Chương 120: Tự cứu (hai)
Chương 120 Tự cứu (hai)
Hai hắc y nhân thủ hạ có chút không cam lòng mà rời khỏi căn phòng, máy ảnh vẫn ở trạng thái vây đóng như cũ, Đường Phong nghĩ hẳn là Tô Khải Trình không có ham muốn tự chụp giường dự.
“Tôi rất ngạc nhiên vì sao cậu không kêu tôi thả cậu mà lại là muốn cùng tôi lên giường?” Tô Khải Trình kéo kéo cà vạt, hai ba cái liền đem cà vạt ném qua một bên, xem ra vị đại lão bản này rất thích đề nghị tự mình ra trận của Đường Phong.
“Thứ nhất, anh sẽ không nghe lời của tôi, cho nên tôi cũng không cần nhiều lời vô ích bảo anh thả tôi; thứ hai, tôi suy nghĩ một chút, giữa thông gian cùng thủ hạ của anh và anh tôi càng nguyện ý chọn anh, hơn nữa vạn nhất nếu như chúng ta hợp nhau thì không chừng anh sẽ buông tha ý niệm chụp ảnh trong đầu.” Trên trán đã bắt đầu chảy ra mồ hôi tinh mịn phản xạ ra một tầng sáng như được bôi một lớp phấn Pearl cao cấp khiến cho chàng trai tăng thêm vài phần mị lực hấp dẫn người.
Đương lúc cởi quần áo hắn như một quý tộc ưu nhã, nhưng đại khái hắn cũng sắp biến thành sói.
“Rất thông minh, sự thông minh của cậu không khiến người ta chán ghét, thậm chí ngược lại còn khiến cho người ta yêu thích, thảo nào Lục Thiên Thần thích cậu như vậy, thậm chí ngay cả Charles cũng nhớ mãi không quên.” Bỏ đi áo khoác, Tô Khải Trình đi đến bên giường, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Đường Phong, động tác có chút nặng, lộ ra vị đạo tình dục.
Tốt, cậu đã thành công, chỉ là có phải là có điểm quá mức thành công?
“Charles cùng Lục Thiên Thần, ở trên giường ai lợi hại hơn?” Càng là người thành công có bề ngoài nhã nhặn trí thức, thường thường lại có một mặt biến thái lại trắng trợn, đại khái là do bình thường có quá nhiều áp lực, thỉnh thoảng bộc phát liền có chút đáng sợ.
“Không thể nào so sánh, Lục Thiên Thần không có chạm qua tôi.” Đường Phong ăn ngay nói thật, Tô Khải Trình nghe xong liền cười, cho dù người đàn ông này vừa rồi còn muốn đem Đường Phong cấp cho hai thủ hạ, hiện tại nghe đến Lục Thiên Thần cùng Đường Phong cư nhiên không ngủ cùng nhau liền trong mắt cũng lộ ra ý cười.
Đàn ông là hay thay đổi, vẫn luôn như vậy.
“Khó mà tưởng tượng được, nhưng chính xác có đôi lúc hắn là người như vậy, quá mức giữ mình trong sạch, cũng có thể gọi là một loại biểu hiện cuồng vọng kiêu ngạo.” Ngón tay nhẹ nhàng giải khai nút áo lộ ra bên ngoài vóc người không tệ, tuy không đẹp như của Charles, nhưng như vậy đã cũng có thể xem là không tệ rồi.
Tô Khải Trình thật sâu liếc mắt nhìn Đường Phong, hai tay có chút dùng lực nắm lấy hai vai cậu: “Tôi thích đôi mắt của cậu, rất đẹp, từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu đã cảm thấy như vậy, tôi nghĩ đến lúc nó rơi lệ cũng sẽ rất đẹp.”
“Phiền phức… đối tôi ôn nhu một chút, tôi sợ đau.” Đường Phong nói ra lời này cũng cảm thấy có chút nổi da gà, thế nhưng cậu biết những lời này đối với thân là đàn ông như Tô Khải Trình sẽ càng nhiều thêm lực dụ dỗ.
Quả nhiên, Đường Phong vừa nói xong thì Tô Khải Trình thoáng cái đã đè ép lên, có chút thô lỗ hôn xuống, Đường Phong cố ý làm một bộ kinh hách mà cả tiếng hô lên.
“Phanh——” Cửa phòng bị mở ra, hai người hắc y nhân chạy vào, trong tay cư nhiên có cầm theo súng.
Thực sự là không xong, Đường Phong liếc mắt nhìn súng lục đen ngòm trong tay hai người, cậu không cho chúng là đồ chơi.
“Đi ra ngoài!” Bị quấy rày chuyện tốt nên Tô Khải Trình liền mắng to lên, “Cút ra thật xa cho tôi, không có mệnh lệnh của tôi không được vào!”
Hai người hắc y nhân trộm ngắm chàng trai trên giường, nghĩ thầm một người bị bỏ thuốc hẳn là không thể nào đem ông chủ của bọn họ phóng đảo, nên liền nghe lời đóng cửa lại rời đi.
Cửa vừa đóng lại Tô Khải Trình liền có chút khẩn cấp hôn lên môi chàng trai, kịch liệt ma sát tùy ý dẫn dụ thuốc lan ra tràn ngập khắp nơi, Đường Phong nhíu chặt lông mày, nơi bụng dưới một cỗ lửa nóng liên tục dằn vặt ý chí của cậu.
Cảm nhận được dị trạng của Đường Phong, Tô Khải Trình tạm thời rời khỏi môi của cậu mà cười nhàn nhạt: “Thuốc bắt đầu có tác dụng rồi, tôi sẽ tận lực ôn nhu làm cho cậu thoải mái.”
“Tôi phải nói cám ơn sao?” Hít sâu một hơi, Đường Phong nắm chặt ga giường.
“Không, cậu chỉ cần lên tiếng kêu to là đủ rồi, tôi thích tiếng la của cậu.” Tô Khải Trình vừa nói vừa đưa tay tìm tòi xé rách áo sơ mi của chàng trai.
Đường Phong ám ách thở dài một hơi, quả nhiên là dã thú sao? Quần áo của cậu a….
Hai hắc y nhân thủ hạ có chút không cam lòng mà rời khỏi căn phòng, máy ảnh vẫn ở trạng thái vây đóng như cũ, Đường Phong nghĩ hẳn là Tô Khải Trình không có ham muốn tự chụp giường dự.
“Tôi rất ngạc nhiên vì sao cậu không kêu tôi thả cậu mà lại là muốn cùng tôi lên giường?” Tô Khải Trình kéo kéo cà vạt, hai ba cái liền đem cà vạt ném qua một bên, xem ra vị đại lão bản này rất thích đề nghị tự mình ra trận của Đường Phong.
“Thứ nhất, anh sẽ không nghe lời của tôi, cho nên tôi cũng không cần nhiều lời vô ích bảo anh thả tôi; thứ hai, tôi suy nghĩ một chút, giữa thông gian cùng thủ hạ của anh và anh tôi càng nguyện ý chọn anh, hơn nữa vạn nhất nếu như chúng ta hợp nhau thì không chừng anh sẽ buông tha ý niệm chụp ảnh trong đầu.” Trên trán đã bắt đầu chảy ra mồ hôi tinh mịn phản xạ ra một tầng sáng như được bôi một lớp phấn Pearl cao cấp khiến cho chàng trai tăng thêm vài phần mị lực hấp dẫn người.
Đương lúc cởi quần áo hắn như một quý tộc ưu nhã, nhưng đại khái hắn cũng sắp biến thành sói.
“Rất thông minh, sự thông minh của cậu không khiến người ta chán ghét, thậm chí ngược lại còn khiến cho người ta yêu thích, thảo nào Lục Thiên Thần thích cậu như vậy, thậm chí ngay cả Charles cũng nhớ mãi không quên.” Bỏ đi áo khoác, Tô Khải Trình đi đến bên giường, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Đường Phong, động tác có chút nặng, lộ ra vị đạo tình dục.
Tốt, cậu đã thành công, chỉ là có phải là có điểm quá mức thành công?
“Charles cùng Lục Thiên Thần, ở trên giường ai lợi hại hơn?” Càng là người thành công có bề ngoài nhã nhặn trí thức, thường thường lại có một mặt biến thái lại trắng trợn, đại khái là do bình thường có quá nhiều áp lực, thỉnh thoảng bộc phát liền có chút đáng sợ.
“Không thể nào so sánh, Lục Thiên Thần không có chạm qua tôi.” Đường Phong ăn ngay nói thật, Tô Khải Trình nghe xong liền cười, cho dù người đàn ông này vừa rồi còn muốn đem Đường Phong cấp cho hai thủ hạ, hiện tại nghe đến Lục Thiên Thần cùng Đường Phong cư nhiên không ngủ cùng nhau liền trong mắt cũng lộ ra ý cười.
Đàn ông là hay thay đổi, vẫn luôn như vậy.
“Khó mà tưởng tượng được, nhưng chính xác có đôi lúc hắn là người như vậy, quá mức giữ mình trong sạch, cũng có thể gọi là một loại biểu hiện cuồng vọng kiêu ngạo.” Ngón tay nhẹ nhàng giải khai nút áo lộ ra bên ngoài vóc người không tệ, tuy không đẹp như của Charles, nhưng như vậy đã cũng có thể xem là không tệ rồi.
Tô Khải Trình thật sâu liếc mắt nhìn Đường Phong, hai tay có chút dùng lực nắm lấy hai vai cậu: “Tôi thích đôi mắt của cậu, rất đẹp, từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu đã cảm thấy như vậy, tôi nghĩ đến lúc nó rơi lệ cũng sẽ rất đẹp.”
“Phiền phức… đối tôi ôn nhu một chút, tôi sợ đau.” Đường Phong nói ra lời này cũng cảm thấy có chút nổi da gà, thế nhưng cậu biết những lời này đối với thân là đàn ông như Tô Khải Trình sẽ càng nhiều thêm lực dụ dỗ.
Quả nhiên, Đường Phong vừa nói xong thì Tô Khải Trình thoáng cái đã đè ép lên, có chút thô lỗ hôn xuống, Đường Phong cố ý làm một bộ kinh hách mà cả tiếng hô lên.
“Phanh——” Cửa phòng bị mở ra, hai người hắc y nhân chạy vào, trong tay cư nhiên có cầm theo súng.
Thực sự là không xong, Đường Phong liếc mắt nhìn súng lục đen ngòm trong tay hai người, cậu không cho chúng là đồ chơi.
“Đi ra ngoài!” Bị quấy rày chuyện tốt nên Tô Khải Trình liền mắng to lên, “Cút ra thật xa cho tôi, không có mệnh lệnh của tôi không được vào!”
Hai người hắc y nhân trộm ngắm chàng trai trên giường, nghĩ thầm một người bị bỏ thuốc hẳn là không thể nào đem ông chủ của bọn họ phóng đảo, nên liền nghe lời đóng cửa lại rời đi.
Cửa vừa đóng lại Tô Khải Trình liền có chút khẩn cấp hôn lên môi chàng trai, kịch liệt ma sát tùy ý dẫn dụ thuốc lan ra tràn ngập khắp nơi, Đường Phong nhíu chặt lông mày, nơi bụng dưới một cỗ lửa nóng liên tục dằn vặt ý chí của cậu.
Cảm nhận được dị trạng của Đường Phong, Tô Khải Trình tạm thời rời khỏi môi của cậu mà cười nhàn nhạt: “Thuốc bắt đầu có tác dụng rồi, tôi sẽ tận lực ôn nhu làm cho cậu thoải mái.”
“Tôi phải nói cám ơn sao?” Hít sâu một hơi, Đường Phong nắm chặt ga giường.
“Không, cậu chỉ cần lên tiếng kêu to là đủ rồi, tôi thích tiếng la của cậu.” Tô Khải Trình vừa nói vừa đưa tay tìm tòi xé rách áo sơ mi của chàng trai.
Đường Phong ám ách thở dài một hơi, quả nhiên là dã thú sao? Quần áo của cậu a….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất