Chung Tình Lúc Chạng Vạng, Lụi Tàn Vào Hửng Đông
Chương 3: Sát phu.
Diệp Cẩn Niên còn chưa kịp vui lâu lắm, trong đầu cậu bỗng nhiên nhiều thêm những kí ức lạ lẫm, là quá khứ của Diệp Trí, nói ít cũng không, nhiều cũng chẳng đặng. Một chút nhói lên đau đớn khi kí ức xuất hiện, Diệp Cẩn Niên than thở một hơi.
Thiếu niên không tiếp tục nằm giả chết nữa, cậu chống cự bàn tay trên sàn, đứng lên. Kiều Kính Uyên vẻ mặt mang theo tức giận vì sự phản kháng hắn của người trước mắt, hắn nhìn chằm chằm Diệp Trí, hoặc nên nói, là Diệp Cẩn Niên.
Cậu nghiêng đầu, xoa nắn cánh tay trái của mình, giòn tan tiếng xương bị nắn lại, nhất thời chua sót vượt hạn mức chịu đựng. Trong đêm tối, đại sảnh nhà chính không có một tia sáng, Diệp Cẩn Niên khịt mũi, nước mắt tuôn trào vì quá đau.
Đột ngột hít vào không khí, quanh mũi còn ngửi được ngọt lịm hương hoa.
Và gay gắt mùi lạ, cảm giác mũi nhột nhột, Diệp Cẩn Niên che miệng hắt hơi.
“ Anh cố ý đúng không? ” Diệp Cẩn Niên nghẹn ngào nói, xoa mũi, lau đi nước mắt chật vật mới nhẹ nhàng mỉm cười với Kiều Kính Uyên.
“ Chuyện gì? ” Hắn mờ mịt hỏi lại.
“ Đánh dấu ”
“ Anh cố ý ” Diệp Cẩn Niên chỉ đầu ngón tay mình ở vị trí cổ, phía sau rất đau, ẩm ướt máu tươi và mồ hôi lạnh hòa với nhau. Thiếu niên đến từ mạt thế, có chút theo không kịp với thế giới mới, chỉ qua kí ức mà hiểu được đôi chút.
Quan hệ trên dưới trấn an lẫn nhau, công Alpha thụ Omega.
Tuy rằng trên dưới với Diệp Cẩn Niên không quan trọng lắm, sống hạnh phúc là được, nhưng là một kẻ thuần ái chiến sĩ, yêu trước cưới sau. Cưỡng ép quan hệ như Kiều Kính Uyên, còn cắn thương hại tuyến thể, hại chết nguyên chủ, cậu sẽ không bỏ qua, cũng đã từ lướt qua kí ức đó, có cách riêng của chính cậu để xử lý.
“ Đúng vậy. Thì sao? ”
“ Anh ghét tôi đến vậy à? ” Diệp Cẩn Niên tiếp tục hỏi hắn.
“ Ừ ”
“ Chậc, vậy thì tốt rồi ” Diệp Cẩn Niên tặc lưỡi, cậu buông tay, sờ vào vị trí trái tim, nơi đó không phải bị thương, nhưng sự nhói đau này vẫn còn đó, ở câu trả lời chắc chắn từ Kiều Kính Uyên, cảm xúc của nguyên chủ còn dư lại đã phản ứng.
Và dần nhất quáng.
Nguyên chủ đang dần biến mất, chỉ còn một kẻ không hiểu gì mang tên Diệp Cẩn Niên.
“ Đáng thương thật ” Diệp Cẩn Niên lẩm bẩm nói.
“ Gì? ” Kiều Kính Uyên không hiểu mà hỏi, giống như phát giác ra người trước mặt khác thường. Cứ hỏi những câu hỏi vô nghĩa với hắn, chẳng lẽ đánh dấu xong, tính cách thay đổi?
Diệp Cẩn Niên vuốt mái tóc, dịu ngoan dày đặc tóc mái phía trước bị vuốt ngược về sau. Cái trán trơn nhẵn nhụi có một dấu vết sẹo khá dữ tợn. Diệp Cẩn Niên gương mặt giơ lên nụ cười khuôn khổ, xã giao lại giả tạo.
Càng kéo căng nụ cười, như rằng muốn kéo đến tận mang tai, thiếu niên ánh mắt âm u nhìn Kiều Kính Uyên “ Kiều tiên sinh, trước khi chúng ta ly hôn, tôi có một món quà nho nhỏ tặng cho ngài làm kỉ niệm ”
“ ? ” Kiều Kính Uyên nghe được tiếng nói của Diệp Cẩn Niên, trước khựng lại vài giây vì bất ngờ, rồi ôm bụng cười lớn như bản thân vừa nghe thấy một câu chuyện hoang đường “ Ly hôn? ”
“ Diệp Trí! Haha, cậu nhất định là điên rồi! ”
Diệp Cẩn Niên vẫn giữ nụ cười trên môi, chờ đợi đối phương cười đủ.
Nhìn thấy Kiều Kính Uyên cười xong, còn cất bước tiếp cận chính mình, Diệp Cẩn Niên vẫn đứng yên nhìn hắn, tĩnh lặng sông sâu, đôi mắt Diệp Cẩn Niên không tia tiêu cự.
Bả vai bị chụp lấy, gương mặt Kiều Kính Uyên dán đến cực gần với Diệp Cẩn Niên, thiếu niên chớp khẽ đôi mắt.
Kiều Kính Uyên gằn giọng “ Một Omega dơ bẩn như cậu, một khi đã bị vĩnh cửu đánh dấu, ly hôn? Cậu dám? ”
“ Thứ đồ vật của tôi, tôi xem ai dám mơ tưởng đến! ”
Diệp Cẩn Niên cảm nhận hai bắp tay mình bị Kiều Kính Uyên niết chặt, đau thì đau đấy, nhưng cậu không rên la lấy một từ. Cắn chặt môi mình, Diệp Cẩn Niên xoay qua mặt qua một bên mà thở dài. Cậu chán ghét vẻ mặt dữ tợn kia của Kiều Kính Uyên, đẹp mà bị điên.
Đánh cũng đáng đời, đúng tội thôi.
Kiều Kính Uyên cuồng nộ trong vòng xoáy tức giận, không nhận thấy trên tay Diệp Cẩn Niên dần dần nhiều hơn một cây gậy bóng chày. Cơn giông sét ngoài trời ẩn hiện sáng lên khung cảnh tối như mực trong nhà, cùng lúc.
Diệp Cẩn Niên chạm tay lên ngực Kiều Kính Uyên, dùng hết sức bình sinh đẩy hắn ra. Vung lên cây gậy, nắm chặt và rồi bổ xuống đầu Kiều Kính Uyên!
Đêm nay, thời tiết thật đẹp, chiến sĩ Diệp bảo bảo tiến hành quá trình sát phu chi lộ!
Thiếu niên không tiếp tục nằm giả chết nữa, cậu chống cự bàn tay trên sàn, đứng lên. Kiều Kính Uyên vẻ mặt mang theo tức giận vì sự phản kháng hắn của người trước mắt, hắn nhìn chằm chằm Diệp Trí, hoặc nên nói, là Diệp Cẩn Niên.
Cậu nghiêng đầu, xoa nắn cánh tay trái của mình, giòn tan tiếng xương bị nắn lại, nhất thời chua sót vượt hạn mức chịu đựng. Trong đêm tối, đại sảnh nhà chính không có một tia sáng, Diệp Cẩn Niên khịt mũi, nước mắt tuôn trào vì quá đau.
Đột ngột hít vào không khí, quanh mũi còn ngửi được ngọt lịm hương hoa.
Và gay gắt mùi lạ, cảm giác mũi nhột nhột, Diệp Cẩn Niên che miệng hắt hơi.
“ Anh cố ý đúng không? ” Diệp Cẩn Niên nghẹn ngào nói, xoa mũi, lau đi nước mắt chật vật mới nhẹ nhàng mỉm cười với Kiều Kính Uyên.
“ Chuyện gì? ” Hắn mờ mịt hỏi lại.
“ Đánh dấu ”
“ Anh cố ý ” Diệp Cẩn Niên chỉ đầu ngón tay mình ở vị trí cổ, phía sau rất đau, ẩm ướt máu tươi và mồ hôi lạnh hòa với nhau. Thiếu niên đến từ mạt thế, có chút theo không kịp với thế giới mới, chỉ qua kí ức mà hiểu được đôi chút.
Quan hệ trên dưới trấn an lẫn nhau, công Alpha thụ Omega.
Tuy rằng trên dưới với Diệp Cẩn Niên không quan trọng lắm, sống hạnh phúc là được, nhưng là một kẻ thuần ái chiến sĩ, yêu trước cưới sau. Cưỡng ép quan hệ như Kiều Kính Uyên, còn cắn thương hại tuyến thể, hại chết nguyên chủ, cậu sẽ không bỏ qua, cũng đã từ lướt qua kí ức đó, có cách riêng của chính cậu để xử lý.
“ Đúng vậy. Thì sao? ”
“ Anh ghét tôi đến vậy à? ” Diệp Cẩn Niên tiếp tục hỏi hắn.
“ Ừ ”
“ Chậc, vậy thì tốt rồi ” Diệp Cẩn Niên tặc lưỡi, cậu buông tay, sờ vào vị trí trái tim, nơi đó không phải bị thương, nhưng sự nhói đau này vẫn còn đó, ở câu trả lời chắc chắn từ Kiều Kính Uyên, cảm xúc của nguyên chủ còn dư lại đã phản ứng.
Và dần nhất quáng.
Nguyên chủ đang dần biến mất, chỉ còn một kẻ không hiểu gì mang tên Diệp Cẩn Niên.
“ Đáng thương thật ” Diệp Cẩn Niên lẩm bẩm nói.
“ Gì? ” Kiều Kính Uyên không hiểu mà hỏi, giống như phát giác ra người trước mặt khác thường. Cứ hỏi những câu hỏi vô nghĩa với hắn, chẳng lẽ đánh dấu xong, tính cách thay đổi?
Diệp Cẩn Niên vuốt mái tóc, dịu ngoan dày đặc tóc mái phía trước bị vuốt ngược về sau. Cái trán trơn nhẵn nhụi có một dấu vết sẹo khá dữ tợn. Diệp Cẩn Niên gương mặt giơ lên nụ cười khuôn khổ, xã giao lại giả tạo.
Càng kéo căng nụ cười, như rằng muốn kéo đến tận mang tai, thiếu niên ánh mắt âm u nhìn Kiều Kính Uyên “ Kiều tiên sinh, trước khi chúng ta ly hôn, tôi có một món quà nho nhỏ tặng cho ngài làm kỉ niệm ”
“ ? ” Kiều Kính Uyên nghe được tiếng nói của Diệp Cẩn Niên, trước khựng lại vài giây vì bất ngờ, rồi ôm bụng cười lớn như bản thân vừa nghe thấy một câu chuyện hoang đường “ Ly hôn? ”
“ Diệp Trí! Haha, cậu nhất định là điên rồi! ”
Diệp Cẩn Niên vẫn giữ nụ cười trên môi, chờ đợi đối phương cười đủ.
Nhìn thấy Kiều Kính Uyên cười xong, còn cất bước tiếp cận chính mình, Diệp Cẩn Niên vẫn đứng yên nhìn hắn, tĩnh lặng sông sâu, đôi mắt Diệp Cẩn Niên không tia tiêu cự.
Bả vai bị chụp lấy, gương mặt Kiều Kính Uyên dán đến cực gần với Diệp Cẩn Niên, thiếu niên chớp khẽ đôi mắt.
Kiều Kính Uyên gằn giọng “ Một Omega dơ bẩn như cậu, một khi đã bị vĩnh cửu đánh dấu, ly hôn? Cậu dám? ”
“ Thứ đồ vật của tôi, tôi xem ai dám mơ tưởng đến! ”
Diệp Cẩn Niên cảm nhận hai bắp tay mình bị Kiều Kính Uyên niết chặt, đau thì đau đấy, nhưng cậu không rên la lấy một từ. Cắn chặt môi mình, Diệp Cẩn Niên xoay qua mặt qua một bên mà thở dài. Cậu chán ghét vẻ mặt dữ tợn kia của Kiều Kính Uyên, đẹp mà bị điên.
Đánh cũng đáng đời, đúng tội thôi.
Kiều Kính Uyên cuồng nộ trong vòng xoáy tức giận, không nhận thấy trên tay Diệp Cẩn Niên dần dần nhiều hơn một cây gậy bóng chày. Cơn giông sét ngoài trời ẩn hiện sáng lên khung cảnh tối như mực trong nhà, cùng lúc.
Diệp Cẩn Niên chạm tay lên ngực Kiều Kính Uyên, dùng hết sức bình sinh đẩy hắn ra. Vung lên cây gậy, nắm chặt và rồi bổ xuống đầu Kiều Kính Uyên!
Đêm nay, thời tiết thật đẹp, chiến sĩ Diệp bảo bảo tiến hành quá trình sát phu chi lộ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất