Chương 74: Hồi 74: Nhị Tử[1]
Trên trường nhai dài muôn trùng, những cung đường nối tiếp nhau, lớp tuyết dày được các cung nhân quét dọn sang hai bên đường. Hoa Viên mùa vào mùa này chỉ là những cành khô trơ trụi, loáng thoáng mới thấy được bóng dáng bạch mai hay hồng mai vùi mình trong sương tuyết trắng xóa.
Hai bóng dáng nữ nhân cùng bước trên trường nhai, Ngọc Quý nhân tay ôm lò sưởi tay rảo bước. Nàng ta quay sang Thục Quý nhân nói: “Tỷ nhập cung trước muội, tỷ biết rõ chuyện trong cung hơn. Tỷ nói xem trong cung này ai mới là người lợi hại”
Thục Nhi ôm chặt lò sưởi tay trong túi ủ tay bằng lông thú, trong chiếc áo choàng bằng vải nhung thêu hoa thược dược đỏ, lấp ló bên eo chiếc túi thơm thêu hồ điệp. Nàng ta chậm rãi bước, đoạn nói: “Ở trong cung kẻ còn sống sót đến hiện tại đều là những kẻ lợi hại. Trước kia bên Hoàng hậu nương nương vẫn còn một ả Xuân Thường tại là thị nữ thân cận bên cạnh Quý phi. Ả ta phản chủ trèo lên long sàng, vị biểu tỷ này của chúng ta một tay đánh đổ Xuân Thường tại, lại dùng đại hình tra tấn nàng ta đến chết”
Ngọc Quý nhân cười nhạt, lưu tô màu xanh tía rủ xuống bên vai, đoá hoa cẩm tú cầu cài trên búi tóc cao khẽ đong đưa. Nàng ta nghênh mặt đáp: “Vị biểu tỷ này cũng chẳng qua là một kẻ ăn may, tỷ đã quá đề cao nàng ta rồi”
Thục Nhi cười thầm, nhìn Ngọc Nhi, nói giọng thần bí: “Tỷ chỉ nói những gì tỷ thấy, nếu muội cho rằng là nàng ta ăn may thì cứ để thời gian cho muội đáp án vậy”
Thục Quý nhân và Ngọc Quý nhân đi vòng qua Hoa Viên, trở về Vĩnh Thọ cung. Thục Nhi vịn tay Ngọc Nhi liên tục ho không ngừng, thị nữ bên cạnh nàng ta phải vuốt vuốt lưng giúp. Ngọc Quý nhân thấy Thục Quý nhân cả người run rẩy, toàn thân như tê cứng, nói: “Tỷ khi còn ở nhà cũng đâu phải là người dễ bệnh đến thế, thời tiết không đến nổi tỷ phải thành ra thế này”
Thục Nhi xua tay, vẫn ho không ngừng, gắng gượng nói: “Gần đây tỷ thấy trong người không khoẻ, chúng ta nhanh về thôi”
Những tháng lạnh lẽo nhanh chóng trôi qua, nhường lại cho những tia nắng đầu mừng một mùa xuân sắp đến. Nhị a ca của Mân tần đã gần được một tháng tuổi. Khi nắng xuân đã chiếu rọi xuống cung đường quanh co trong Hoa Viên. Ngữ Yên công chúa lẻn một mình ra ngoài dạo chơi. Lan Nhi cùng Như Uyển cũng đưa Tải Thuần đi dạo Hoa Viên. Đến bên hòn non bộ dướ gốc cây ngô đồng. Đại công chúa chạy từ phía góc khuất của hòn non bộ chạy ra đâm vào người Lan Nhi. Tiểu công chúa đứng không vững liền ngã bệt xuống đất. Như Uyển liền chạy đến đỡ lấy cô bé: “Đại công chúa, công chúa không đi cùng các ma ma sao, con có sao không”
Đại công chúa hơi mếu máo, đưa tay xoa xoa vào chỗ bị đau, nói: “Uyển nương nương, Yên Nhi muốn đi dạo Hoa Viên nên lẻn đi ạ”
Lan Nhi liếc nhìn quanh, kỳ thực không có ai theo cạnh công chúa, nàng nhẹ kéo vạt áo Như Uyển khẽ gật đầu. Như Uyển có chút lo sợ, quay sang công chúa, bảo: “Tiểu Ngữ Yên con muốn đến cung của ta chơi cùng tiểu đệ đệ không”
Công chúa nghe thấy được chơi cùng Tải Thuần liền đồng ý theo sau Như Uyển. Lan Nhi kéo lấy khăn tay vắt trên áo của công chúa bỏ vào tay áo.
Ánh chiều tà soi rọi lên từng lớp ngói lưu ly Tử Cấm Thành. Lệ phi ráo riết chạy khắp nơi tìm Đại công chúa. Nàng ta tóc mai rối bời, sấn y cũng xộc xệch. Lệ phi chạy đến Hoa Viên, Lan Nhi đã đứng đợi sẵn. Nàng từ tốn đến cạnh Lệ phi, thản nhiên nói: “Lệ phi, cô làm gì mà có vẻ gấp gút vậy”
Lệ phi trông thấy Lan Nhi, vì cách biệt thân phận nàng ta hơi khuỵu gối thi lễ: “Đã phiền Quý phi quan tâm, tôi không thấy Ngữ Yên nên đi tìm thôi”
Lan Nhi không để ý đến thái độ của nàng ta, từ tốn rút chiếc khăn tay thêu hoa tường vi trong tay áo đặt vào tay Lệ phi, nói: “Cô có nhận ra đây là cái gì không?”
Lệ phi cầm lấy chiếc khăn tay, sắc mặt nàng ta biến sắc. Mặt rút đi không còn giọt máu nào, đôi môi căng mọng không kìm được mà rung lên cầm cập. Ánh mắt Lệ phi chuyển hướng đến Lan Nhi, nàng ta như muốn xé xác Lan Nhi ngay lập tức. Lệ Hân không kiềm chế được kích động tiến đến nói: “Lan Nhi! Cô mang con gái ta đi đâu”
Lan Nhi nhoẻn môi cười phì, nàng nhẹ nhàng đẩy Lệ phi ra, vỗ vỗ nhẹ lên vai nàng ta, nói giọng thản nhiên nhưng khiêu khích: “Đi đâu được nhỉ, cô nói thử xem”, nàng dừng lại một lúc lặng nhìn sắc mặt hoảng loạn của Lệ phi không nhịn được mà cười bảo: “Cô nói xem… công chúa trượt chân té ngã xuống hồ hay vô tình làm cháy trù phòng thì thế nào nhỉ”
Lệ phi giận đến tái mặt, nàng ta tiến đến cạnh Lan Nhi, mắng: “Cô dám làm hay sao”
Khoé môi Lan Nhi nhếch lên tạo một đường cong tuyệt hảo, ánh mắt ngập tràn thách thức: “Cô nói xem tôi có dám làm hay không”
Lời này của Lan Nhi đích thực đã tác động đến Lệ phi. Hai chân nàng ta như không vững, mềm nhũn ra ngay cả đứng cũng nổi. Lệ Hân ôm ngực thở gấp, nàng ta sợ đến mức hai mắt ứ lệ: “Lan Nhi! Không, không, Quý phi nương nương! Tôi xin cô… đừng hại đến Ngữ Yên… cô muốn tôi làm gì tôi cũng làm cả… xin hãy tha cho Ngữ Yên…”
Lan Nhi thầm cười, kéo Lệ phi vào trong hòn non bộ. Lát sau Lệ phi nắm chặt khăn tay của công chúa từ từ bước ra. Nàng ta thất thần rời đi, Lan Nhi cũng từ đấy bước ra, trông theo bóng hình dần xa của Lệ phi.
Một đêm tĩnh mịch trôi qua, Lệ phi ngồi trong chính điện Vĩnh Hoà cung. Nàng ta cẩn thận sắp xếp toàn bộ đồ của công chúa vào một chỗ, tỉ mỉ ngắm nghía, nâng niu từng món một. Đến món đồ cuối cùng là chiếc trống nhỏ cuối cùng của công chúa, Lệ phi không kìm được mà rơi lệ. Nàng ta lặng lẽ sai người đến Hoa viên.
Linh Chi nhanh nhạy tuân mệnh làm theo lệnh của chủ nhân. Nàng ta dẫn theo vài viên thái giám đứng sẵn ở phía cổng Tây của Hoa viên. Khi tiếng hát ê a của một nữ nhân dần tiến đến gần. Linh Chi liền ra hiệu cho các viên thái giám xông đến, họ tiến đến bắt lấy vị ma ma kia, đưa Nhị a ca trong tay bà ta đi.
Vị ma ma kia ra sức chống cự, la hét, liền bị đánh ngất. Linh Chi bế Nhị a ca về lại Vĩnh Hoà cung. Lệ phi ngồi trong chính điện, chiếc nôi nhỏ được đặt giữa điện. Linh Chi từ từ tiến vào trong, nàng ta ngẩng nhìn Lệ phi, hai mắt rưng rưng, thưa: “Chủ tử, nô tỳ đã mang Nhị a ca đến rồi ạ…”
Lệ phi thất thần ngồi trên chính ỷ, cất giọng thều thào: “Đặt nó vào nôi đi”
Linh Chi tuân lệnh bế Nhị a ca đặt vào nôi. Lệ phi từ từ đứng dậy tiến đến bên cạnh nôi. Nàng ta đưa tay vuốt lên chiếc má phúng phính, căng mọng của Nhị a ca. Lệ Hân cười nhạt, bảo: “Tiểu nhị tử, con đừng trách ta, ta không còn lựa chọn nào nữa rồi”
Tiểu Cách tử mang vào một khay gỗ bên trên là một chậu nước và một chồng khăn lụa. Hắn nhúng từng lớp khăn lụa vào nước, lần lượt đắp lên mặt Nhị a ca. Lớp khăn ướt càng lúc càng dày hơn, Nhị a ca không thở được muốn khóc nhưng lại không có hơi, chỉ biết cựa quậy trong vô vọng. Cơ thể yếu ớt cuối cùng cũng không cử động nữa. Lệ Hân ngã khuỵu xuống sàn, Linh Chi và Tiểu Cách tử lặng lẽ lui ra.
Lát sau, vị ma ma chăm sóc Nhị a ca tỉnh dậy, liền chạy báo cho Mân tần. Người từ Cảnh Dương cung lập tức đến báo cho Hoàng đế. Mân tần cùng Hoàng đế chạy đến Vĩnh Hoà cung. Cửa chính điện khoá chặt, Hoàng đế lệnh vài tên thị vệ đập cửa xông vào. Cánh cửa bị tung ra, một bên cửa còn rơi ra ngoài. Hoàng đế hì hục xông vào, Lệ Hân như cái xác không hồn ngồi dưới sàn. Mân tân nhìn thấy chiếc nôi nhỏ đặt giữ điện, nàng ta liều mình lao đến. Nhị a ca đã không còn hơi thở, Mân tần chỉ biết ôm con khóc nức nở. Nàng ta không kìm được mà mắng: “Độc phụ! Ngươi có ganh ghét ta thì cứ nhằm vào ta đây này. Con của ta có tội tình gì chứ!”
Lệ Hân vẫn không chút phản kháng, nàng ta im lặng dưới nền sàn lạnh lẽo. Hoàng đế trông thấy không chút lưu tình gián xuống một bạt tai: “Độc phụ! Ngươi còn gì để nói không”
Lệ Hân cười ngây dại, mái tóc rũ rượi. Nàng ta không còn tỉnh táo, điên dại cười ngây ngốc: “Vạn Tuế gia, Vạn Tuế gia… Thiếp giết Nhị a ca rồi… Vạn Tuế gia Nhị a ca chết rồi”
Lệ Hân níu chặt lấy tay áo Hoàng đế, tựa đầu vào vai hắn. Hoàng đế chán ghét hất tay làm nàng ta ngã lăng xuống sàn. Lệ phi ôm mặt khóc nức nở. Hoàng đế liếc nhìn nàng ta, nói: “Lệ phi thần trí điên loạn, giam giữ trong Vĩnh Hoà cung. Các cung nhân hầu hạ có tham gia, giết toàn bộ”
Một viên thị vệ, chạy vào, thưa: “Vạn Tuế gia, Linh Chi và Tiểu Cách tử đã tự vẫn trong phòng rồi ạ”
…•…
…Hết Tập 74…
Hai bóng dáng nữ nhân cùng bước trên trường nhai, Ngọc Quý nhân tay ôm lò sưởi tay rảo bước. Nàng ta quay sang Thục Quý nhân nói: “Tỷ nhập cung trước muội, tỷ biết rõ chuyện trong cung hơn. Tỷ nói xem trong cung này ai mới là người lợi hại”
Thục Nhi ôm chặt lò sưởi tay trong túi ủ tay bằng lông thú, trong chiếc áo choàng bằng vải nhung thêu hoa thược dược đỏ, lấp ló bên eo chiếc túi thơm thêu hồ điệp. Nàng ta chậm rãi bước, đoạn nói: “Ở trong cung kẻ còn sống sót đến hiện tại đều là những kẻ lợi hại. Trước kia bên Hoàng hậu nương nương vẫn còn một ả Xuân Thường tại là thị nữ thân cận bên cạnh Quý phi. Ả ta phản chủ trèo lên long sàng, vị biểu tỷ này của chúng ta một tay đánh đổ Xuân Thường tại, lại dùng đại hình tra tấn nàng ta đến chết”
Ngọc Quý nhân cười nhạt, lưu tô màu xanh tía rủ xuống bên vai, đoá hoa cẩm tú cầu cài trên búi tóc cao khẽ đong đưa. Nàng ta nghênh mặt đáp: “Vị biểu tỷ này cũng chẳng qua là một kẻ ăn may, tỷ đã quá đề cao nàng ta rồi”
Thục Nhi cười thầm, nhìn Ngọc Nhi, nói giọng thần bí: “Tỷ chỉ nói những gì tỷ thấy, nếu muội cho rằng là nàng ta ăn may thì cứ để thời gian cho muội đáp án vậy”
Thục Quý nhân và Ngọc Quý nhân đi vòng qua Hoa Viên, trở về Vĩnh Thọ cung. Thục Nhi vịn tay Ngọc Nhi liên tục ho không ngừng, thị nữ bên cạnh nàng ta phải vuốt vuốt lưng giúp. Ngọc Quý nhân thấy Thục Quý nhân cả người run rẩy, toàn thân như tê cứng, nói: “Tỷ khi còn ở nhà cũng đâu phải là người dễ bệnh đến thế, thời tiết không đến nổi tỷ phải thành ra thế này”
Thục Nhi xua tay, vẫn ho không ngừng, gắng gượng nói: “Gần đây tỷ thấy trong người không khoẻ, chúng ta nhanh về thôi”
Những tháng lạnh lẽo nhanh chóng trôi qua, nhường lại cho những tia nắng đầu mừng một mùa xuân sắp đến. Nhị a ca của Mân tần đã gần được một tháng tuổi. Khi nắng xuân đã chiếu rọi xuống cung đường quanh co trong Hoa Viên. Ngữ Yên công chúa lẻn một mình ra ngoài dạo chơi. Lan Nhi cùng Như Uyển cũng đưa Tải Thuần đi dạo Hoa Viên. Đến bên hòn non bộ dướ gốc cây ngô đồng. Đại công chúa chạy từ phía góc khuất của hòn non bộ chạy ra đâm vào người Lan Nhi. Tiểu công chúa đứng không vững liền ngã bệt xuống đất. Như Uyển liền chạy đến đỡ lấy cô bé: “Đại công chúa, công chúa không đi cùng các ma ma sao, con có sao không”
Đại công chúa hơi mếu máo, đưa tay xoa xoa vào chỗ bị đau, nói: “Uyển nương nương, Yên Nhi muốn đi dạo Hoa Viên nên lẻn đi ạ”
Lan Nhi liếc nhìn quanh, kỳ thực không có ai theo cạnh công chúa, nàng nhẹ kéo vạt áo Như Uyển khẽ gật đầu. Như Uyển có chút lo sợ, quay sang công chúa, bảo: “Tiểu Ngữ Yên con muốn đến cung của ta chơi cùng tiểu đệ đệ không”
Công chúa nghe thấy được chơi cùng Tải Thuần liền đồng ý theo sau Như Uyển. Lan Nhi kéo lấy khăn tay vắt trên áo của công chúa bỏ vào tay áo.
Ánh chiều tà soi rọi lên từng lớp ngói lưu ly Tử Cấm Thành. Lệ phi ráo riết chạy khắp nơi tìm Đại công chúa. Nàng ta tóc mai rối bời, sấn y cũng xộc xệch. Lệ phi chạy đến Hoa Viên, Lan Nhi đã đứng đợi sẵn. Nàng từ tốn đến cạnh Lệ phi, thản nhiên nói: “Lệ phi, cô làm gì mà có vẻ gấp gút vậy”
Lệ phi trông thấy Lan Nhi, vì cách biệt thân phận nàng ta hơi khuỵu gối thi lễ: “Đã phiền Quý phi quan tâm, tôi không thấy Ngữ Yên nên đi tìm thôi”
Lan Nhi không để ý đến thái độ của nàng ta, từ tốn rút chiếc khăn tay thêu hoa tường vi trong tay áo đặt vào tay Lệ phi, nói: “Cô có nhận ra đây là cái gì không?”
Lệ phi cầm lấy chiếc khăn tay, sắc mặt nàng ta biến sắc. Mặt rút đi không còn giọt máu nào, đôi môi căng mọng không kìm được mà rung lên cầm cập. Ánh mắt Lệ phi chuyển hướng đến Lan Nhi, nàng ta như muốn xé xác Lan Nhi ngay lập tức. Lệ Hân không kiềm chế được kích động tiến đến nói: “Lan Nhi! Cô mang con gái ta đi đâu”
Lan Nhi nhoẻn môi cười phì, nàng nhẹ nhàng đẩy Lệ phi ra, vỗ vỗ nhẹ lên vai nàng ta, nói giọng thản nhiên nhưng khiêu khích: “Đi đâu được nhỉ, cô nói thử xem”, nàng dừng lại một lúc lặng nhìn sắc mặt hoảng loạn của Lệ phi không nhịn được mà cười bảo: “Cô nói xem… công chúa trượt chân té ngã xuống hồ hay vô tình làm cháy trù phòng thì thế nào nhỉ”
Lệ phi giận đến tái mặt, nàng ta tiến đến cạnh Lan Nhi, mắng: “Cô dám làm hay sao”
Khoé môi Lan Nhi nhếch lên tạo một đường cong tuyệt hảo, ánh mắt ngập tràn thách thức: “Cô nói xem tôi có dám làm hay không”
Lời này của Lan Nhi đích thực đã tác động đến Lệ phi. Hai chân nàng ta như không vững, mềm nhũn ra ngay cả đứng cũng nổi. Lệ Hân ôm ngực thở gấp, nàng ta sợ đến mức hai mắt ứ lệ: “Lan Nhi! Không, không, Quý phi nương nương! Tôi xin cô… đừng hại đến Ngữ Yên… cô muốn tôi làm gì tôi cũng làm cả… xin hãy tha cho Ngữ Yên…”
Lan Nhi thầm cười, kéo Lệ phi vào trong hòn non bộ. Lát sau Lệ phi nắm chặt khăn tay của công chúa từ từ bước ra. Nàng ta thất thần rời đi, Lan Nhi cũng từ đấy bước ra, trông theo bóng hình dần xa của Lệ phi.
Một đêm tĩnh mịch trôi qua, Lệ phi ngồi trong chính điện Vĩnh Hoà cung. Nàng ta cẩn thận sắp xếp toàn bộ đồ của công chúa vào một chỗ, tỉ mỉ ngắm nghía, nâng niu từng món một. Đến món đồ cuối cùng là chiếc trống nhỏ cuối cùng của công chúa, Lệ phi không kìm được mà rơi lệ. Nàng ta lặng lẽ sai người đến Hoa viên.
Linh Chi nhanh nhạy tuân mệnh làm theo lệnh của chủ nhân. Nàng ta dẫn theo vài viên thái giám đứng sẵn ở phía cổng Tây của Hoa viên. Khi tiếng hát ê a của một nữ nhân dần tiến đến gần. Linh Chi liền ra hiệu cho các viên thái giám xông đến, họ tiến đến bắt lấy vị ma ma kia, đưa Nhị a ca trong tay bà ta đi.
Vị ma ma kia ra sức chống cự, la hét, liền bị đánh ngất. Linh Chi bế Nhị a ca về lại Vĩnh Hoà cung. Lệ phi ngồi trong chính điện, chiếc nôi nhỏ được đặt giữa điện. Linh Chi từ từ tiến vào trong, nàng ta ngẩng nhìn Lệ phi, hai mắt rưng rưng, thưa: “Chủ tử, nô tỳ đã mang Nhị a ca đến rồi ạ…”
Lệ phi thất thần ngồi trên chính ỷ, cất giọng thều thào: “Đặt nó vào nôi đi”
Linh Chi tuân lệnh bế Nhị a ca đặt vào nôi. Lệ phi từ từ đứng dậy tiến đến bên cạnh nôi. Nàng ta đưa tay vuốt lên chiếc má phúng phính, căng mọng của Nhị a ca. Lệ Hân cười nhạt, bảo: “Tiểu nhị tử, con đừng trách ta, ta không còn lựa chọn nào nữa rồi”
Tiểu Cách tử mang vào một khay gỗ bên trên là một chậu nước và một chồng khăn lụa. Hắn nhúng từng lớp khăn lụa vào nước, lần lượt đắp lên mặt Nhị a ca. Lớp khăn ướt càng lúc càng dày hơn, Nhị a ca không thở được muốn khóc nhưng lại không có hơi, chỉ biết cựa quậy trong vô vọng. Cơ thể yếu ớt cuối cùng cũng không cử động nữa. Lệ Hân ngã khuỵu xuống sàn, Linh Chi và Tiểu Cách tử lặng lẽ lui ra.
Lát sau, vị ma ma chăm sóc Nhị a ca tỉnh dậy, liền chạy báo cho Mân tần. Người từ Cảnh Dương cung lập tức đến báo cho Hoàng đế. Mân tần cùng Hoàng đế chạy đến Vĩnh Hoà cung. Cửa chính điện khoá chặt, Hoàng đế lệnh vài tên thị vệ đập cửa xông vào. Cánh cửa bị tung ra, một bên cửa còn rơi ra ngoài. Hoàng đế hì hục xông vào, Lệ Hân như cái xác không hồn ngồi dưới sàn. Mân tân nhìn thấy chiếc nôi nhỏ đặt giữ điện, nàng ta liều mình lao đến. Nhị a ca đã không còn hơi thở, Mân tần chỉ biết ôm con khóc nức nở. Nàng ta không kìm được mà mắng: “Độc phụ! Ngươi có ganh ghét ta thì cứ nhằm vào ta đây này. Con của ta có tội tình gì chứ!”
Lệ Hân vẫn không chút phản kháng, nàng ta im lặng dưới nền sàn lạnh lẽo. Hoàng đế trông thấy không chút lưu tình gián xuống một bạt tai: “Độc phụ! Ngươi còn gì để nói không”
Lệ Hân cười ngây dại, mái tóc rũ rượi. Nàng ta không còn tỉnh táo, điên dại cười ngây ngốc: “Vạn Tuế gia, Vạn Tuế gia… Thiếp giết Nhị a ca rồi… Vạn Tuế gia Nhị a ca chết rồi”
Lệ Hân níu chặt lấy tay áo Hoàng đế, tựa đầu vào vai hắn. Hoàng đế chán ghét hất tay làm nàng ta ngã lăng xuống sàn. Lệ phi ôm mặt khóc nức nở. Hoàng đế liếc nhìn nàng ta, nói: “Lệ phi thần trí điên loạn, giam giữ trong Vĩnh Hoà cung. Các cung nhân hầu hạ có tham gia, giết toàn bộ”
Một viên thị vệ, chạy vào, thưa: “Vạn Tuế gia, Linh Chi và Tiểu Cách tử đã tự vẫn trong phòng rồi ạ”
…•…
…Hết Tập 74…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất