Hẹn Anh Ở Kiếp Sau

Chương 139

Trước Sau
Người trang điểm nghe cô trả lời thì thở phào nhẹ nhõm: “ cô hài lòng là tốt rồi”.

Người trang điểm xong nhiệm vụ của mình, thì có hai người khác ăn mặc chỉnh tề nghiêm túc tác phong rất chuyên nghiệp đẩy một giá treo quần áo tiến vào.

- “ tiểu thư tôi giúp cô thay quần áo”. Một người phụ nữ lên tiếng, nói xong cô ta lấy từ trên giá treo quần áo xuống một chiếc váy màu trắng thiết kế đơn giản, cúp ngực, ngắn trên đùi, phía sau lưng điểm nhấn là chiếc nơ được thắt xinh xắn rất to, thoạt nhìn thiết kế gần giống như một chiếc váy cưới.

Lạc Hiểu Nhiên không quen thay đồ trước mặt người khác liền nói: “ à, để tôi tự thay được không?.”. Nói xong liền muốn nhận váy từ tay người phụ nữ.

Người phụ nữ hỏi khó xử nói: “ tiểu thư không cần phải ngại”.

- “ thật sự không cần a, tôi tự thay được, nếu có vấn đề gì tôi liền gọi các cô được không.”

Lạc Hiểu Nhiên đã nói đến như vậy, người phụ nữ đành miễn cưỡng đưa váy cho cô, còn không quên nói: “ chúng tôi ở đây, nếu cô có khó khăn gì liền gọi chúng tôi nhé”.

Lạc Hiểu Nhiên gật đầu: “ tôi biết rồi”. Nhận chiếc váy trong tay người phụ nữ, cô đi về phía phòng thay đồ. Loay hoay một hồi, cô đi ra, khiến những người xung quanh há hốc miệng chữ O mồm A nhìn cô.

Ngay cả người trang điểm cũng bất ngờ giơ ngón tay cái lên: “ tiểu thư cô thật xinh đẹp”.

Lạc Hiểu Nhiên lúc này mới nhìn mình trong gương một lúc, người phụ nữ liền đeo lên cho cô một sợi dây chuyền đính kim cương mỏng nhẹ nhàng, đôi hoa tai kim cương phù hợp với gương mặt của cô.

Sau đó liền giúp mang đôi giày cao gót, màu trắng quai ngang mỏng lộ ra những ngón chân thon dài trắng của cô, phía trên quai cũng được đính kim cương sáng lấp lánh. Đây là được Hoắc Cao Lãng tất cả đều đặt thiết kế riêng từ Paris về cho cô. Tất cả đều chuyển về đến thành phố D vào sáng ngày hôm nay, cũng tức tốc vận chuyển bằng máy bay đến đây ngay lập tức.

Trên một hòn đảo tư nhân tất cả đang tất bật trang trí, từ xa đã thấy bóng dáng Giang Kiêu tay phải chỉ trỏ nói: “ bên này, bị lệch một chút, còn bên này thì thiếu hoa, các người làm sao mà để tôi phải nhắc nhở từng chút thế”.

Còn Mạc Lâm thì nhàn hạ ngồi trên ghế, trên mặt còn đeo kính đen, tỏ ra chán ghét ánh nắng, tay cầm ly rượu lắc lư nói: “ có phải của cậu đâu, cậu cuống lên làm gì”.

Giang Kiêu nhìn Mạc Lâm ngồi hưởng thụ như ông chủ thì chán ghét nói: “ tôi cuống lúc nào, tôi nhớ là cậu ta kêu cậu đến đây giúp tôi; không phải kêu cậu đến đây ngồi uống rượu thưởng thức.”

Mạc Lâm khẽ cười ngẩng mặt lên, gió hất tung mái tóc lên, tạo nên một nét lãng tử phong trần: “ bao lâu nữa thì xong, nóng chết ông đây rồi.”

- “ với tình trạng này e là phải buổi tối”. Giang Kiêu nhún vai nói.

Mạc Lâm chỉ đơn giản nhăn mày sau đó liền đứng dậy: “ mọi người tập trung làm, xong trước bốn giờ chiều tất cả hôm nay đều được tiền thưởng”.



Bên dưới nghe xong liền làm đến chóng mặt. Nhìn như vậy thì Mạc Lâm hài lòng nhìn Giang Kiêu nói: “ yên tâm cậu ta giàu lắm, chút tiền ít ỏi này, chỉ là một cái phủi tay thôi.”

- “ xì”. Giang Kiêu nhàm chán nhìn Mạc Lâm khinh thường nói: “ trước khi cậu nghĩ ra, từ đầu tôi đã nói với bọn họ rồi. Tự cho mình là thông minh”.

Mạc Lâm nhún nhún vai, đưa tay phủi phủi mái tóc, thái độ đường hoàng nói: “ có phải dạo này gần gũi với cậu ta nhiều quá, miệng lưỡi của cậu cũng độc mồm độc miệng giống cậu ta rồi không”.

- “ có ý gì”.

Mạc Lâm không nói tiếp, quay đâu sang, liền thấy Giang Kiêu nhìn mình không chớp mắt, “Sao vậy?. Tôi nói gì sai sao”.

- “ tôi độc mồm độc miệng dù sao cũng không như cậu, lưu manh giả danh trí thức. Ngày xưa ăn học thế nào mà chỉnh được thành người thế”. Giang Kiêu không kiêng nể lên tiếng: “ tôi với cậu đều là cùng một loại người, ở đó dám chê bai ông đây, tôi nhổ vào”.

Mạc Lâm cười cười nhìn Giang Kiêu, trong bốn người anh ta thích trêu chọc nhất là Hoắc Cao Lãng và Giang Kiêu. Cho nên hiện giờ Giang Kiêu có nói như thế nào anh ta cũng không tức giận mà ngược lại còn thấy thích thú: “ tôi chỉnh thế nào được thành người cậu không phải là người rõ nhất sao”.

Giang Kiêu cứng họng liền nói sang chuyện khác: “ nhanh chóng đi xem đi, đừng để trễ giờ”. Câu nói của Mạc Lâm rõ ràng là nói, tôi và anh là cùng một loại người, anh chỉnh thành người thế nào thì tôi liền như thế ấy.

Hoắc Cao Lãng cùng Thẩm Ý Hiên hiện giờ đang ở sân bay, chuẩn bị bay về cho kịp giờ, buổi sáng anh phải đi giải quyết một số chuyện.

Bên cạnh anh còn có vài người, anh nhìn máy bay chưa chịu cất cánh thì khó chịu nói: “ các người lề mề cái gì”.

- “ à, xin lỗi Hoắc tổng chúng tôi sẽ cất cánh ngay bây giờ”. Phi công vội lên tiếng.

Chuyến bay này là chuyến bay đặt biệt và cũng là máy bay đặc riêng của Hoắc Cao Lãng, bên trong được thiết kế lại rất rộng rãi.

Vài giờ ngắn ngủi cũng trôi qua, ở biệt thự David, Lưu Mẫn và Lưu Hiểu đã có mặt ở phòng khách, Lạc Hiểu Nhiên lúc này mới từ cầu thang bước xuống.

Hai chị em Lưu Mẫn được sắp xếp hai bộ váy dài tới gót chân màu trắng, thiết kế không chút cầu kì, nhưng trang sức phối đi kèm đều làm nổi bật.

Từ xa Lưu Mẫn và Lưu Hiểu nhìn thấy Lạc Hiểu Nhiên đều há hốc mồm, liền đi đến gần Lưu Hiểu liền nói: “ Hiểu Nhiên cậu đẹp quá.”

Lưu Hiểu còn phấn khích nói thêm: “ chị, chị nhìn xem Hiểu Nhiên nhà chúng ta trưởng thành thật xinh đẹp, nhìn cậu ấy như vậy em thật sự muốn phạm tội quá”.

Nghe Lưu Hiểu nói ồn ào, David nghe điện thoại một bên mới quay lại nhìn, trong mắt anh ấy liền loé lên một chút ngỡ ngàng rồi nhanh chóng biến mất, anh ấy liền coi như không có gì xoay người lại tiếp tục nghe điện thoại, nói thêm vài câu mới tắt máy đi đến: “ đi thôi, đã tới giờ rồi”.



Cả bốn người đều lên một xe, chiếc xe di chuyển hơn bốn mươi phút mới đến nơi.

Ngồi trên xe, Lạc Hiểu Nhiên liên tục gọi điện thoại cho Hoắc Cao Lãng mà anh không nhận, buổi tiệc đã tới, mà từ buổi sáng đến giờ cũng chưa thấy xuất hiện, làm cô thật lo lắng.

Đến nơi đã hơn sáu giờ tối, bước xuống xe Lạc Hiểu Nhiên đã nghe thấy tiếng nhạc du dương.

Đi một đoạn nhìn quang cảnh trước mắt, Lạc Hiểu Nhiên hoàn toàn ngỡ ngàng, chỗ này làm sao được bày trí như một lễ cưới, ở đằng kia Hoắc Cao Lãng lại mặc vest trắng đứng ở đó. Phút chốc Lạc Hiểu Nhiên trở nên căng thẳng.

Lưu Mẫn nhìn sang thấy nét mặt của Lạc Hiểu Nhiên thì khẽ mỉm cười, đưa tay nắm lấy tay cô: “Rất căng thẳng phải không? Lúc trước chị cũng giống như vậy, thật ra lúc đứng ở trước mặt người khác vẫn tốt, thả lỏng, em nên tin tưởng người ở bên cạnh em. Chị dắt em đi”.

- “ em đang mơ phải không chị”.

Từ lúc bắt đầu hợp đồng kia, cô đã từng thử tưởng tượng rất nhiều trường hợp sau khi kết thúc hợp đồng, có thể là một ngày nào đó anh hết hứng thú liền để cô rời đi, cũng có thể cô làm một việc gì đó khiến anh tức giận mà đuổi cô đi ngay lập tức. Cũng có thể một ngày nào đó cô chủ động yêu cầu kết thúc hợp đồng, anh sẽ hành hạ cô rồi mới tức giận đuổi cô đi. Nhưng nghĩ như thế nào đi nữa thì cái đáp án phía trước mà cô không ngờ tới.

Anh vậy mà lại nghiêm túc muốn sống cùng cô. Ngày đó đi đăng ký kết hôn, cô cũng chỉ nghĩ chỉ cần anh đối tốt với cô, cô liền không quan trọng hôn lễ.

Nhưng mà hôm nay người đàn ông này lại âm thầm làm cho cô tất cả mọi thứ, mọi thứ trước mắt mờ ảo do một tầng nước mắt đã động trong mắt cô.

Lưu Mẫn nhìn thấy Hoắc Cao Lãng đứng ở đằng kia ánh mắt mong chờ, khẽ vỗ nhẹ lên mu bàn tay Lạc Hiểu Nhiên: “ không phải, nếu em nghĩ đây là mơ thì tiếp tục mơ đi đừng tỉnh lại, công chúa nhỏ”.

Lúc này Lưu Hiểu lấy từ đâu ra một cái lúp vải lưới trắng cài lên đầu Lạc Hiểu Nhiên, bây giờ cô đã chân chính là một cô dâu.

Lạc Hiểu Nhiên được Lưu Mẫn dẫn tay từng bước chậm rãi đi đến, cả quá trình ánh mắt cô vẫn dừng lại trên người đàn ông mặc vest trắng đứng ở đó. Người đàn ông này anh hứa hẹn với cô những gì, bây giờ cũng đang từng cái thực hiện.

Anh nói anh không muốn cô thiệt thòi khi gả cho anh, lập tức anh cho cô một hôn lễ mà cả đời này cô sẽ không bao giờ quên được. Cô mãi vỡ ào trong hạnh phúc mà không biết từ lúc nào đã đi đến dãy ghế được xếp đầu tiên dành cho trưởng bối ngồi.

- “ Hiểu Nhiên em nhìn xem là ai đến.”

Giọng nói của Lưu Mẫn làm cô thu hồi lại suy nghĩ vừa tràn đến, cô đưa mắt nhìn qua, nước mắt trong phút chốc liền trực trào chảy ra khỏi mắt, không cách nào kiềm nén được, miệng cô khẽ lắp bắp: “ bà ngoại.”

Cô không thể nào biết được, Hoắc Cao Lãng lại có thể thuyết phục được bà ngoại đến đây, còn có chú thím Trương.

Mình trở lại rồi đây… cám ơn mọi người đã chờ đợi mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau