mắt tinh anh dính chặt vào chiếc đào huân lủng lẳng trên ngực áo trắng muốt của người ta.
Lại tiếp tục sán vào sát bên người ta, gương mặt bạn nhỏ họ Phương tràn ngập hiếu kỳ: “Lúc nãy… bạn dùng cái này cứu tôi phải không?”
Gật.
“Tặng tôi đi!”
“Hả?” Đứa bé kinh ngạc, từ nhỏ tới giờ chưa từng gặp kẻ nào mặt dày như vậy.
Thấy đối phương do dự bất quyết, Phương Quân Càn bèn nghĩ cách gì đó vớt vát không khí, suy tính như chớp, trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp lóe lên tia gian tà: “Hay là vầy nha, tôi sẽ lấy hộp quẹt đổi cho bạn vậy.”
Trở tay một cái, chiếc hộp quẹt kim loại xinh xẻo đã nằm gọn trong lòng bàn tay.
Chế tác tinh xảo, nhìn là biết người tạo ra nó phải là bậc thầy rồi.
Hoa văn phức tạp, linh kiện tỉ mỉ, chính xác, ánh lửa ngời sáng mê người.
Đã vậy, bên ngoài còn cẩn thận khảm một viên hồng ngọc, lại càng tôn thêm sự quý giá hào nhoáng của nó.
Đứa bé áo trắng lắc lắc đầu: “Cái này quý hiếm lắm. Đào huân chẳng qua tôi tự làm lấy thôi, nếu bạn muốn thì tôi tặng bạn cũng được mà.”
Nói rồi không chần chừ đưa tay lên tháo sợi dây đỏ trên cổ xuống, đặt đào huân vào tay đứa kia.
“Không không không…” Phương tiểu bảo lắc đầu nguầy nguậy, “Làm vậy coi sao được, tôi là người vô cùng công tâm mà! Bạn mà không nhận, tôi cũng không lấy đâu.”
Nhìn biểu cảm khó xử của tiểu tiên nữ, bạn nhỏ họ Phương lén cười trong lòng, tuy vậy ngoài mặt vẫn đeo cái vẻ trang nghiêm đạo mạo: “Hay là vầy, tôi mượn đào huân này chơi hai ngày thôi, bạn cứ giữ hộp quẹt đó coi như làm tin đi. Đợi hai ngày nữa tôi chơi chán rồi sẽ tìm bạn đổi lại, có được không?”
“Ừ… vậy cũng được đó.” Đứa bé áo trắng suy nghĩ rồi gật gù tán thành.
Nhìn ‘nàng’ nhận lấy lễ vật của mình, Phương Quân Càn cũng vội vội vàng vàng chộp lấy đào huân cho nhanh, kẻo ‘nàng’ bất ngờ hối hận.
Cậu nhóc vui vẻ cười, trong nụ cười ngoài ba phần sung sướng, ba phần đắc ý, ba phần tà ý, lại còn thêm một phần gian xảo: “Nè, hai ta đã trao đổi tín vật định tình rồi đó nhà, tức là đã ước định chung thân rồi đó nha.”
Cái gì?
Khuôn mặt trẻ thơ kia xẹt qua một tia kinh ngạc, nửa nghi ngờ mình nghe nhầm.
Cái gì trao đổi tín vật ước định chung thân?
Ánh trăng dát lên cây rừng một tầng sáng bạc mênh mang, hương thơm mát lạnh của hoa đào trên người tiểu tiên nữ nhẹ nhàng thoang thoang trong không khí.
Phương Quân Càn cảm thấy phản ứng trợn to hai mắt của ‘nàng’ quả thực vô cùng đáng yêu, nhịn không được sán đến gần, hôn nhẹ lên môi ‘nàng’ một cái: “Phương Quân Càn thề với trời cao, đời này nhất định phải lấy được nàng làm vợ!”
Vừa dứt lời liền thấy một nắm đấm bay tới!
Chỉ nghe ‘bốp’ một tiếng, Tiểu Quân Càn bỗng thấy trước mắt tối sầm, còn chưa kịp phản ứng đã bất tỉnh nhân sự!
Tiếu bảo bảo giận dữ đến nỗi sắc mặt lúc đỏ lúc trắng! Lồng ngực phập phồng kịch liệt, chỉ hận không thể bồi thêm cho hắn vài cú đá nữa!
Cậu chung quy đã hiểu ra cái điều bất hợp lý đó rồi.
Quân khốn kiếp! Ngu si! Đần độn! Vô lại!
Ta có chỗ nào giống con gái hả!?
Không không không, chính mình mới là ngu ngốc.
Đã vậy còn đáp ứng hắn chứ…
Biết vậy ngay từ đầu mặc kệ sói hoang thịt hắn cho rồi đi!
Đứa bé tuổi còn nhỏ, nhưng đã kiêu hãnh ngất trời, hà huống chi còn xúc phạm đến tôn nghiêm chưa bao giờ cho phép ai đụng tới, có muốn ghim hận kẻ này trong lòng cũng chẳng cần thêm lý do gì khác!
Tiểu bảo bảo thật phẫn ức chết đi được…
Nó thật sự không muốn thấy mặt tên này một chút nào nữa…
Để hắn tự sinh tự diệt đi.
Nghĩ đến đó rồi, đứa bé áo trắng uất ức dấm dẳng bỏ đi, không thèm quay đầu nhìn lại, bóng hình xa dần rồi biến mất giữa đêm đen.
Sau này, nó cũng sẽ coi như chưa từng gặp qua tên đó.
Có một số người, càng hận càng ghét càng thù ai, trái lại càng khắc sâu tên của kẻ đó vào tận đáy lòng.
Mà, thù hận, cũng tốn thời gian chứ bộ.
Cứ mỗi khi thanh tu bình yên quá mức đến nhàm tẻ, Tiếu Khuynh Vũ lại ngẫu nhiên nhớ đến tên nhóc có nụ cười tươi rói mà láo toét đó một cách không thể giải thích được.
Một kẻ hoàn toàn trái ngược với mình.
Tươi tắn, nhiệt huyết, ưu việt hơn người.
Nơi cổ tự, trong am vắng, Tiếu Khuynh Vũ lặng lẽ như một gốc đào hoa, cô đơn ngạo nghễ, ngày lại qua ngày, năm dài tháng rộng.
Cả cỏ cây cũng không nhớ tuế nguyệt đã trải bao lần thay đổi, trong những ngày tháng bình an đến tuyệt vọng ấy, ngay cả ký ức của mình cũng đã nhòa nhạt mơ hồ.
Chỉ duy nhất, vẫn nhớ rất rõ kẻ đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất