[Làm Ruộng] Phật Hệ Ở Trong Hậu Cung Bạo Quân Làm Ruộng Hằng Ngày

Chương 25:

Trước Sau
Dung Tiễn mặt trầm như nước: "Ôn tài nhân có trúng độc không?”

Hạ độc dưới mí mắt hắn, lá gan cũng không khỏi quá lớn.

Dương Bình Dụ ngẩn ra, vội trả lời: "Vi thần tài sơ học thiển, cũng không từ mạch tượng Ôn tài nhân chẩn đoán ra trạng thái trúng độc.”

Ở Trường Tín cung, Hoàng thượng gọi Nam Xảo ra, ông ấy chỉ nhìn thoáng qua, đã cảm thấy sắc mặt nàng ấy không thích hợp lắm, sau đó Hoàng thượng lại bảo ông ấy bắt mạch, ông ấy liền lưu tâm, không nói ra tình hình thực tế tại chỗ.

Nhưng nhìn phản ứng của Ôn Tài Nhân và mọi người Trường Tín Cung, bao gồm cả bản thân Nam Xảo, cũng không biết nàng ấy trúng độc.

Một cung nữ trúng độc, chuyện này cũng rất kỳ quặc.

Càng kỳ quặc chính là, độc này cũng không trí mạng, hơn nữa sớm phát hiện có thể chữa khỏi.

Nhưng bởi vì độc này cũng thường làm dược dụng, ông ta cũng không rõ ràng lắm, Nam Xảo rốt cuộc là uống thuốc vô ý trúng độc, hay là bị hạ độc.

Chỉ là nhìn sắc mặt và mạch tượng của Nam Xảo, hẳn là bị hạ độc.

Dung Tiễn: "Độc gì?”

Dương Bình Dục: "Mao Địa Hoàng, trúng độc không sâu, uống vài liều là khỏi.”



“Ừ.” Dung Tiễn khoát tay bảo ông ấy đi xuống.

Thái độ này của đế vương, cũng không cần nói nhiều, Dương Bình Dụ cũng không dám đi ra ngoài nói lung tung.

Trên đường thái giám Thừa Càn cung đốt đèn lồng đưa ông ấy về Thái bệnh viện, Dương Bình Dụ nghĩ thầm, chỉ nhìn Hoàng thượng hỏi Ôn tài nhân câu không trúng độc này trước, ông ấy cũng phải cẩn thận chăm sóc Ôn tài nhân, tuyệt đối không thể xảy ra sự cố.

Dương Bình Dụ vừa đi, Dung Tiễn liền tìm Trần Điển tới.

An Thuận tuy rằng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng ông ấy theo Hoàng thượng nhiều năm như vậy, vừa triệu kiến Dương thái y vừa triệu kiến Trần đại nhân, nghĩ đến là bệnh này của Ôn tài nhân có kỳ quặc.

Ông ấy nhìn nửa vầng trăng sáng treo trong màn đêm, nhếch khóe miệng cười cười, rốt cục có người có thể tác động tâm thần Hoàng Thượng, ngoại tộc thì ngoại tộc thôi, dù sao cũng tốt hơn so với một mình cô đơn.

Ôn Yểu đến chạng vạng ngày hôm sau mới biết chuyện này.

"Hoàng thượng nở nụ cười?" Ôn Yểu mới vừa tỉnh lại, tinh thần tốt hơn chút, nhưng cơn buồn ngủ còn chưa hoàn toàn tiêu tan, nghe được lời này của Trúc Tinh, cả người đều ngây ngẩn cả người.

Trúc Tinh nhìn phản ứng này của nàng, suy nghĩ một lát nói: "Lúc ấy, phản ứng của các chủ tử cung khác, cũng giống như ngài bây giờ vậy,!"

Ôn Yểu: "......”

Nàng khô khan nuốt xuống: "Hoàng thượng vì sao cười thế?”

Khuôn mặt Dung Tiễn kia, nếu hắn cười ra tiếng, nàng cũng không dám tưởng tượng, vậy phải dọa người bao nhiêu?



Trúc Tinh nhíu mày suy nghĩ một lát, lắc đầu: "Không biết.”

Nói xong, nàng ấy lại cẩn thận suy nghĩ một lúc: "Lúc ấy, nương nương các cung đều quan tâm thân thể chủ tử, còn đưa ra nhiều biện pháp dưỡng thân thể, nói xong, hoàng thượng liền nở nụ cười.”

Ôn Yểu: "..." Thế này càng quỷ dị.

“Sau đó thì sao?” Nàng nghẹn ngào truy vấn.

Trúc Tinh nói: "Sau đó hoàng thượng nói đêm đã khuya, đều hồi cung, liền đi, hoàng thượng đi rồi, nương nương các cung cũng đều đi..."

Nói tới đây, nàng ấy nhìn ra ngoài, sau đó tiến đến bên tai Ôn Yểu, nhỏ giọng nói: "Lúc các ngài ấy đi, vẻ mặt vẫn dại ra, cực kì kỳ quái.”

Ôn Yểu nhìn Trúc Tinh ngốc bạch ngọt, muốn nói lại thôi, kỳ quái không phải phi tần các cung, kỳ quái chính là Dung Tiễn.

Vẻ mặt nàng mờ mịt, Trúc Tinh bên cạnh lại vui vẻ không chịu được, ánh mắt đều cười híp lại: "Chỉ là chủ tử cũng không cần lo lắng, đêm qua Hoàng Thượng từ trong cung chúng ta đi về sau, liền triệu kiến thái y, tự mình hỏi thăm bệnh tình của ngài, hiện tại trong cung đều biết, Hoàng Thượng cực kì coi trọng ngài, ta nghe Thải Ngọc nói, Hoàng Thượng còn chưa từng dụng tâm như vậy đối với vị nương nương nào trong cung đâu..."

Ôn Yểu: "......”

Nàng há miệng, có hơi vô lực nhìn Trúc Tinh vui vẻ giống như kẻ ngốc.

Chủ tử nhà ngươi hiện tại đã thành bia ngắm sống, ngươi còn vui vẻ à!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau