Beta Làm Sao Có Thể Bị Đánh Dấu
Chương 111
Vicky đi tìm hết một vòng sở nghiên cứu thì cũng đã tới tối muộn, ai bảo sở nghiên cứu lại lớn như vậy.
Rốt cuộc chỉ còn lại một căn phòng duy nhất mà thôi nhưng khi cậu ta tới gần thì liền bị nhân viên nhắc nhở chặn lại.
" Tôi khuyên cậu không nên đi tới chỗ đó".
" Tại sao chứ? Là phu nhân thượng tướng đã đồng ý cho phép ta được vào hết các phòng để kiểm tra rồi".
Người nhân viên kia cũng mất kiên nhẫn đi cùng cậu ta hết cả một buổi nên hơi tức giận " Đã bảo là tiến sĩ Tạ không có ở đây rồi, cậu cứ cố chấp thế làm gì, còn ở trên mạng nói hươu nói vượn làm ảnh hưởng tới công tước Evan".
Anh ta khoanh tay trước ngực ngão nghễ, nếu không phải được giao cho nhiệm vụ này thì minh tinh này anh ta còn đủ tư cách sai bảo anh ta đâu, anh ta ít nhất cũng là nhân tài được đào tạo từ học viện khoa học gồm những thiên tài đứng đầu toàn bộ đế quốc mới thi được vào, sau đó còn được điều tới sở nghiên cứu để làm việc đấy.
" Tôi nói cho cậu biết, ở sở nghiên cứu này không ai không biết tiến sĩ Tạ và công tước Evan là một đôi với nhau, công tước nói không có quan hệ gì với tiến sĩ Tạ chẳng qua là do giận dỗi thôi, cậu thật sự cho là thật rồi muốn chen chân vào chắc".
"Anh... dám?" Vicky muốn tỏ ra tức giận nhưng nghĩ tới hình tượng mình gây dựng bao nhiêu năm liền hòa hoãn lại " Tôi không biết chuyện đó, cũng không thể trách tôi được".
"Nếu cậu đã nói vậy thì xin mời về cho, còn nếu cậu vẫn cố muốn tiến vào căn phòng đó thì xin mời, tôi cũng không ngăn cản nữa nhưng hậu quả thì tự chịu lấy".
Vicky cắn răng, hai tay nắm chặt rồi buông lỏng ra khẽ mỉm cười như không hề bị lời nói của nhân viên kia đả kích.
Cậu ta vẫn tiến vào dãy hành lang trống vắng kia rồi mở cửa phòng ra.
Ở bên trong, Evan với hai cánh tay bằng máy móc kim loại lộ rõ ra cùng những ngón tay là máy khoan, tua vít, máy hàn... đang lắp ráp một khối động cơ gì đó.
Vicky bị hình ảnh này dọa sợ tới suýt tè ra quần.
"Sao... sao ngài lại ở đây?".
Evan không quan tâm tới cậu ta, vẫn tiếp tục công việc trên tay " Không phải tôi mới là người nên hỏi câu này à?".
Anh nhân viên kia liền nói " Công tước Evan không chỉ là Omega danh giá nhất, mà còn mới thi đạt được danh hiệu nhà nghiên cứu phát triển vũ khí, đương nhiên là có thể làm việc ở sở nghiên cứu".
Có thể nói có một loại người khi càng thấy người khác tài giỏi hơn mình là liền sinh ra lòng đố ky, chán ghét.
Vicky tự hiểu, cậu ta dù là một minh tinh nổi tiếng nhưng đều là dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm, năng lực thật sự lại chẳng có là bao, hơn nữa làm minh tinh cũng chỉ có một thời, qua một thời gian lại có người mới nổi lên thì sự nghiệp đỉnh cao của cậu ta cũng chỉ là dĩ vãng nếu không có một chỗ dựa vững chắc.
Mà ngược lại, Evan lại hoàn toàn dựa vào năng lực của chính mình mà đi lên, những người như vậy có thể tự quyết định cuộc đời của mình, là thứ cậu ta ghen tị nhất. (1
"Có việc gì vậy?" Evan hỏi nhân viên.
Anh ta liền kể lại toàn bộ sự việc tại sao Vicky lại được đi vào sở nghiên cứu.
Evan dừng lại động tác rồi đứng lên lấy hai tấm da tay đeo vào " Vậy cậu cũng thấy rồi đấy, Tạ Dư Quang không ở đây, thỏa mãn chưa? Có thể cút đi được chưa?".
Vicky rốt cuộc cũng hiểu vì sao hôm ở hoàng cung Evan có thể đấm thủng cả bức tường rồi, cậu ra sợ tới run cả chân không động đậy được.
Evan tiến lại gần " Ơ... Không đi à? Vậy được, ta cũng đang có chuyện muốn xử lý với cậu".
"Còn nhớ lần trước ta nói gì chứ? Cậu còn dám gây ra sóng gió trên mạng, cho rằng ta sẽ tức giận sao?".
"Cậu nhầm rồi, với địa vị của ta, ta không cần thiết để tâm tới những thứ vớ vẩn đó, những thứ cậu cho là quyền lực của chính mình thì đối với ta nó không bằng một cái búng tay".
"Phòng nghiên cứu vũ khí của ta là bí mật quốc gia, cậu lại tự ý xông vào, chỉ cần ta búng tay một cái thì cậu nghĩ cậu sẽ ra sao nhỉ?".
Vicky sợ tới bò trên sàn lắc đầu liên tục " Không, tôi không biết gì cả?".
Thật ra Evan đang nói dối, căn phòng này thực chất cũng chẳng phải là được bảo mật quốc gia gì cả, chủ yếu là muốn dọa cho cậu ta sợ chết khiếp.
Evan ra hiệu cho nhân viên kia đỡ cậu ta đứng dậy không lại mạng tiếng là bắt nạt người khác.
" Cậu không cần tới sở nghiên cứu làm phiền mọi người nữa làm gì, tôi cũng nói luôn với cậu, Tạ Dư Quang đã cùng thượng tướng tới chiến trường rồi, chờ tới ngày trở về cậu có thể tới gặp anh ta, đừng có nói là do ta ngăn cán, lúc đó Tạ Dư Quang chọn cậu hay ta thì cho anh ta quyết định".
Evan hạ mí mắt xuống, bàn tay hơi nắm chặt lại, cậu ta không hề tự tin chút nào nhưng vẫn muốn thử xem lần nữa khi Tạ Dư Quang gặp Omega này sẽ đưa ra quyết định như thế nào. 1
Cho dù sợ Tạ Dư Quang không chiến thắng được bản năng thì cũng phải thử, vì cậu ta không muốn gửi gắm hạnh phúc đời mình cho một người bất kỳ lúc nào cũng có thể phản bội mình.
Sau khi nhân viên đưa Vicky cút khỏi sở nghiên cứu, Evan mới ngồi lại lên ghế, bàn tay kim loại lạnh lẽo đặt lên bụng, nơi này có một sinh linh đang tồn tại.
Mấy ngày trước Evan cảm thấy rất không khỏe nên đã nghi ngờ bản thân mang thai, liền lén lút làm kiểm tra không cho bố mình biết.
Rõ ràng đã uống thuốc ngừa thai nhưng không hiểu sao lại vẫn dính.
Thật sự rất khó hiểu.
Khi nhìn vào kết quả kiểm tra biết mình đã mang thai, cả người Evan cứng đơ, vừa có cảm giác hân hoan khó tả, vừa cảm thấy áp lực lo lắng khó chịu vô cùng.
Cậu ta quyết định rồi, sẽ không xử lý Vicky kia nữa, mà mọi thứ sẽ được quyết định bởi Tạ Dư Quang, nếu anh ta có thể chiến thắng bản năng thì cậu ta sẽ nói cho anh ta biết về cái thai này.
Còn nếu không thì... cậu ta quyết định sẽ rời khỏi đế quốc trong thầm lặng, thành toàn cho thứ gọi là bạn đời định mệnh đó.
Evan xoa lên cái bụng bằng phẳng của mình, bởi đã từng bị bố mẹ bỏ rơi nên cậu ta rất muốn có một đứa trẻ thuộc về chính mình, cũng muốn cho nó một gia đình hoàn chỉnh.
Hy vọng rằng Tạ Dư Quang sẽ không tạo ra sai lầm.
Rốt cuộc chỉ còn lại một căn phòng duy nhất mà thôi nhưng khi cậu ta tới gần thì liền bị nhân viên nhắc nhở chặn lại.
" Tôi khuyên cậu không nên đi tới chỗ đó".
" Tại sao chứ? Là phu nhân thượng tướng đã đồng ý cho phép ta được vào hết các phòng để kiểm tra rồi".
Người nhân viên kia cũng mất kiên nhẫn đi cùng cậu ta hết cả một buổi nên hơi tức giận " Đã bảo là tiến sĩ Tạ không có ở đây rồi, cậu cứ cố chấp thế làm gì, còn ở trên mạng nói hươu nói vượn làm ảnh hưởng tới công tước Evan".
Anh ta khoanh tay trước ngực ngão nghễ, nếu không phải được giao cho nhiệm vụ này thì minh tinh này anh ta còn đủ tư cách sai bảo anh ta đâu, anh ta ít nhất cũng là nhân tài được đào tạo từ học viện khoa học gồm những thiên tài đứng đầu toàn bộ đế quốc mới thi được vào, sau đó còn được điều tới sở nghiên cứu để làm việc đấy.
" Tôi nói cho cậu biết, ở sở nghiên cứu này không ai không biết tiến sĩ Tạ và công tước Evan là một đôi với nhau, công tước nói không có quan hệ gì với tiến sĩ Tạ chẳng qua là do giận dỗi thôi, cậu thật sự cho là thật rồi muốn chen chân vào chắc".
"Anh... dám?" Vicky muốn tỏ ra tức giận nhưng nghĩ tới hình tượng mình gây dựng bao nhiêu năm liền hòa hoãn lại " Tôi không biết chuyện đó, cũng không thể trách tôi được".
"Nếu cậu đã nói vậy thì xin mời về cho, còn nếu cậu vẫn cố muốn tiến vào căn phòng đó thì xin mời, tôi cũng không ngăn cản nữa nhưng hậu quả thì tự chịu lấy".
Vicky cắn răng, hai tay nắm chặt rồi buông lỏng ra khẽ mỉm cười như không hề bị lời nói của nhân viên kia đả kích.
Cậu ta vẫn tiến vào dãy hành lang trống vắng kia rồi mở cửa phòng ra.
Ở bên trong, Evan với hai cánh tay bằng máy móc kim loại lộ rõ ra cùng những ngón tay là máy khoan, tua vít, máy hàn... đang lắp ráp một khối động cơ gì đó.
Vicky bị hình ảnh này dọa sợ tới suýt tè ra quần.
"Sao... sao ngài lại ở đây?".
Evan không quan tâm tới cậu ta, vẫn tiếp tục công việc trên tay " Không phải tôi mới là người nên hỏi câu này à?".
Anh nhân viên kia liền nói " Công tước Evan không chỉ là Omega danh giá nhất, mà còn mới thi đạt được danh hiệu nhà nghiên cứu phát triển vũ khí, đương nhiên là có thể làm việc ở sở nghiên cứu".
Có thể nói có một loại người khi càng thấy người khác tài giỏi hơn mình là liền sinh ra lòng đố ky, chán ghét.
Vicky tự hiểu, cậu ta dù là một minh tinh nổi tiếng nhưng đều là dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm, năng lực thật sự lại chẳng có là bao, hơn nữa làm minh tinh cũng chỉ có một thời, qua một thời gian lại có người mới nổi lên thì sự nghiệp đỉnh cao của cậu ta cũng chỉ là dĩ vãng nếu không có một chỗ dựa vững chắc.
Mà ngược lại, Evan lại hoàn toàn dựa vào năng lực của chính mình mà đi lên, những người như vậy có thể tự quyết định cuộc đời của mình, là thứ cậu ta ghen tị nhất. (1
"Có việc gì vậy?" Evan hỏi nhân viên.
Anh ta liền kể lại toàn bộ sự việc tại sao Vicky lại được đi vào sở nghiên cứu.
Evan dừng lại động tác rồi đứng lên lấy hai tấm da tay đeo vào " Vậy cậu cũng thấy rồi đấy, Tạ Dư Quang không ở đây, thỏa mãn chưa? Có thể cút đi được chưa?".
Vicky rốt cuộc cũng hiểu vì sao hôm ở hoàng cung Evan có thể đấm thủng cả bức tường rồi, cậu ra sợ tới run cả chân không động đậy được.
Evan tiến lại gần " Ơ... Không đi à? Vậy được, ta cũng đang có chuyện muốn xử lý với cậu".
"Còn nhớ lần trước ta nói gì chứ? Cậu còn dám gây ra sóng gió trên mạng, cho rằng ta sẽ tức giận sao?".
"Cậu nhầm rồi, với địa vị của ta, ta không cần thiết để tâm tới những thứ vớ vẩn đó, những thứ cậu cho là quyền lực của chính mình thì đối với ta nó không bằng một cái búng tay".
"Phòng nghiên cứu vũ khí của ta là bí mật quốc gia, cậu lại tự ý xông vào, chỉ cần ta búng tay một cái thì cậu nghĩ cậu sẽ ra sao nhỉ?".
Vicky sợ tới bò trên sàn lắc đầu liên tục " Không, tôi không biết gì cả?".
Thật ra Evan đang nói dối, căn phòng này thực chất cũng chẳng phải là được bảo mật quốc gia gì cả, chủ yếu là muốn dọa cho cậu ta sợ chết khiếp.
Evan ra hiệu cho nhân viên kia đỡ cậu ta đứng dậy không lại mạng tiếng là bắt nạt người khác.
" Cậu không cần tới sở nghiên cứu làm phiền mọi người nữa làm gì, tôi cũng nói luôn với cậu, Tạ Dư Quang đã cùng thượng tướng tới chiến trường rồi, chờ tới ngày trở về cậu có thể tới gặp anh ta, đừng có nói là do ta ngăn cán, lúc đó Tạ Dư Quang chọn cậu hay ta thì cho anh ta quyết định".
Evan hạ mí mắt xuống, bàn tay hơi nắm chặt lại, cậu ta không hề tự tin chút nào nhưng vẫn muốn thử xem lần nữa khi Tạ Dư Quang gặp Omega này sẽ đưa ra quyết định như thế nào. 1
Cho dù sợ Tạ Dư Quang không chiến thắng được bản năng thì cũng phải thử, vì cậu ta không muốn gửi gắm hạnh phúc đời mình cho một người bất kỳ lúc nào cũng có thể phản bội mình.
Sau khi nhân viên đưa Vicky cút khỏi sở nghiên cứu, Evan mới ngồi lại lên ghế, bàn tay kim loại lạnh lẽo đặt lên bụng, nơi này có một sinh linh đang tồn tại.
Mấy ngày trước Evan cảm thấy rất không khỏe nên đã nghi ngờ bản thân mang thai, liền lén lút làm kiểm tra không cho bố mình biết.
Rõ ràng đã uống thuốc ngừa thai nhưng không hiểu sao lại vẫn dính.
Thật sự rất khó hiểu.
Khi nhìn vào kết quả kiểm tra biết mình đã mang thai, cả người Evan cứng đơ, vừa có cảm giác hân hoan khó tả, vừa cảm thấy áp lực lo lắng khó chịu vô cùng.
Cậu ta quyết định rồi, sẽ không xử lý Vicky kia nữa, mà mọi thứ sẽ được quyết định bởi Tạ Dư Quang, nếu anh ta có thể chiến thắng bản năng thì cậu ta sẽ nói cho anh ta biết về cái thai này.
Còn nếu không thì... cậu ta quyết định sẽ rời khỏi đế quốc trong thầm lặng, thành toàn cho thứ gọi là bạn đời định mệnh đó.
Evan xoa lên cái bụng bằng phẳng của mình, bởi đã từng bị bố mẹ bỏ rơi nên cậu ta rất muốn có một đứa trẻ thuộc về chính mình, cũng muốn cho nó một gia đình hoàn chỉnh.
Hy vọng rằng Tạ Dư Quang sẽ không tạo ra sai lầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất