[Làm Ruộng] Phật Hệ Ở Trong Hậu Cung Bạo Quân Làm Ruộng Hằng Ngày
Chương 38:
Ngay cả ông ấy cũng rất vui vẻ, chớ nói chi là cung nhân Trường Tín cung, hiện tại Hoàng thượng còn ngự ban một món ăn, Ôn tài nhân và cung nhân trong cung nàng lát nữa không phải càng vui vẻ sao?
Đây chính là lần đầu tiên ông ấy phụng chỉ hoàng thượng đưa thưởng cho hậu phi.
Lấy khác biệt Hoàng Thượng đối với Ôn tài nhân, công việc như vậy ngày sau chỉ sợ càng nhiều đây...
Nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt ông ấy càng rực rỡ hơn.
Chẳng qua chờ ông ấy nhìn thấy Ôn tài nhân, nói rõ ý đồ đến đây, ông ấy rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt vốn mang nụ cười của Ôn tài nhân, chậm rãi, chậm rãi đọng lại.
An Thuận: "??" Tài nhân đây là vui vẻ đến choáng váng? Vậy sau này ban thưởng càng nhiều, thì làm sao tốt đây?
Ôn Yểu: "..." Dung Tiễn lại muốn làm gì? Trong thức ăn có độc?
Ôn Yểu nhìn măng hầm còn bốc hơi nóng trước mặt, lại nhìn An Thuận cười như đóa hoa, một cỗ hàn ý theo sống lưng chậm rãi bò lên đỉnh đầu, khiếp sợ đến mức da đầu nàng tê dại.
Nàng khó khăn nuốt xuống, lòng tràn đầy rõ ràng.
Dung Tiễn cảm thấy trượng chết quá máu tanh, cũng quá phách lối, dễ nháo đến lòng người hoảng sợ, cho nên lấy phương thức ban thức ăn, trực tiếp độc chết nàng ở tẩm cung của mình, đến lúc đó lấy thuyết pháp đột phát bệnh cấp tính bất hạnh chết che lấp đi?
Càng nghĩ, Ôn Yểu càng cảm thấy mình đoán rất đúng.
Nàng đã nói, lúc vừa tới Thừa Càn cung, ánh mắt Dung Tiễn nhìn nàng giống như tôi độc, nham hiểm đến xương cốt người đều run rẩy, thế nào mà trong mấy câu lại đột nhiên mưa to chuyển nắng, còn chính miệng đồng ý chuyện nàng dọn đi lãnh cung.
Đợi nửa ngày, hóa ra là ở chỗ này chờ nàng!
Nhìn mắt Ôn tài nhân càng trừng càng lớn, sắc mặt cũng càng ngày càng cứng, An Thuận cảm thấy có hơi không thích hợp, có vui vẻ hơn nữa, cũng không nên vui vẻ thành như vậy chứ? Hơn nữa vừa mới khi ở Thừa Càn cung, ông ấy thấy Ôn chủ tử rất gan dạ sáng suốt, còn có thể trực diện Thánh Nộ, lúc này thưởng một món ăn, liền không ổn định được á?
"Ôn chủ tử,” ông ấy chần chờ một lát, chủ động mở miệng nói: “Nô tài biết ngài vui vẻ Hoàng thượng nhớ thương ngài, nô tài cũng vui vẻ thay ngài, đây chính là lần đầu tiên Hoàng thượng ban thưởng thức ăn từ khi đăng cơ tới nay, ngài chính là phần đầu tiên."
Đầu, phần đầu?
Còn không phải là phần đầu sao, cả cung cũng chỉ có nàng xuất thân phiên bang hậu phi, chết cũng phải chết được tràn ngập sắc thái truyền kỳ.
Ban ngày ở Thừa Càn cung được mặt mũi, buổi tối lại được thưởng, sau đó nửa đêm chết bất đắc dĩ.
Dung Tiễn cũng thật sự không hổ danh tiếng bạo quân!
Thấy Ôn tài nhân vẫn không có ý hành lễ tạ ơn, An Thuận có hơi nóng nảy, ban ngày không phải rất thông minh sao, sao lúc này lại phát mộng chứ?
Nhiều người nhìn như vậy, truyền ra ngoài, thật sự không tốt?
Nghĩ vậy, ông ấy nhìn Thu Văn một cái.
Thu Văn cũng không hiểu phản ứng của chủ tử nhà mình.
Nhưng tốt xấu gì nàng ấy cũng là cung nữ chưởng cung của Trường Tín cung, lại vừa được chủ tử tín nhiệm, nàng ấy tiếp nhận lời An Thuận nói: "Hoàng thượng ban thức ăn, là vinh quang của trên dưới Trường Tín cung, các nô tỳ cũng đều mừng rỡ như điên đối với ân điển của Hoàng thượng, chủ tử......"
Nàbg ấy đi tới bên cạnh Ôn Yểu, đỡ nàng, nhỏ giọng nhắc nhở: "Đến lúc tạ ơn rồi."
Ôn Yểu quả thật đã quên chuyện tạ ơn, bạo quân muốn độc chết nàng, nàng còn tạ ơn?
Nàng suy nghĩ một chút, cứ như vậy nhận mệnh chết, thực sự nghẹn khuất, liền ngẩng đầu, nhìn về phía An Thuận: "Làm phiền An công công, chỉ là không biết Hoàng thượng có từng để lại lời gì không?"
Đây chính là lần đầu tiên ông ấy phụng chỉ hoàng thượng đưa thưởng cho hậu phi.
Lấy khác biệt Hoàng Thượng đối với Ôn tài nhân, công việc như vậy ngày sau chỉ sợ càng nhiều đây...
Nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt ông ấy càng rực rỡ hơn.
Chẳng qua chờ ông ấy nhìn thấy Ôn tài nhân, nói rõ ý đồ đến đây, ông ấy rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt vốn mang nụ cười của Ôn tài nhân, chậm rãi, chậm rãi đọng lại.
An Thuận: "??" Tài nhân đây là vui vẻ đến choáng váng? Vậy sau này ban thưởng càng nhiều, thì làm sao tốt đây?
Ôn Yểu: "..." Dung Tiễn lại muốn làm gì? Trong thức ăn có độc?
Ôn Yểu nhìn măng hầm còn bốc hơi nóng trước mặt, lại nhìn An Thuận cười như đóa hoa, một cỗ hàn ý theo sống lưng chậm rãi bò lên đỉnh đầu, khiếp sợ đến mức da đầu nàng tê dại.
Nàng khó khăn nuốt xuống, lòng tràn đầy rõ ràng.
Dung Tiễn cảm thấy trượng chết quá máu tanh, cũng quá phách lối, dễ nháo đến lòng người hoảng sợ, cho nên lấy phương thức ban thức ăn, trực tiếp độc chết nàng ở tẩm cung của mình, đến lúc đó lấy thuyết pháp đột phát bệnh cấp tính bất hạnh chết che lấp đi?
Càng nghĩ, Ôn Yểu càng cảm thấy mình đoán rất đúng.
Nàng đã nói, lúc vừa tới Thừa Càn cung, ánh mắt Dung Tiễn nhìn nàng giống như tôi độc, nham hiểm đến xương cốt người đều run rẩy, thế nào mà trong mấy câu lại đột nhiên mưa to chuyển nắng, còn chính miệng đồng ý chuyện nàng dọn đi lãnh cung.
Đợi nửa ngày, hóa ra là ở chỗ này chờ nàng!
Nhìn mắt Ôn tài nhân càng trừng càng lớn, sắc mặt cũng càng ngày càng cứng, An Thuận cảm thấy có hơi không thích hợp, có vui vẻ hơn nữa, cũng không nên vui vẻ thành như vậy chứ? Hơn nữa vừa mới khi ở Thừa Càn cung, ông ấy thấy Ôn chủ tử rất gan dạ sáng suốt, còn có thể trực diện Thánh Nộ, lúc này thưởng một món ăn, liền không ổn định được á?
"Ôn chủ tử,” ông ấy chần chờ một lát, chủ động mở miệng nói: “Nô tài biết ngài vui vẻ Hoàng thượng nhớ thương ngài, nô tài cũng vui vẻ thay ngài, đây chính là lần đầu tiên Hoàng thượng ban thưởng thức ăn từ khi đăng cơ tới nay, ngài chính là phần đầu tiên."
Đầu, phần đầu?
Còn không phải là phần đầu sao, cả cung cũng chỉ có nàng xuất thân phiên bang hậu phi, chết cũng phải chết được tràn ngập sắc thái truyền kỳ.
Ban ngày ở Thừa Càn cung được mặt mũi, buổi tối lại được thưởng, sau đó nửa đêm chết bất đắc dĩ.
Dung Tiễn cũng thật sự không hổ danh tiếng bạo quân!
Thấy Ôn tài nhân vẫn không có ý hành lễ tạ ơn, An Thuận có hơi nóng nảy, ban ngày không phải rất thông minh sao, sao lúc này lại phát mộng chứ?
Nhiều người nhìn như vậy, truyền ra ngoài, thật sự không tốt?
Nghĩ vậy, ông ấy nhìn Thu Văn một cái.
Thu Văn cũng không hiểu phản ứng của chủ tử nhà mình.
Nhưng tốt xấu gì nàng ấy cũng là cung nữ chưởng cung của Trường Tín cung, lại vừa được chủ tử tín nhiệm, nàng ấy tiếp nhận lời An Thuận nói: "Hoàng thượng ban thức ăn, là vinh quang của trên dưới Trường Tín cung, các nô tỳ cũng đều mừng rỡ như điên đối với ân điển của Hoàng thượng, chủ tử......"
Nàbg ấy đi tới bên cạnh Ôn Yểu, đỡ nàng, nhỏ giọng nhắc nhở: "Đến lúc tạ ơn rồi."
Ôn Yểu quả thật đã quên chuyện tạ ơn, bạo quân muốn độc chết nàng, nàng còn tạ ơn?
Nàng suy nghĩ một chút, cứ như vậy nhận mệnh chết, thực sự nghẹn khuất, liền ngẩng đầu, nhìn về phía An Thuận: "Làm phiền An công công, chỉ là không biết Hoàng thượng có từng để lại lời gì không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất